Thế Hôn

Chương 315: Tâm nguyện

Lâm Cẩn Dung chỉ cười: “Chuyện này công lao còn phải
ghi tạc Tam ca, cũng không phải công lao của ta. Bất quá là tin tức linh thông
mà thôi. Ngô Nhị ca ngày sau ở bên kia nhậm chức, đúng là gần quan được ban
lộc, trong nhà cũng nên thử mới phải. Tiền nhiều hơn nữa cũng không vô ích.”

Ngô Tương uống một ngụm rượu, thở dài: “Muội sinh ra
là thân nữ nhi, thật sự đáng tiếc.” Người trên đời này, mặc dù là biết chính
mình không thể ôm hết tiền tài trong thiên hạ, nhưng tùy tiện nguyện ý đem phát
tài chi đạo nói cho người bên ngoài biết cũng không nhiều. Đa số chỉ là hy vọng
người bên ngoài giúp nàng chiếu cố, cũng không muốn người bên ngoài chiếm một
chút tiện nghi.

Lâm Cẩn Dung cũng hận bản thân là nữ nhi, nhưng cũng
thấy, nếu làm nam tử, bản thân chẳng phải kinh thiên vĩ tài, nàng quá rõ ràng
mình có ưu thế nhược điểm gì, cho nên mặc dù lúc phong quang nhất cũng không
dám kiêu ngạo, ngược lại càng thêm vài phần nơm nớp lo sợ. Về phần sinh ý bảo
hóa, nàng lại biết, trong tương lai không xa, Lục Kiến Trung cũng sẽ bởi vậy mà
bị phá sản, về phần Ngô gia, Ngô Tương, người nhà hắn còn linh mẫn hơn, cần gì
cố ý che lấp? Liền cười giúp hai người Lục Giam, Ngô Tương rót đầy rượu, thở
dài: “Hết thảy đều là thiên định, cứ như vậy cũng tốt rồi. Nên suy nghĩ theo
nhiều chiều hướng tốt, ta xem như sinh ra trong phú gia, hô nô dịch tì, lại
càng chưa từng đói bụng, áo rách quần manh.”

“Nói đúng!” Ngô Tương nghe vậy, bưng chén rượu cùng
nàng dùng sức huých một chút, cười nhìn về phía Lục Giam: “A Dung nói rất đúng,
nên suy nghĩ theo nhiều chiều hướng tốt. Mặc dù ta…… thất ý, nhưng cũng tốt hơn
so với nhiều người, chỉ cần có tài cán, ngày sau không hẳn sẽ không thể đạt
thành tâm nguyện. Đến đây, Mẫn Hành, ba người chúng ta làm một ly! Chúng ta lần
trước đánh đố, là ngươi thắng rồi!” Muốn thừa nhận thất bại của bản thân thì
rất khó, chân chính nói với người bên ngoài càng khó hơn nữa. Trong thời gian
ngắn hắn có lẽ không thể chân chính biểu lộ ra bên ngoài, nhưng có thể ở trước
mặt Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung thừa nhận thất bại, có thể nói đã là bước đi đầu
tiên.

Lục Giam thấy hắn hào phóng quang minh, không khỏi
càng thêm vài phần khâm phục, cũng bưng lên chén rượu cùng Ngô Tương dùng sức
huých một cái, một ngụm uống cạn: “Ta nguyện Mậu Hoành ngươi sớm ngày đạt thành
tâm nguyện, trở thành danh thần.”

“Đa tạ.” Ngô Tương đã uống vài chén, hưng trí tăng
vọt, cười ha ha: “Nhị lang, tâm nguyện cả đời của ngươi là cái gì?”

“Ta không biết cả đời, ta chỉ biết từng thời kì suy
nghĩ của ta cũng không giống nhau, giống như vĩnh viễn không có lúc nào thỏa
mãn vậy.” Lục Giam có chút ngây người, ngày bé nguyện vọng của hắn là trở lại
bên cạnh Đồ thị; Lớn hơn lại hy vọng có thể chứng minh giá trị của mình, đọc
sách thật tốt, thành tựu công danh; Lớn chút nữa thì muốn cưới một thê tử vừa
lòng đẹp ý, sau đó là muốn cùng Lâm Cẩn Dung sống hạnh phúc, càng về sau khát
vọng cũng càng nhiều.

Ngô Tương mặc mặc, thở dài: “Ta biết mình vì sao bại
trong tay ngươi rồi, ta cũng không tính là oan uổng.” Lục Giam là người như
vậy, từng bước một đặt dấu chân, nhận định mục tiêu sẽ sống chết tranh giành,
thiên phú lại khá, cũng sẽ có thời điểm hắn thành công. Cảm thán xong, trong
lòng hắn cũng thả lỏng hơn nhiều, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “A Dung, muội
thì sao, có nguyện vọng gì không? Đừng nói với ta cái gì giúp phu dạy nhi tử
cái gì, cứ nói suy nghĩ thật của mình đi.”

Lâm Cẩn Dung vỗ về cái chén, trầm mặc một lát, thấp
giọng nói: “Ta là nữ tử, ý tưởng cùng các huynh đương nhiên không giống nhau.
Không nói cũng thế.”

Ngô Tương cũng không miễn cưỡng nàng, cười nói: “Quên
đi, suy nghĩ của nữ tử các muội đúng là rất khác chúng ta. Có lẽ đều mong đồ
cưới dày một chút, phu gia săn sóc một chút, tử nữ hiếu thuận có tiền đồ…… Suy
nghĩ của muội khẳng định còn thêm phần kiếm nhiều tiền a.”


Lâm Cẩn Dung cười cười, cũng không biện giải. Sau khi
trở về Chư gia, trong lòng nàng ẩn ẩn có một ý niệm trong đầu, lại không biết
có thể thực hiện vào một ngày nào đó hay không. Nhưng muốn thực hiện ý niệm đó,
căn nguyên vẫn phải kiếm được nhiều tiền mới đúng.

Ngoài cửa sổ mưa chậm rãi nhỏ dần, người đi đường trú
mưa cũng dần dần rời đi, Ngô Tương đã sớm say bất tỉnh nhân sự, Lục Giam vẫn
còn chút thanh tỉnh, gọi chủ quán, thỉnh chủ quán mướn xe bò, lại lệnh Trường
Thọ đi theo, dẫn Ngô Tương trở về Ngô gia, rồi bảo Lâm Cẩn Dung thưởng tiền,
sau đó lên xe rời đi.

Thấm thoát qua mấy ngày, mưa hồi lâu rốt cục đã ngừng,
Lâm Cẩn Dung cùng giải quyết với Lâm Thế Toàn, đem điều nên công đạo, nên
thương lượng đều chu toàn thỏa đáng, thu thập tốt hành lý, hướng Bình Tể tự cầu
nguyện, đem sân viện giao cho Phương Trúc trông chừng, từ biệt hai nhà Lâm Lục,
phu thê cuối cùng bắt đầu lên kinh thành.

Từ Bình châu tới kinh thành, trước phải đi đường bộ
sau đó là đường thủy. Lục Giam thông cảm Lâm Cẩn Dung lần đầu tiên xa nhà, lại
sợ nàng say xe, không khỏi trên đường chỉ tên sông núi cho nàng ngắm.Vài người
Đậu Nhi hưng phấn tột đỉnh, kỉ kỉ oa oa nói chuyện không ngớt, Lâm Cẩn Dung chỉ
mỉm cười nghe, đoạn đường này, kỳ thật nàng đã từng đi qua.

Từ nơi này đi thêm hai ngày đường nữa, đó là Giang
thần miếu làm cho nàng khắc cốt ghi tâm. Nơi đó có “Cố nhân” của nàng, ông từ
và dưỡng nữ Cẩm cô, nàng vẫn nhớ kỹ Cẩm cô. Khi đó mỗi người đều cảm thấy bất
an, nhưng Cẩm cô đối với nàng cùng Lệ Chi có thể nói là vô cùng tốt, ăn ở, phàm
là có thể nghĩ đến đều giúp đỡ, mà nàng đối với Cẩm cô, bất quá chỉ là người xa
lạ mà thôi. Người như vậy, có thể nói là chân chính lương thiện.

Đối lập với đám người Đậu Nhi, Lục Giam thấy Lâm Cẩn
Dung có chút bình tĩnh khác thường, hiển nhiên là có tâm sự . Không khỏi hỏi:
“A Dung, nàng không thoải mái sao? Nếu không thoải mái, cũng đừng chống đỡ, bảo
bọn họ đi trước tìm chỗ râm mát nghỉ chân rồi đi tiếp được không?”

Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Không phải không thoải mái, ta
là suy nghĩ, chúng ta còn phải đi thật xa mới có thể đến bờ sông? Ta có chút
khẩn cấp muốn ngồi thuyền a.” Kiếp trước chưa được thực hiện giấc mộng, kiếp này
sẽ thực hiện, cũng không sai.

Thật sự là tính trẻ con, Lục Giam cười nói: “Ngày mai
chạng vạng sẽ đến bến tàu, trước tiên sẽ sai người bàn bạc với chủ thuyền, đến
lúc đó ở đây một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ lên thuyền.”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta nghe Tam ca nói, tới gần
bến tàu có Giang thần miếu, ta muốn vào trong đó bái tế một chút, cầu Giang
thần (thần sông) phù hộ
chúng ta lên đường bình an, có được không?”

Lục Giam cũng không để ở trong lòng, thuận miệng đáp
ứng.

Tà dương nhuộm đỏ như máu, một số gần như muốn rơi vào
trong lòng sông, nước sông mênh mang, cỏ lau trong gió đêm qua lại phập phồng,
hai ba tiểu hài tử cởi trần, tay cầm xâu cá hi hi ha ha theo từ nước đi lên,
một con chó nhỏ mập mạp lông đen ưỡn bụng, phe phẩy cái đuôi, chạy như điên
trước bọn họ, khiến mấy con chim quanh đó kinh hãi bay lên, tiếng chó sủa,
tiếng cười của hài tử, tiếng quát mắng của người lớn, vang thành một mảnh.

“Chính là nơi này.” Lục Giam nhìn cảnh tượng trước
mặt, thư thái cười, xoay người đỡ Lâm Cẩn Dung xuống xe ngựa.

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu đánh giá Giang thần miếu đứng
sừng sững ở giữa trời chiều, vẫn giống như trong ấn tượng của nàng, im lặng
trầm mặc, chẳng qua lúc này Giang thần miếu chưa trải qua kiếp nạn, tuy rằng

chỉnh thể đơn giản, chiếm diện tích không lớn, nhưng chung quanh còn có vẻ
chỉnh tề, nhìn qua có vài phần trang nghiêm thần bí.

“Nhị gia, thiếu phu nhân cẩn thận dưới chân.” Trượng
phu Tống Bằng của Hạ Diệp đẩy cửa miếu đang khép vào, hướng bên trong hô một
tiếng: “Có người không? Chủ nhân nhà ta muốn bái tế.”

Lâm Cẩn Dung vội lên tiếng ngăn hắn lại: “Nói nhỏ
chút.” Nàng chết ở nơi này, lại không chết hoàn toàn, được trọng sinh, trong
lòng đối với Giang thần miếu luôn mang theo một ít tâm tư cẩn thận tôn sùng
cùng kính sợ, ngay cả nói chuyện thanh âm hơi lớn, nàng cũng thấy có chút mạo
phạm. Thời điểm có chút tiền, nàng đã muốn tới nơi này bái tế, nhưng nàng là
một nữ tử chưa bao giờ đi xa nhà, đột nhiên đi xa như vậy chỉ để bái tế Giang
thần miếu, dù thế nào cũng đều thấy kỳ quái. May mắn hôm nay cuối cùng đã có cơ
hội.

“Khách nhân là muốn bái tế sao?” Một người nữ tử tuổi
còn trẻ từ cửa hông lặng yên không một tiếng động đi ra. Nàng mặc một thân vải
thô màu xanh nhạt, tóc vấn thành hai búi đơn giản, gò má cao, mắt nhỏ, toàn
thân cao thấp chỉ có một cây trâm bằng đồng long lanh, trên mặt mang theo vài
phần mỏi mệt cùng tang thương, trong thần thái cung kính lại mang theo vài phần
lấy lòng.

Cẩm cô. Lâm Cẩn Dung thiếu chút nữa gọi tên, tâm tình
kích động vạn phần, chung quy vẫn rụt rè gật đầu: “Vâng.”

Cẩm cô nhìn nhìn đám người Trường Thọ nâng tế phẩm,
nói: “Mời khách nhân đi theo ta.”

Lục Giam ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại là nữ tử quản
lý?”

Cẩm cô cười cười, ôn tồn nói: “Khách nhân có điều
không biết. Ta vốn là bé gái mồ côi, không chỗ dung thân, ông từ hảo tâm thu
dưỡng, mới có chỗ an thân. Người đã cao tuổi, bận nhiều việc, lúc trước vừa bị
cảm phong hàn, không dậy nổi nên đành phải ta đến giúp đỡ. Thỉnh khách nhân
đừng ghét bỏ.”

Lục Giam gật gật đầu, cũng không hỏi gì khác.

Lâm Cẩn Dung trầm mặc đánh giá hoàn cảnh xung quanh,
từng ngóc ngách một, cơ hồ đều chìm trong hồi ức.

Tới trước điện, Cẩm cô nâng đỡ một lão nhân tầm hơn
sáu mươi tuổi đi ra, chỉ điểm bái tế chi lễ. Thấy tế phẩm dày, lại thỉnh Lục
Giam cùng Lâm Cẩn Dung ra phía sau uống trà.

Lục Giam đi đường mỏi mệt, cũng không muốn uống trà
nhạt, đang định nhẹ nhàng xin miễn, chợt nghe Lâm Cẩn Dung nói: “Vừa vặn mệt
mỏi, nghỉ ngơi một chút cho khoan khoái.” Liền thỏa mãn tâm ý của Lâm Cẩn Dung.
Ba bước thành hai đi vào hậu viện, Lâm Cẩn Dung đứng trước cửa một gian phòng,
hai chân phảng phất trở nên trầm trọng, rốt cuộc đứng bất động.

Lục Giam hơi hơi nhíu mày: “A Dung?”

Lâm Cẩn Dung hướng hắn cười nhẹ: “Chớ để ý ta, ta muốn
nhìn xem.” Rồi gọi Cẩm cô: “Vị tỷ tỷ này, có tiện hay không?”

Cẩm cô lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không không rõ
nguyên do, vội đi tới nói: “Xin hỏi tiểu nương tử là muốn làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung liền gần sát nàng nói: “Không biết nhà xí
ở nơi nào?”

Cẩm cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, dẫn nàng tới một góc:
“Thỉnh bên này.”

Lục Giam thấy thế, chỉ cho rằng nàng muốn tìm ốc xí,
liền dẫn những người khác rời đi.

Lâm Cẩn Dung thấy hắn đi, nhẹ nhàng thở ra, cùng Cẩm
cô đông kéo tây xả hỏi han, trước nói về bệnh tật của ông từ, lại để lại mấy
viên thuốc bổ, rồi đến tương lai của Cẩm cô: “Tỷ tỷ vừa gặp đã thấy là người
trung hậu, nhưng chúng ta là nữ tử, còn nên tính toán sau này, tuổi của tỷ
không nhỏ, đã có mưu tính gì chưa? Cứ không thể sống mãi quãng đời cô độc.”

Nàng bộ dạng thanh tú, ra tay cũng hào phóng, ngữ khí
hòa ái có lễ, vì vậy được Cẩm cô có vài phần hảo cảm mà thành thật thổ lộ: “Tất
nhiên là không muốn, nhưng mệnh chính là như thế. Tiểu nương tử sinh ra và lớn
lên trong phú quý, tất nhiên là không biết, người giống như ta, chỉ là ngay trong
thôn cũng có rất nhiều. So với việc bị bán vào lầu xanh, hoặc bán làm cơ thiếp
của người giàu có, cũng khá hơn nhiều rồi.”

Lâm Cẩn Dung thật cẩn thận nói: “Không gạt tỷ, ta
trước đây đã lập một chí nguyện to lớn, muốn giúp vài người đạt thành nguyện
vọng. Hôm nay đúng dịp gặp gỡ tỷ, cũng là duyên phận, xin hỏi tỷ tỷ, tỷ có tâm
nguyện gì không?”