Đoan Ngọ yến của Lục gia lần này, vì Lục Giam nửa
đường gia nhập, tộc nhân thập phần hưng phấn, vừa nói vừa cười, mãi cho đến khi
sắc trời đã trễ, Lục lão ông chống đỡ không được, lại đau lòng Lục Giam, liền
ồn ào giải tán, ngày khác lại tụ tập.
Mắt thấy Lục Giam được Đồng Nhi, Trường Ninh giúp đỡ
trở về phòng, Lâm Ngọc Trân liền phân phó Lâm Cẩn Dung: “Ta uống hơi nhiều, gió
thổi qua choáng váng, con và A Vân thay ta đưa tiễn các vị thân tộc.”
Lâm Cẩn Dung cũng mang theo vài phần cảm giác say sưa,
nhưng vẫn thanh tỉnh, theo lời đứng dậy, cùng Lục Vân đưa tiễn thân tộc cuối
cùng lên xe ngựa, gương mặt tươi cười đã cứng đờ, rồi cáo từ Lục Vân, chậm rì
rì dọc theo đường mòn hướng tới sân viện của mình.
Lúc này mặt trời lặn về hướng tây, mây bay đầy trời,
gió đêm phơ phất, mùi hương u nhiên tẩm nhập tâm phế, đúng là cảnh đẹp mùa hè.
Lâm Cẩn Dung lững thững đi rồi nghỉ, mệt mỏi vì vất vả tích lũy một ngày bớt đi
không ít, thấy phía trước cây bóng nước ra quả phá lệ kiều diễm, liền gọi lại
Song Toàn cùng Song Phúc: “Chúng ta đi đằng trước hái chút quả bóng nước về làm
sơn móng tay.”
Song Toàn đáp lời: “Vậy nô tỳ đi tìm lá cây ma diệp.”
“Đi đi, hái nhiều một chút, không chừng người người
thấy ta bôi đều muốn bôi a.” Lâm Cẩn Dung liền dẫn Song Phúc, cùng nhau đi tới
dưới cây bóng nước, kiểm tra quả nào tươi mới thì hái xuống, dùng khăn tay bao
lại. Giây lát chủ tớ hai người liền hái được hai bao, Song Toàn còn chưa trở
về, nắng cũng đã ảm đạm.
Lâm Cẩn Dung ở một bên tìm tảng đá ngồi xuống, nhìn
nắng chiều nơi chân trời, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt chờ Song Toàn.
“Thiếu phu nhân, người xem đã đủ hay chưa?” Song Toàn
dùng váy đựng lá cây trở về, cười đến mặt mày loan loan, trên mũi, trên trán
đều là mồ hôi.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng thiên chân khả ái, nhịn không
được sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Đủ rồi, đủ cho tất cả mọi người trong sân
viện. Ta nói cho ngươi biết, để cho ta tô xong, còn lại ta thưởng cho vài người
Đậu Nhi, các nàng khẳng định muốn tìm láy cây ma diệp, ngươi phải bảo các nàng
lấy lòng rồi ngươi mới cho.”
Song Toàn mở to hai mắt: “Có thể như vậy a? Anh Đào tỷ
tỷ không véo nô tỳ mới là lạ.”
Song Phúc cầm hai bao quả bóng nước cười nói: “Đứa
ngốc, thiếu phu nhân đã nói thì ngươi thì sợ gì?”
Song Toàn thấy Lâm Cẩn Dung tươi cười, liền cười nói:
“Được rồi, hiếm khi thấy nàng vội vàng như vậy. Thiếu phu nhân chớ quên thay nô
tỳ làm chỗ dựa.”
Lúc này hoàng hôn tím sẫm, nơi chân trời chỉ còn một
đường sáng le lói, Lâm Cẩn Dung dẫn hai người đi về: “Trở về thôi.”
Chậm rì rì đi tới trước sân, đã thấy cửa viện đóng
chặt, Song Toàn nhíu mày nói: “Di, đây là có chuyện gì? Thiếu phu nhân còn chưa
trở về đã đóng cửa nhanh như vậy sao, chớ không phải là các nàng đóng cửa rồi
uống rượu bỏ bê công việc chứ?” Không khỏi phân trần, liền muốn lên tiến đến
đập cửa.
Lâm Cẩn Dung trong lòng vừa động, lên tiếng gọi nàng:
“Tại sao lại phải như vậy, đây là sân viện nhà mình mà.”
Song Toàn vội thu liễm dung sắc, thay đổi một bộ ổn
trọng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Trương ma ma mở cửa, thiếu phu nhân đã trở lại.”
Cửa nhanh chóng được mở ra, Trương ma ma nhô đầu ra,
trên mặt vài phần cười gượng, ân cần nói: “Thiếu phu nhân đã trở lại.”
Lâm Cẩn Dung thấy nàng cười giả tạo, mắt lé liếc nàng
nói: “Ngươi cười cái gì?”
Trương ma ma sửng sốt, lập tức thu tươi cười: “Thiếu
phu nhân không thích lão nô cười, lão nô sẽ không cười nữa.”
“Nói cái gì vậy?” Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt hỏi: “Nói
đi, chuyện gì?”
Trương ma ma mặc mặc, nhỏ giọng nói: “Nhị gia đang
phát tác với Thải Hồng.” Lời còn chưa dứt, Lâm Cẩn Dung đã lướt qua nàng đi đến
đằng trước.
Thải Hồng quỳ gối ở hành lang thấp giọng nức nở, Đậu
Nhi, Quế Viên, Anh Đào toàn bộ đứng ở một bên, tất cả đều thúc thủ, thở cũng
không dám thở mạnh. Quế ma ma thật cẩn thận đứng ở một chỗ khác trong hành
lang, thấy Lâm Cẩn Dung về, liền vội vã tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung nói chuyện:
“Thiếu phu nhân, người mau nhìn xem Nhị gia thế nào. Uống rượu say mất rồi.” Cụ
thể phát sinh chuyện gì, lại không nói với Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Đưa canh giải rượu đến
chưa?”
Quế ma ma nhỏ giọng nói: “Không ai dám vào nhà.”
Đậu Nhi hướng Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn, nhỏ giọng
nói: “Nhị gia lệnh cho nhóm nô tỳ đều ở trong này nghe giáo huấn.” Gián tiếp
giải thích, vì sao không có người đi trước nói việc này với Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung nhìn Thải Hồng ở một bên: “Lại là sao thế
này?”
Thải Hồng thấy nàng đến, giống như thấy cứu tinh, hai
mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn nàng, nghẹn ngào cúi đầu gọi một tiếng: “Thiếu phu
nhân……”
Quế Viên ở một bên mắt lạnh nhìn, đột nhiên nói:
“Thiếu phu nhân, Thải Hồng làm hỏng sách Nhị gia, Nhị gia đuổi nàng trở về chỗ
của Đại phu nhân, không muốn nàng hầu hạ.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi nhíu mày, lạnh như băng nhìn
Quế Viên liếc mắt một cái. Quế Viên lập tức cúi mắt, ngậm miệng. Đậu Nhi muốn
cùng Lâm Cẩn Dung nói gì đó, lại không nói, chỉ cúi mắt, nhẹ nhàng giũ váy. Anh
Đào cũng là vẻ mặt chói lọi vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Cẩn Dung đem thần thái của mấy người xem ở trong
mắt, cũng không bảo các nàng tản đi, tự tiếp nhận canh giải rượu Quế ma ma đưa
tới bước lên thềm. Chỉ thấy trong phòng thắp ngọn đèn, Lục Giam tà tà nằm ở
trên tháp vẫn không nhúc nhích, có vẻ như say rượu, dưới đất còn có quyển sách
đã bị rách kia.
Lâm Cẩn Dung nhớ rõ, lúc trước Đậu Nhi cầm sách này
cho nàng nhìn rồi theo lời nàng cất lại, tại sao lúc này liền lại xuất hiện ở
đây? Cẩn thận nghĩ nghĩ, ngoái đầu nhìn lại chỗ hành lang.
Hành lang đèn lồng cao cao, chiếu sáng không rõ ràng
lắm, dưới ánh đèn đứng một hàng người, đều là người xưa nay thân cận nhất bên
cạnh nàng, giờ phút này thân ảnh gương mặt của các nàng đều giấu dưới ánh đèn,
tranh tối tranh sáng, không thể thấy rõ. Nàng còn có chút hiểu được, nơi này
tất cả đều là một đám người có tâm tư riêng.
Lâm Cẩn Dung đứng tại chỗ trong chốc lát, xoay người
cầm quyển sách kia đặt sang một bên, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên người Lục
Giam, lấy tay sờ sờ trán của hắn, thấy có chút lạnh lẽo, liền lay hắn: “Mẫn
Hành, dậy uống canh giải rượu trước rồi ngủ tiếp.”
Lục Giam không đáp ứng, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, đôi
mắt đen sâu kín, giống như muốn ăn thịt người ta vậy, áo choàng lại nới rộng,
lộ ra da thịt nửa ngực. Mùi rượu nồng, xen lẫn mùi thơm ngát của hương hoa cỏ,
bị nhiệt độ cơ thể hun đúc trở thành một mùi hương đặc biệt, cứ thế ập tới mặt
của Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung mặt không nhịn được có chút nóng lên,
buông canh giải rượu xuống xoay người định đi, mới đi được nửa bước, tay áo đã
bị Lục Giam giữ lại. Lại tiếp theo, một đôi tay hữu lực chặn ngang ôm lấy nàng,
không đợi nàng lên tiếng, nàng đã nằm xuống tháp, Lục Giam khởi động thân mình
quan sát nàng, hô hấp toàn bộ phủ trên mặt nàng, khiến da thịt nàng nhanh chóng
nổi lên một tầng ửng hồng tinh tế, trong lòng lại lảo đảo, không thể suy nghĩ.
Lâm Cẩn Dung không biết nên làm thế nào mới tốt, đối
với đôi mắt đen sâu kín của Lục Giam, cảm thấy hoàn toàn xa lạ, cảm xúc này vừa
ập tới, giống như là sợ hãi, lại dường như không phải vậy, giống như là thống
khổ, cũng không phải như thế, nàng nói không nên lời, cũng không rõ ràng lắm
cảm giác này thế nào, nàng chỉ thẳng tắp nhìn Lục Giam, vẫn không nhúc nhích,
đã quên hô hấp.
Lục Giam mâu sắc càng sâu, nâng tay lên, động tác mềm
nhẹ từ lông mày của nàng lướt xuống môi, Lâm Cẩn Dung kinh ngạc trợn tròn mắt,
đầu ngón tay cũng không dám động, lại thấy cả ngón chân cũng là căng thẳng.
Lục Giam cúi đầu, nhẹ nhàng cọ lên môi nàng, Lâm Cẩn
Dung không hề động. Nụ hôn vừa bắt đầu, giống như cơn lũ bất ngờ bộc phát, trút
xuống, rốt cuộc ngăn không được, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy tay hắn đỡ đầu vai nàng
thiếu chút nữa bấm vào sâu tận xương, hắn dùng lực hôn nàng, khiến nàng thiếu
chút nữa không có cách nào khác hô hấp, cách một tầng la y mỏng manh, nàng có
thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực của hắn nhảy nhót vô cùng kịch liệt,
mà của nàng…… Nàng tuyệt vọng mở to hai mắt, gắt gao nắm lấy vạt áo của Lục
Giam, nhưng chỉ trong chớp mắt, Lục Giam liền buông lỏng nàng ra.
Lâm Cẩn Dung lập tức đem tay áo che mặt, xoay người
đưa lưng về phía Lục Giam. Nàng không biết tình hình vừa rồi bọn nha hoàn bên
ngoài có thể nhìn thấy hay không.
“Người bên ngoài không nhìn thấy, chỉ có thể nghe
thấy.” Lục Giam giống như biết suy nghĩ trong lòng nàng, chậm rãi ngồi dậy, lấy
canh giải rượu uống cạn.
“Chàng rõ ràng không say đến mức như vậy, cần gì giả
bộ?” Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế
này?”
Lục Giam cũng không biện giải, chỉ thấp giọng nói:
“Nàng hỏi chuyện nào?”
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện khác nữa
sao?” Rồi chậm rãi quay sang. Mới vừa
chuyển mặt, lại chạm phải ánh mắt của Lục Giam, không khỏi lập tức cúi mắt, chỉ
cảm thấy trên mặt giống như bị kéo căng, thập phần mất tự nhiên.
“Có ba chuyện.” Lục Giam thu hồi ánh mắt, giương mắt
nhìn tranh hoa điểu trên bình phong ở đối diện: “Chuyện thứ nhất, ta uống say
chuếnh choáng, vào cửa liền nhìn thấy quyển sách này ở ngay trên bàn. Chuyện
thứ hai, Quế Viên nói cho ta biết là Thải Hồng phơi sách làm hỏng. Chuyện thứ
ba, ta không cần Thải Hồng ở trong này hầu hạ, bảo nàng ta chậm nhất ngày mai
trở về đi.”
Lâm Cẩn Dung thừa cơ đứng dậy: “Ta sẽ điều tra rõ sách
này sao lại ở đây, đến tột cùng có phải Thải Hồng phá hỏng hay không.”
Lục Giam cất cao giọng nói: “Ta không cần nàng ta ở
trong này hầu hạ, ta thấy nàng ta không vừa mắt. Nếu không phải hôm nay là lễ
tiết, ta sẽ đem nàng ta đưa trở về.” Thanh âm của hắn lớn như vậy bên ngoài
chắc hẳn nghe thấy rõ ràng.
Lâm Cẩn Dung mặc mặc, thấp giọng nói: “Hiểu rồi.” Thải
Hồng rốt cuộc có sai hay đúng thì cũng vậy mà thôi, mấu chốt là hắn nói nàng
sai. Mặc dù không phải hôm nay có sẵn cái cớ này, thì ngày sau cũng sẽ tìm cớ
khác.
Lục Giam lại nằm xuống: “Rốt cuộc đã uống nhiều, đầu
hơi choáng váng, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Cẩn Dung liền đi ra ngoài, phân phó một loạt người
đứng ở hành lang: “Đều tan đi.”
Thải Hồng nước mắt lưng tròng nhìn nàng: “Thiếu phu
nhân……”
Lâm Cẩn Dung ôn tồn nói: “Ngươi cũng đứng lên đi, về
phòng trước đi, Nhị gia uống rượu, nói chuyện không khỏi hơi khó nghe, có cái
gì ngày mai nói sau. Đậu Nhi, ngươi giúp đỡ nàng.” Thải Hồng thấy Lục Giam muốn
đuổi nàng về, cũng không còn mặt mũi, nếu suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, sợ là
muốn sống muốn chết cũng không chừng.
Đậu Nhi hiểu được, liền tiến lên giúp đỡ Thải Hồng đi
xuống, chuẩn bị một đêm cẩn thận chăm sóc.
“Anh Đào các ngươi chuẩn bị nước ấm.” Lâm Cẩn Dung
đuổi đi những người khác, trầm mặc nhìn Quế Viên, tự bước vào phòng.
Quế Viên đứng ở hành lang, chậm rãi thả lỏng thân
mình, đem thân mình tựa vào cột trụ trên hành lang, nhẹ nhàng cong lên khóe
môi, lộ ra một tươi cười cổ quái.