Thế Hôn

Chương 294: Đối thủ

Một đêm mưa gió, đến tận sáng mới dừng lại. Lâm Cẩn
Dung một đêm trằn trọc, một đêm buồn bã. Gần hừng đông, tiếng mưa rơi thưa
thớt, nàng mới xem như đưa ra chủ ý, nhắm mắt lại dưỡng thần.

“Thiếu phu nhân?” Lệ Chi đứng ở ngoài trướng nhẹ giọng
nói: “Người đã thức chưa? Canh giờ không còn sớm.”

Lâm Cẩn Dung xương cốt cơ bắp toàn thân đều tê dại,
nhưng đầu óc lại dị thường thanh tỉnh: “Giờ nào rồi?”

Lệ Chi nhìn thanh ảnh trước mắt, nhẹ giọng nói: “Gần
giờ thìn rồi.”

Cách vách truyền đến tiếng cửa phòng mở, Lâm Cẩn Dung
thần sắc không thay đổi, tay đang kết vạt áo thì dừng lại. Lệ Chi nhìn xem rõ
ràng, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, điểm tâm đã đưa tới, muốn dọn điểm tâm
ăn trước không?”

Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nói: “Dọn đi.”

Lệ Chi vội bước nhanh đi ra ngoài, ở hành lang ngăn
cản Lục Giam: “Nhị gia, điểm tâm đã sắp dọn lên.”

Lục Giam dừng lại cước bộ, đứng ở nơi đó nhìn một vũng
nước nhỏ trong viện không nói gì.

Lệ Chi có chút khẩn trương, rất sợ hắn không chịu, tức
giận rời đi, đang muốn khuyên nữa, Lục Giam lại xoay người vào phòng.

Lâm Cẩn Dung ăn mặc sạch sẽ, im lặng ngồi ở trước bàn
cơm, đối diện nàng đoan đoan chính chính bày một chén cơm, một đôi đũa. Lục
Giam liếc nàng một cái, trầm mặc ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm. Lệ Chi thấy thế,
vội mở cửa sổ ra, gió trời cùng với ánh sáng từ cửa sổ ùa vào, không khí tươi
mát cam liệt, làm cho người ta tâm tình đều trở nên khoan khoái vài phần, đúng
là thời cơ cởi bỏ khúc mắc, Lệ Chi vừa lòng lui ra ngoài, để hai người nói
chuyện. Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung không cảm thụ được vẻ đẹp của ban mai, chỉ
lo cúi đầu ăn cơm. Lâm Cẩn Dung nửa điểm khẩu vị đều không có, bất quá ăn hai
miếng thì buông bát. Thấy nàng nhanh như vậy đã ngừng, Lục Giam hơi hơi nhíu
mày, nhưng cũng không để ý đến nàng, ăn xong ba bát thì dừng lại.

Thấy hắn buông đũa, Lâm Cẩn Dung nói: “Ta nghĩ qua,
chàng không sai. Chuyện con nối dõi cho tới nay đều gạt chàng, là ta không
đúng.” Nàng quyết ý không hề hận hắn, cũng không muốn tra tấn bản thân thêm
nữa. Từ kiếp này cho tới bây giờ, hắn đều không có lỗi. Mà kiếp trước cả hai
đều có lỗi, cũng có vô số người đứng giữa tạo dựng hiểu lầm cùng ngăn cách, vốn
là không nên đi cùng một chỗ, nàng mặc dù không quên được sự đau xót này, nhưng
cũng nên học cách buông tay, không thể cả đời đều nhớ kỹ việc này, ngày đêm tra
tấn chính mình.

Nghe nàng nói như thế, Lục Giam lập tức giương mắt
nhìn Lâm Cẩn Dung, đã thấy thần sắc của nàng hoàn toàn không nằm trong dự kiến,
hoặc là thần sắc mà hắn hy vọng nhìn thấy. Nàng cũng không nhìn hắn, chỉ thật
yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không có vẻ mãnh liệt cùng kích động như tối
qua, trong giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần nhu hòa. Nhưng hắn đột
nhiên trở nên sợ hãi, đến tột cùng sợ cái gì, hắn cũng không biết, hắn chỉ cảm
thấy không chịu nổi.

“Cho nên chàng hiện tại nghĩ như thế nào, tức giận ra
sao cũng được.” Lâm Cẩn Dung dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng lời hôm qua ta
nói với chàng đều là thật, ta không có ba đầu sáu tay, ta chỉ là một nữ tử bình
thường mong muốn một cuộc sống bình thường, ngay cả có nghèo một chút, không có
tiếng tăm gì cũng không sao. Mà chàng tài mạo song toàn……”


Lục Giam không muốn nghe nàng tiếp tục nói, nhanh đánh
gãy lời nàng: “Nhưng chúng ta đã là phu thê, cả đời đều ở cùng một chỗ.”

Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn: “Nhưng……”

Lục Giam gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Ta chỉ hỏi
nàng, nàng có hận ta hay không? Có trách ta hay không?” Ngày bé nàng không
thích hắn, lại càng không nguyện gả cho hắn, bị ép buộc gả vào đây, về đây rồi
cơ hồ không có một ngày yên ổn, vẫn đều đứng trước mũi dao, hứng chịu vô số mũi
tên bắn lén, nàng sinh oán sinh hận, cũng là điều có thể lý giải.

Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng Lục Giam, chậm rãi lắc đầu:
“Không, ta không hận chàng. Cũng không trách chàng.” Những lời này nàng mất rất
lớn khí lực mới nói ra. Nếu không phải hai nhà Lâm Lục dù thế nào cũng phải kết
thân, nếu không phải Lục Giam trở thành dưỡng tử của Lâm Ngọc Trân, chỉ bằng
nàng như vậy đối với hắn, hắn cũng không có khả năng cưới được nàng. Hắn và
nàng giống nhau, đều là kẻ đáng thương nằm trong tay người khác.

Không hận hắn là tốt rồi. Lục Giam đột nhiên chắc
chắn, cảm xúc cũng trở nên bằng phẳng: “Ta cũng không hận nàng. Nhưng ta trách
nàng.” Lâm Cẩn Dung im lặng chờ hắn tiếp tục nói. Bình tâm tĩnh khí nói ra lời
trong lòng như vậy, kỳ thật so với cuồng loạn không chịu nổi loạn cắn loạn đá
cũng tốt hơn nhiều lắm. Nhưng mà, nếu không có chuyện ngày hôm qua, nàng đại
khái cũng không thể có ý tưởng như hiện tại. Lục Giam nhìn mặt bàn thấp giọng
nói: “Thời điểm ta vừa biết, ta rất hận nàng, hận không thể đem nàng sinh sôi
cắn chết, mấy ngày này, dù ngày hay đêm cũng đều muốn cắn chết nàng. Nhưng nghĩ
đến nếu nàng chết, kia cũng không thể giải hận.” Hắn tự giễu cười: “Nàng phải
biết, ta từ trước đến nay giỏi nhất là nhẫn nhịn, đương nhiên cũng không có khả
năng thực sự cắn chết nàng. Chịu đựng rồi chịu đựng, ta liền phát hiện ta không
hận nàng, chính là oán trách nàng, ta vẫn còn muốn tiếp tục sống với nàng.” Hắn
nói năng có chút khó khăn.

Lâm Cẩn Dung không nói gì mà chống đỡ, đôi mày nhíu
chặt. Lục Giam đứng dậy, ngữ khí mạnh mẽ kiên quyết mà trước kia không có:
“Nàng không muốn gả, nhưng nàng chung quy đã gả đi rồi. Nếu ta có thể lựa chọn,
lúc trước cũng không muốn miễn cưỡng nàng, nhưng ta chung quy vẫn cưới nàng về.
Ước định của hai nhà Lâm Lục sẽ không dễ dàng bị hủy, tất cả sự tự do của nàng
cũng không nằm trong tay ta, nàng và ta không chỉ là nàng và ta, phía sau chúng
ta là hai nhà Lâm Lục. Không phải nàng muốn như thế nào thì như thế ấy, cho
nên, nàng nhận mệnh đi.”

Lâm Cẩn Dung mạnh ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam.

“Nàng không cần nhiều lời, hiện tại trong lòng nàng
suy nghĩ, lo lắng, ta đều biết, cũng biết nên làm gì bây giờ.” Lục Giam lẳng
lặng nhìn nàng, biểu tình chắc chắn trầm ổn, trên gương mặt có thêm vài phần
kiên nghị quả cảm, hoàn toàn không thấy vẻ bối rối lúc trước, hắn thẳng thắn
thắt lưng, vươn tay đến trước mặt nàng, ngữ khí thực kiên định: “Nên đến thỉnh
an các trưởng bối thôi.”

Lâm Cẩn Dung chưa từng thấy qua Lục Giam như vậy. Nàng
nhíu lại mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Lục Giam nghiêm túc lặp lại một lần: “Nên đến thỉnh an
các trưởng bối thôi, nếu tới trễ sẽ có người đàm tiếu.” Lâm Cẩn Dung nói:
“Ta……”

“Ta biết.” Lục Giam thản nhiên đánh gãy lời nàng: “Có
bao nhiêu phu thê oán hận chán ghét lẫn nhau mà còn phải sống cùng cả đời, sau
khi chết còn chôn chung một huyệt. Nàng đã không hận ta, ta không hận nàng, vẫn
có thể tiếp tục cuộc sống này. Trong nhà sẽ không đồng ý cho ta hưu nàng, ta
cũng sẽ không hưu nàng, nàng cứ ở trong nhà này đi, còn phải tiếp tục sống, nếu
nàng không muốn khiến người khác đắc ý, tốt nhất nàng nên làm theo lời ta nói.”


Ánh sáng mặt trời chiếu lên bàn tay Lục Giam vươn ra,
ngón tay thon dài sạch sẽ, trên đốt ngón tay còn hằn vết chai do trường kỳ viết
chữ để lại, thậm chí ở các đốt ngón tay của ngón giữa cùng ngón trỏ hơi hơi có
chút biến hình. Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm bàn tay kia, chậm chạp không chịu
nắm lấy. Lục Giam rũ mắt nhìn nàng, cố chấp mà im lặng.

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng vươn tay ra.

Lục Giam chậm rãi bao tay nàng trong lòng bàn tay
mình, tay nàng lạnh lẽo, tay hắn lại nóng bỏng. Hắn chưa bao giờ rõ ràng hiểu
được bản thân nghĩ cái gì, muốn làm cái gì như thế. Nàng nói hắn chỉ biết tránh
ở một bên ngầm ghen tị nghi kỵ người khác, vậy hắn sẽ cho nàng thấy, hắn đến
tột cùng còn có thể làm cái gì. Cho tới nay đều là nàng chiếm thượng phong, lần
này không nên để nàng lại chiếm thượng phong lần nữa.

Từ buồng trong ra hành lang, bất quá chỉ mất mấy chục
bước, Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy đi rất lâu. Nhóm nha hoàn ma ma thấy tay bọn họ
nắm chặt, vẻ mặt kinh hỉ. Lục Giam đi đứng chậm rãi ổn trọng, Lâm Cẩn Dung cước
bộ có chút phù phiếm.

Ra cửa viện, nàng liền thử thăm dò rút tay khỏi tay
hắn, Lục Giam nhìn nhóm nha hoàn ma ma lui tới trên đường, buông tay nàng ra,
ngửa đầu nhìn trời, trầm giọng nói: “Đồng dạng sự tình, không nên để có lần thứ
hai. Bằng không ta sẽ nói với mẫu thân nàng, hoặc là Thận Chi đã trưởng thành,
cũng hiểu được đúng sai.”

Lâm Cẩn Dung không lên tiếng, im lặng bước phía sau
hắn. Lâm Ngọc Trân đang vì Lục Vân bận việc đính hôn, tâm tình rất tốt, thấy
hai người tiến vào, vội nâng tay gọi hai người đi qua xem đồ vàng bạc trước mặt
nàng: “Lại đây nhìn xem mấy thứ này thế nào?”

Lâm Cẩn Dung tâm tư còn chưa thể thu hồi, Lục Giam
cũng đã vững vàng đương đương đi qua, bình tâm tĩnh khí đối với Lâm Ngọc Trân
nói ra vài ý kiến: “Chỉ là đáp lễ, không cần quá mức hào hoa xa xỉ. Tương đương
với lễ vật nhà bọn họ đưa tới là được rồi, cần gì hiện tại đã nghĩ đè nặng lên
đầu bọn họ, ngược lại khiến trong lòng bọn họ thêm bất khoái? Đồ cưới dày lợi
ích thực tế mới là quan trọng nhất.”

Lâm Ngọc Trân lúc trước không khỏi hờn giận, nhưng
nghe thấy câu nói kế tiếp thì thu liễm, chẳng qua đã quen tự đại, trong lòng
chấp nhận, cũng không để lộ ra, chỉ thản nhiên nói: “Ta đều biết.”

Lục Giam không cần phải nhiều lời nữa, ngồi một lát,
bình tĩnh phân phó Lâm Cẩn Dung: “Hôm nay ta muốn tới cửa hàng tuần tra, buổi
tối không trở lại ăn cơm. Nàng sai người thu dọn Thính Tuyết các một chút, buổi
tối ta trở về liền hướng bên kia đọc sách.”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, Lục Giam liền cùng Lâm Ngọc Trân
hành lễ, đi tới cạnh cửa, gặp Lục Vân, Lục Vân cao hứng phấn chấn cùng hắn chào
hỏi: “Ca ca, huynh phải đi rồi sao? Ngồi thêm chốc lát đi.” Lục Giam cười nhẹ:
“Ta tháng 9 sẽ vào kinh, trong tay còn có rất nhiều việc phải an bài.” Rồi gật
đầu rời đi. Lục Vân nhìn theo hắn đi xa, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Tẩu
tử, dường như ta thấy ca ca hôm nay khác với ngày thường, tẩu có thấy thế
không?”

Lâm Cẩn Dung cúi mắt hỏi: “Có khỏe không?”

Lục Giam từ Tụ Hiền các đi ra, ở rừng trúc gặp Lục
Thiệu. Lục Thiệu đang rất cao hứng: “Nhị đệ, thực khéo, đây là muốn xuất môn
sao?”

Lục Giam đứng lại, mặt không chút thay đổi nhìn hắn:
“Thực khéo, Đại ca là mới trở về sao?”

Lục Thiệu đối với thần sắc nghiêm nghị như quan tài
của hắn có chút cười không nổi, đành phải nói: “Không biết lần trước ca ca đưa
cho đệ đơn thuốc và bã thuốc đệ đã xem qua chưa?”

Lục Giam bên môi lộ ra một tia cười lạnh: “Xem qua
rồi, bất quá là tờ giấy bỏ đi, bã thuốc cặn một đống, cũng khó cho ca ca có thể
sờ soạng tìm thấy trong góc nào đó. Ca ca nếu muốn khiến tổ phụ vui vẻ, thì nên
tốn chút tâm tư quang minh chính đại, không cần suốt ngày làm mấy chuyện đường
ngang ngõ tắt gì đó, nên biết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”

Lục Thiệu trên mặt tươi cười nhất thời đọng lại: “Đệ
thật quá đáng, Nhị đệ.”

Lục Giam gằn từng tiếng nói: “Quá đáng là huynh. Nếu
lại có lần sau, đừng trách ta không khách khí.”