Thế Hôn

Chương 283: Đoạt nhi tử

Trong Vinh Cảnh cư cũng không có vẻ náo nhiệt chúc
mừng trong lời Lục Giam nói đến. Chỉ có hai người Lục Luân và Lục Thiện cùng
Lục lão phu nhân nói chuyện, Lục Thiện so với lúc đi cao thêm nửa cái đầu, cũng
khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung đi vào, tuy rằng không biểu
hiện ra bộ dạng vui mừng giống như Lục Luân, nhưng cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ
nghi, đứng dậy vấn an.

Đại để là bị sự kiện mao hạt ảnh hưởng, Lục lão phu
nhân không có tinh thần, chỉ miễn cưỡng cười vui mà thôi. Ngay cả Lục Luân cố ý
gào to hô gọi, nhưng trong mắt lại cất giấu lo lắng.

“Nhị tẩu, tẩu xem, đây đều là ngoạn ý mới mẻ ta mang
về từ Thái Minh phủ, nhìn xem có thứ nào tẩu thích không, cứ việc chọn đi.” Lục
Luân chỉ một đống đồ ăn, búp bê, văn chương, món đồ chơi, vật phẩm trang sức ở
trên bàn: “Cũng không biết các tẩu thích cái gì, liền loạn thất bát tao mua một
đống. Hôm kia vẫn bận việc, chưa lấy ra, hôm nay mới đem đến.”

Lâm Cẩn Dung liền tiến lên tùy ý chọn mấy thứ, Lục lão
phu nhân ở một bên nói: “A Dung vừa rồi đi đâu vậy?”

Lâm Cẩn Dung đang muốn trả lời, chợt nghe thấy nhóm
tiểu nha hoàn vấn an: “Đại tiểu thư khỏe.” Ngay sau đó Lục Vân mang theo một
trận gió lạnh đi vào, môi mím chặt, dùng sức trừng nàng một cái, mới nghiêng
người thỉnh an Lục lão phu nhân, sau đó giả bộ ngây thơ, tiến đến bên cạnh Lâm
Cẩn Dung nhỏ giọng hỏi: “Nhị tẩu, tẩu giấu Châu Nhi ở đâu vậy?”

Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn nàng, thấp giọng nói:
“Nàng trêu chọc ta.”

Lục Vân biến sắc, không khỏi hờn giận: “Nàng thật to
gan! Vì sao tẩu tử không nói với ta, ta sẽ hung hăng giáo huấn nha đầu kia!”
Người của nàng phạm lỗi, cũng nên để chính nàng xử lý, Lâm Cẩn Dung vô thanh vô
tức giấu người đi, là làm gì đây? Muốn nhịn cũng không nhịn nổi.

Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Sự tình thật sự phức
tạp, không kịp nói tỉ mỉ với muội. Chuyện này Nhị ca muội cũng biết, là chủ ý
của hắn. Chờ hắn đến đây, bảo hắn nói tỉ mỉ với muội đi.” Nói xong cũng không
quan tâm đến nàng, chỉ cười tủm tỉm hỏi Lục Luân ở Thái Minh phủ sống thế nào.

Lục Vân tức giận mặt trắng bệch, cũng không thể ở
trước mặt mọi người phá hủy hình tượng đoan thục ôn nhã, đành phải liều mạng
chịu đựng.

Lại nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân vang lên,
Lã thị mang theo Nguyên Lang, Hạo Lang tiến vào, không nói năng gì nhiều, mẫu
tử ba người liền quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân, Lã thị chưa nói lệ đã rơi:
“Tổ mẫu, van cầu lão nhân gia người, tha cho Đại Lang một lần này đi. Hôm nay
trời giá rét, hắn đã quỳ suốt từ hôm qua, chống đỡ không được nữa rồi!”

“Tằng tổ mẫu, cầu lão nhân gia người đáng thương phụ
thân của con a, hắn biết sai rồi.” Nguyên Lang đã hiểu chút việc, đi theo mẫu
thân hắn dùng sức dập đầu cầu tình, Hạo Lang cái gì cũng đều không hiểu chỉ mở
miệng khóc lóc gọi phụ thân.

Lục lão phu nhân thống khổ đỡ cái trán, rên rỉ nói:
“Đều đứng lên đi, có chuyện gì thì từ từ nói. Đại Lang hắn như thế nào rồi?”

Lã thị một tay đỡ bụng, một tay dựa vào nha hoàn, rơi
lệ nói: “Tổ mẫu, Đại Lang hắn vì chuyện mao hạt, trong lòng đã là xấu hổ vạn
phần, tâm lực lao lực quá độ, hơn nữa chưa ăn uống, lại ở từ đường quỳ một ngày

một đêm, lúc này bị ngất đi! Cầu người thấy hắn từ nhỏ luôn hiếu thuận, cầu
người nể mặt Nguyên Lang, Hạo Lang, còn có hài tử trong bụng của tôn tức, nói
với tổ phụ mời đại phu tới khám cho hắn!”

Lục Kinh lặng yên không một tiếng động từ bên ngoài
tiến vào ra hiệu với Lục Luân, nói: “Tổ mẫu Đại ca là vô tâm quá, biết sai thì
tốt rồi, về sau tất nhiên sẽ không tái phạm, sắp qua năm mới, còn thỉnh tổ mẫu
nói với tổ phụ một tiếng, tha cho hắn lần này.”

Lục Thiện cũng đi theo mở miệng, Lục Vân thấy thế,
cũng đứng dậy cầu tình, mọi người trong phòng đều cầu tình, Lâm Cẩn Dung là
người đứng yên đó thật giống như hạc trong bầy gà. Từ hôm nay trở đi, nàng cùng
Nhị phòng xé rách da mặt, trước mặt người ngoài cũng đành thôi, nhưng trước mặt
những người này, Lâm Cẩn Dung kiên quyết không chịu ghê tởm chính bản thân
mình, chỉ nhân tiện nói: “Đại tẩu đang có thai đâu, cho dù không vì chính mình
suy nghĩ, cũng nên vì hài tử trong bụng kia mà suy nghĩ, trời lạnh, bị cảm lạnh
sẽ không tốt, cẩn thận động thai khí.”

Sa ma ma tiến lên đỡ Lã thị, khuyên nhủ: “Đại thiếu
phu nhân, có chuyện thì từ từ nói, tổn thương thân thể thì sao? Lão thái thái
luôn là người hiểu rõ các tôn tử nhất, đứng lên ngồi rồi chậm rãi nói cũng được
mà.”

Lã thị quật khởi, kiên quyết không chịu đứng dậy, cắn
răng khóc nói: “Mắt thấy sắp qua năm mới, Đại Lang nếu có chuyện gì, mẫu tử
chúng con cũng không cần. Lão thái thái khai ân a!”

Thấy nàng không nghe khuyên bảo, Lục lão phu nhân
trong mắt hiện lên một tia giận, nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hắn
phạm sai lầm, tổ phụ các con mới phạt hắn, lại chưa từng oan uổng hắn! Cho dù
hắn sinh bệnh, cũng nên từ từ mà nói, cũng không phải không thỉnh đại phu cho
hắn, con tranh cãi ầm ĩ khóc lóc nỉ non như thế, là muốn uy hiếp ta sao? Sắp sang
năm mới rồi, đừng mang xui xẻo tới!”

“Đại thiếu phu nhân có bầu, khó tránh khỏi suy nghĩ
không chu toàn, đem Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đưa sang sương phòng cách
vách để sưởi ấm ăn trái cây.” Mành cửa nhấc lên, Lục Giam giúp đỡ Lục lão ông
đi đến, Lục lão ông ánh mắt chậm rãi đảo qua trên mặt từng người, không giận tự
uy.

Dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, Lã thị tâm vẫn nhảy
nhót, suýt nữa vọt ra từ cổ họng, nàng hoảng sợ nhìn Lục lão ông, lại nhìn Lục
Giam, nhìn Lục Kinh, rồi lại nhìn Lâm Cẩn Dung, khi tới Lâm Cẩn Dung một chút
biểu tình đều không thấy đâu, chỉ có đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo như băng.
Nàng theo bản năng liền vươn tay ôm Hạo Lang cách nàng gần nhất: “Không……” Sau
đó lại sửa lại ôm lấy bụng: “Bụng ta đau a.”

Hạo Lang cùng Nguyên Lang nhất thời sợ tới mức ôm nàng
khóc lớn. Trong Vinh Cảnh cư người ngã ngựa đổ, khuyên nhủ, nâng đỡ, một trận
rối ren.

Lâm Cẩn Dung hít một hơi, đứng dậy đi đến phía trước
cửa sổ ngắm tuyết ở bên ngoài. Chỉ thấy ánh nắng trên bầu trời kia đã sớm bị tầng
mây thật dầy che kín, tuyết rơi càng nặng, giống như sợi bông lũ lượt bay
xuống, nàng mới chỉ đi vào Vinh Cảnh cư bất quá non nửa canh giờ, đầu tường nóc
nhà ngọn cây đã là một mảnh tuyết trắng.

Lục Luân đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn về phía nàng, lại
nhìn nhìn Lục Giam, thần sắc ngưng trọng.


Lục lão ông không vì Lã thị bụng đau mà bị ảnh hưởng,
chỉ hừ lạnh nói: “Lời nói của ta không ai nghe sao?”

Nhũ mẫu nhanh tiến lên đi khuyên Hạo Lang cùng Nguyên
Lang, Hạo Lang còn nhỏ, lập tức đã bị bế đi, Nguyên Lang đã lớn, gắt gao ôm
cánh tay Lã thị không buông, đôi mắt ủy khuất lại khẩn trương nhìn xung quanh.

Lục Kinh thờ ơ lạnh nhạt, Lục Luân ỷ vào thân cao thể
tráng khí lực lớn, tiến đến nhẹ nhàng bế Nguyên Lang lên, thấp giọng an ủi nói:
“Nguyên Lang ngoan, đừng ầm ỹ mẫu thân con, đừng không hiểu chuyện. Không phải
con muốn phụ thân sao? Ta mang con cùng Hạo Lang đến từ đường gặp hắn, thỉnh
đại phu cho hắn.” Vừa nói, vừa trộm đánh giá biểu tình của Lục lão ông. Thấy
Lục lão ông không tỏ vẻ phản đối, liền bế hai hài tử đi ra ngoài.

Lục Kinh mày nhăn lại, vạn phần không vui, lại không
thể tiến lên ngăn cản, đành phải nhịn xuống, cùng nhau khuyên nhủ Lã thị đã
được đỡ nằm nghỉ trên tháp: “Tẩu tử đừng kích động, cẩn thận động thai
khí………..”

Lã thị đem khăn tay che mặt, chỉ ôm bụng nức nở. Trong
lòng lại vừa sợ vừa hoảng, chỉ sợ kế hoãn binh này không thể kéo dài đến khi
Lục Kiến Trung trở về, lại không biết đám người Lục lão ông rốt cuộc biết được
bao nhiêu chân tướng, sẽ thu thập nàng ra sao, trong khoảng thời gian ngắn sợ
muốn chết. Trong lúc giật mình đột nhiên nhớ tới lần đó Lục lão ông nói phải có
người phụ trách, lập tức liền quyết định, mặc kệ thế nào, nàng sẽ đổ mọi chuyện
lên người Lục Thiệu là được rồi. Dù sao là hắn là trượng phu của mình, dù tức
giận cũng không thể làm gì, chỉ chịu chút đau khổ da thịt, nhiều nhất chính là
đuổi ra ngoài mà thôi, ngược lại là nàng, không cẩn thận chính là thân bại danh
liệt, không còn đường lui.

Con nối dõi, chính là bùa hộ mệnh, không phải vạn
năng, nhưng thập phần hữu dụng. Lục lão ông thần sắc phức tạp nhìn Lã thị, biết
rõ nàng giả vờ giả vịt, cũng không thể trực tiếp chọc thủng trò xiếc của nàng.
Nhưng vừa rồi Lâm Cẩn Dung nói chuyện đó trung gian thiếu một mấu chốt, lại
không thể mở miệng hỏi rõ, chỉ có thể ngầm xử lý, nhưng mà, nếu nàng nghĩ rằng
mình có bầu, là có thể hồ lộng hắn, đó là nói bừa làm bậy rồi. Lục lão ông bình
tĩnh nói: “Người đâu, thỉnh đại phu cho Đại thiếu phu nhân.”

Lã thị nằm xuống, các nam nhân cũng không tiện ở lại
bên trong, đều nối đuôi nhau lui ra ngoài, Lã thị thoáng thở dài nhẹ nhõm một
hơi, dần dần trầm tĩnh lại. Lại nghe Lục lão ông ở bên ngoài công đạo Lục lão
phu nhân: “Đại chất tức như bây giờ, cũng không thích hợp giáo dưỡng nhi tử, ta
thấy Nguyên Lang cùng Hạo Lang mấy ngày nay có chút không hiểu quy củ, lại
không còn nhỏ, cứ thế mãi đối với bọn họ không có lợi. Không bằng từ hôm nay
trở đi, để bọn nó chuyển tới đây ở với nàng, để nàng quản giáo, có được không?”

Lục lão phu nhân cho tới bây giờ đối với bất cứ đề
nghị nào của Lục lão ông đều không có ý kiến, lập tức đáp: “Chàng an bài là tốt
rồi.”

Lục lão ông nói: “Người đâu, lập tức thu dọn đồ của
Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia, từ hôm nay trở đi, hai vị thiếu gia sẽ tới
Vinh Cảnh cư ở với lão thái thái.”

Không tốt! Đây là muốn đoạt quyền giáo dưỡng của nàng!
Đoạt nhi tử của nàng, so với muốn mạng của nàng còn đả thương người hơn! Lã thị
cả kinh mạnh mẽ ngồi dậy, không giả bộ bị bệnh nữa, xoay người khoác ngoại bào:
“Lão thái gia, lão thái thái!”

Nhóm nha hoàn ma ma chạy nhanh tiến lên đỡ nàng, liên
thanh khuyên nhủ: “Đại thiếu phu nhân để ý, đừng vội.”

Lã thị làm sao còn cố kỵ, lệ rơi đầy mặt tránh ra,
trong miệng chỉ để ý cầu khẩn: “Lão thái gia, lão thái thái, con đang yên đang
lành, con có thể chiếu cố hai hài tử thật tốt.”

Lục lão ông bên môi lộ ra nụ cười lạnh giống như dao
sắc: “Nuôi lớn dễ dàng, giáo dưỡng tốt mới khó, ta chỉ vì muốn tốt cho bọn họ.
Việc này không cần nhiều lời, con cứ điều dưỡng thân mình là được rồi! Người
đâu, tới đỡ Đại thiếu phu nhân xuống nằm nghỉ, không có sự phân phó của ta,
không được đến quấy rầy nàng!”

Lã thị bị bắt buộc lui xuống, vừa mới đi đến cạnh cửa,
liền cảm thấy bụng âm ỉ đau, cuộn lên từng đợt, nàng mặc dù chưa bao giờ nếm
qua loại tư vị này, theo bản năng cảm thấy không tốt, không khỏi nổi gai da, ôm
chặt lấy bụng mình, thấp giọng khóc lóc.