Thế Hôn

Chương 207: Anh đào

Trời sắp tối, thái dương tựa như một lòng đỏ trứng để
đã lâu, đã thấm tơ máu, lại bị người đánh vỡ tan tác, lòng đỏ trứng trở nên
nặng trịch chìm xuống, không khí trầm lặng bắt tại chân trời.

Tống thị đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nặng nề
nhìn chân trời, tay trái cầm quạt, tay phải vô ý thức vuốt mặt quạt. Bên cạnh
nàng có một tập sổ sách cao ngất, đều đã kiểm tra xong, sắp sửa giao ra. Vừa
nghĩ đến từ nay về sau nàng sẽ không còn quyền lực xem sổ sách này, số sổ sách
này nếu không nghe theo chỉ huy của nàng, nàng liền nhịn không được cảm thấy
khó chịu cùng hư không. Lã thị nín thở tĩnh khí đứng ở một bên, mắt thấy Tống
thị vừa vuốt vừa xoa quạt lụa tinh mỹ kia, vẫn không chịu dừng tay, thật sự
nhịn không được, nhắc nhở nói: “Bà bà?”

“Sợ ta phá a?” Tống thị lúc này mới bừng tỉnh lại, nở
nụ cười, giơ lên cây quạt nhìn ngắm dưới ánh mặt trời, tiếp tục dùng nó phe
phẩy quạt: “Nói như vậy, Tam Lang, Ngũ lang mấy ngày nay ngày ngày đều đi theo
Lục Giam đúng không?”

Lã thị gật đầu: “Còn có Thất lang Lâm gia, Ngô Tương
Ngô gia. Chỉ có vài người bọn họ, suốt ngày ở chung một chỗ. Có đôi khi cơm
cũng ăn ở bên ngoài.” Từ lúc Lục Giam cầm bản vẽ kia, mỗi ngày luôn tốn nửa
ngày chạy đi tìm thợ để làm máy cày và máy gieo. Vì thế Lục Luân cùng Lục Kinh
tìm cớ, mỗi ngày đi theo Lục Giam, Lục lão ông cũng không biết tại sao, thái độ
khác thường không hề bắt hai người đọc sách, mà dung túng để bọn họ chạy theo
Lục Giam ra bên ngoài.

Tống thị nói: “Lục lang vẫn không chịu đi cùng bọn họ
sao?”

Nói đến chuyện này, Lã thị đặc biệt cảm thấy kỳ quái:
“Không chịu. Lại nói tiếp cũng thực quái, lẽ ra hắn mới là bào đệ của Nhị thúc,
tại sao còn không thân cận bằng Tam thúc, Ngũ thúc? Thật sự là kẻ ngốc.”

Tống thị đàm đạm cười: “Dù là ai, suốt ngày bị phụ mẫu
ân cần dạy bảo nói mình vô dụng, không bằng ai đó, dù thế nào cũng không thể
thân cận nổi. Huống hồ, trong mắt hắn, Nhị ca hắn chính là người vong ân phụ
nghĩa, vứt bỏ bọn họ, có lỗi với bọn họ, sao có thể thân thiết được đây?Tam
thẩm nương con cũng thật biết nuôi dưỡng, dưỡng nên hai kẻ vờ câm vờ điếc vậy.”

Lã thị phối hợp nở nụ cười, thầm nhủ, nếu nam nhân có
thể đọc sách chăm chỉ bằng một nửa Lục Giam, cũng sẽ không bị động như vậy.
Nhưng lời này nàng cũng không dám nói ra.

Tống thị cười xong, lại nói: “Ta bảo con làm việc đã
ổn thỏa hết chưa?”

Lã thị có thêm vài phần tinh thần: “Đều làm tốt rồi.
Hiện tại trong nhà đại đa số đều cho rằng Tam thẩm nương muốn chưởng quản khố
phòng.”

Hôm nay buổi sáng, Mạnh ma ma còn đưa qua một sọt anh
đào tươi non. Nàng tiên phong đi đầu, vài thuộc hạ thiếu kiên nhẫn liền đi theo
lấy lòng, người kia đều nhất nhất tiếp đãi.

Tống thị bật cười một tiếng, dùng cây quạt che miệng:
“Mạnh ma ma này thật lắm trò.”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài rèm có người cười
nói: “Phu nhân, người đừng đau lòng một sọt anh đào kia, lão nô này đã mang hai
sọt anh đào tới đây. Đều là hái từ trong vườn nhà mình, có quả to bằng ngón
cái, ngọt như mật vậy.”

Mành được nhấc lên, Mạnh ma ma gương mặt béo tròn mắt
híp tịt mỗi tay cầm một sọt trúc, cười dài đi đến. Tố Cẩm bước lên phía trước
tiếp nhận, đưa qua cho Tống thị, anh đào trong sọt trúc quả nhiên vừa to vừa
đỏ, oánh nhuận no đủ, trên quả vẫn còn lá cây xanh biếc mới mẻ non tơ, cho thấy
mới hái xuống chưa được bao lâu.

Tống thị vừa lòng nói: “Đem rửa sạch đi, ta liền mượn
hoa hiến phật, thỉnh Mạnh ma ma ăn anh đào.”


Mạnh ma ma khiêm tốn nói: “Ai nha nha, lời này của phu
nhân thật là giết chết lão nô a. Người mới là phật, không có người, lão nô nào
có ngày hôm nay.” Vừa nói, hai tay vừa tạo thành chữ thập, hướng về Tống thị
vái chào.

“Ngươi này chỉ biết giỏi mồm mép, giả vờ giả vịt!”
Tống thị đưa tay cầm quạt lụa gõ trên đầu nàng một cái, giả bộ hờn giận oán
trách một tiếng, ý bảo nha hoàn đem một ghế con tới cho nàng ngồi.

Mạnh ma ma không ngồi, từ tốn nói: “Phu nhân ở trước
mặt, lão nô nào dám ngồi?”

“Phi! Không ngồi liền đánh!” Tống thị hiếm khi lộ ra
vài phần tùy ý mạnh mẽ ngày thường ít thấy. Lã thị cũng không kinh ngạc, chứng
tỏ đã từng nhìn thấy mặt này của nàng.

Mạnh ma ma liền cẩn thận ngồi xuống, tiếp nhận trà nha
hoàn dâng lên, lại cười nói: “Vị kia ăn anh đào lão nô tặng, liên thanh khen
ngợi nói rất ngọt, còn nói ngày khác muốn đến dạo chơi trong vườn anh đào của
lão nô, lại thưởng cho lão nô một cây trâm bằng bạc.”

Tống thị trong mắt lộ ra vài phần hèn mọn: “Nàng ta
rất tin, có phải vậy hay không?”

Mạnh ma ma vuốt cây trâm bạc trên tóc kia, ha ha cười
không ngừng: “Đã muốn hướng lão nô tìm hiểu theo lệ thường.”

Tống thị nhịn không được trào phúng nở nụ cười: “Chỉ
sợ đã chờ không nổi rồi. Bản thân có mấy cân mấy lượng cũng không biết.”

Mạnh ma ma uống xong trà trong tay, đứng dậy cáo từ:
“Phu nhân, thừa dịp trời tối, ta phải đưa hai sọt anh đào đi.”

Tống thị lại nói: “Ta muốn thứ đó, ngươi đã chuẩn bị
chưa?”

Mạnh ma ma nhìn quanh trái phải, đè thấp thanh âm, đưa
tay làm hình cái loa, vô cùng cẩn thận nói: “Đã bắt được rồi, tổng cộng mười
con, tiểu tử nhà ta đang nuôi, đến lúc đó sẽ đưa vào.”

Tống thị cười nói: “Đi đi. Cẩn thận chút, đừng lộ ra
dấu vết gì.”

Mạnh ma ma cười: “Sẽ không.”

Thấy Mạnh ma ma rời đi, Tống thị đưa tay đặt lên đống
sổ sách cao dày kia, nói: “Ngày mai, nên đem sổ sách này giao ra.”

Lã thị có chút sầu lo nói: “Bà bà, vạn nhất tổ phụ
không dựa theo suy đoán của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

Tống thị chắc chắc nói: “Tuyệt đối sẽ không sai. Vô
luận như thế nào, ta cũng quản gia nhiều năm như vậy, các nàng một người là thê
tử của huynh đệ, một người là tôn tức mới vào cửa, dù thế nào cũng không có khả
năng qua mặt được ta và con. Hắn còn phải cố kỵ công công của con cùng Đại
Lang, làm việc phải có quá trình.”

“Nga.” Lã thị thở dài, nói: “Cũng không biết công công
và Đại Lang khi nào thì trở về?”

Tống thị nói: “Hẳn là nhanh thôi, thư đã gửi đi được
mấy ngày rồi.”

Mới nói, chợt nghe Tiếu ma ma thông báo: “Phu nhân,
lão gia cùng Đại thiếu gia đã trở lại. Trước tiên đến Tụ Hiền các thỉnh an lão
thái gia, bảo chuẩn bị nước ấm để tắm rửa.”

Hầu hạ nam nhân mới là đại sự, vì thế hai người liền
buông việc trong tay, lu bù bắt tay vào công việc.


Lại nói Mạnh ma ma mang theo tiểu nha hoàn, cầm hai
sọt anh đào, trước hướng đến viện của Lâm Ngọc Trân, tới cũng không trực tiếp
đi vào, mà là nâng tay kêu nha hoàn thô sử đi ra, hỏi: “Ta có việc muốn tìm phu
nhân, trong phòng phu nhân có người khác không?”

Nha hoàn thô sử kia cười nói: “Không có, Nhị thiếu phu
nhân và Nhị gia vừa thỉnh an rời đi. Chỉ có Đại tiểu thư ở đây.”

Mạnh ma ma liền tiếp nhận một sọt anh đào trong tay
tiểu nha hoàn, nghiêng người đưa qua: “Đi thay ta thông báo một chút, nói là
anh đào hái từ vườn nhà ta, đưa một sọt tới để phu nhân nếm thử.”

Phương ma ma đứng ở trong viện đang gọi Hoa Nhi, nghe
thấy thanh âm của nàng liền dừng động tác, tiến lên ngăn cản, cười nói: “A, hôm
nay ngọn gió nào thổi Mạnh quản sự bận rộn đến đây vậy?”

Mạnh ma ma chỉ làm như không hiểu ý tứ trào phúng
trong lời nói của nàng, da mặt dày cười nói: “Chúng ta làm hạ nhân, dù hữu tâm
vô lực, chẳng phải thường không có cơ hội thân cận phu nhân đó sao? Thừa dịp có
cớ này, chạy nhanh tới đưa quà tới cho phu nhân. Lão tỷ tỷ, làm phiền người
thay ta thông truyền một tiếng.”

Phương ma ma bĩu môi: “Ngươi chờ đây, ta đi nói với
phu nhân.”

Mạnh ma ma thành thành thật thật đứng ở trong sân,
nhìn quanh trái phải, thật sự cảm thấy sân viện của Lâm Ngọc Trân có thể nói là
lớn hơn, tinh xảo hơn rất nhiều so với sân viện của Tống thị, cũng khó trách
Tống thị lại bất bình.

Phương ma ma vén rèm lên một nửa, nhô đầu ra: “Mạnh
gia, phu nhân bảo ngươi tiến vào.”

Mạnh ma ma vội giở khuôn mặt tươi cười, cầm theo sọt
trúc đi vào, đem sọt trúc giao cho Phương mẹ, trước mặt Lâm Ngọc Trân dập đầu
một cái thật vang: “Hồi lâu chưa tới thỉnh an phu nhân, phu nhân mạnh khỏe.”

Lâm Ngọc Trân nhíu mày, đảo mắt cười nói: “Mạnh ma ma
làm cái gì vậy? Vừa tiến đến đã hành lễ, sau lưng đắc tội ta sao? Hay là chột
dạ?”

Đại phu nhân này, vừa nói đã sắc bén như mũi dao vậy.
Mạnh ma ma nhủ thầm, lưu loát đứng lên, cười nói: “Phu nhân, người là chủ tử,
lão nô là nô tỳ, người vừa nhẹ nhàng nhấc chân, là có thể đá bay nô tỳ đi, nô
tỳ sao dám đắc tội người? Vì đã lâu không tới, sợ phu nhân không nhớ rõ nô tỳ,
vì vậy mới dập đầu một cái thật mạnh, để người nhớ cho kỹ.” Xoay người nhìn
thấy Lục Vân, định quỳ xuống: “Lão nô cũng dập đầu trước tiểu thư.”

“Lão bà kia, định khiến nàng tổn thọ sao.” Lâm Ngọc
Trân ngăn cản nàng, chỉ về phía sọt anh đào: “Là từ trong sân nhà ngươi?”

Mạnh ma ma nói: “Vâng. Sáng sớm hái được mấy sọt,
trước đưa lão thái gia cùng lão thái thái. Đây là đợt mới hái buổi chiều, định
đưa đến phòng các phu nhân và các thiếu phu nhân nếm thử.”

Lâm Ngọc Trân lười biếng nói: “Ngươi có tâm.” Phương
ma ma liền cầm một hộp qua: “Đây là kẹo, là phu nhân thưởng cho ngươi.”

Mạnh ma ma cảm tạ, cũng cười làm lành nói: “Phu nhân,
lão nô từ trước nếu có chỗ không hữu dụng đắc lực, thì đều là vô tình, còn
thỉnh phu nhân đại nhân đại lượng bỏ qua.”

Lâm Ngọc Trân xếch mí mắt: “Ngươi tìm lầm người rồi.
Ta mặc kệ mọi việc, ngươi nên tìm quản sự mà nói.”

Mạnh ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, người chính là
quản sự. Trừ bỏ lão thái gia cùng lão thái thái, thì người là đứng đầu.”

Lời này dù không rõ thật giả, Lâm Ngọc Trân đều thích
nghe, nhưng nàng luôn luôn tự giữ thân phận, chưa bao giờ dễ dàng thân cận với
hạ nhân, liền miễn cưỡng phất phất tay: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi. Ta
muốn nghỉ ngơi.”

Mạnh ma ma cung kính thi lễ, lui ra ngoài.

Lục Vân nói: “Nàng lúc này nhìn có vẻ rất quy củ.” Lại
hỏi Phương ma ma: “Nàng đã từng đắc tội với chúng ta sao? Đây là muốn làm cái
gì?”

Phương ma ma nói: “Nàng là người tinh quái, chúng ta
lại không giống người nghèo khó kia, nàng dù có cơ hội cũng không thể đắc tội
với chúng ta, chính là nàng luôn đi theo Nhị phu nhân, khả năng lần này nghe
được việc gì đó, có chút hoảng sợ.”

Lục Vân liền nhíu mày: “Nói như thế, chính là việc đồn
đãi hai ngày nay?” Sau đó bước nhanh ra ngoài, gọi Giản Nhi: “Ngươi đi nhìn
xem, Mạnh ma ma có phải đến chỗ Nhị thiếu phu nhân hay không?”

Giản Nhi tuân lệnh, vội bước nhanh ra ngoài, xa xa
theo sau Mạnh ma ma, quả nhiên thấy Mạnh ma ma đi về phía sân viện của Lâm Cẩn
Dung.