Thế Hôn

Chương 193: Quần áo

Đã vào tháng tư, là thời điểm đầu hè, thời tiết một
ngày so với một ngày trở nên nóng nực hơn. Lâm Cẩn Dung đem mấy cành hoa hồng
mới nở cắm vào bình, đặt trên giá gỗ hoàng lê đánh giá trái phải, thật cẩn thận
dùng cây kéo cắt bỏ cành lá dư thừa.

Lâm Ngọc Trân ở một bên uống trà, nhìn nàng bộ dạng
không nhanh không chậm, nhàn tâm vui vẻ, trong lòng có chút tức giận: “Cũng sắp
đầu hè rồi, quần áo mùa hè đã sắp may xong chưa?” Nam nhân nhà mình đi lâu như
vậy, chỉ gửi về một phong thư, cũng không phải quá xa xôi mà không trở về nhà,
sao nàng nửa điểm cũng không nóng nảy đây? Thật sự là không có tiền đồ.

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Mẫu thân không phải đang mặc
đó sao? Người mặc thấy thế nào?”

Quần áo Lâm Ngọc Trân đang mặc trên người đúng là Lâm
Cẩn Dung tự tay cắt may, nói đến nói đi, thật sự là vừa vặn dễ chịu, ngữ khí
của nàng không khỏi tốt hơn một chút: “Ta hỏi là của Nhị lang. Không phải con
đang may cho hắn sao? Sắp đầu hè rồi, con mau chóng may xong rồi sai người đưa
tới, hỏi hắn hè này có trở về nhà hay không.”

Lâm Cẩn Dung quay lại nói: “Còn chút ít. Ta trước hết
làm cho người mà.”

“Nhanh may xong rồi đưa cho hắn, công việc ở phòng
thêu thùa cũng không bận rộn gì.” Lâm Ngọc Trân trong lòng lại thư thái hơn
chút, nghiêm túc giáo huấn. Trong lòng nàng thực mâu thuẫn, vừa sợ Lâm Cẩn Dung
cùng Lục Giam quá thân cận, hợp nhau quên mất mình, lại sợ Lâm Cẩn Dung bị Lục
Giam ghét bỏ, không sinh hạ được tôn tử. Tôn tử, nàng bức thiết cần một tôn tử.
Vì thế nàng nhìn chằm chằm bụng Lâm Cẩn Dung: “Nguyệt sự của con có ổn định
không?”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ổn định.”

Lâm Ngọc Trân liền chỉ ghế bên cạnh: “Lại đây, ta và
con nói chuyện.”

Lâm Cẩn Dung buông cây kéo, đi qua ngồi xuống: “Mẫu
thân cứ phân phó.”

Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Lần trước, Quế ma ma không
phải đã sắc thuốc cho con bảo dưỡng cơ thể sao? Tại sao tháng này lại ngừng?
Con nên tiếp tục uống mới đúng.”

Lâm Cẩn Dung cúi đôi mắt: “Cô cô, kỳ thật ta rất
khỏe.”

Lâm Ngọc Trân không thể nói rằng nàng đang mong chờ,
đành phải nói: “Chờ Nhị lang trở về, ta sẽ bảo hắn thường xuyên về nhà. Cũng
không phải quá xa xôi, đi lại nhiều một chút thì thế nào? Con cũng nên bỏ chút
công sức, sớm ngày khai chi tán diệp.”

Lâm Cẩn Dung hơi hơi đỏ mặt: “Không phải mới có hai
tháng sao, không vội.”

Lâm Ngọc Trân khó thở, dùng sức xỉa trán nàng một cái:
“Đừng trách ta không nhắc nhở con, Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu vì sao lại kiêu
ngạo như vậy? Chính là bởi vì các nàng có nhi tử a.”

“Ân.” Lâm Cẩn Dung đáp ứng, thuận tay cầm cây quạt
quạt cho nàng: “Nghe nói đã nhiều ngày Nhị thúc phụ cùng Đại ca đều ở bên ngoài
chiêu mộ tá điền, mặt trời lặn mới về nhà. Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu nhiều
ngày qua tâm tình cũng không tốt.”

Lâm Ngọc Trân mị mắt nói: “Các nàng lại gây khó dễ?”

Có Phương Trúc, kỳ thật mấy việc vặt này Lâm Ngọc Trân

cùng Lục Vân đều biết, Lâm Cẩn Dung trong lòng rõ ràng, cũng không phá lớp vỏ
bọc của Lâm Ngọc Trân, chỉ cười nói: “Không có, ta chỉ là nghe nói vải dệt may
trang phục hè, đều là mua từ cửa hàng của Vương gia, cũng không lấy từ cửa hàng
của Nhị thẩm nương, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.” Từ ngày nàng cự tuyệt
lời đề nghị đó, Tống thị cùng Lã thị im lặng thật lâu, giống như muốn phủi sạch
quan hệ, thời điểm mua vải về cũng là mua từ người bên ngoài.

“Con đây là cản đường tài lộ của các nàng.” Lâm Ngọc
Trân cười lạnh: “Từ trước tới nay vẫn là hai người nàng gian lận, con đừng thấy
quần áo cho hạ nhân cách năm chỉ may một lần, nhiều người như vậy quanh năm
suốt tháng chính là số tiền không nhỏ. Nếu không có con, lần này các nàng vẫn
muốn kiếm tiền. Đây mới chỉ là mở đầu, sau này con quản càng nhiều, càng có
năng lực, các nàng càng hận con. Tính tình của nàng ta biết, con đừng thấy nàng
tươi cười hiền lành như vậy, chờ đến thời điểm con không phòng bị, nàng sẽ đột
nhiên ngáng chân con.” Vừa nói, ánh mắt vừa liếc về phía Lâm Cẩn Dung, quan sát
thần sắc của nàng.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta mặc dù thất bại, không phải
còn có người tọa trấn sao?”

Hai người mấy ngày này không có xung đột gì, Lâm Ngọc
Trân cũng thực vừa lòng thái độ của Lâm Cẩn Dung đối với Phương Trúc, nghe xong
lời này của nàng, mặc dù không cho là đúng, nhưng cũng không có gì bực bội. Có
điều lúc này đang muốn tìm sơ hở của Nhị phòng, không có nhàn tâm quản việc của
Lâm Cẩn Dung: “Ta nơi này không cần con hầu hạ, trở về may xong quần áo cho Nhị
lang đi.”

Chờ Lâm Cẩn Dung bước ra cửa, Lâm Ngọc Trân liền phân
phó Phương Trúc gọi Lục Vân đến. Lục Vân gần đây có chút lười biếng, càng ngày
càng không thích xuất môn, nàng cũng biết nguyên nhân, dù là ai, từng tuổi này
còn chưa nghị thân, dù ít dù nhiều cũng không nguyện ý lộ diện. Nàng không khỏi
muốn tìm việc để Lục Vân làm, đỡ khiến Lục Vân nhàn rỗi sẽ suy nghĩ miên man.

Lâm Cẩn Dung trở về phòng, Lệ Chi đang tinh tế thêu
vạt áo choàng cho Lục Giam, thấy nàng trở về, vội buông việc trong tay, hầu hạ
nàng rửa tay, đưa kim thêu qua: “Thiếu phu nhân, không thể lười a, vừa rồi Anh
Đào nghe nói, mười ngày trước Tam phu nhân đã vụng trộm sai người tặng hai bộ
quần áo mùa hè và hài đưa qua cho Nhị gia. Đều là nàng tự tay làm.”

Lâm Cẩn Dung cười, cúi đầu may áo cho Lục Giam: “Nhị
gia sẽ không trách ta. Ta nào nhàn rỗi như Tam phu nhân? Nàng không chừng đã
sớm bắt tay từ lâu rồi.”

Lệ Chi tức giận bất bình nói: “Tam phu nhân cũng thật
là, nếu nàng muốn đưa đồ cho Nhị gia, cũng nên lại đây hỏi một tiếng, hỏi chúng
ta có muốn cùng mang đi hay không chứ. Dù quần áo người chưa làm xong, nhưng
đôi hài không phải cũng đưa đi cùng được sao? Nàng như vậy, coi như cố ý biểu
lộ dường như người không màng đến Nhị gia vậy.” Trong lòng nàng còn có vài phần
bất bình, Lục Giam đi lâu như vậy, cũng không về nhà một chuyến, đây là cố ý
mặc kệ Lâm Cẩn Dung sao?

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ngươi mặc kệ nàng đi. Chúng ta
không cần so, cũng không thể so với nàng. Có thời gian rảnh rỗi để tức giận,
không bằng sớm may xong quần áo này.”

Lệ Chi vốn đang muốn trấn an nàng hai câu, nhưng thấy
nàng quả nhiên thật sự yên lặng, cũng không để ở trong lòng, tâm tình tự nhiên
trở nên bình thản, chuyên tâm thêu quần áo.

Vừa bắt tay vào làm đến tận trời tối, hoàn thành mũi
kim cuối cùng, Lệ Chi thoải mái cầm quần áo lên cho Lâm Cẩn Dung xem: “Thiếu
phu nhân, người thấy thế nào? Cũng không biết Nhị gia mặc vào người có vừa
không?” Lời còn chưa dứt, đã thấy Lục Giam đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn vào
trong, cả kinh nhanh buông quần áo xuống, lắp bắp nói: “Nhị gia?” Người này
thật sự là quá thiêng, nàng dù thế nào cũng không nghĩ tới, vừa mới nói đến Lục
Giam, Lục Giam liền lặng yên không một tiếng động trở lại. Không khỏi oán trách

Trương ma ma trông cửa, thế nhưng không thấy ai ở bên ngoài, nghĩ thầm phải
nhắc nhở Trương ma ma một hồi mới được.

Lâm Cẩn Dung chỉ chớp mắt một cái, buông đồ thêu trong
tay xuống, đứng dậy bước qua.

Lục Giam đứng ngược sáng cạnh cửa, đôi mắt đen láy sâu
kín, lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt cũng không có thần sắc gì đặc biệt, thấy
nàng nhìn qua, cũng không nói gì.

Lâm Cẩn Dung tràn ra tươi cười sáng lạn, tiến ra đón:
“Trở về lúc nào vậy? Sao không sai người tới báo một tiếng?”

“Nhất thời nảy ra chủ ý, mới vào cửa không lâu.” Lục
Giam hợp với tình hình giống như vểnh vểnh lên khóe môi, chậm rãi đi vào, ánh
mắt dừng lại trên đồ thêu và ngoại bào màu xanh ở trên bàn đã hoàn tất, đúng là
quần áo Lệ Chi vừa cầm lên kia; Một cái khác là áo lụa trong màu trắng, kim còn
ghim trên đó, vẫn chưa làm xong, chính là đồ Lâm Cẩn Dung đang thêu.

Lệ Chi vội vàng đánh mắt về phía Lâm Cẩn Dung, bước
nhanh ra ngoài an bài cơm chiều cùng nước ấm, nhân tiện hung hăng quở trách một
chút người bên ngoài. Trương ma ma ủy khuất muốn chết: “Ta vừa muốn mở miệng,
hắn liền trừng mắt nhìn ta một cái, không cho ta phát ra tiếng thì ta biết làm
sao? Nhìn hắn có vẻ không vui, ta sao dám không nghe theo?”

Lâm Cẩn Dung thấy ánh mắt Lục Giam dừng ở trên bàn,
nhìn lại la bào lục sắc trên người hắn, nhớ rõ lúc mình thay hắn thu dọn quần
áo, chưa từng có bộ nào như vậy, lập tức liền hiểu được kiện này hơn phân nửa
là do Đồ thị làm, liền bất động thanh sắc cầm áo choàng kia lên cười nói: “Làm
quần áo cho chàng, muốn làm cẩn thận nhưng việc lại quá bận. Ta cắt và khâu, Lệ
Chi thì thêu, chàng thử xem có vừa hay không?”

Lục Giam không nói chuyện, nhưng cũng phối hợp đứng ở
nơi đó không hề động đậy. Lâm Cẩn Dung cởi áo choàng mặc vào cho hắn, tiếp nhận
la bào Đồ thị làm kia, giả bộ nói: “Di, áo choàng này sao ta chưa từng thấy
qua.”

Lục Giam quét nàng liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
“Là Tam thẩm nương làm. Cũng đã đưa đến được nửa tháng rồi.”

“Nếu biết nàng đưa quần áo, ta nên nhờ nàng nhân tiện
đem đôi hài mới cho chàng trước mới phải.” Lâm Cẩn Dung lơ đãng nói ra lời này,
đem áo choàng kia móc lên giá áo, trở lại giúp hắn sửa sang lại áo choàng trên
người: “Chàng thử cử động cánh tay xem?”

Lục Giam quả nhiên làm theo, cũng không tỏ vẻ vừa vặn
hay không.

Lâm Cẩn Dung cảm thấy hắn chính là trở về tìm nàng tức
giận, nhẫn nại ôn tồn hỏi: “Vừa vặn không?”

“Bình thường.” Lục Giam chậm rì rì đem áo choàng cởi
ra, chỉ vào tay áo nói: “Tay áo hơi nhỏ, không tiện viết chữ.”

“Ân, ta sẽ sửa lại.” Ăn trứng gà còn cố nhằn xương,
nàng là thợ may quần áo chắc? Lâm Cẩn Dung khoa tay múa chân chỉ vào kiện áo
choàng kia của Đồ thị, cố ý hỏi hắn: “Cái này có muốn sửa lại không?”

Lục Giam tà mắt nhìn nàng một lúc, thản nhiên nói:
“Không cần.” Sau đó ngồi xuống trước bàn, nhìn áo trong đang làm được một nửa
kia không nói lời nào.

Lâm Cẩn Dung phun ra một ngụm trọc khí, rót chén trà
đưa qua: “Tay chân ta chậm chạp, chỗ này còn chưa làm xong, nếu không chàng thử
trước xem? Chỗ nào không ổn, ta cũng tiện sửa lại hơn. Lần đầu tiên làm quần áo
cho chàng, có chút khó khăn.” Muốn soi mói thì cứ soi mói đủ đi.

Lục Giam thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm trà, đứng dậy
giang hai tay cánh tay hỏi: “Mấy ngày nay nàng bề bộn nhiều việc sao?”

“Ân.” Lâm Cẩn Dung sao không biết áo trong của hắn nên
may thế nào, một bên ở trên người hắn khoa tay múa chân, một bên cũng học bộ
dáng của hắn thản nhiên nói: “Nhị gia cũng bề bộn nhiều việc đúng không? Ta
cũng không dám quấy rầy chàng đọc sách. Lúc trước cô cô còn nói muốn sai người
đón chàng trở về nghỉ hè.”

Lục Giam đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy chỗ
cánh tay một trận đau đớn, không khỏi rụt lại một chút.

Lâm Cẩn Dung thất kinh nói: “Ai nha, xin lỗi, đâm nhầm
làm bị thương chàng sao? Đâm vào đâu rồi? Có đau không? Để ta xem xem?”

Lục Giam hơi nhếch môi, đem tay áo hất lên cho nàng
xem, Lâm Cẩn Dung mở to mắt nhìn một lát, thở phào nhẹ nhõm: “Hoàn hảo, không
chảy máu.”

Lục Giam gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “A Dung nàng là
cố ý đúng không?”