Thế Hôn

Chương 190: Cất bước

Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân đang lần hạt một chuỗi
Phật châu từ gỗ tử đàn tinh tế mài thành, khép hờ mắt, nghe Lâm Cẩn Dung ở một
bên đọc kinh thư. Lâm Cẩn Dung thanh âm mượt mà nhu hòa, biểu tình còn thật sự
túc mục, ngay cả con sóc đuôi to nghịch ngợm kia cũng ngừng gặm nhấm hạt thông,
im lặng ngồi nghe. Sa ma ma cùng Tố Tâm lại lặng yên không một tiếng động đứng
ở một bên.

Một trận gió nhẹ mang theo chút lo lắng từ cửa sổ thổi
vào, trước thổi sa trướng màu hồng cánh sen tạo nên một trận cuộn sóng nở rộ
như đóa sen, rồi lại thổi tan hương khói xoay quanh phía trên lư hương làm bằng
sứ men xanh khắc hoa văn uốn lượn, sau đó lại thổi hạt châu trên tóc Lâm Cẩn
Dung lay động một chút.

Cũng không biết bên ngoài Lâm Thế Toàn cùng Lục lão
ông thế nào rồi? Lâm Cẩn Dung trong miệng còn thuần thục tự nhiên tụng kinh
thư, ánh mắt lại theo trận gió mát này nhìn ra ngoài, dừng ở cạnh cửa. Lục lão
phu nhân khẽ hé mắt, theo ánh mắt của nàng nhìn qua. Cạnh cửa không có gì cả,
chỉ có bình hoa cao cổ trong có cắm một cành ngọc lan nở rộ trên giá gỗ hoàng
lê.

Lục lão phu nhân bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt,
tiếp tục lần tràng hạt, không tiếng động nghe Lâm Cẩn Dung tụng kinh. Đợi cho tụng
xong một đoạn, thấy Lâm Cẩn Dung muốn lật trang sách, liền ôn hòa nói: “Hôm nay
đến đây thôi, con mệt mỏi cả ngày, lại còn phải bồi lão bà tử ta, làm khó cho
con rồi.”

Ngày xưa sẽ để nàng đọc xong, hôm nay lại bị ngăn lại,
ước chừng là phát hiện mình thất thần, Lâm Cẩn Dung hơi hơi có chút xấu hổ:
“Không ngại ạ.” Rồi nàng thu liễm tâm thần tiếp tục đọc, đọc được một đoạn, cảm
xúc vốn có chút nôn nóng bất an cũng trở nên phẳng lặng. Có gì phải lo âu chứ?
Lo âu thì có tác dụng gì? Lục lão ông cũng không thể ăn thịt Lâm Thế Toàn được.

Nghe thấy thanh âm của nàng càng ngày càng bình thản,
thậm chí có một loại vận luật tuyệt mỹ, Lục lão phu nhân vừa lòng ngầm gật đầu.
Đợi cho nàng tụng xong kinh thư, mới nói: “Nhị lang không ở nhà, một mình con
thật vất vả.” Lục lão phu nhân đưa tràng hạt trong tay cho nàng: “Chuỗi hạt này
đã theo ta mười mấy năm, nay cho con, cầm lấy đi.”

Lâm Cẩn Dung cầm tràng hạt này trong tay, có chút dở
khóc dở cười. Nàng còn trẻ tuổi như vậy, đây là muốn bảo nàng lúc Lục Giam không
ở nhà, tu thân dưỡng tính, nhàn rỗi nên tụng nhiều kinh Phật sao? Tuy là nghĩ
như vậy, vẫn cầm chuỗi hạt kia đeo vào cổ tay, cung kính lui ra ngoài.

Đến thời gian thắp đèn, Phương Trúc mới tiến vào
truyền tin: “Thiếu phu nhân, Lâm Tam gia cùng lão thái gia vẫn uống rượu cho
đến bây giờ, hai người đều có chút say, vừa rồi lão thái gia mới sai người bố
trí xe ngựa chở Lâm Tam gia về.”

Nếu hai người đều say, vậy chứng minh Lục lão ông ít
nhất không chán ghét Lâm Thế Toàn, ngày sau Lâm Thế Toàn ra vào Lục gia sẽ tiện
hơn rất nhiều. Lâm Cẩn Dung yên tâm, từ nay trở đi lúc nào thấy Lâm Thế Toàn,
hỏi lại hắn hôm nay bọn họ đã nói những gì là được rồi.

Thấy nàng không lên tiếng, Phương Trúc bộ dạng phục
tùng rũ mắt thúc thủ đứng ở một bên, im lặng dường như không phát ra tiếng hô
hấp. Lâm Cẩn Dung đột nhiên muốn thử, nếu chính mình đã quên để nàng lui ra,
nàng sẽ như thế nào đây? Năm đó, mình đối đãi với nàng cung kính, nhưng chưa
từng thử qua như vậy. Vì thế ra vẻ suy nghĩ, cúi đầu không hề liếc mắt một cái.

Đảo mắt thời gian uống một chén trà nhỏ liền trôi qua,
nàng còn ngồi bất động, Phương Trúc cũng đứng bất động. Lệ Chi ở một bên nhìn
thấy mạc danh kỳ diệu, không biết trong hồ lô của nàng chứa thứ gì, nhưng cũng
không đến quấy rầy nàng, im lặng đứng ở một bên.

Lại qua thêm thời gian uống một chén trà, Quế ma ma
vén mành tiến vào, cười nói: “Thiếu phu nhân, lão nô đã nấu canh ngân nhĩ táo

đỏ, thừa dịp còn nóng người có muốn ăn không?” Nhất thời nhìn thấy tình hình
này, đoán không ra nguyên nhân, liền đè thấp thanh âm, nhìn quanh trái phải.

Lâm Cẩn Dung không muốn giả bộ nữa, mới đứng lên, có
chút ngượng ngùng nói: “Xem ta kìa, vậy mà lại ngẩn người đến vậy, để Phương
Trúc ở chỗ này chờ lâu như thế.” Lại trách Lệ Chi: “Ngươi cũng không nhắc nhở
ta, nếu không phải Quế ma ma tiến vào, chẳng phải là vẫn đang ngẩn người sao?
Để cho người ta vẫn đứng đó?”

Lệ Chi ủy khuất nói: “Nô tỳ không phải sợ phá hỏng suy
nghĩ liền mạch của thiếu phu nhân đó sao?” Làm tốt lắm, là người do trưởng bối
ban thưởng, lại có thể diện, nhưng dù sao vẫn là nô bộc, cũng không thể quá
nhân nhượng Phương Trúc này, năm rộng tháng dài, dù cho có cẩn thận cũng khó mà
không sinh ra kiêu căng chi tâm.

Phương Trúc cười cười, quỳ gối hành lễ, trong thanh âm
không có nửa điểm hờn giận: “Xem nhẹ, thiếu phu nhân rất khách khí, nô tỳ thấp
thỏm lo âu.”

Quế ma ma lúc này mới lấy lại khẩu khí, đem canh ngân
nhĩ táo đỏ đưa lên, cười nói: “Thiếu phu nhân nghĩ chuyện gì mà mê mẩn đến
vậy?”

Lâm Cẩn Dung cầm bát, cười dài nói: “Kỳ thật chuyện
này cùng Phương Trúc có chút liên quan, ta chỉ nghĩ muốn mời ngươi hỗ trợ, sẽ
không cho ngươi đi, kết quả vừa nghĩ đã quá chuyên tâm, nhất thời quên mất.”

Phương Trúc biểu tình không thay đổi: “Thiếu phu nhân
có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ làm?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Trên thực tế cũng không phải là đại
sự gì. Ngươi xem, hôm nay tộc huynh của ta đến đây, cùng ta thương lượng chuyện
đồ cưới, chuyện này phu nhân cũng biết.”

“Vâng.” Phương Trúc nghiêng tai lắng nghe, người là
nàng truyền tin mời đến, chân tướng nàng đương nhiên rõ ràng. Chính là Lâm Cẩn
Dung không tín nhiệm nàng, đến phòng khách lại tìm cớ sai người lui xuống. Cho
nên Lâm Cẩn Dung muốn nàng làm cái gì, nàng cũng không biết, chỉ trực giác cho
rằng đây không phải việc gì tốt.

Lâm Cẩn Dung lại nói: “Ta từ nay trở đi sẽ thường xuất
môn. Tổ phụ cùng tổ mẫu đều nhận lời, nhưng còn chưa kịp nói với phu nhân, lúc
này nếu đến nói với nàng, ta lo rằng nàng nghĩ ta muốn tiền trảm hậu tấu, không
đem nàng để vào mắt, do đó tức giận ta. Phương Trúc, ngươi theo phu nhân đã
lâu, phu nhân luôn khen ngươi thông minh có năng lực, ngươi có thể tìm biện
pháp khiến phu nhân chấp nhận cho ta xuất môn mà không tức giận hay không?”
Xuất môn so với việc để người ta đến nhà bàn luận sinh ý hoàn toàn khác biệt,
Lâm Ngọc Trân tất nhiên sẽ không dễ dàng cho phép, nhưng nàng không thể không
xuất môn. Loại chuyện khó khăn này, liền giao cho Phương Trúc có năng lực làm
đi.

Phương Trúc trên mặt liền lộ ra một tia khó xử.

Chuyện này thật không dễ. Lâm Ngọc Trân tính tình thế
nào quả nhiên đúng như theo lời của Lâm Cẩn Dung. Nếu Lâm Cẩn Dung trước đó
chưa được lão thái gia cùng lão thái thái cho phép, Lâm Ngọc Trân mới có thể
không đồng ý cho Lâm Cẩn Dung xuất môn, có lẽ là bởi vì tâm tình không tốt, có
lẽ là cảm thấy muốn tỏ rõ uy phong của bà bà. Nhưng Lâm Cẩn Dung đã được hai
lão đồng ý, lại đến thông báo Lâm Ngọc Trân, như vậy Lâm Ngọc Trân vô luận thế
nào đều sẽ mất hứng, cảm thấy Lâm Cẩn Dung không đem mình để vào mắt, chắc chắn
tìm mọi cách làm khó dễ.

Nhưng chuyện này đúng là phải làm. Nàng vừa mới vào
sân viện của Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung sai nàng làm, nếu nàng làm không xong,
chắc chắn sẽ bị xem nhẹ, về sau sao được Lâm Cẩn Dung tín nhiệm nữa đây? Nhưng

nếu làm việc này, thì nghĩa là mọi lửa giận của Lâm Ngọc Trân nàng đều phải
gánh chịu.

Lâm Cẩn Dung đánh giá thần sắc của Phương Trúc, thất
vọng thở dài: “Ngươi cũng không còn cách nào khác sao? Ta còn nghĩ ngươi nhất
định sẽ có. Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm qua thời điểm mẫu thân ban ngươi cho
ta, ta thật cao hứng. Còn cho rằng sau này mặc kệ đối nội hay đối ngoại, đều có
người giúp đỡ. Ai……”

Nghe xong lời này, Phương Trúc nhanh chóng hạ quyết
tâm: “Thiếu phu nhân yên tâm, để nô tỳ đi trước thử xem sao.” Thành công hay
không, đều phải thử xem, không thể từ chối.

Lâm Cẩn Dung hưng trí nhìn nàng: “Ngươi tính làm như
thế nào?”

Phương Trúc lời nói nhỏ nhẹ nói: “Nô tỳ không có bản
sự gì, chính là thành thật trung tâm phu nhân đã biết. Bất quá chỉ là một
chuyện nhỏ, phu nhân vốn luôn săn sóc người khác, sẽ không so đo.”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Vất vả ngươi rồi, ta chờ
tin tốt của ngươi.”

Phương Trúc cẩn thận tỉ mỉ thi lễ, vững vàng lui ra,
tiếng bước chân nhẹ đến mức không nghe thấy gì. Tính toán ước chừng nàng đã
bước ra cửa, Quế ma ma mới nói: “Thiếu phu nhân, người tin nàng sao?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Không tin nàng thì tin ai? Còn có
người nào so với nàng càng thích hợp giao tiếp với phu nhân hơn?”

Quế ma ma nói: “Nàng là người phu nhân tặng, sao có
thể giúp đỡ người? Còn không phải phu nhân nói như thế nào, nàng liền làm như
thế ấy sao. Người nếu muốn xuất môn lại không muốn chọc phu nhân tức giận, còn
không bằng đi tìm Đại tiểu thư, thỉnh Đại tiểu thư hỗ trợ nói với phu nhân một
câu.”

“Vậy xem nàng là thật thông minh hay là giả thông
minh. Ta bất kể nàng làm như thế nào, ta chỉ muốn xem kết quả mà thôi.” Lâm Cẩn
Dung trên mặt tươi cười càng thêm nhạt nhẽo: “Ma ma vẫn cảm thấy Đại tiểu thư
rất tốt sao?”

Quế ma ma mặc dù không biết nàng cùng Lục Vân rốt cuộc
có chuyện gì xảy ra, nhưng rốt cuộc hầu hạ nàng nhiều năm, hiểu được nàng có
chút mất hứng, vội nói: “Trong nhà này, nàng và phu nhân là người thân cận nhất
với chúng ta.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ngươi nói đúng. Như vậy ma ma cảm
thấy, đối với ngươi mà nói, người đáng tin cậy đáng thân cận nhất là ai?” Có
thể là Quế Viên xếp hạng đầu tiên, nhưng không thể là Lâm Ngọc Trân cùng Lục
Vân.

Quế ma ma sắc mặt khẽ biến, có chút bối rối nói:
“Thiếu phu nhân, đối với lão nô mà nói, đương nhiên người là đáng tin cậy nhất,
là nơi để lão nô dựa vào cả đời.” Lời này là thật tâm thật lòng, cũng không
hiểu được vì sao nàng chỉ hảo tâm đề nghị, liền khiến Lâm Cẩn Dung hỏi một câu
này. Tuy rằng Lục Vân hay ban thưởng cho nàng, nhưng đều quang minh chính đại,
không cố ý gạt ai, nàng cũng không có tâm tư gì khác.

Lâm Cẩn Dung không muốn cùng nàng đi vòng vèo, trực
tiếp nói: “Ma ma nhớ rõ là tốt rồi. Các ngươi đều nhớ kỹ, trừ bỏ ta, trong nhóm
chủ tử nhà này, không bao giờ có người đối đãi tốt với các ngươi. Hiện tại các
nàng đối đãi các ngươi thế nào, cũng chỉ là bởi vì ta. Ngốc không đáng sợ, sợ
là giả ngốc mà thôi, các ngươi đi xuống tự mình ngẫm lại đi.”

Quế ma ma mặt trắng bệch như tờ giấu, nét mặt xấu hổ,
có chút lảo đảo lui ra ngoài. Lệ Chi lo lắng nói: “Thiếu phu nhân, như vậy có
tốt không? Quế ma ma sẽ bị thương tâm, nàng là người tốt, cũng toàn tâm toàn ý
vì người.”

Lâm Cẩn Dung cúi mắt cầm bát canh ngân nhĩ, nhẹ giọng
nói: “Ta có tính toán. Dù có tâm, nhưng cũng có lúc hại chết người khác. Nếu ta
không thể trước quản lý trong phòng mình cho tốt, sao có thể quản người bên
ngoài? Không thể khiến người khác chê cười. Ta có thể bất kể nhóm nàng thế nào,
chính là vì trong lòng còn có các nàng, nếu trong lòng không có các nàng, sẽ
không cần xen vào làm gì.”

Lệ Chi thở dài, tìm thấy Quế ma ma đang trốn ở trong
phòng lau nước mắt, đem lời Lâm Cẩn Dung vừa nói kể lại với Quế ma ma, Quế ma
ma im lặng ngồi một lát, lau khô nước mắt, chỉ bảo Lệ Chi hỗ trợ, đem đồ Lục
Vân thưởng gì đó thu dọn vào một cái rương, đặt ở một bên rồi khóa lại.

Không biết Phương Trúc đi nói với Lâm Ngọc Trân thế
nào, sáng sớm hôm sau, thời điểm Lâm Cẩn Dung đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân, nói
ra việc này, Lâm Ngọc Trân tuy rằng không quá cao hứng, nhưng cũng không phát
hỏa, thản nhiên đáp ứng. Lâm Cẩn Dung mặc kệ nàng có cao hứng hay không, chỉ biết
vạn sự khởi đầu nan, một mình xuất môn, nàng cuối cùng đã đi được một bước đầu
tiên.