Thế Hôn

Chương 187: Tiến thoái

Tống thị tựa tiếu phi tiếu nói: “Nha đầu kia, ta hại
con? Lời này con cũng nói được sao?”

Lâm Cẩn Dung vui cười nói: “Thẩm cứng rắn muốn ta quản
lý, thì chính là hại ta.”

Nàng trực tiếp như vậy, Tống thị không biết làm gì
thêm, chỉ nhân tiện nói: “Vậy trước tiên để nhóm ma ma quản sự tiến vào gặp mặt
rồi nói sau vậy.”

Khách làm theo ý chủ, Lâm Cẩn Dung tất nhiên không có
ý kiến.

Vài ma ma hàm chứa tươi cười tiến vào, Tống thị nhất
nhất giới thiệu, trọng điểm chỉ một ma ma cho Lâm Cẩn Dung nhận thức: “Đây là
Mạnh gia, chuyên quản lý khố phòng. Chúng ta thiếu cái gì, đều nói với nàng, ăn
mặc theo mùa, thời điểm trang trí liên quan đến gia sản, cũng phải tìm nàng. Ta
hàng tháng đều phải cùng nàng tính toán lại một lần, tuổi lớn, mắt kém, rất
phiền phức, nghe nói A Dung ở nhà cũng đã quen tính sổ sách, làm loại chuyện
này đúng là vô cùng thuần thục, nếu không, để con thay ta làm việc này? Rất đơn
giản, thực dễ dàng. Như vậy cũng không thể nói ta hại con đúng không?”

Lại là một việc coi như đơn giản. Lâm Cẩn Dung còn
chưa mở miệng, chợt nghe Tiếu ma ma bên ngoài cười nói: “Đại phu nhân, hôm nay
sao người rảnh rỗi mà tới đây vậy?”

Lâm Ngọc Trân nói: “Ta đến xem A Dung, hài tử này ở
đây từ tận buổi sáng đến giờ, cũng không có thông báo gì, ta đến xem nàng thế
nào.”

Đây là đến gặm thịt cùng đây mà, Lã thị nhanh quét Lâm
Cẩn Dung liếc mắt một cái, rồi lại rũ mắt nhìn xuống. Tống thị nửa điểm cũng
không kinh ngạc, lập tức đứng lên, cười dài ra ngoài tiếp đón: “Đại tẩu, hôm
nay ngọn gió nào thổi tẩu đến đây vậy?”

Lâm Ngọc Trân hôm nay trang điểm tỉ mỉ, đầu cài trâm
bạch ngọc, cài hoa mẫu đơn, mặc vải bồi sắc đỏ tía rủ xuống đế hài, váy dài màu
vàng lĩnh mạt thêu hoa văn mẫu đơn, có vẻ tinh thần hưng phấn mười phần, vào
cửa trước hết đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen, sau đó ngoài cười nhưng trong
không cười cùng Tống thị chào hỏi: “A Dung nhà ta sáng tinh mơ đã tới đây, vậy mà
muội vẫn chưa để nàng đi nghỉ.”

Tống thị che miệng mà cười: “Xem đem Đại tẩu đau lòng
kìa, rốt cuộc vẫn là cô chất. Ta giữ nàng lại ăn cơm, nàng cũng ăn được rất
nhiều. Chúng ta đang thương lượng phân công công việc, vừa vặn, Đại tẩu thay A
Dung đưa ra chủ ý đi. Ta nói để nàng quản lý việc mua bán, như vậy rất nhanh có
thể quen biết công việc và mọi người từ trên xuống dưới, lại luyện bản sự cùng
nhãn lực, nhưng nàng không chịu.”

Lâm Ngọc Trân nhất thời tim đập thình thịch: “Vì sao
không chịu?” Lời này là hỏi Lâm Cẩn Dung. Nàng về nhà mấy năm nay, không phải
chưa từng nghĩ tới việc lấy phong thái trưởng tức ra, một lần nữa nắm quyền
quản gia, nhưng nề hà Lục lão ông thủy chung không lên tiếng, Nhị phòng cũng
làm tốt, nàng lại không nguyện ý đi cầu xin ai, đơn giản đem việc mà Tống thị
và nhi tức nàng làm như công việc của nha hoàn ma ma mà thôi. Nhưng giờ phút
này, một khi nghe nói có thể nắm quyền lực trong tay một lần nữa, nàng lại cảm
thấy luyến tiếc.

Tống thị trong mắt ý cười càng thêm nồng hậu: “Xem đi,
A Dung, ngay cả cô cô con cũng hỏi vì sao con không chịu?”

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta còn trẻ, chưa từng làm việc
này, áp chế không nổi, vì vậy không dám đáp ứng.”

Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Cái gì không áp chế nổi?
Có ai ngay từ đầu đã giỏi giang đâu? Chẳng phải đều là từ học việc mà thành
sao?” Lâm Cẩn Dung chưởng quản, tương đương là nàng chưởng quản, sao có thể
không áp chế được? Ai dám không nghe lời, nàng liền thu thập hết thẩy, xem ai

còn dám chống đối nữa hay không?

Gấp gáp như thế, hẳn là muốn đồng ý, cam đoan suốt đời
khó quên. Tống thị đang muốn mở miệng, Lâm Cẩn Dung đã leng keng hữu lực cướp
lời: “Ta tuyệt đối không dám nhận. Cô cô không phải không biết ta có mấy cân
mấy lượng, nếu nháo loạn khiến người chê cười thì sao. Vậy chẳng phải sẽ khiến
tổ phụ chê cười hay sao? Ta cứ chậm rãi học việc dần dần tốt hơn.”

Thực không có tiền đồ! Lâm Ngọc Trân trong lòng gấp
gáp nóng như lửa, cuối cùng vẫn hiểu được tính tình của Lâm Cẩn Dung, biết nếu
mình cứng rắn thay nàng quyết định, nàng có thể đem chuyện này nháo loạn, không
công khiến người chế giễu. Vừa hận vừa giận, lại vô kế khả thi, chỉ nghe Lâm
Cẩn Dung lại nói: “Nhị thẩm nương còn có một chủ ý khác, để ta quản lý khố
phòng.” Nghe xong, Lâm Ngọc Trân mới lại thấy được một tia hy vọng: “Việc này
cũng được.” Vẫn là chức quan béo bở, nàng thấy không thuận mắt Mạnh gia này đã
lâu, Mạnh gia này chính là một con cẩu theo đuôi của Tống thị, nếu cho nàng cơ
hội, việc đầu tiên tất nhiên là trừ bỏ con cẩu này.

Tống thị liền cười nói: “Nếu thấy tốt, vậy quyết định
vậy đi.” Rồi định gọi Mạnh gia tới dặn dò.

“Chậm đã.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười đứng dậy, chỉ vào một
ma ma vừa trắng vừa gầy, híp mắt, cơ bản không nói chuyện: “Ta nhớ rõ, vị này
là Từ ma ma quản lý phòng thêu thùa đúng không?”

Ma ma kia nói: “Vâng.”

Lâm Cẩn Dung quay đầu lại nhìn Tống thị nói: “Ta bất
tài, việc đại sự khác ta không làm được, trước hết để cho ta quản lý việc này
đi.” Từ ma ma là người của Lục gia, trước đó vẫn hầu hạ lão thái thái, có một
tay nghề thêu thùa tinh xảo, lão thái thái chỉ thích mặc áo và hài bà làm, lão
thái gia cũng chỉ đi hài bà làm. Cho dù nhiều năm qua, vô luận là ở trong tay
Lâm Ngọc Trân hay là ở trong tay Tống thị, Từ ma ma trầm mặc ít lời này thủy
chung sừng sững không đổ. Tam triều nguyên lão, đây vốn là một nhân tài.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc. Cho
dù là Từ ma ma, cũng vô cùng ngạc nhiên. Phòng thêu thùa thật sự rất thanh
nhàn, nhóm chủ tử bảo là để bà quản lý, bất quá cũng chỉ là nhân dịp ngày lễ
ngày tết, ăn mặc theo mùa, đến hỏi toàn gia cao thấp phải làm bao nhiêu bộ quần
áo, có bao nhiêu màn trướng bị hỏng cần sửa hay làm mới, có gì bị lãng phí hay
không. Hết thảy đều có lệ, cũng không có ai tới nhờ vả gì, cùng hai vị trí Tống
thị đưa ra kia so sánh mà nói, thật sự là trời và đất.

Thật sự là xuất hồ ý liêu, Tống thị sợ run một lát,
thử nhìn Lâm Ngọc Trân: “Đại tẩu, tẩu xem?”

Lâm Ngọc Trân tức giận đến không biết nói gì, cố nén
giận dữ nói: “Con thật muốn nhàn hạ, chỉ sợ tổ phụ thất vọng đúng không?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Tổ phụ chính là để ta giúp Nhị thẩm
nương, ta đây là đang giúp.” Tống thị có thể có hảo tâm gì chứ? Cầm giữ gia vụ
nhiều năm, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác quyền lực quan trọng nhất? Sự
việc khác thường tất có điều khuất tất, trong tay nàng không có người nào thuộc
sự quản lý của mình, bất quá là đem nàng quay nướng trong lò mà thôi. Tham công
liều lĩnh, lại không có năng lực, sẽ chết khó coi, không bằng đặt chân từng
bước, kiên định tiêu sái càng khiến lòng người an tâm hơn.

Lã thị nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tống thị thu liễm
thần sắc vui cười, nghiêm túc hỏi Lâm Cẩn Dung: “Con thật sự quyết định như vậy
sao?” Nàng giờ phút này cảm giác chính là, một quyền đánh vào khối bông, thật
sự là xuất hồ ý liêu cùng cực kỳ mất mặt.

Lâm Cẩn Dung cười: “Thật sự đã quyết. Nhị thẩm nương
nếu cảm thấy ta quá nhàn rỗi, cũng có thể chỉ bảo ta làm vài việc nhỏ khác. Đại
chủ ý là người đưa ra, ta bỏ sức lực mà thôi.”

Tống thị cười cười, thân thiết lôi kéo tay Lâm Cẩn
Dung nói: “Vậy con thường xuyên qua đây, ta sẽ không cùng con khách khí.”


Lâm Cẩn Dung ý vị thâm trường nói: “Nhất định.”

Sắc trời đã trễ, ánh mặt trời cuối cùng biến mất khỏi
đầu tường, Lâm Ngọc Trân tức giận cũng không thể không bùng nổ: “Con ngốc a?
Trước đó đã nói thế nào với con rồi? Cơ hội thật tốt, vì sao con lại buông tha
nó?”

Lâm Cẩn Dung thong dong dâng một chén trà: “Cô cô uống
cho nhuận cổ họng.”

“Ta không uống!” Lâm Ngọc Trân nhìn thấy nàng càng
thêm tức, quở trách nói: “Đã sớm nói qua con là như vậy, bùn loãng cũng không thể
trát tường, con còn không biết……”

Lục Vân vội đứng dậy khuyên: “Nương, trước hết nghe
tẩu tử nói đã, nàng chắc chắn có tính toán của riêng mình.” Sau đó hướng Lâm
Ngọc Trân nháy mắt, ý bảo nàng ván đã đóng thuyền, không bằng trước bàn về
chuyện Phương Trúc.

Chợt nghe Phương ma ma ở cửa nhỏ giọng nói: “Phu nhân,
nha hoàn Tố Tâm của lão thái thái tới, nói là lão thái gia bảo Nhị thiếu phu
nhân đến Vinh Cảnh cư có việc cần hỏi.”

Lâm Ngọc Trân mặt âm trầm, công đạo nói: “Con đi nói
với lão thái gia, con muốn quản lý khố phòng, các sự tình khác không cần con
quan tâm, đều có ta quản lý, nhớ kỹ chưa?”

Lâm Cẩn Dung không nói, chỉ thi lễ, rồi bước ra cửa.
Đi tới cửa, chỉ thấy dưới hành lang có một nữ tử tuổi còn trẻ đứng đó, mặc áo
cánh ngắn màu lục nhạt, váy nguyệt sắc, son phấn không thoa, bộ dạng phục tùng
rũ mắt, thấy nàng đi ra, liền thi lễ rồi nói: “Thiếu phu nhân vạn phúc.”

Người nên đến lại tới. Lâm Cẩn Dung dừng chân, nghiêm
túc đánh giá nàng một phen, hơi hơi nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh
không thể nhận ra, cũng không nói gì, được Lệ Chi nâng đỡ đi tới.

Lục Vân theo sát từ bên trong đi ra, hướng nàng kia
vẫy tay: “Phương Trúc tỷ tỷ, tiến vào đi, nương ta có chuyện muốn công đạo
ngươi.”

***

Vinh Cảnh cư, thật sự hiếm có, Lục lão ông đang cùng
Lục lão phu nhân cùng lúc có mặt ở đó.

Lâm Cẩn Dung liền im lặng đứng một bên, thỉnh thoảng
dâng nước hay khăn tay gì đó, không bao lâu Lục lão phu nhân kêu mệt, Lục lão
ông liền vung tay, cho phép mọi người đi ra ngoài, chỉ ghế tròn mặt khắc hoa
văn như ý nói: “Ngồi đi.”

Lâm Cẩn Dung thật cẩn thận ngồi xuống: “Tổ phụ gọi tôn
tức đến, là có gì muốn phân phó sao?”

Lục lão ông nói: “Nghe nói hôm nay Nhị thẩm nương làm
khó con sao?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Không có. Là Nhị thẩm nương quá bận
mà thôi.”

Lục lão ông đối với câu trả lời này của nàng cũng
không kinh ngạc, xem như không để trong lòng, liền lại hỏi: “Vì sao chọn phòng
thêu thùa? Chưởng quản khố phòng cũng đành thôi, ta cảm thấy việc mua sắm rất
thích hợp với con. Lúc đầu có lẽ có chút khó khăn, nhưng sau khi quen việc, rất
nhanh sẽ rõ ràng mọi tình huống trong ngoài.”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Người đã nói qua, căn cơ
không đủ, nên suy nghĩ để căn cơ phát triển vững vàng. Tôn tức hiện tại đúng là
mới chỉ bắt đầu cắm rễ, còn chưa học đi đã học chạy, tất nhiên sẽ bị ngã đau.”
Nàng từ lúc trọng sinh tới nay, có một số việc phát triển kỳ thật đã lệch khỏi
quỹ đạo bình thường, cho dù là sự kiện lớn không thay đổi, nhưng ảnh hưởng của
việc trọng sinh này cũng chỉ có thể chấm dứt đến thời điểm nàng chết giống như
kiếp trước. Nếu nàng có thể may mắn sống sót, nàng sẽ dùng địa vị kiên định học
tập bản lĩnh.

Ổn trọng, thực khá. Lục lão ông vuốt râu nói: “Phòng
thêu thùa lạnh lùng nhàn rỗi, sao đủ để con cắm rễ phát triển căn cơ?”

Lâm Cẩn Dung lẳng lặng nói: “[ăn, mặc ở, đi lại],
phòng thêu thùa cũng có thể nói là được xếp hàng đầu, nơi đó cũng không thuận
theo phòng bếp.” Toàn gia ăn mặc, trướng màn, chăn đệm các đồ dùng trong phòng,
đều phải dựa vào phòng thêu thùa. Có lẽ Lục lão ông không biết, nàng lại biết,
rất nhiều hạ nhân, đặc biệt nhóm thô sử nha hoàn, ma ma thích nhất đến phòng
thêu thùa xin vải thừa về dùng. Mà nhóm thô sử nha hoàn ma ma này, bình thường
chính là tồn tại lặng yên không một tiếng động, nhưng mà, dấu chân và lỗ tai
của các nàng lại trải rộng toàn bộ Lục phủ. Quan trọng nhất, là nàng không cần
lo lắng Từ ma ma sẽ làm điều gì sau lưng nàng, tạm thời cũng không sợ Tống thị
và nhi tức nàng bày mưu tính kế gì. Nàng hiện tại trước mắt thực cần một nơi
tương đối an toàn, để nàng quản lý tốt đồ cưới của mình, kia mới là việc quan
trọng nhất.