Thế Hôn

Chương 179: Nhà cũ

Mùng hai tháng ba, vừa qua khỏi buổi trưa, nhóm chủ tử
nam nữ già trẻ Lục gia đều lên xe cưỡi ngựa, chậm rãi đi đến nhà cũ ở nông
thôn.

Nhà cũ Lục gia, nói là ở nông thôn, kì thực chỉ ở trấn
nhỏ tên Xích Thủy cách Bình châu sáu mươi dặm đường. Trấn này không lớn, bất
quá có khoảng một trăm hộ dân, hơn phân nửa là họ Lục, sống rải rác tán phân
tán ở hai bên dọc dãy phố. Mặt đường chưa được rải đá, thời điểm mưa hay tuyết
rơi thì đọng đầy vũng nước, lầy lội không chịu nổi, vô cùng thê thảm.

Nhưng lúc này, đang lúc chạng vạng, gió mát phơ phất, cảnh
xuân tươi đẹp, nơi chân trời có những con diều đủ loại màu sắc kiểu dáng bay
lượn, trong gió xuân lá bàng cành liễu khẽ lay động như vui đùa, nơi đầu cành
chồi non no đủ xanh mởn oánh nhuận, dưới tàng cây là những người bán hàng rong,
tiếng rao vang, ở đầu đường người đi qua đi lại, chó mèo nằm trên mặt đất phơi
nắng, các hài tử đuổi theo nhau, thấy có đồ ăn ngon liền dừng lại chảy nước
miếng, thấy thứ gì đẹp mắt dừng lại ngây ngốc xem một hồi, vui vẻ liền cười to,
mất hứng liền khóc lớn, làm sao quản được ngươi chỗ nào, ai cũng lăn lộn, vẻ
mặt khóc lóc hay vui cười đều rất chân thật. Đây chính là cảnh xuân tươi đẹp
náo nhiệt, hoạt bát.

Xe ngựa Lục gia mới vừa xuất hiện ở đầu đường, có mấy
tiểu hài tử hi hi ha ha cười đùa ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi kéo qua kéo lại,
kiễng chân đứng ở bên đường xem náo nhiệt, chó mèo cũng đi theo vô giúp vui,
hưng phấn mà đuổi theo xe ngựa. Người lớn nghe thấy động tĩnh, không khỏi chạy
ra xem.

Lục lão ông cũng không kênh kiệu, sai người ngừng xe,
đi xuống tiếp nhận kẹo trong tay Phạm Bao sớm đã chuẩn bị tốt, tự tay đưa tới
vài tiểu hài tử cách hắn gần nhất, thân thiết hỏi bọn họ là con nhà ai, bọn nhỏ
đương nhiên khiếp đảm, nhận kẹo liền lập tức giải tán, hắn nhưng cũng không tức
giận, cười tủm tỉm cùng người quen biết đứng bên đường chào hỏi.

Hắn xuống xe, Lục Nhị lão gia, Lục Tam lão gia và các
nam đinh tất nhiên không tiện ở lại trên xe hoặc cưỡi ngựa, cung kính theo phía
sau, trên mặt tươi cười, cùng tộc nhân, hàng xóm thân thiết nói chuyện với
nhau, không có nửa điểm khó gần. Cố ý vô tình, Lục lão ông đem Lục Giam mang
theo bên cạnh, trịnh trọng giới thiệu về tôn tử đắc ý nhất này.

Mọi người đối với Lục Giam thư sinh đọc sách có công
danh trong lòng tràn ngập một sự kính sợ vô thức, đặc biệt lại được Lục lão ông
long trọng giới thiệu, vì vậy cũng trở nên phá lệ nhiệt tình. Nhiệt tình đến
mức khiến Lục Giam có chút chống đỡ không nổi, có chút quẫn bách hướng mắt về
phía Lục lão ông xin giúp đỡ, Lục lão ông lại chỉ ha ha cười, làm bộ như không
hiểu ý tứ của hắn.

Lâm Cẩn Dung xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng
màu xanh nhạt nhìn ra bên ngoài, đứng giữa trong đám người, đáng vóc cao gầy
của Lục Giam rất nổi bật, hắn đang nỗ lực duy trì phong độ cùng bình tĩnh, lỗ
tai lại trở nên đỏ ửng, tươi cười cũng có chút cứng ngắc.

Lục Vân thấp giọng cười nói: “Nhị ca ngượng ngùng a.”

Lâm Ngọc Trân thản nhiên nói: “Có cái gì phải ngượng
ngùng chứ? Bao nhiêu người muốn như vậy còn không được đây.” Sau đó có vài phần
châm chọc nhìn Lục Thiệu bên cạnh Lục Giam: “Nhìn xem Đại ca con kìa, hắn cực
kỳ muốn được như vậy, chỉ tiếc, số mạng hắn cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Lục Vân nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, Lâm Cẩn
Dung đã thu hồi ánh mắt, im lặng ngồi, giống như không nghe thấy lời Lâm Ngọc
Trân vừa nói. Lục Vân nhịn không được nghĩ, Lâm Cẩn Dung từ lúc vào cửa tới

nay, chưa từng ở trước mặt các nàng nói xấu về bất luận kẻ nào một câu, nghe
thấy các nàng nói về ai, trên cơ bản đều làm bộ như chưa từng nghe thấy, ngẫu
nhiên lên tiếng, cũng bất quá chỉ thản nhiên khuyên nhủ một câu, khuyên không
được, cũng sẽ không nói nữa.

Nếu Lâm Cẩn Dung từ đầu tới cuối là một người thành
thật cũng liền thôi, nhưng Lâm Cẩn Dung không phải như vậy, bất quá ra vẻ thanh
cao, kỳ thật bên ngoài vẻ xinh đẹp vô hại lại giấu giếm ý xấu. Suy nghĩ như
vậy, Lục Vân có loại cảm giác vô cùng không thoải mái, liền hàm chứa ý cười
hỏi: “Tẩu tử, tẩu đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Ta suy nghĩ, nơi này thật khá, không biết nhà cũ có
bộ dạng gì đây?” Lâm Cẩn Dung nâng mắt nhìn Lục Vân cười nhẹ.

Nàng chán ghét chỗ này. Năm đó cũng không phải nàng
vừa mới gả vào cửa đã được trở lại nhà cũ, mà là sau khi sinh hạ Ninh nhi, cũng
là năm nàng tròn mười bảy tuổi, Lục lão ông mới an bài cả nhà trở về một
chuyến. Lúc đó Lục lão ông trịnh trọng ôm Ninh nhi còn quấn tã lót đến từ đường
Lục gia, sau khi bái tế tổ tông, tự mình đem tên Ninh nhi viết lên gia phả. Sau
đó, nàng cũng chỉ trở lại nhà cũ hai lần, một lần là lúc Ninh nhi hai tuổi, Lục
Giam thi đỗ, cả nhà trở về tế tổ, lần thứ hai là lúc lạc táng Lục lão ông qua
đời.

Nhưng mặc kệ thế nào, nàng đều chưa bao giờ thấy qua
cảnh tượng náo nhiệt như vậy, cũng chưa từng thấy qua Lục Giam thẹn thùng cùng
không được tự nhiên như thế. Nàng chỉ thấy hắn luôn ngầm cùng Ngô Tương không
ai nhường ai, vô luận chuyện gì cũng muốn mạnh mẽ hơn người khác, liều mạng
muốn chứng minh mình không thể thua kém ai, trầm mặc ít lời, thanh nhẹ đạm mạc,
cử chỉ tự nhiên.

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài lần nữa, đám
người lúc trước huyên náo rốt cục tản đi, Lục Giam cũng đang nhìn về phía nàng,
dường như hắn biết nàng đang nhìn hắn, hướng nàng nhẹ nhàng tươi cười, tươi
cười còn chưa thu hồi, đã bị Lục Thiệu ôm đầu vai kéo đi.

Xe ngựa lại lần nữa đi về phía trước, dừng lại ở con
phố cuối lớn nhất của trấn. Đứng trước đại môn nước sơn sáng loáng có một đám
nam nhân, có già có trẻ, có người trên thân mặc trường bào, có người thậm chí
mặc áo đuôi ngắn hài mũi nhọn. Lục lão ông lại sai người ngừng xe, dẫn nam đinh
xuống nghênh đón, bước vào đại môn, nhắm thẳng phòng chính, khai yến đại đàm.

Nữ nhân hài tử xuống xe ngay ngắn theo thứ tự đi qua
cửa hông, im ắng đi vào nhị môn. Sau đó, thống nhất đến chính sảnh dùng cơm,
một đám người việc trong việc ngoài, đem Lục lão phu nhân an bài thỏa đáng rồi
mới tản đi, được nhóm ma ma dẫn đến các sân viện nghỉ tạm.

Nhà cũ có chút cũ kỹ, có nhiều phòng lâu ngày không có
người ở, mang theo mùi ẩm mốc. Tường đá dày vừa cao vừa lạnh, mặt trên đầy rêu
xanh, sân chật hẹp, trong ngày, ánh nắng chỉ có lúc giữa trưa mới có thể chiếu
vào, những thời điểm khác đều ảm đạm, có lẽ ngay lúc này thời tiết đã ấm hơn,
nhưng nếu ngồi trong phòng cũng không thể chỉ mặc áo đơn.

Tuy rằng chỉ ghé qua vài lần, nhưng Lâm Cẩn Dung cho
tới bây giờ cũng không thích chỗ này, lại càng không thích sân viện mình được
phân. Trong viện một thân cây đều không có, lại càng không nói đến hoa, chỉ có
bàn đá tỏa ra ánh sáng lạnh đặt chính giữa sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ có
thể nhìn thấy một mảnh trời vô cùng nhỏ hẹp, khiến người ta khó mà hít thở
thông suốt.

Trong phòng càng khiến người ta không thoải mái, gian
ngoài chỉ bài trí hai ngăn tủ cùng một tháp ngồi, bàn gỗ, vài cái ghế, còn

trong phòng chỉ có một cái giường và một bàn trang điểm. Thô sơ chỉ là thứ yếu,
mấu chốt nhất là một chút ánh sáng cũng rất hôn ám, cửa sổ gian ngoài thực nhỏ
hẹp, trong phòng thì hoàn toàn không có cửa sổ, không sáng sủa, không thông
gió, ngay cả ban ngày cũng cần thắp đèn mới có thể thấy rõ.

Lâm Cẩn Dung ba lần đến đây, lần đầu tiên phong cảnh
vô hạn, lần thứ hai bi thảm thê lương, lần thứ ba thì tê liệt. Tuy không có
Ninh nhi, nhưng vẫn có thể coi là lần đầu tiên, phong cảnh vô hạn. Lâm Cẩn Dung
đứng ở hành lang, ngửa đầu nhìn bầu trời bé bằng bàn tay đang dần dần trở tối,
phát ra từ chán ghét từ nội tâm đối với nơi này.

Lệ Chi dẫn Đậu Nhi ở trong phòng bày ra vật dụng của
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, thỉnh thoảng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung
đứng ở ngoài cửa vẫn không nhúc nhích. Nhìn vài lần, thật sự nhịn không được,
phân phó Đậu Nhi thu dọn, còn nàng thì đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh Lâm Cẩn
Dung nói: “Thiếu phu nhân đang nhìn cái gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn lại nhìn nàng, ánh mắt
lạnh tanh: “Không nhìn cái gì cả.”

Lệ Chi không dám hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Ngồi trong
xe hồi lâu, thiếu phu nhân không phiền chán sao? Buồng trong sắp thu dọn xong,
thiếu phu nhân không ngại trước tắm rửa rồi nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Tối
nay Nhị gia tất nhiên sẽ uống rượu, cũng không biết khi nào thì mới có thể trở
về, đến lúc đó người sẽ không được ngủ ngon, mà sáng sớm ngày mai đã phải dậy.
Nghe nói có một đoạn đường xe ngựa không đi qua được, phải xuống đi bộ, người
nên nghỉ ngơi thật tốt mới có tinh thần.”

Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống, lê bước chân đi vào bên
trong. Rửa mặt xong, lại ở trên tháp ngồi hồi lâu, sau đó vào buồng trong, mở
to mắt nằm nhìn trướng đỉnh.

Bấc đèn “Ba” kêu lên một tiếng, gian ngoài truyền đến
thanh âm Lệ Chi thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân đợi người đã lâu, chống đỡ
không được mới đi vào ngủ trước. Nhị gia cần canh giải rượu không?”

“Không ngại, ta không say. Nhị gia ta dễ dàng say như
vậy sao?” Lục Giam trong thanh âm mang theo chút vui vẻ: “Múc nước đến cho ta.”

Lâm Cẩn Dung nhắm hai mắt lại.

Không qua bao lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, trên người
Lục Giam mang theo hương rượu thản nhiên tiến vào, đi đến bên giường thì ngồi
xuống, cởi hài và ngoại bào, đưa tay đặt lên đầu vai Lâm Cẩn Dung, không chút
phân trần hôn lên gương mặt nàng một cái, thấp giọng cười nói: “A Dung, đừng
giả bộ ngủ, ta biết nàng vẫn đang chờ ta.”

Lâm Cẩn Dung không nói gì, mở mắt ra nhìn hắn: “Tan
sớm như vậy sao?”

“Tổ phụ nói ngày mai muốn đi viếng mồ mả, mọi người
nên đi ngủ sớm một chút, cho nên liền tan.” Lục Giam nâng người lên thổi tắt
đèn, nằm xuống bên cạnh nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, có chút do dự
nói: “A Dung, nàng đã khỏe chưa?”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Tốt lắm. Nhưng
sáng sớm ngày mai không cần tế tổ sao?”

Lục Giam đem cái trán nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng:
“A Dung?”

“Ân?” Lâm Cẩn Dung cảm thấy hắn tối nay không giống
như bình thường, nhưng không rõ hắn vì sao lại như vậy.

Lục Giam lặng im đẩy nàng ra đối mặt với hắn. Tuy rằng
trong phòng thực tối, nhưng Lâm Cẩn Dung biết hắn đang nhìn nàng. Hắn cách nàng
càng ngày càng gần, nàng có thể cảm nhận được tiếng hít thở dồn dập của hắn
lướt qua trên mặt nàng, làm toàn thân tóc gáy nàng đều dựng thẳng lên, trong
lòng gắt gao siết chặt, không biết nên thoát ra thế nào.

“A Dung, sau khi trở về, ta sẽ đến chỗ Chư tiên sinh.
Nàng có muốn ở lại đây thêm một thời gian không? Tổ phụ nói, hai chúng ta nếu
không muốn theo chân bọn họ trở về, có thể ở lại đây đến mùng mười. Ta cảm thấy
khá được. Tay hắn nhẹ nhàng tiến vào trong quần áo nàng, khẽ cắn lên vành tai
của nàng.

Lâm Cẩn Dung muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể
nào thốt nên lời.