Thế Hôn

Chương 166: Tổ tôn

Đã từng nghe, cũng chưa bao giờ quên? Lục Giam nghiêm
túc nhìn Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, ôn nhu cười: “Vậy là tốt rồi.”

Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống, cười nhẹ.

Trên đường đi, Lục Giam nghiêng đầu nhìn về phía Lâm
Cẩn Dung, nàng chỉ nhìn xuống thềm xe, hắn cũng không nói lời nào, chỉ cười
nhẹ, lại ngầm đem tay nàng tách ra, mười ngón giao nhau, gắt gao cầm nắm. Đến
Lục phủ, sắc trời đã trở nên tối đen, chỗ nhị môn có ma ma trông cửa khoa
trương cười chào đón: “Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân đã trở lại.”

Lục Giam tâm tình tốt, liền gật gật đầu: “Đã trở lại.”

Ma ma kia liền đánh giá toàn thân cao thấp của Lâm Cẩn
Dung, Lâm Cẩn Dung phát hiện khác thường, nhướn mắt lên nhìn về phía bà ta, ma
ma kia vội vàng tránh ánh mắt của nàng, hơi hơi cúi đầu, cười gượng lui qua một
bên.

Hai người trước đến chỗ Lục lão ông báo danh, bất quá
mới đi được chục bước, chợt nghe thấy có người gọi khẽ một tiếng: “Nhị thiếu
phu nhân.”

Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, thấy
sau núi giả bên đường có một người vòng qua, chính là nha hoàn Giản Nhi của Lục
Vân. Giản Nhi trên mặt tươi cười, khẽ liếc Lục Giam, lại nhìn Lâm Cẩn Dung, rõ
ràng là có lời gì đó muốn nói.

Lục Giam nhân tiện nói: “Nàng ra đó đi, ta chờ nàng ở
đằng trước.” Quả nhiên một mình bước đi phía trước.

Lâm Cẩn Dung liền mang theo Lệ Chi, tiến lên hỏi:
“Chuyện gì?”

Giản Nhi vội nhỏ giọng nói: “Tiểu thư bảo nô tỳ chờ
người. Hôm nay sau khi người và Nhị gia xuất môn, trong nhà đã xảy ra một sự
kiện……”

Hóa ra Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam chân trước mới ra
cửa, Lục lão ông sau lưng liền an bài Lục Thiện từ hôm nay trở đi sẽ đến Tụ
Hiền các cùng Lục Luân đọc sách. Mệnh lệnh này vốn Lục Tam lão gia cùng Đồ thị
không có trở ngại gì, nhưng Lục Thiện lại cự tuyệt chấp hành.

Lục Thiện ngay tại lúc đó hất đổ cơm canh, chạy về
phòng mình đóng cửa lại, sống chết không chịu ra ngoài, Đồ thị sợ tới mức canh
giữ ở cạnh cửa vừa khóc vừa khuyên nhủ, đồng ý nói chỉ cần Lục Thiện đi ra, sẽ
không bắt đến Tụ Hiền các nữa. Lục Tam lão gia bác bỏ yêu cầu này, nàng liền
vừa khóc vừa nháo, phu thê hai người tranh cãi một hồi, Lục Tam lão gia không
còn cách nào, đành phải kiên trì đi cầu Lục lão ông trì hoãn, bị Lục lão ông
chỉ vào mũi chửi bới một lúc.

Ngay sau đó đại quản sự Phạm Bao mang theo vài gã sai
vặt, ma ma khỏe mạnh đến sân viện của Tam phỏng thỉnh Đồ thị đang khóc lóc chết
đi sống lại sang một bên, gã sai vặt phá cửa, đem Lục Thiện đang quyết tử ôm
chân bàn không chịu đi dẫn đến Tụ Hiền các. Một khắc lúc Lục Thiện nhìn thấy
Lục lão ông, ánh mắt đột nhiên trắng dã, lâm vào hôn mê. Tình cảnh này ngay cả
Lục Tam lão gia cũng sợ tới mức y phục đổ mồ hôi lạnh ẩm ướt, đau khổ cầu xin.
Người khác cũng chờ tiến lên cầu tình, đều khuyên Lục lão ông trì hoãn lại rồi
nói sau.

Chỉ có Lục lão ông bất vi sở động, tiến lên nâng mí
mắt của Lục Thiện, sờ sờ mạch đập của hắn, sau đó đưa hắn vào trong thư phòng,
rồi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, cũng chỉ giữ lại ba người hắn, Lục Luân và
Lục Thiện.

Bọn họ nhốt tại trong phòng không biết làm cái gì, tóm
lại sau ba canh giờ, Lục Thiện tỉnh lại. Lão thái gia phân phó, từ hôm nay trở
đi, Lục Thiện ăn ngủ thế nào đều ở cùng một chỗ với hắn, bất luận kẻ nào cũng

không thể nhúng tay, bao gồm cả Đồ thị, Lục Thiện muốn làm gì đều phải có sự
cho phép của hắn.

Giản Nhi thở dài, nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu phu nhân,
Tam phu nhân lúc này đang rất hận người, hô tên của người mà mắng chửi…… Người
phải cẩn thận.” Nói xong nhanh chóng rời đi.

Lệ Chi khó chịu nhìn Lâm Cẩn Dung: “Làm sao bây giờ?
Thiếu phu nhân?” Câu nói đầu tiên đã chọc nhiều phiền toái như vậy, cũng không
phải Lâm Cẩn Dung đi nói với lão thái gia, rõ ràng là Lục Giam, tại sao đến lúc
này, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu Lâm Cẩn Dung, đây là hai người không có ở nhà,
nếu là ở nhà, còn không biết sẽ như thế nào đây.

Từ trước Lục lão ông cũng từng quản lý chuyện Lục
Thiện, nhưng sau khi Lục Thiện tròn mười lăm tuổi, không biết xuất phát từ
nguyên nhân nào, đột nhiên cũng không xen vào nữa. Nay gióng trống khua chiêng
như vậy, lại chọn thời điểm nàng và Lục Giam không ở nhà mà làm, không nói là
do nàng tác động, nhưng cũng có liên quan với câu nói kia của nàng. Lão nhân
gia quả nhiên mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cường ngạnh. Đồ thị muốn mắng thì cứ
mắng, dù sao cuối cùng cũng sẽ hận nàng, còn không bằng hận nàng sớm một chút,
đỡ phải suốt ngày không thèm để ý đến ai vô cớ gây rối khiến nàng phát ngấy.
Lâm Cẩn Dung trấn an vỗ vỗ bả vai Lệ Chi: “Đừng lo.”

Lệ Chi thấy nàng phảng phất giống như hoàn toàn không
lo lắng, không khỏi ai thán một tiếng: “Người chớ mặc kệ, nếu nàng ngày ngày
cùng Nhị gia và người bên ngoài nói xấu người, vậy người phải làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Lời đã nói ra miệng, muốn thu
lại cũng không được, vậy phải làm sao đây?”

Lệ Chi cũng không còn biện pháp nào khác, trầm mặc
giúp đỡ Lâm Cẩn Dung đuổi theo Lục Giam. Lục Giam đang đứng dưới một gốc cây
mẫu đơn, nương theo ánh đèn mỏng manh quan sát mẫu đơn đâm chồi nảy mầm, nghe
thấy tiếng bước chân, quay đầu nói: “Đi thôi.” Cũng không hỏi là chuyện gì.

Lệ Chi nay lá gan so với từ trước lớn hơn nhiều, nàng
thấy, sự tình liên quan đến thân mẫu của Lục Giam, Lâm Cẩn Dung không tiện mở
miệng, nàng nên chủ động nói, liền cố lấy dũng khí: “Nhị gia, nô tỳ lắm miệng
một câu, người nghe xong nếu tức giận, muốn đánh muốn phạt đều tùy người.” Sợ
Lâm Cẩn Dung ngăn cản, lại bổ thêm một câu: “Thiếu phu nhân người đừng ngăn
cản, việc qua đi đánh phạt đều tùy người.”

Lâm Cẩn Dung không hề có ý tứ ngăn cản. Từ trước, rất
nhiều chuyện nàng không nói, cũng không cho thủ hạ nói, đó là bởi vì không muốn
hắn khổ sở, sợ hắn nghe xong xấu hổ khó xử, cũng sợ hắn hiểu lầm nàng có tâm
hãm hại hoặc là không thuận mắt mẫu tử Đồ thị, nay nàng sớm đã không còn chút
cố kỵ, nàng vì sao phải ngăn cản? Lập tức cũng không nói lời nào, tùy ý để Lệ
Chi nói.

Lục Giam lúc nghe đến đoạn Đồ thị đại náo, Lục Thiện
chết ngất, biểu tình tuy còn bình tĩnh, vẫn mang theo vài phần thần sắc không
biết nên khóc hay cười, đợi đến khi nghe thấy Đồ thị hô tên Lâm Cẩn Dung mắng
chửi, sắc mặt trở nên âm trầm.

Có ai thích người ta nói thân mẫu của mình sai trái
đây? Chẳng sợ ngay cả biết mẫu thân không đúng, cũng không thể chấp nhận người
bên ngoài nói lời thẳng thừng.

Không liên quan đến việc này sai trái hay không, chính
là bản năng bao che khuyết điểm cho người thân của con người mà thôi. Lệ Chi
thấy Lục Giam sầm mặt không nói một câu, cũng có chút bỡ ngỡ, không khỏi nhìn
về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung liếc nàng một cái, đàm đạm nói: “Cũng chỉ là
nghe nói, không biết thật giả thế nào, không cần để ở trong lòng.” Sau đó cũng
không để ý tới Lục Giam, đi thẳng về phía trước.

Đi được vài bước, Lục Giam bước nhanh đuổi kịp, cũng

không nói gì, liền nhẹ nhàng nắm tay nàng. Lâm Cẩn Dung muốn tránh nhưng không
được, liền lười để mặc. Lục Giam cúi mắt nhìn lại, nhưng thấy miệng nàng hơi
mím, lông mi nhẹ nhàng rung động, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không có
biểu tình gì đặc biệt, không thấy vẻ tức giận thương tâm, chỉ có yên tĩnh.

Trong Tụ Hiền các đèn đuốc sáng trưng, Lục lão ông
nghiêng mặt tựa vào ghế rộng làm bằng gỗ tử đàn, lạnh lùng nhìn Lục Thiện trước
mặt.

Thân mình vừa gầy vừa nhỏ của Lục Thiện bọc trong một
kiện quần áo làm bằng da cừu, một cái đầu to trầm lặng rụt lại trong đám lông
trên cổ áo, một đôi mắt lớn dọa người rủ xuống, gắt gao theo dõi đồ ăn trước
mặt hắn, hai đôi tay gầy tái nhợt như xương gà đặt ở trên bàn ngẫu nhiên run
run, trừ cái này ra, hắn vẫn không nhúc nhích.

Lục lão ông đột nhiên lên tiếng, thanh âm leng keng
hữu lực: “Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không ăn, ta liền thưởng cho người bên
ngoài ăn. Hôm nay có rất nhiều người liều mạng cũng chưa được ăn no bụng.”

Lục Thiện bị tiếng nói bất thình lình vang lên khiến
sợ tới mức mạnh co rụt tay lại, hoảng sợ nâng mắt lên nhìn Lục lão ông, lại
nhanh cúi đầu xuống, một bộ dạng tùy tiện thế nào cũng được, ta chính là không
để ý tới.

Xú tiểu tử, lúc trước tình nguyện tiểu ra quần cũng
phải giả bộ bất tỉnh, nếu không phải Lục Luân biết hắn sợ chuột, hắn còn không
chịu tỉnh lại. Lục lão ông mị mắt, vuốt râu nhìn tôn tử nhỏ nhất yếu ớt nhất
này, quả nhiên là quật lư huynh đệ, cùng một cha mẹ sinh ra, đều bướng bỉnh
giống nhau. Tốt, ta sẽ đấu với hắn. Nay trong nhà sinh ý thuận lợi, hiền tức
vào cửa, Lục Giam hiếu học tiến tới, không cần hắn quan tâm, hắn có thời gian
cùng nhóc con này đấu qua đấu lại, nhìn xem ai thắng!

“Nhất, nhị, tam!” Lục lão ông đếm xong ba tiếng, thấy
Lục Thiện bất động, liền vỗ nhẹ nhẹ hai tay: “Ba ba!”

Gã sai vặt lên tiếng trả lời bước vào, tới trước mặt
Lục lão ông đè thấp thanh âm nói: “Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân đã trở lại,
đang đứng bên ngoài chờ thỉnh an.” Thúc thủ lui ra, đối với Lục Thiện lại hành
lễ: “Lục gia, nô tài đắc tội.” Sau đó ngồi chồm hỗm ở một bên, nhấm nháp món ăn
ngon lành.

Lục Thiện quật cường nhìn chằm mặt bàn, không tiếng
động đem nước bọt trong khoang miệng nuốt xuống.

“Tổ phụ, tôn nhi cùng tôn tức thỉnh an người.” Cửa nhẹ
nhàng đẩy ra, Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cúi đầu đi vào hành lễ với Lục lão
ông.

“Đứng lên đi, A Dung trong nhà mọi người có khỏe
không?” Lục lão ông giống như hoàn toàn đã quên mất Lục Thiện ngồi ở một bên,
ngữ khí ôn nhu, hòa ái dễ gần.

“Hồi tổ phụ, trong nhà hết thảy đều rất tốt.” Lâm Cẩn
Dung vừa trả lời một câu này, chợt nghe một trận loạn hưởng, thanh âm bén nhọn
chói tai của Lục Thiện vang lên: “Hạ lưu cẩu nô tài! Ai cho ngươi chạm vào tay
của ta? Cút!”

Mọi người nhất tề quay đầu, chỉ thấy Lục Thiện đứng
dậy, liều mạng đá gã sai vặt trước mặt hắn, hé ra mặt trướng đỏ bừng, thanh âm
sắc nhọn vô cùng, gã sai vặt chỉ né tránh, thấp giọng bồi tội: “Lục thiếu gia,
nô tài không phải cố ý.”

“Tiểu súc sinh làm càn!!!” Lục lão ông mạnh đứng dậy,
bước nhanh đi tới trước mặt Lục Thiện, tát một bạt tai lên mặt hắn. Lục Thiện
bị đánh lật mặt, lảo đảo té ngã trên mặt đất, liền nằm trên mặt đất không nhúc
nhích.

Lục Giam muốn tiến lên đỡ hắn dậy, nhưng cố nhịn
xuống, không khỏi nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn
đá thanh chuyên trên sàn, cũng không nhúc nhích. Đành phải nhìn về phía Lục lão
ông: “Tổ phụ?”

Lục lão ông không thèm quan tâm đến lý lẽ, ngồi yên
quay đầu tiếp tục hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thất đệ con chắc là sắp phải trở lại chỗ
của Chư tiên sinh rồi chăng?”

“Vâng, là ngày mai sẽ rời đi.” Lâm Cẩn Dung cúi mắt,
thanh âm vững vàng.

Lục lão ông lại hỏi vài câu râu ria, rồi nói: “Đều trở
về đi.”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới nói: “Tổ phụ, Lục đệ còn nhỏ,
dục tốc bất đạt……”

Lục lão ông vểnh vểnh lên khóe môi, nhìn về phía Lục
Thiện: “Nể mặt Nhị tẩu ngươi, lần này tạm thời tha cho ngươi, đỡ Lục thiếu gia
đứng lên!”