Lâm Cẩn Dung trở lại trong phòng, Đào thị đang phái
người tìm nàng, không khỏi trách cứ: “Còn nói giúp tỷ tỷ hỗ trợ, nháy mắt đã
không thấy tăm hơi, ăn cơm cũng không thấy con, không phải là đang gây trở ngại
thêm sao? Con chạy đi đâu vậy?”
Thấy chúng nữ quyến Ngô gia đều ở đây, Lâm Cẩn Dung
liền thấp giọng nói: “Gặp cữu phụ, trong lòng hắn khó chịu, bồi hắn ở trong
phòng cữu mẫu ngồi trong chốc lát.” Ngô thị đã chết, ngày sau Đào gia cùng Ngô
gia quan hệ không thể tránh khỏi sẽ dần dần mới lạ, nên để bọn họ biết đến, như
vậy tình cảm có lẽ sẽ lâu dài hơn một ít.
Quả nhiên đám người Dương thị đều động lòng, đều nói
Đào Thuấn Khâm là người si tình. Còn cùng Đào thị và Lâm Cẩn Dung nói: “Có điều
chúng ta không tiện nói, các ngươi là thân huynh muội, thân cữu chất, nên
khuyên nhủ hắn nhiều hơn, người đã chết không thể sống lại, cần phải mở lòng.”
Thừa dịp các nàng cùng Đào thị nói chuyện, Lâm Cẩn
Dung gọi nha hoàn dẫn đường, đi đằng trước tìm Lâm Cẩn Âm: “Ta vừa rồi cùng cữu
phụ nói qua, hắn cũng vui vẻ ý để ta giúp tỷ. Chúng ta là thân tỷ muội, đừng
thấy ta phiền toái. Nghĩ đến chúng ta cũng không thể lưu lại đây lâu, tỷ có thể
nghỉ ngơi một chút liền nghỉ ngơi đi, qua đi còn có nhiều việc phải làm.”
Có Đào Thuấn Khâm lên tiếng, mà Lâm Cẩn Dung hai năm nay
cũng xác thực không giống từ trước. Lâm Cẩn Âm nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy, muội
thay ta trông nom khách từ phương xa ăn nghỉ thế nào. Trừ bỏ mấy nhà Lâm, Ngô,
Lục, còn có mấy nhà là người quen làm sinh ý, tuy rằng dòng dõi không cao,
nhưng người ta từ nơi xa đến, thật sự không dễ dàng, không thể chậm trễ.”
Nói trắng ra là, chính là thương nhân, không phải dòng
dõi thư hương, quan lại thế gia sẽ để mắt đến thương nhân hay sao. Nhưng Lâm
Cẩn Dung thật đúng là thích làm chuyện này, có thể quen biết thêm vài người,
đặc biệt là thương nhân, nàng rất thích ý, cơ hội như vậy là ngẫu nhiên không
thể sở cầu. Nàng không chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Nhất định ta sẽ dùng hết khả
năng, chiếu cố bọn họ cẩn thận.” Nàng muốn quen biết nhất là nhóm nữ quyến của
vị thương nhân họ Mai mang theo Lâm Thế Toàn vận chuyển lương thực đến phương
bắc, sau đó lại đổi muối trở về kia.
Lâm Cẩn Âm mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của
nàng: “Muội muội, tỷ tỷ tin tưởng muội.”
Vì thế Lâm Cẩn Dung được Lâm Cẩn Âm dẫn giới thiệu cho
mấy nữ quyến, có lương thương, có bố thương, có mở cửa hiệu vàng bạc, có làm
hương liệu, chỉ tiếc vốn không có gia quyến của đại thương nhân họ Mai kia.
Nàng nhịn không được hỏi Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Âm nở nụ cười: “Mai gia là ở kinh
thành, nữ quyến sao có thể đến đây? Nhưng Mai đại lão gia có đến, có điều không
ở nhà của ta, bản thân hắn có tòa nhà ở Thanh châu.”
Lâm Cẩn Dung kiềm chế thất vọng, ngày hôm sau dậy thật
sớm, dưới sự trợ giúp của Tống ma ma, tận tâm hết sức, đâu vào đấy đem việc ăn
uống dừng chân của khách phương xa an bài thỏa thỏa đáng, đối đãi với gia quyến
mấy nhà thương hộ kia cũng cực kỳ có chừng mực. Đám người Đào thị mắt thấy vậy,
trong lòng thập phần an ủi.
Ở Thanh châu mười hai ngày, Lâm Thế Toàn phái người
gửi thư đến, nói là đinh hương, mộc hương đã tìm được người mua, giá so với ở
chợ thấp hơn một nửa. Nàng không ở đây, hắn liền chính mình làm chủ, đối phương
đáp ứng lần sau sẽ nhập hàng từ chỗ bọn họ.
Lâm Cẩn Dung xem xong thư, nhịn không được nhẹ nhàng
cười. Bước đầu tiên, nàng vững vàng đi qua, bước thứ hai, bước thứ ba, nàng
cũng tin tưởng mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Kế tiếp, nên làm những chuyện khác.
Trời đã nhập thu, cũng không thấy nhiệt độ không khí
có xu thế giảm xuống. Thái dương như cũ trắng bóng treo giữa trời cao, cây cối
hoa cỏ phơi nắng trong viện ủ rũ ba ba, chim non hữu khí vô lực ở trên cây rên
rỉ, Lục lão ông nhàn rỗi ngồi dưới hành lang tỉ mỉ tu bổ cúc lâu vàng óng ánh
trước mặt, Lục gia đại quản sự Phạm Bao gầy gò đứng ở một bên, nín thở tĩnh khí
cúi mắt, vẫn không nhúc nhích.
Thật lâu sau, Lục lão ông mới thả cây kéo trong tay
xuống, vừa lòng đoan trang cầm cúc lâu lên, nâng tay đùa lá rủ xuống một bên
nói: “Nói như vậy, lần này Lâm Thế Toàn bán ra chính là mộc hương cùng đinh
hương?”
Nghe hắn hỏi, Phạm Bao giống như đang chết đứng nháy
mắt trở nên linh hoạt, đứng thẳng thân mình, cất cao giọng nói: “Vâng, nô tài
đã hỏi thăm rõ ràng, người mua là thương hành đến từ Giang Nam, họ Điền. Cụ thể
giá thế nào không hỏi rõ được, nhưng nhìn có vẻ thực vừa lòng.”
Lục lão ông mỉm cười: “Cứ tiếp tục quan sát.”
Phạm Bao lên tiếng: “Vâng.” Đang muốn cáo từ, lại nghe
Lục lão ông trầm giọng nói: “Chuyện này, chỉ có ngươi biết ta biết, đừng để cho
người khác biết được, rõ chưa?”
Phạm Bao chỉnh lại thần sắc, lại trịnh trọng vâng lời,
cẩn thận lui ra.
Lục lão ông đứng dậy rửa tay trong chậu nước mà gã sai
vặt bưng lên, tiếp nhận chén trà dọc theo hành lang dài chậm rãi đi hai vòng,
hỏi gã sai vặt: “Nhị thiếu gia khi nào thì trở về?”
Gã sai vặt khoanh tay đáp: “Ước chừng cuối tháng.”
Lục lão ông hướng gã sai vặt khoát tay: “Đi mời Nhị
lão gia đến.”
Không bao lâu, Lục Kiến Trung đi tới Tập Hiền các, bất
chấp chà lau mồ hôi trên mặt, trước hết cấp Lục lão ông hành lễ vấn an: “Phụ
thân có gì phân phó?”
Lục lão ông giương mắt nhìn đình viện xanh biếc, thản
nhiên nói: “Nghe nói Thái Minh phủ muốn đổi tân nhậm chức, ta suy nghĩ, đất bị
nhiễm mặn trong tay chúng ta, có hay không nên khiến giá nó tăng lên? Cứ như
vậy để đó, không thể trồng hoa mầu, thật sự là lãng phí!”
Lục Kiến Trung nhãn tình sáng lên: “Nhưng chuyện này
không phải của riêng nhà chúng ta.”
Lục lão ông gật gật đầu: “Cho nên mới muốn gọi con
đến, con đi hỏi Lâm gia cùng Ngô gia, còn có mấy nhà mua khác, bọn họ là tính
thế nào? Người tiền nhiệm, muốn đốt tiền vào đây, nhưng bọn họ có nghĩ đến đống
lửa này nên dùng vào việc gì không?” Nếu muốn thiêu, ưu việt nhất, nên góp tiền
đả động tân nhậm chức mới phải.
Lục Kiến Trung ngầm hiểu: “Con biết. Vậy Bình Châu bên
kia thì sao? Nhiều nhân tài dễ làm chuyện này. Có hay không để Lục Thiệu……”
Lục lão ông không chút để ý xen lời hắn: “Lục Giam
không phải vừa lúc ở bên kia sao? Đào gia ở đó nhiều người quen, có quan hệ
thân thích này, hắn ra mặt là thỏa đáng nhất.”
Lục Kiến Trung trầm mặc, có chút lo lắng nói: “Nhưng
Nhị lang tuổi nhỏ, ngày thường chỉ chuyên tâm đọc sách, chưa từng làm qua tục
sự này, Đào gia lại đang có tang lễ, sợ là không có tinh lực cùng tâm tình giúp
đỡ thúc đẩy việc này. Lục Thiệu hàng năm lui tới Thanh châu, bên kia giao tiếp
với người khác cũng thành thục, vẫn nên để hắn đi một chuyến.”
“Tục sự cái gì?” Lục lão ông trầm giọng nói: “Hắn là
đích tôn trưởng tử! Chẳng lẽ không thể học sao? Đọc sách trọng yếu, cũng nên
hiểu được đạo lí đối nhân xử thế! Chẳng lẽ hắn còn có thể dựa vào ngươi, dựa
vào Lục Thiệu cả đời sao? Để hắn thử! Các ngươi đừng nghĩ rằng như vậy đối với
hắn không tốt! Này bất quá là việc nhỏ, nếu hắn ngay cả việc này cũng làm không
tốt, ta còn có thể trông cậy vào hắn cái gì nữa đây?”
Lục Kiến Trung mặt trắng bệch, giây lát lại khôi phục
bình thường, mỉm cười nói: “Vâng, phụ thân giáo huấn phải. Con sẽ viết thư cho
quản sự bên kia ở Thanh châu, bảo hắn giúp đỡ Nhị lang làm tốt chuyện này.”
Lục lão ông liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Không
cần, con cứ chuyên tâm làm tốt việc của Bình Châu đi, ta sẽ an bài.”
Lục Kiến Trung cúi mắt, thuận theo: “Vâng.”
Lục lão ông theo hàng lông mi nhìn xuống phía dưới,
thứ tử đã làm tổ phụ này khuôn mặt béo trắng, hai hàng lông mày dày đậm giống
như mình, hoàn toàn không giống trưởng tử cùng tam tử lớn lên thanh tú giống
Lục lão phu nhân. Lúc này trên mặt của thứ tử chỉ có biểu tình thuận theo, mắt
cụp dưới hàng lông mày dày đậm, cũng không có nửa phần vui sướng. Hơi suy tư,
liền chỉ vào một chỗ trong Tập Hiền các cách đó không xa nói: “Lão Nhị, con xem
Kim Linh cúc lâu này thế nào?”
Lục Kiến Trung giương mắt nhìn lại, đã thấy trên hòn
đá bên cạnh hồ nước trong Tập Hiền các cách đó không xa, bồn Kim Linh cúc cao
hơn một trượng được xếp thành lầu các, trên cùng tỏa sáng như vàng, cánh hoa
lớn nhỏ xen kẽ, um tùm chen chúc cùng nhau, rất náo nhiệt. Màu vàng sáng lạn
kia đâm vào mắt hắn có chút phát đau: “Phụ thân tay nghề lại tinh tiến. Cúc lâu
này, không phải con thổi phồng, tuyệt đối là hàng đầu trong Bình châu.”
“Ha ha ……” Lục lão ông vuốt râu, cười đến mị mắt: “Lão
Nhị, từ nhỏ con đã dẻo miệng hơn Đại ca của con, cũng có thể nói là thông minh,
tuy rằng đọc sách không tốt, nhưng phụ thân vẫn đều rất đau lòng con a. Hài tử
Lục Thiệu cũng giống như con, cũng là biết ăn nói, khôn khéo có năng lực.” Nói
tới đây, Lục lão ông nhấc chân bước xuống, hướng cúc lâu đi tới.
Lục Kiến Trung vội bước nhanh đuổi kịp, đỡ cánh tay
hắn: “Phụ thân, lúc này ánh nắng rất độc.”
“Ta còn chưa yếu đến vậy!” Lục lão ông phất nhẹ tay
hắn, chỉ vào Kim Linh cúc lâu kia: “Cúc lâu này, nếu chỉ thiếu một cành hay một
đóa hoa cũng sẽ không có bộ dáng này. Thiếu một thứ cũng không được a.”
Lục Kiến Trung chóp mũi đổ mồ hôi, ủy khuất nói: “Đa
tạ phụ thân dạy bảo, con vẫn đều nhớ rõ, sẽ không để người thất vọng.”
Lục lão ông quay đầu quét hắn liếc mắt một cái, nói:
“Nhớ rõ là tốt rồi, hiện nay Lục Kinh tuổi cũng không nhỏ, còn có Lục Luân, con
nên thúc giục bọn họ, bảo bọn họ đọc sách cho tốt, nhà này phải có một người có
thể chống đỡ môn hộ mới được. Cũng may cho chúng ta, nếu không có Đại ca con
bên ngoài làm quan, chúng ta cũng không hơn được Lâm gia bao nhiêu!”
Lục Kiến Trung có chút khó xử nói: “Tính để Lục Kinh
đi tham gia kỳ thi phủ, nhưng tiên sinh nói, tư chất hắn không phải tốt lắm.
Lục Luân thì, thật sự quá mức bướng bỉnh, đánh bao nhiêu roi cũng không thấy
hắn có chút thu liễm, suốt ngày muốn vũ đao lộng thương, con thật sự hổ thẹn……”
Lục lão ông cười lạnh: “Là con không nỡ quản giáo! Lục
Kinh tư chất không tốt sao? Tâm tư hắn vốn không đặt vào việc này! Lục Luân bất
hảo thì không sai, nhưng còn không phải do các con phóng túng sao!”
Lục Kiến Trung lau một phen mồ hôi lạnh, hé ra gương
mặt béo trắng ở dưới ánh mặt trời phơi nắng vừa hồng vừa nóng, cũng không dám
biện giải.
Lục lão ông thở dài, nói: “Thôi, bắt đầu từ ngày mai
bảo Lục Luân mỗi ngày lại đây đọc sách hai canh giờ. Truyền lời của ta, ai dám
cho hắn cùng Lục Kinh xuất môn, đánh gãy chân đuổi ra ngoài! Nói với tiên sinh,
nếu hắn dám không đọc sách cho tốt, cứ việc đánh cho ta, đánh chết ta sẽ phụ
trách!”
Lục Kiến Trung không khỏi mừng rỡ: “Đa tạ phụ thân.”
Lục lão ông khoát tay: “Trong lòng bàn tay hay mu bàn
tay đều là thịt, ta đều đau lòng giống nhau. Con đi xuống đi.”
Lục Kiến Trung ra khỏi Tập Hiền các, đứng ở trong rừng
trúc im lặng một lát, theo trong tay áo lấy ra khăn lụa, lau mồ hôi trên mặt,
cúi đầu đi về phía trước.