Thế Hôn

Chương 141: Hoa triêu 2

Sau khi đính hôn, tuy không còn nghe thấy Lâm Cẩn Dung
nói không muốn gả đi, hoặc là nói qua người liên quan trong Lục gia nửa câu
không phải, nhưng cũng không thấy nàng biểu hiện ra sự vui mừng. Mỗi khi đến
ngày lễ tết Lục Giam đăng môn tặng lễ ân cần thăm hỏi, nàng luôn tránh né, cũng
không đến trước mặt hắn, Lâm lão thái thái khen nàng biết lễ, trinh tĩnh hiền
thục, muốn Lâm Ngũ cùng cặp song sinh học hỏi nàng, Đào thị lại biết, nàng kỳ
thật không mấy vui vẻ.

Hài tử này tâm sự kín kẽ, trừ bỏ Đào thị sẽ không có
ai nhận ra, đang chuẩn bị uyển chuyển khuyên Lâm Cẩn Dung vài câu, nhưng đã sắp
đến nơi, đành tạm gác tâm tư này, xuống xe tiếp đón mọi người.

Chỉ thấy Lâm Ngũ đã chạy tới ôm cánh tay của Lâm Cẩn
Dung cười: “Tứ tỷ tỷ, ca ca bọn họ đều phải đi chọn đồ ăn, tỷ đi nói với Tam
thẩm nương cho chúng ta cũng đi chọn đồ ăn, được không?”

Đào thị liền cười nói: “Ngũ nha đầu, Tam thẩm nương ta
đứng ngay bên cạnh, con muốn đi chọn đồ ăn, không trực tiếp nói với ta, lại bảo
Tứ tỷ nói với ta, chuyện này là vì sao vậy?”

Lâm Ngũ cười nói: “Kia không phải sợ bị mắng sao, ai
cũng biết Tứ tỷ lúc còn nhỏ đã nhàn tĩnh, nàng mà mở miệng, các trưởng bối cho
dù không đáp ứng cũng không nỡ trách mắng.” Nói xong liền hướng Chu Mại đứng
cách đó không xa liếc mắt một cái. Nàng đã chính thức cùng Chu Mại định thân,
ngày thường luôn tị hiềm trốn tránh, không có cơ hội ở chung nói chuyện, hôm
nay đúng là thời cơ quang minh chính đại gặp mặt tốt nhất.

Đào thị nhìn Lục giam sóng vai đứng cạnh Chu Mại, bình
lặng tâm tình, nói: “Lại khách khí gì vậy? Phía sau có mảnh ruộng lớn, bên
trong có rất nhiều rau dại, ta sẽ bảo quản sự thôn trang dẫn người đi dọn dẹp
một chút, các con muốn đi đều có thể, chính là cần phải lưu ý, chớ làm bẩn đôi
hài mới.” Nói xong quả nhiên gọi Thiết Hòe đi dọn dẹp phía sau sạch sẽ một
chút, rồi nói với Lâm lão thái thái.

Lâm lão thái thái một đường xóc nảy, xương cốt già nua
đã sớm vừa đau nhức lại tê dại, chỉ mong nhanh được nằm xuống nghỉ ngơi, nhân
tiện nói: “Vốn là xuất môn đến vui chơi chọn đồ ăn ngắm hoa, các con cẩn thận
chút là tốt rồi.” Lại nhớ tới cặp song sinh, nghiêm khắc nhìn hai người nói:
“Đều đi đi, giữa trưa ta sẽ chờ ăn đồ ăn các con chọn. Ăn xong sẽ đến Thanh
Lương tự dâng hương, ngắm cảnh hoa.”

Lời này của bà có hai ý tứ, thứ nhất là mọi người đều
đi, hy vọng cặp song sinh có thể mượn cơ hội này cùng những người khác giao
hảo, đừng khiến người khác chê cười; Thứ hai chính là không được đi quá lâu,
phải có chừng có mực.

Đám người Đào thị, Chu thị, La thị tất nhiên đều lĩnh
hội, kêu gọi nữ nhi sang một bên tinh tế dặn dò một phen, vô luận như thế nào
cũng không được sinh sự, nhất định phải hòa thuận, có việc gì trở về đóng cửa
lại nói sau.

Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, trên đường đi mọi người
có ai là không biết? Cặp song sinh vốn là muốn đi, bất quá không có mặt mũi xin
xỏ mà thôi, giờ phút này vừa vặn hợp tình hợp lẽ theo đi, tất nhiên là người
lớn nói gì cũng đều đáp ứng, còn ngại các nàng nói nhiều có chút phiền. Thấy
các tiểu cô đi, vài thiếu phu nhân Lâm gia trong mắt đều lộ ra ham thích, Đào
thị cũng muốn làm người tốt, cười nói: “Ta không có nhi tức, nhìn nhi tức của
các tỷ đỏ mắt muốn đi chơi lại thấy thương.”

Chu thị không khỏi cười rộ lên: “Muội thật quá lời a!”
Vì thế cũng để hai nhi tức đi chơi, La thị thấy thế, tất nhiên cũng không muốn

thành người khắc nghiệt, không khỏi dặn dò hai nhi tức rồi cũng cho đi, miệng
vẫn khoe mẽ nói: “Ba người chúng ta ở lại hầu hạ bà bà.”

Đào thị nghĩ ngợi, tiến lên giúp Lâm lão thái thái đấm
chân, chậm rãi nói đến chuyện của Lưu Nhi.

Lại nói đám người Lâm Cẩn Dung sau khi ra cửa, sớm có
Miêu Nha dẫn các nha hoàn vú già cầm rổ để đựng đồ ăn và dao nhỏ ở một bên,
cười hì hì dẫn mọi người đi đường, thôn trang mới mẻ, dạy các nàng nhận thức
rau dại nào ăn được, rau dại nào không ăn được, dù sao cũng không thể trông cậy
vào các nàng chọn đồ ăn đưa lên bàn tiệc.

Lâm Cẩn Dung đã sớm nhận biết được số rau dại này,
không cần người hướng dẫn, liền cùng Miêu Nha, Lệ Chi đi về phía trước tìm
kiếm, tể thái, bồ công anh, rau dền, mã xỉ, không già không quá non, đều chọn
cho vào rổ.

Lâm Thận Chi cũng cầm dao nhỏ chạy theo các nàng,
thỉnh thoảng cào đất vài cái, bất quá không phải vì nhổ rau dại, mà là bắt
giun. Bắt giun xong thường thường đùa dai giơ về phía Lệ Chi, khiến Lệ Chi sợ
tới mức gọi nương, hắn lại đứng đó cười ha ha, không biết mệt lại cầm chạy đến
phía sau dọa đám người Lâm Ngũ, chọc họ thét chói tai vang thành một mảnh.

Ở tuổi này của hắn đúng là lúc thích nghịch ngợm đùa
giỡn, ngày thường bị Lâm lão thái gia quản, Đào thị cũng che chở bảo vệ, Lâm
Cẩn Dung đau lòng hắn, không có người tới tìm nàng cáo trạng cũng sẽ không
quản, tùy ý để hắn đùa vui ầm ĩ. Chính mình vừa chọn đồ ăn, vừa nghe Miêu Nha
kể lại chuyện thú vị về Lưu Nhi, Nhị ca của Lâm Thế Toàn cưới một thê tử lợi
hại thế nào, cùng Mã thị cả ngày cãi nhau, nháo loạn muốn ra ở riêng. Miêu Nha
nói sinh động như thật, khiến Lâm Cẩn Dung cùng Lệ Chi không khỏi buồn cười vô
cùng.

Đang nói chuyện, chợt nghe có người cười nói: “Tứ muội
muội, chỉ có muội cùng nhóm ta thật lợi hại, mới một lúc, đã nhặt được nửa rổ
rau dại. Ta vừa mới từ bên kia lại đây, các tẩu tử, muội tử của muội ngay cả
đáy rổ cũng chưa kín.” Người nói chuyện là Lâm Phàm Chi của Nhị phòng.

Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu, thấy ba người Lâm Phàm Chi,
Lâm Diệc Chi, Lục Giam đứng ở một bên, người người đều kéo áo choàng vén lên
thắt lưng, trên tay cầm dao nhỏ, trên dao dính đầy bùn. Phía sau Lục Giam là
Trường Thọ đang cầm rổ, trong rổ tuy là không ít rau dại, nhưng phần lớn đều
không thể ăn được. Vì vậy nàng không khỏi liền nở nụ cười: “Các ca ca cũng đừng
chê cười người ta. Các huynh chọn đồ ăn tuy rằng nhiều, nhưng ta không dám ăn,
chỉ sợ đầu bếp cũng không dám nấu a.”

Lâm Phàm Chi cười nói: “Chúng ta là nam nhân, không
nhận ra cũng không lạ.” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu không, Tứ muội muội giúp chúng
ta bỏ đồ không thể ăn ra có được không?”

Lục Giam liền tiếp nhận rổ trong tay Trường Thọ đưa
tới trước mặt Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Ta nhận biết không được đầy
đủ. Miêu Nha ngươi giúp các thiếu gia đi.”

“Ai!” Miêu Nha cười hì hì vươn tay định cầm rổ trong
tay Lục Giam, nhưng Lục Giam lại gắt gao nắm chặt, càng cầm rổ tới gần trước
mặt Lâm Cẩn Dung hơn một chút. Miêu Nha không khỏi lắp bắp kinh hãi, giương mắt
nhìn lại, thấy trên mặt Lục Giam tuy rằng còn mang theo cười, môi cũng đã mím
nhanh, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, vẻ mặt cố chấp nói không nên
lời.


Lâm Phàm Chi nghiền ngẫm nhìn hai người, Lâm Diệc Chi
thấy tình thế không tốt, vội nói: “Tứ muội muội, đều là người trong nhà, sai
lầm cũng sẽ không có ai chê cười muội mà.”

Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, cuối cùng tiếp nhận rổ
trong tay Lục Giam, cũng không ngẩng đầu lên đem rau dại không thể ăn được
quăng bỏ, sau đó lấy từ rổ của mình mỗi một loại rau dại ra, nhất nhất giới
thiệu: “Đây là cây tể thái, đây là bồ công anh, rau dền, mã xỉ, bạch giới, các
huynh cứ chọn mấy thứ này là được rồi. Bằng không để Miêu Nha đi theo các
huynh, các nàng sẽ hướng dẫn, không thể sai được.”

Thần sắc của nàng nghiêm túc, Lục Giam thần sắc cũng
nghiêm túc, hai người không giống như đang nói rau dại, ngược lại dường như
đang nói một đại sự vô cùng quan trọng, không ai chủ động tiến lên phía trước
một bước, cũng không có bao nhiêu vẻ mặt động tác dư thừa, ánh mắt hai người
đều chăm chú nhìn vào mấy cọng rau dại kia. Lâm Phàm Chi nhìn xem không thú vị,
nhân tiện nói: “Tứ tẩu gọi ta, ta đi qua đó.” Nói xong rời đi.

“Ta chỉ biết mấy thứ này.” Lâm Cẩn Dung đem rổ đưa cho
Lâm Diệc Chi, rồi chuyển thân tiếp tục chọn rau dại.

Lâm Diệc Chi không dám tiếp nhận rổ, lại nhớ kỹ Đào
thị bảo hắn tiếp đón Lục Giam cho tốt, thật cẩn thận nhìn Lục Giam liếc mắt một
cái, thấy Lục Giam không biểu hiện ra bộ dạng mất hứng, mà tay cầm vài cọng rau
dại mà Lâm Cẩn Dung đã lựa kia cúi mắt nhìn kỹ, không khỏi nhẹ nhàng thở dài
một hơi, cười nói: “Lục Nhị ca, huynh còn muốn chọn đồ ăn không?”

Lục Giam đem mấy cọng rau dại kia bỏ trở lại vào rổ,
liếc Lâm Cẩn Dung một cái, nói: “Muốn.” Cũng không đi xa, cùng Lâm Diệc Chi đến
một chỗ cách Lâm Cẩn Dung không xa chọn đồ ăn, thường thường dặn dò Lâm Thận
Chi đang chạy qua chạy lại vài câu: “Đừng làm bẩn quần áo, ăn cơm xong sẽ đến
gặp tiên sinh.”

Miêu Nha tươi cười, thấp giọng cùng Lệ Chi kề tai nói
nhỏ: “Tiểu thư cũng không quản Thất thiếu gia, hắn lại quản a. Biểu thiếu gia
chọn đồ ăn chuyên tâm giống như viết chữ vậy……” Nàng không biết rõ chuyện giữa
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, vào mùa đông năm trước lúc Lâm Cẩn Dung đến thôn
trang ngụ lại có nghe Lệ Chi nhắc qua, chỉ hiểu được Lâm Cẩn Dung không phải
thực vừa lòng cọc hôn sự này, theo bản năng liền cho rằng, Lâm Cẩn Dung e ngại
ác bà bà như Cô phu nhân, mà nàng cũng không cảm thấy Lục Giam có chỗ nào không
tốt, nhìn Lục Giam ngược lại so hồi trước cũng thân cận thêm vài phần.

Lệ Chi quay đầu nhìn, thấy Lâm Ngũ cùng Chu Mại tuy
rằng cách một khoảng so với những người khác ở Lâm gia, nhưng vẫn là một trước
một sau, đứng cũng không xa, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam như vậy không có gì
khác người, liền buông lỏng tâm tư, thấp giọng nói: “Cẩn thận để tiểu thư nghe
thấy.”

Lâm Cẩn Dung phảng phất như chưa từng nghe thấy điều
gì, hết sức chuyên chú cúi đầu chọn đồ ăn, động tác giống như cùng rau dại có
cừu oán vậy, vừa nhanh vừa ngoan tuyệt. Lại quay đầu nhìn, thấy động tác chuyên
chú cẩn thận giống như viết chữ của Lục Giam trước kia cũng không còn nữa, cũng
vừa nhanh vừa ngoan tuyệt, hai người đều cúi đầu chọn đồ ăn, một bộ hận không
thể đem toàn bộ rau dại có thể ăn được chọn vào rổ của mình. Cứ như vậy, khoảng
cách vốn khá gần nhưng thật ra càng ngày càng xa.

Lệ Chi không khỏi khe khẽ thở dài, đây là hiếu thắng
a, ngay cả chọn rau dại cũng muốn phân định thắng thua sao? Cứ tiếp tục như
vậy, tương lai đến lúc thành thân, vậy phải làm sao đây? Phu nhân vốn muốn
trong lòng tiểu thư thoải mái một chút, nhưng có lẽ sẽ phản tác dụng a. Đang
nghĩ tới, chợt thấy Lục Giam đứng dậy, thần sắc phức tạp hướng Lâm Cẩn Dung
nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn Lâm Thận Chi cười nói: “Đừng chơi nữa, ta dạy đệ
nhận biết đồ ăn. Nếu tiên sinh hỏi, đệ cũng có thể nói ra một vài thứ, nếu có
thể tự tay chọn một ít mang đi làm lễ, tiên sinh nhất định rất thích.”

Lâm Thận Chi quả nhiên cảm thấy hứng thú: “Tiên sinh
cũng thích ăn rau dại sao? Ta đây cùng Nhị ca chọn, Nhị ca dạy ta a.” Rồi sau
đó bỏ giun đi, nghiêm túc theo Lục Giam nhận biết rau dại.

Lệ Chi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy động tác của Lâm
Cẩn Dung cũng dần dần chậm lại.

Không bao lâu, có người đến gọi, nói lão thái thái đã
dậy, bảo mọi người trở về. Mọi người không khỏi so sánh đồ ăn mình chọn, nhiều
nhất tốt nhất đương nhiên là của Lâm Cẩn Dung, rổ của Lục Giam cùng Lâm Thận
Chi mặc dù không nhiều lắm, nhưng chất lượng lại tốt nhất, ngay cả một cọng cỏ
dại không thể ăn hay rễ cây cũng đều không có.