Lâm Cẩn Dung ngủ nhiều đến mức xương sống thắt lưng
đau nhức, đứng dậy dựa vào đầu giường ngồi, ôm đầu gối nghĩ ngợi. Sự tình phát
triển đến bước này, đã rơi vào kết quả xấu nhất trong dự tính, không thể thúc
thủ vô sách, phải có ứng đối.
Lệ Chi không biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy
nàng đáng thương, tuyệt vọng đến ngẩn người, không khỏi không tiếng động thở
dài. Chợt nghe Anh Đào ở bên ngoài ho khan một tiếng, Lâm Cẩn Dung nhanh nằm
lại trên giường, giả chết bất động. Lệ Chi thì đứng dậy chuẩn bị trận địa sẵn
sàng đón quân địch.
Cửa mở ra, chính là Lâm Cẩn Âm dẫn Sơn Trà đi vào.
Lệ Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng Lâm Cẩn Âm trao
đổi ánh mắt, tỏ vẻ không có trở ngại gì, Lâm Cẩn Âm biểu tình lại có chút khó
coi, thậm chí có thể nói là tâm thần không yên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm
Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Là ta.”
Lâm Cẩn Dung vội ngồi dậy: “Thế nào?”
Lâm Cẩn Âm do dự, không biết có nên đem chuyện bên
ngoài đã xảy ra cho Lâm Cẩn Dung biết không. Chưa từng nghĩ đến Lục gia sau khi
nghe thấy tin tức lại hành động nhanh như vậy, động tác so với dự đoán lúc
trước còn nhanh chóng hơn, đây không phải là kết quả mà các nàng chờ mong cùng
tưởng tượng nổi.
Tuyệt thực không có tác dụng, lão thái gia hai nhà Lâm
Lục định làm gì thì vẫn sẽ làm như thế, căn bản không đem sự đấu tranh của một
nữ hài tử để vào mắt, để ở trong lòng. Lúc trước Lâm lão thái gia nhìn thấy
nàng, còn cố ý công đạo nàng, nếu Lâm Cẩn Dung đêm nay không ăn gì, hắn sẽ sai
người đến.
Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Cẩn Âm trầm mặc không nói, mơ hồ
đoán được kết quả, lại vẫn cố chấp nhìn Lâm Cẩn Âm.
Theo tình cảnh này, so với giữ bí mất đến cuối cùng
không thể che giấu thì nói ra lúc này vẫn tốt hơn. Lâm Cẩn Âm do dự mãi, cầm
tay Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Lục lão ông đem thiệp cầu hôn đến.”
Lâm Cẩn Dung tay nhất thời trở nên lạnh lẽo, thấp
giọng nói: “Sau đó?”
Lâm Cẩn Âm gục đầu xuống: “Tổ phụ ở cùng tổ mẫu, phụ
thân thương lượng viết thảo thiệp.”
Đây là bước đầu tiên trong việc nghị hôn. Theo tục lệ,
sau khi nhà gái nhận được thiệp cầu hôn của tôn trưởng nhà trai viết, nếu có ý,
sẽ gặp để đem ngày tháng năm sinh của nhà gái, cùng với tình cảnh ba đời ông
cố, tổ, phụ và tùy gả điền sản liêm cụ viết trên bái thiếp đưa tới nhà trai,
được gọi là thảo thiệp. Nhà trai xem bát tự xong, lại trả lời thảo thiếp, nhà
gái xem bát tự cũng không có gì khác, song phương trao đổi định thiếp. Trao đổi
định thiếp, sau đó là hạ lễ đính hôn, hôn ước chính thức được định ra.
Lâm Cẩn Dung trầm mặc hồi lâu, khe khẽ thở dài: “Mẫu
thân đang làm cái gì?”
Lâm Cẩn Âm thấy nàng cảm xúc còn ổn định, âm thầm thở
dài nhẹ nhõm: “Mẫu thân đang nằm nghỉ trong phòng. Tổ phụ bảo nàng đến thương
lượng đồ cưới, nàng nói nàng không thoải mái.” Tuy rằng nói sẽ viết thư chỉ
điểm Đào Thuấn Khâm xin giúp đỡ, trên thực tế các nàng đều hiểu được, phu thê
Lâm lão thái gia khoẻ mạnh, Lâm Tam lão gia còn sống, quả quyết không thể có
đạo lý người ngoài thay Lâm gia nữ nhi làm chủ hôn sự. Cho nên Đào thị hiện tại
có thể làm chính là tiêu cực đối kháng, nàng bị bệnh, không có tinh lực, ai
cũng không trách được nàng.
Tỷ muội hai người im lặng khá lâu, chợt nghe cửa viện
có tiếng vang nhỏ, Lệ Chi theo cửa sổ nhìn ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Đại
phu nhân đến.”
Lâm Cẩn Dung lại nằm trở lại trên giường, Lâm Cẩn Âm
thì đi ra ngoài nghênh đón Chu thị. Chu thị được Hứa ma ma nâng đỡ chậm rãi đi
vào, trước thấp giọng cùng Lâm Cẩn Âm hỏi han tình huống của Lâm Cẩn Dung, sau
đó đi đến ngồi xuống bên giường của Lâm Cẩn Dung, lời nói thấm thía nói: “A
Dung, nghe bá mẫu khuyên một câu. Nữ nhi quá mức quật cường không có gì hay,
việc hôn nhân đã đến bước này cũng không còn khả năng cải biến, con cứ nháo như
vậy, chỉ khiến mẫu thân cùng tỷ tỷ khổ sở, chịu tội cũng là con, cao hứng lại
là người khác. Phút cuối cùng, không thể không xuất môn, đến lúc đó vất vả cũng
là con, đâu có ích lợi gì?”
Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía nàng trầm mặc không nói.
Chu thị cũng không tức giận, tiếp tục giảng giải, nói:
“Ta mới nhìn thấy mẫu thân con, mới chỉ một hai ngày, đã gầy đi rất nhiều,
quầng mắt thâm đen, thấy ta liền khóc. Nếu nói, ta cũng biết nàng và cô cô con
không thuận mắt, lo lắng con đến đó sẽ chịu tội, cũng là nhân chi thường tình.
Nhưng cô cô con vừa mới phái người truyền tin lại đây, buổi chiều muốn tới thăm
con, điều này chứng tỏ nàng cũng tán thành cọc hôn nhân này, rốt cuộc vẫn là
thân cô chất, sao không giải được bế tắc? Con cho tới bây giờ đều là hài tử
ngoan có hiểu biết, đừng làm khó dễ mẫu thân con nữa.”
Thấy Lâm Cẩn Dung vẫn không nói lời nào, Chu thị dừng
một chút, đề cao thanh âm nói: “Ta nói lời thật tình với con. Giờ phút này con
giận dỗi, người làm nương đều chịu thiệt, ta cũng không muốn nói nhiều, con nếu
có chút lương tâm, có điểm hiếu tâm, thì đau lòng mẫu thân con. Suy nghĩ cho
tốt, buổi tối ngoan ngoãn ăn cơm, mọi người đều quên chuyện này, không ai nhắc
tới nữa. Ta đi trước.”
Chu thị đứng dậy rời đi, Lâm Cẩn Âm đưa nàng ra ngoài,
vô hạn lo lắng bảo Sơn Trà đến viện của Đào thị hỏi thăm tin tức. Quả nhiên lại
làm ầm ĩ. Đào thị không chịu tham dự thương lượng đồ cưới của Lâm Cẩn Dung, Lâm
Tam lão gia không thuận theo, chạy đến phòng nàng đại náo, hỏi trước Cung ma ma
lấy sổ sách của Đào thị ra, vừa muốn xem Đào thị vì Lâm Cẩn Dung chuẩn bị đồ
cưới nào rồi, Cung ma ma không được Đào thị cho phép, tất nhiên không chịu, Lâm
Tam lão gia phát hỏa, Đào thị lại không thuận theo, lại là một hồi sổ sách lung
tung. Trước đây phu thê hai người ầm ĩ, Lâm gia hai lão dù thế nào cũng sẽ
không mặc kệ, đa số thời điểm đều là áp chế Lâm Tam lão gia, lần này lại là vô
thanh vô tức, căn bản không có người hỏi đến.
Lâm Cẩn Âm dùng mọi cách, vừa khóc vừa khuyên, mới xem
như đem Đào thị cùng Lâm Tam lão gia tạm thời ngăn cách, mặt co mày cáu. Đây
mới chỉ là bắt đầu, nếu Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung không đồng ý, sau này Đào thị
ngày sẽ càng khổ sở? Toàn gia muốn bức bách một người, thủ đoạn còn nhiều mà.
Nhưng nếu đáp ứng, Lâm Cẩn Dung lại không vui, ngày sau cũng không biết đến
đâu…… Cả đời này, Lâm Cẩn Âm chưa bao giờ từng có thời điểm khó xử như thế.
Ngay cả thời điểm lúc trước Đào thị đẻ non, nàng cũng chỉ sợ hãi lo lắng, nhưng
không cảm thấy khó xử, bởi vì nàng biết nên làm như thế nào, hiện tại nàng mê
hoặc, không biết nên làm như thế nào cho tốt.
Lâm Cẩn Dung ảm đạm đánh giá thần sắc của Lâm Cẩn Âm,
trong lòng vừa chua xót vừa chát chúa, lại đau đớn, ngàn vạn tư vị hỗn loạn,
luân phiên chuyển đổi, cảm thụ nói không nên lời. Nàng không có cách nào có thể
nói với Đào thị, Lâm Cẩn Âm mộng yểm trong lòng, chính là bởi vì nàng không
thích, nàng không muốn, các nàng liền vô điều kiện đứng phía sau nàng, ủng hộ
nàng tuyệt đối. Trên đời này, trừ bỏ các nàng, sẽ không còn ai đối với nàng
thâu tâm đào phế, bất kể lợi hại thế nào. Hốc mắt của nàng thình lình nóng
bừng, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhịn xuống nước mắt sắp
chảy xuống. Sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, làm phiền tỷ đi thỉnh mẫu
thân lại đây, ta có lời muốn nói với nàng.”
Lâm Cẩn Âm ngẩng đầu nhìn nàng: “A Dung, muội……”
Lâm Cẩn Dung nâng tay lau lệ không biết khi nào đã rơi
xuống, thanh nói nghèn nghẹn nói: “Cầu tỷ, để ta yên lặng một lúc.”
Lâm Cẩn Âm yên lặng đứng phía sau nàng, đưa mắt nhìn
Lệ Chi ra hiệu, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài. Lệ Chi cùng Quế ma ma nín thở
tĩnh khí, đứng ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, trong chốc lát, sẽ
lặng lẽ vén rèm cửa lên nhìn lén một cái.
Lâm Cẩn Dung thất thần nhìn cây du đã rụng hết lá
ngoài cửa sổ kia. Bầu trời nửa âm u nửa sáng sủa, nhìn cây du thụ so sánh với
ngày xưa có chút quái dị. Hoa nở hoa tàn, diệp sinh diệp lạc (lá rụng về cội), dường
như chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhân sinh cũng bất quá chỉ như thế, có thể
nhẹ cũng có thể nặng nề. Từ trước nàng sợ chết, sống thêm một lần, nàng vẫn sợ
chết, nàng không muốn để mình chịu ủy khuất, càng không nỡ để Đào thị vất vả,
không nỡ để Lâm Cẩn Âm ủy khuất, không nỡ khiến Lâm Thận Chi bị hủy cả đời.
“A Dung……” Đào thị sưng đỏ đôi mắt, đứng ở cửa có chút
tay chân thố nhìn Lâm Cẩn Dung, thật có lỗi nói: “Nương vô dụng.” Nàng dùng hết
mọi biện pháp, vẫn không thể ngăn cản sự tình tiếp tục phát triển.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiến lên đỡ lấy
Đào thị: “Nương, không trách người, người đã cố hết sức, nữ nhi thực cảm kích.
Ngồi bên này đi, nữ nhi có chuyện muốn nói với người.”
Đào thị trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc khẩn trương:
“A Dung, con đừng gấp, thư rất nhanh sẽ đến tay của cữu phụ.”
Đào Thuấn Khâm cũng không phải là vạn năng. Lâm Cẩn
Dung cúi đầu cười, thấp giọng nói: “Nương, người đừng gấp, việc hôn nhân này,
cứ như vậy đi.”
“……” Đào thị cùng Lâm Cẩn Âm liếc nhau, không nói gì.
Lâm Cẩn Dung kiệt lực khiến biểu tình cùng ngữ khí của
mình có vẻ bình tĩnh: “Con tuổi chưa lớn, Thất đệ tuổi cũng còn nhỏ, con thật
sự không yên lòng về nương, không muốn xuất môn quá sớm. Còn có, có một yêu cầu
quá đáng, nương không phải chuẩn bị đồ cưới cho con sao? Không bằng giao con
quản lý đi.”
Vốn không đồng ý, đến lúc đồng ý, lại đàm luận điều
kiện, nhắc tới hôn kỳ, lại muốn tự quản lý đồ cưới, lời này của nàng thay đổi
hoàn toàn, thậm chí khiến Đào thị cùng Lâm Cẩn Âm đều giật mình tới mức há to
mồm, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại. Quế ma ma không rõ ràng lắm trạng huống,
chỉ bắt lấy điểm mấu chốt, Tứ tiểu thư đã đồng ý. Vì thế Quế ma ma lệ nóng
doanh tròng: “Tiểu thư, người rốt cục đã nghĩ thông suốt a.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi cười khổ. Rốt cục nghĩ thông
suốt, ngay cả người bên cạnh nàng, thân cận như Quế ma ma, cũng là cho rằng
nàng không nên nháo. Bất quá trách được ai đây? Có chút thống khổ cùng bi
thương, nhất định chỉ có thể một mình thừa nhận.
Lâm Cẩn Âm so với Đào thị phản ứng trước, hồ nghi nhìn
Lâm Cẩn Dung: “Muội lặp lại lần nữa được không?”
Lâm Cẩn Dung nhìn đám người Quế ma ma liếc mắt một
cái: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi.”
Trong phòng chỉ còn lại ba mẫu tử, Lâm Cẩn Dung gắt
gao nắm thành quyền, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy
đau đớn: “Ta nghĩ ở nhà lâu thêm hai năm, đợi cho Thận Chi lớn lên, ta mới yên
tâm.” Điều kiện này là hướng Lâm lão thái gia đề nghị, trì hoãn một chút, song
phương đều thối lui một bước, đối với mọi người đều có lợi, nghĩ đến vấn đề này
sẽ không quá đáng.
Đào thị lại đỏ mắt: “A Dung, con không hối hận, không
cần ngẫm lại sao?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu đường đi không
thông, vậy đi đường khác vậy! Hiện tại không có cơ hội, không có nghĩa là tương
lai cũng không cơ hội. Nàng không sợ nhận mệnh! Nhân sinh còn rất dài, cho dù
là năm ấy nàng chết, nàng không phải mới hơn hai mươi tuổi đó sao? Nhân sinh
còn rất dài, nàng sẽ không ngồi chờ chết. Hai thế làm người, tư vị bi thương
tuyệt vọng, hận ý oán giận đều đã nhấm nháp qua, chính là chưa được hưởng qua
tư vị khoái ý. Dù thế nào cũng phải nếm thử tư vị kia, mới không uổng công nàng
trọng sinh.
“Muội nói muốn quản lý đồ cưới của mình, đây là vì
sao?” Lâm Cẩn Âm còn nhớ một câu cuối cùng của Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung ngữ khí kiên định, ánh mắt trong trẻo
nói: “Ta muốn chuẩn bị cho Thất đệ một phần gia nghiệp!” Nàng còn muốn, vào năm
loạn phỉ làm xằng làm bậy ấy, có thể bảo toàn Đào thị cùng Lâm Thận Chi, cùng
với tánh mạng và tài sản của Đào gia, những thứ mà nàng coi trọng hết thảy, về
phần khác, bất quá chỉ là khách qua đường. Thời điểm mưa gió tiến đến, tránh
không khỏi, vậy đi trước đón, mưa gió lúc đó chưa ngừng, nhưng không có nghĩa
là về sau không ngừng lại.