The Great Escape

Chương 9-2

Cô quay ngoắt lại đối mặt với anh. “Anh có còn rình rập, theo dõi người khác nữa không, Mike? Anh còn còn là con chuột lén lút, giấu giếm như hồi trước nữa không, hả?”

“Tôi thích em,” anh nói, cứ như rằng điều đó hợp lý hóa cho mọi hành động của anh. “Kể cả khi em lớn hơn tôi.”

Lớn hơn một tuổi. Cô nắm chặt, cắm sâu móng tay vào gan bàn tay mình.

“Và thế là anh tới gặp mẹ tôi, nói với bà anh thấy tôi và David cặp kè với nhau. Quả là một cách tuyệt vời để có được một cô gái.”

“Tôi đã nghĩ nếu hai người chia tay tôi sẽ có cho mình một cơ hội.”

“Không bao giờ, cả triệu năm nữa cũng không.”

Một lần nữa, anh nhét sâu tay vào trong túi quần. “Lúc đó tôi mới 17, Bree. Tôi không thể thay đổi quá khứ. Tôi đã sai và tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là nói tôi rất xin lỗi. ” Cô và David đã không ngờ rằng Mike đã ở đó theo dõi họ vào tối đó, khi họ trốn sau những đụn cát và làm tình.

Mike đã tới gặp mẹ cô vào buổi sáng hôm sau và Bree đã bị chuyển khỏi đảo ngay chiều hôm đó, rời nhà và chuyển tới ở với nhà của dì Rebecca kinh khủng ở thành phố Battle Creek, Michigan. Bree đã không bao giờ trở lại đảo cho tới ba tuần trước khi cô nhận được thư của Myra rằng bà đã qua đời và để lại cho Bree trách nhiệm về việc chăm nom đứa cháu trai của bà.

Mike rút tay ra khỏi túi. “Hãy để tôi giúp em về chuyện của Toby.”

“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Để chúng tôi yên.” Anh chà chà chiếc vòng vàng của mình bằng ngón tay cái. “Tôi quan tâm tới thằng bé.”

“Chắc hẳn điều đó giúp anh gây dựng được hình ảnh tốt trong mắt mọi người khi cố giả vờ tỏ ra quan tâm tới những đứa trẻ mồ côi nghèo khổ.”

Anh không thể hiện một chút nào ý hổ thẹn cả. “Tôi biết em sẽ không trải thảm chào mừng tôi, nhưng tôi nghĩ bằng cách nào đó chúng ta có thể cùng nhau giải quyết vấn đề này.”

“Suy nghĩ của anh nhầm rồi.”

Anh liếc nhìn xung quanh về phía sân um tùm cỏ, những chiếc tổ nuôi ong con con với lớp sơn màu trắng đã bong tróc và mái làm bằng thiếc bị cong giờ trông có chút vặn vẹo. Một cơn gió mạnh thổi qua cuộn tung đám lá nhưng không hề làm mái tóc đắt tiền của anh bị rối. “Anh sẽ không kiếm trác được gì khi cố gắng rao bán chỗ này đâu. Nơi đây không nhìn được ra tới hồ, cũng không có lối dẫn ra biển còn căn nhà thì cần được sửa chữa nhiều.”

Anh đang không nói bất cứ điều gì khiến cô không thể hiểu được cả. Không may mắn trong cả tình cảm và sự giàu có – người đó chính là cô. Ngân hàng đã tịch thu căn nhà 5-triệu-đô mà cô và Scott đã mua ở Bloomfield Hills. Lần cuối cùng mà cô nghe về nó là khi căn nhà được họ định giá là 1,3 triệu đô và vẫn chưa thể bán được.

Mike đi lang thang về phía khu vườn bị bỏ không ai chăm sóc của bà Myra, nơi những cây cà chua con đang đấu tranh với đám cỏ dại để sinh tồn. “Nếu em mang Toby rời khỏi đảo, em sẽ tước mất sự an toàn, yên ổn duy nhất của nó.”

“Anh không thực sự nghĩ rằng tôi dự định ở lại đây đấy chứ?” Cô nói cứ như khẳng định rằng mình còn cả tá những lựa chọn khác trong cái thực tế là cô chẳng có nơi nào để đi.

Anh vẫn nhìn với vẻ ngây thơ, vô tội trong khi chính mình đang bước trên lưỡi dao. “Tôi lại nghe được rằng em không kiếm được nhiều lắm từ hợp đồng ly hôn của mình cơ đấy.”

Cô chẳng có được gì từ nó cả. Ngay cả sự trợ giúp từ chính gia đình mình cũng không. Anh em của cô còn có những vấn đề tài chính của riêng họ cần phải giải quết, và ngay cả nếu họ không có thì cô cũng không thể hỏi mượn họ tiền được, không ngay từ khi cô gạt đi tất cả những cảnh báo họ nói với cô về Scott. Còn về khoản thừa kế cô nhận được… Nó đã hết sạch chỉ trong vòng một năm kể từ ngày mẹ cô qua đời.

“Ngay tại đây, em có một căn nhà,” anh nói. “Myra bảo bọc Toby quá kỹ khiến nó không có nhiều bạn nhưng đây là nơi nó thuộc về và đã có quá đủ những xáo động trong cuộc đời nó rồi. Tôi nghĩ David sẽ muốn em ở lại.”

Cô vẫn không thể chịu nổi khi nghe anh nói tới tên cả David, ngay cả sau ngần ấy năm. “Đừng bao giờ quay trở lại đây nữa.” Cô đứng lên và quay đi để lại anh đứng một mình trong sân.

Toby đang ngồi ở chiếc bàn gấp nhỏ trong bếp và ăn thêm một bát ngũ cốc nữa. Căn bếp, nằm bên cạnh ngôi nhà, vừa mới được tu sửa lại với lớp gỗ sồi lót trên mặt tủ và được đánh bóng lại. Một vài chiếc giá đóng trên tường là chỗ bà Myra đặt bộ sưu tập bình mật và những chú ong bằng đất nung của mình. Qua tấm kính cửa sổ nằm phía trên bồn rửa, cô thấy Mike nghiên cứu khu vườn cứ như thể đang xem xét định giá nơi này vậy. Cuối cùng anh cũng đi.

David đã từng viết cho cô một bức thư.

Anh vẫn luôn yêu em, Bree. Nhưng đây là kết thúc rồi. Anh sẽ không là nguyên nhân của sự bất hòa giữa em và gia đình mình…

Cô đã hoàn toàn sụp đổ. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút tới từ những cuộc trò chuyện qua điện thoại với Star. Con gái của Myra là bạn thân của cô, người duy nhất hiểu được cô yêu David tới nhường nào và anh ý nghĩa với cô hơn là một câu chuyện tình ngắn ngủi như thế nào.

Sáu tuần sau khi Bree rời đi, Star mang thai với David, và David đã nghỉ học ở trường để kết hôn với cô. Bree không bao giờ nói chuyện với bất cứ ai trong hai người bọn họ một lần nữa.

Toby nhấc bát ngũ cốc lên và húp xì xụp chỗ sữa còn sót lại. Cậu lại đặt cái bát xuống bàn. “Bà Gram nói với cháu rằng cô giàu. Cá là cô đã lừa bà.”

“Cô từng giàu.” Bree nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng giờ thì không.”

“Tại sao ạ?”

“Bởi vì cô đã dựa dẫm vào một người đàn ông thay vì việc tự kiếm ra công việc để nuôi bản thân mình.”

“Cháu biết cô không có tiền.” Đó là một sự kết tội, lại một điều nữa nhắc nhở cô rằng cậu ghét cô rất nhiều.

Nhưng cũng không vì thế mà cô tỏ quá quá khó chịu với cậu. “Khi nào thì cô mới đi?” cậu bé hỏi.

Đây không phải lần đầu tiên cậu hỏi câu này và cô ước rằng mình có câu trả lời. “Cô không rõ nữa.” Câu xô mạnh chiếc ghế của mình quay lưng lại. “Cô không thể cứ ở đây mà chẳng làm gì cả.”

Cậu nhóc nói đúng, và cô cần thể hiện rằng mình có một kế hoạch. Thứ gì đó. Bất cứ thứ gì.

“Cô không chỉ dự định thôi đâu.” Cô dứt tầm mắt khỏi hình ảnh bên ngoài cửa sổ.

“Cô sẽ bán mật ong của Myra.”

—-

Lucy không có ý định ở lại ăn bữa tối thân mật với pizza cùng Panda. Thay vào đó cô xỏ đôi giày đế mềm của mình và bước về phía cửa. Cô ghét việc quay đầu trốn chạy nhưng cô càng ghét hơn cái cảm giác mình cứ như một con sên vậy, và cô cần làm gì đó để rũ bỏ hết tất cả những cảm xúc sau cả một ngày khốn khổ như hôm nay.

Từ đường vào vịnh Goose, cô rẽ ra đường lớn. Cuối cùng, cô đi ngang qua một nông trại bị bỏ hoang.

Phía sau nó, cô thoáng lờ mờ phát hiện một ngôi nhà nhỏ màu xanh. Cô nghe thấy có tiếng người chạy lại phía sau mình và không cần phải quay lại cô cũng biết đó là ai. “Anh không còn được trả lương cho việc này nữa đâu,” cô nói khi anh tới bên cạnh mình.

“Thói quen thôi.”

“Tôi không thích chạy và đặc biệt không thích chạy cùng anh.”

“Khó đây. Con đường này nhỏ kinh khủng. Đành chấp nhận thôi.”

“Anh có thể nghe tiếng của một chiếc ô tô cách đây cả dặm và tôi ở đây vì muốn ở một mình.”

“Giả vờ là tôi không có ở đây đi.” Anh chạy chậm lại để giữ mình không vượt qua cô. “Em thực sự không định quay trở lại Wynette sao?”

“Giờ anh mới nhận ra điều này sao?”

“Tôi đã nghĩ chắc chắn rằng em đã thay đổi quyết định.”

“Thế thì anh đã có chút nhầm lẫn rồi.”

“Cái gì mà chẳng có lần đầu tiên.”

“Anh chỉ là một kẻ thua cuộc thôi.” Cô cắt ngang đường và quay ngược lại, trở về ngôi nhà.

Anh không theo cô nữa.

Khi cô trở lại nhà, cô đạp thẳng xe ra bãi biển ở phía nam của hòn đảo, ngồi xuống một đụn cát và ngắm mặt trời lặn xuống. Khi cô cuối cùng cũng quay về căn nhà, cô thấy Panda đang ngồi trên một trong sáu chiếc ghế chẳng ăn nhập gì với nhau quanh chiếc bàn bếp giả thời Victoria mà sự căm ghét của cô đối với nó càng ngày càng lớn, không chỉ là ghét cái nước sơn xanh lá rẻ tiền và xấu xí của nó mà còn cả những chiếc chân bàn quá-cồng-kềnh – một trong số chúng đang được chèn bằng một mẩu bìa cứng để cho cân – nhưng bởi vì nó tượng trưng cho những thứ cần sửa chữa trong căn nhà từng một thời tưng bừng sức sống này.

Mặc dù hộp pizza nằm trên bàn mở tung trước mặt anh nhưng mới chỉ mất có vài miếng. Anh ngẩng lên nhìn khi cô bước vào và ánh vàng từ chiếc đèn kính màu Tiffany treo phía trên chiếc bàn tỏa bóng xuống lớp da ngăm ngăm của anh. Cô nói bâng quơ với anh cứ như hai người họ chỉ là những người mới quen biết sơ qua. “Tôi vẫn đang ở trong phòng ngủ của anh và cho tới khi anh rời đi vào ngày mai, tôi cho rằng tốt hơn nếu không chuyển ra ngoài chỉ trong 1 đêm.”

Anh chống khuỷu tay vào lưng tựa của ghế. “Đó là phòng của tôi.”

Và nó cũng là phòng ngủ duy nhất ở tầng một, nơi cô cảm thấy sẽ là một chỗ trú ẩn an toàn khỏi anh. “Tôi rất sẵn lòng chuẩn bị một chỗ ngủ khác cho anh.”

“Và nếu tôi phản đối?”

“Thì tôi sẽ chuyển đi và anh có thể ngủ trên đống chăn gối bẩn thỉu tôi để lại.” Anh ném cho cô một nụ cười đểu cáng. “Tôi sẽ suy nghĩ về nó.” Cô đáp lại theo cách lịch sự nhất có thể. “Tôi đánh giá cao nếu anh suy nghĩ nhanh lên một chút. Tôi đã có một ngày dài và đang rất muốn đi nghỉ.” Nụ cười của anh chuyển thành một cái nhún vai. “Ngủ ở bất cứ đâu em muốn. Tôi không quan tâm. Và tôi sẽ tự chuẩn bị giường cho mình.” Anh đứng lên đi về phía cửa, rồi lại dừng bước. “Một điều nữa. Hãy để căn nhà nguyên tình trạng của nó. Từng thứ y như bản đầu của chúng.” Cô biết là anh sẽ nói về điều này mà.

Nhưng anh vẫn chưa dừng việc làm phiền cô ở đó. Không lâu sau khi cô bật đèn ngủ lên, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. “Tôi quên bàn chải,” anh nói qua cánh cửa.

Cô ngồi dậy, tìm bàn chải của anh trong tủ thuốc, mở khóa phòng ngủ và đưa chiếc bàn chải qua khe hở nhỏ xíu.

Từ sự tức giận anh bộc lộ qua việc nghiến chặt hàm răng, cô ước mình đang cầm một con dao bấm. “Em khóa cửa?” anh nói với cái giọng lạnh buốt như đá khô bốc hơi.

“Thói quen,” cô khó khăn đáp lại.

“Em khóa cửa?”

Cô sẽ bị xem như một đứa trẻ nếu nói ra rằng căn nhà cực kỳ đang sợ về đêm, vì thế cô nhún vai.

Lông mày anh nhướn lên và khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh. “Cưng à, nếu tôi nếu vào thì không khóa nào ngăn lại được đâu. Nhưng tại sao tôi lại phải để tâm chứ? Em không ngon lành tới vậy.”

Cô hít một hơi và sập cánh cửa lại trước mặt anh.

Panda muốn đấm thứ gì đó. Hay chính anh. Đã bao nhiêu lần anh dự định trêu ngươi cô đâu? Nhưng cô chọc anh điên thêm.

Khốn kiếp cô ta đáng lắm.Nếu cô ta không chọc tôi khùng lên, tôi đã không đánh cô ta cái kiểu như vậy.

Anh đã nghe chính xác những từ ngữ như thế từ hàng trăm cuộc gọi về hành vi bạo lực gia đình, nơi những gã đàn ông gàn dở cố tìm cách bao biện cho mình khi họ đánh một người phụ nữ với những lý lẽ y hệt như nhau. Cái thực tế rằng anh đã sử dụng từ ngữ thay vì nắm đấm của mình chẳng khiến anh thấy mình tốt đẹp hơn những gã kia là bao.

Anh luồn những ngón tay vào tóc. Hãy trở thành số 1 ở những lĩnh vực bạn giỏi nhất.Nhưng mọi thứ gắn với Lucy Jorik đều là một mớ bòng bong, hết chuyện này đến chuyện khác, ngay từ giây phút đầu tiên đã như vậy rồi. Ngay khi anh đón cô ở cái hẻm đó, anh đã nên đưa cô về nhà ngay lập tức. Tất cả những trò anh bày ra để cố làm cô sợ hãi không có ý nghĩa gì ngoai việc khiến anh trở thành một gã ngớ ngẩn to xác. Lỗi này dẫn tới lỗi khác, từng cái từng cái dẫn tới chuyện sai lầm lớn nhất. Cái đêm đó.

Thực sự vô vàn khó khăn để giữ mình không chạm vào cô khi họ ở Caddo, nhưng đêm cuối ở nhà nghỉ đó đã hoàn toàn khiến anh mất kiểm soát. Anh đã dành hàng giờ đồng hồ chịu đựng sức ép của cô ở phía sau lưng mình, rất nhiều ngày nhìn ngắm những tia lóe lên từ đôi mắt nâu có ánh lục của cô, bắn những tín hiệu như bão táp về phía anh mỗi khi cô cảm thấy mình bị tổn thương.

Anh nâng tay nắm vào nắm đấm cửa lần nữa, rồi lại hạ tay xuống. Điều quan trọng nhất mà anh cần xin lỗi cô là gì? Thứ cuối cùng cô muốn nhìn thấy bây giờ chính là anh.

Anh quay lại hành lang cũ kỹ và leo lên cầu thang lên tầng trên của căn nhà có chút kỳ quái mà anh không ngăn được bản thân mình muốn mua nó. Cuộc sống anh trải qua đã quăng vào anh quá đủ những thứ vớ vẩn hổ lốn để phải đương đầu rồi. Anh không cần thêm thứ gì nữa, đặc biệt là không với cô con gái của tổng thống Mỹ.



Lucy tránh Panda trong buổi sáng ngày hôm sau bằng cách đi ra khỏi nhà trong sự yên lặng qua cánh cửa trượt trong phòng ngủ của cô, cái dẫn ra thềm bên ngoài, tới thẳng sân sau. Cô đạp xe vào thị trấn và ăn sáng với một tách cà phê cùng bánh nướng xốp tại một trong những chiếc bàn bên ngoài tiệm cà phê Painted Frog. Ngoài những cái liếc mắt đánh giá về kiểu tóc và hình xăm như một vài cô nhóc trẻ hay để, không ai chú ý tới cô cả. Cái cảm giác dẹp được Lucy Jorik sang một bên khiến cô cảm thấy lâng lâng sung sướng.

Sau khi ăn sáng xong, cô đạp xe về phía bắc hòn đảo. Cô yêu từng góc cạnh đã bị bào mòn giờ chỉ còn lại xơ xác của hòn đảo. Nơi này hoàn toàn không phù hợp với những người giàu sang và nổi tiếng. Những người thợ sửa ống nước, những người bán giày thì sẽ tới đây. Những đứa trẻ nhập học ở trường công và những gia đình nhàn nhã đẩy xe nôi em bé trên dường. Nếu Mat và Nealy không xuất hiện trong cuộc đời cô, một nơi như thế này sẽ trở thành địa điểm du lịch hè đáng mơ ước đối với cô.

Quốc khánh đã qua được gần hai tuần rồi nhưng những chiếc thuyền vẫn đỗ đầy trên mặt nước. Cô đi qua một trang trại, rồi sau đó là một căn nhà nhỏ bằng gỗ với một biển quảng cáo viết tay CÁ THỊT TRẮNG HUN KHÓI NGON NHẤT ĐẢO. Một chiếc hồ nhỏ mọc đầy cỏ đuôi mèo ở bên trái cô và một đầm lầy trải rộng phía bên phải, với xa xa là phần hồ Michigan mở rộng ra lớn hơn nữa. Dần dần, những cây gỗ lớn tỏa bóng mát lớn nhường chỗ cho rừng thông xanh, và rồi khi rừng cây biến mất là lúc con đường nhỏ mở lối hé lộ phần mỏm đá mép hòn đảo.

Một ngọn hải đăng lần hiện ra phía trên nền đất đá cứng qua nhiều năm bị dòng nước từ băng tan mài mòn. Cô dựng chiếc xe đạp lại rồi tự mình bước theo lối mòn. Cô gật đầu với người phụ trách ngọn hải đăng khi ông đang chăm sóc những bông mai địa thảo màu cam trong những chậu cây làm bằng gỗ bên cạnh cửa. Xa xa phía hồ là lớp đê chắn sóng nhô ra. Hôm nay hồ lặng sóng, nhưng cô tưởng tượng ra cảnh nơi ngày vào những ngày mưa gió, những con sóng gào thét đập vào bờ đá.

Cô tìm được một chỗ để ngồi giữa những tảng đá mòn vừa mới được mặt trời sưởi ấm. Chiếc phà chỉ như một chấm nhỏ di chuyển trên mặt nước khi nó sắp cập bến đất liền. Cô cực kỳ hy vọng Panda ở trên chuyến phà đó vì nếu anh vẫn đang ở nhà, cô sẽ phải chuyển đi và hơn tất cả mọi thứ, cô không muốn làm điều đó chút nào. Những từ ngữ gớm ghiếc anh ném vào cô tối qua giờ vẫn còn khiến cô ê ẩm. Mọi người chưa bao giờ đối xử độc ác với cô nhưng Panda thì hoàn toàn xấu xa một cách có tính toán.

Cô không quan tâm tại sao anh nói như tát nước vào mặt cô hay ngay cả khi anh tin như những gì anh đã nói. Những lời đó của anh đã phá hủy hoàn toàn những luyến tiếc còn rơi rớt lại từ sau chuyến đi tuyệt vời của họ. Và điều đó, cuối cùng cũng là một điều tốt.

Cho tới khi cô quay trở lại chỗ chiếc xe đạp, cô đã quyết tâm đưa bản thân trở lại với lịch trình như thường lệ. Cô sẽ dành những buổi sáng quang đãng để chèo thuyền ra hồ hoặc đi khám phá hòn đảo. Còn buổi chiều, cô sẽ bắt đầu viết các chương như cô đã hứa với ba mình.

Lúc cô gần tới đoạn rẽ sang đường Vịnh Goose, cô thoáng lướt qua ngôi nhà sơn màu xanh trứng chim robin cô đã gặp hôm trước. Đường bờ biển nhấp nhô của hòn đảo khiến quãng đường nhìn có vẻ xa hơn so với thực tế vốn có, nhưng đó chắc hẳn là ngôi nhà nơi Toby và bà của cậu nhóc đó sống – cũng không hẳn là xa từ ngôi nhà Remington tính theo đường chim bay.

Một chiếc hộp thư nghiêng nghiêng chỉ trực đổ đứng giữa lối rẽ với một bên là một con đường cho xe chạy vào và bên kia là một nông trại bỏ hoang.

Mặc dù căn nhà cách thị trấn vài dặm, nhưng nó lại là một địa điểm hợp lý để bày bán kể từ khi người ta mở một con đường lớn dẫn tới bãi biển phía nam, bãi lớn nhất trên đảo và là nơi cô đã tới hôm qua lúc hoàng hôn. Một tấm biển mờ mờ được treo lủng lẳng bằng một chuỗi dây xích yếu ớt viết “BÁN MẬT ONG VÒNG QUAY NGỰA GỖ”.

Quyết định trong giây lát, cô rẽ vào lối rẽ.