The Great Escape

Chương 22-2

Bree nghe thấy tiếng chiếc ghế bị kéo lê, theo sau là tiếng bước chân vững vàng của anh xuống bậc thềm. “Martin!” Mike gọi lớn. “Trở lại ngay! Toby, chạy theo tóm nó trước khi nó ra tới đường lớn.”

Cô chưa bao giờ tin vào những biểu hiện thờ ơ, không quan tâm gần đây của Mike. Cô đã ỷ vào lòng tốt của anh, tự huyễn hoặc mình rằng – dù Scott đã không còn yêu cô từ rất lâu rồi – Mike sẽ vẫn luôn thích cô mãi mãi. Thật là một đứa ngốc.

Cô ấn chặt tay vào ngực mình. Cô không thể bị vứt bỏ một lần nữa, không từ Mike hay tất cả người khác.

Trái tim đập thình thịch bên dưới bàn tay cô. Cô di chuyển, đẩy cửa mở và bước ra ngoài.

Toby đang ở gần ngoài đường, đuổi theo con chó. Mike vẫn đứng trên bậc, một lọn tóc nâu sáng rủ xuống trán anh. Dù chỉ mặc quần bò và chiếc áo phông trắng in hình quảng cáo cho tiệm đồ lặn của Jake, anh vẫn quá hấp dẫn, cao và ấn tượng, một bên mặt anh nghiêng nghiêng được chiếu sáng bằng chiếc bóng đèn lắp bên ngoài.

Các khớp chuyển động cọt kẹt. Cô bước về phía anh. Đi qua phần thềm ngoài… Tới bậc thang… “Đi với tôi,” cô thì thầm qua tiếng đập dữ dội của trái tim.

Anh há miệng. Định từ chối?

“Không,” cô nói. “Không nói gì hết.” Cô tóm lấy tay anh, kéo anh cách xa ngôi nhà, xa khỏi tầm nhìn của cậu bé và con chó, đằng sau những cái cây. Cô bị kích động bởi sự hoang mang, sợ hãi, bởi tình trạng kiệt sức, bởi nỗi sợ mọi thứ cô gây dựng được sẽ trôi tuột khỏi tay mình.

Chiều cao của cô khiến cô quen với việc nhìn ngang thẳng vào mặt người đối diện, nhưng cô dừng lại ở một chỗ đất lõm xuống khiến cô phải ngước lên nhìn anh. Ngay cả trong ánh trăng lờ mờ xuyên qua những khe lá, cô vẫn có thể thấy sự kháng cự, kiềm chế trong mắt anh.

“Bree…”

Cô vòng tay quanh cổ anh, kéo đầu anh xuống và khiến anh im lặng bằng đôi môi mình.

Cái này, nụ hôn của cô nói, là để nhắc anh nhớ tới những gì anh luôn muốn nhưng không bao giờ có được.

Nhưng khi môi anh chạm môi cô, cô được nhắc về những gì mình chưa bao giờ có. Tin tưởng. Được tôn trọng. Ấm áp.

Và thứ gì đó không quá tuyệt vời. Một sự giải thoát về cả thể xác và linh hồn khỏi nỗi xấu hổ cô đã trả qua trong suốt cuộc hôn nhân của mình.

Máu tăng tốc trong từng mạch máu và tất cả các giác quan của cô như bắt lửa. Nụ hôn của anh là nụ hôn của một người đàn ông tử tế và sẵn sàng cho đi sự tử tế đó. Một nụ hôn quyến rũ mang sự gợi cảm chia đều cho cả hai người.

Anh cứng lên và cô thích thú với sự khuấy động của anh, thưởng thức ý nghĩ về bàn tay đang quấn quanh hông cô không mang ký ức về vô số thân thể những người phụ nữ khác. Miệng anh di chuyển tới má cô, bên này rồi bên kia, hôn đi vết mật ong chiều dính trên đó. Anh mở môi cô ra và cô ấn mình vào anh.

Anh bất chợt lùi lại. Chỉ vài inch nhưng cũng đủ.

“Bree, em không cần phải làm thế này.” Anh gỡ tay cô khỏi cổ mình. “Tôi sẽ chăm sóc em và Toby. Em không cần phải dùng biện pháp này.” Cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ khi anh có một ý nghĩ như vậy về cô, dù rằng anh có mọi lý do để nghĩ thế. Lý lẽ duy nhất cô có thể dùng để biện minh lúc này là sự thật, những gì cô thực sự cảm thấy. “Đây không phải là mua chuộc.”

“Bree, đừng làm thế với bản thân mình.” Tiếng anh mệt mỏi, một chút mất kiên nhẫn. “Việc này không cần thiết.”

Cô là người bắt đầu chuyện này, và hoàn toàn vô lý khi tổn thương anh bởi chính cô là người bị tổn thương, nhưng từ ngữ tràn khỏi cô như dòng nước lũ. “Nghe đây, Mike Moody. Tôi đã dành rất nhiều năm cầu xin tình yêu của một người đàn ông và tôi sẽ không bao giờ, mãi mãi không bao giờ làm điều đó một lần nữa. Anh có hiểu không?”

“Mike!” Toby hét lên từ trong nhà. “Mike, chú ở đâu?”

Mike nhìn cô, mắt anh bất chợt già nua và mệt mỏi.

Rồi anh bước đi. “Chú ở đây,” anh nói khi bước ra khỏi những cái cây.

“Chú làm gì ở đó vậy?” Toby hỏi.

Đôi giày của Mike nghiến lên lớp sỏi.

“Không có gì đâu.”

Bree tựa má vào lớp vỏ cây sù sì, nhắm mắt lại và cố để không khóc.



Với sự khăng khăng của bác sỹ Kristi, Temple rút gọn thời gian tập luyện của mình xuống còn 90 phút mỗi ngày. Điều này khiến cô ấy có nhiều thời gian rảnh bên cạnh việc ủ dột vì Max vẫn tiếp tục từ chối nói chuyện với mình, nên trong vài ngày gần đây, cô ấy và Kristi bắt đầu ghé qua quầy bán mật ong một tiếng hoặc hơn mỗi buổi chiều. Khi Lucy hoàn thành công việc viết lách của mình, cô tham gia cùng họ.

Trong khi Bree vẽ hình cảnh biển lên một quả cầu của mình, những người còn lại nằm dài trên ghế và vừa tâm sự chuyện trên trời dưới biển, vừa kết hợp trị liệu tâm lý. Họ khiến Temple thoải mái hơn dù vẫn bị Max từ chối và nói với Lucy cô nên từ bỏ công việc vận động hành lang của mình. Họ không hiểu cảm giác có nghĩa vụ phải giúp đỡ những đứa trẻ kém may mắn hơn mình của cô. Bree không bao giờ nhắc tới Mike, dù cô ấy luôn thoải mái khi kể về cuộc hôn nhân cũ của mình.

“Thật tốt khi có nhóm bạn gái,” cô ấy nói vào một buổi chiều. “Tôi không có ai thân thiết khi tôi mới kết hôn. Tôi biết tất cả bọn họ đều muốn tôi giải thích làm sao mình có thể làm ngơ như không biết khi Scott ngoại tình.”

“Những kẻ vớ vẩn đó không bao giờ có thể đẩy cô vào đống bùn đó đâu,” Temple nói, nằm vắt chân chữ ngũ.

“Không,” Bree bất chợt trông thật buồn, rồi cô ấy cố đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình khi cô quay sang nhìn Kristi. “Tôi không có nhiều khách chiều nay. Cô có chắc không cân nhắc việc ––”

“Không đời nào!” Kristi tuyên bố.

Temple và Lucy trao đổi ánh mắt, họ thích thú xem Bree cố gắng thuyết phục bác sỹ Kristi mặc bộ bikini đỏ như một cách để thu hút thêm khách vào.

“Cô đi mà mặc nó,” Kristi nói kịch liệt. “Rồi xem có thích nổi nó không.”

“Nếu tôi có thân hình giống cô, tôi sẽ.” Bree trả đũa Kristi bằng cách lôi cô ấy lên bàn xử chém. “Tôi không hiểu bằng cách nào trong tất cả những người đàn ông trên đời, cô lại luôn thấy thiếu. Cô có thể có bất cứ người nào mình muốn.” Lucy ngay lập tức nghĩ đến Panda.

Kristi kéo kính râm lên đầu. Kể tai cô ấy cũng đẹp hoàn hảo. “Đó là những gì cô nghĩ thôi. Kiểu đàn ông tôi thích thì lại không thích tôi.”

“Xác chết ư?” Lucy nói, ngồi xuống chiếc ghế màu dừa cạn còn trống.

Temple phá lên cười, nhưng Kristi mím môi lại cứ như cô nàng mọt sách nghiêm túc bên trong cô ấy chực muốn nhảy ra vậy. “Cứ chọc tôi đi. Tôi thích đàn ông có đầu óc. Những người đàn ông chín chắn đọc những cuốn sách thực sự và có đam mê chứ không phải chỉ khoái nhậu nhẹt.

Nhưng đàn ông kiểu đó sẽ không tới tiếp cận tôi. Thay vào đó, tôi gặp đủ loại tay chơi – diễn viên, vận động viên và những ông chú 50 tuổi giàu kếch xù đang tìm kiếm vợ là những cô nàng trẻ và ngon lành.”

Lucy lau vết mực dính trên ngón cái, và rồi quyết định mặc kệ chẳng thèm quan tâm nữa. “Còn Panda thì sao?”

“Một ngoại lệ quyến rũ,” Kristi nói. “Anh ấy trông giống như người cầm đầu những bữa nhậu, nhưng không khó để nhận ra anh ấy thông minh tới nhường nào. Tối qua chúng tôi dành một giờ đồng hồ để nói về Puccini (nhà soạn nhạc vĩ đại người Ý). Anh ấy là một người có hiểu biết đáng ngạc nhiên về luật pháp và kinh tế. Và còn là một người quan tâm tới những bất công và bình đẳng trong xã hội. Các cô có biết anh ấy vẫn làm việc với các băng nhóm đường phố không? Điều tệ duy nhất, anh ấy là một người hoàn toàn không thể hiện cảm xúc.”

“Bởi vì anh ta yêu Lucy,” Temple nói thẳng vào trọng điểm.

“Phải rồi,” Lucy kéo dài giọng. “Đó là lý do tại sao anh ta vẫn ghé qua đây để thấy tôi.” Mặc dù cô biết đối với anh tốt hơn là tránh xa cô, nhưng cũng thật đau lòng khi anh không hề, dù chỉ một chút, cố gắng thử liên lạc với cô.

“Temple đã không nói với tôi về mối quan hệ của hai người khi tôi có ý định tiếp cận anh ấy,” Kristi nói nghiêm túc. “Tôi không tin vào việc dây dưa với người đã có người yêu.”

“Nếu cô muốn một người đàn ông,” Bree nói, “cô nên làm như Lucy. Cải trang. Khiến mình trở nên xấu xí để những người bình thường sợ không muốn tiếp cận cô.” Lucy chỉ ra sự thật hiển nhiên. “Muốn khiến Kristi xấu sẽ cần phải huy động tới đội tạo hình, trang điểm đặc biệt của Hollywood.”

Một chiếc Subaru bạc lái qua. Temple há hốc miệng vì kinh ngạc và đứng bật dậy.

“Sao thế?” Kristi hỏi.

Tay Temple ôm lấy cổ mình. “Đó là Max!”

“Cô chắc chứ?” Bree hỏi.

Nhưng Temple đã đứng lên và bắt đầu chạy về phía ngôi nhà rồi.

Ba người còn lại nhìn nhau. Cuối cùng, Lucy nói chính xác những gì mọi người đều đang nghĩ. “Tôi đánh đổi bất cứ thứ gì để được xem chuyện gì sắp diễn ra.”

“Tôi cũng thế,” Bree nói. Nhưng chỉ ngay sau đó, một chiếc xe chở đầy phụ nữ và trẻ em dừng lại. Với một cái nhìn đầy tiếc nuối về phía khu rừng, Bree đi ra để tiếp họ.

Điều khiến chỉ còn lại Lucy.

“Ở yên chỗ này đi,” bác sỹ Kristi nói. “Đây là một cuộc gặp riêng tư của Temple và Max.”

“Tôi biết,” Lucy trả lời. “Nhưng ––” Cô nhảy dựng lên và chạy vụt đi.

“Đừng để họ thấy cô đấy!” Kristi hét gọi theo khi Lucy biến mất.

Lucy biết chuyện này thật điên rồ. Cô không muốn tới quá gần căn nhà. Nhưng cô cũng cần tin vào kết cục hạnh phúc, và nếu có một câu chuyện như thế đang diễn ra, cô muốn là người đầu tiên chứng kiến.

Cô đi sang một lối nhỏ dẫn sang cạnh nhà kho. Cô bước cẩn thận, né một đống gỗ mục, như một người phụ nữ trưởng thành đang đánh mất lý trí của mình. Cô hé nhìn qua góc nhà kho ngay khi Max bước ra khỏi xe. Mái tóc ngắn màu đỏ của cô ấy hơi rối, đồng bộ với chiếc quần đùi thụng nhiều túi và chiếc áo khoác hơi chật sáng màu. Temple xuất hiện từ trong cánh rừng và rồi như đóng băng, mọi cảm giác thiếu tự tin được giấu bên dưới vẻ ngoài ầm ĩ của Nữ hoàng ác ma giờ hiện hết trên mặt cô ấy. “Max…” Tiếng gọi như lời cầu khẩn. “Max, em yêu anh.” Max vẫn đứng đó, biểu cảm không thay đổi trên gương mặt chứng mình cô ấy cũng là một người cứng đầu như người yêu của mình vậy.

“Em trốn đủ chưa? Hay tất cả những tin nhắn em để lại cho anh đều là vớ vẩn?”

“Chúng không vớ vẩn. Em thực sự yêu anh.”

“Có đủ để công khai với anh không?”

Temple gật đầu.

“Có đủ để kết hôn với anh không?” Max nói mạnh mẽ. “Và tổ chức một bữa tiệc thật lớn? Và mời tất cả những người chúng ta quen?” Lucy thấy Temple như đang nuốt xuống. “Có,” cô ấy thì thầm.

Nhưng Max vẫn chưa thỏa mãn với từng đó. Cô ấy làm một hành động sống sượng chỉ về người mình. “Tôi sẽ không giảm cân vì em đâu. Em sẽ chỉ có những gì em đang thấy bây giờ thôi, béo và tất cả.”

“Em yêu những gì em đang thấy. Em yêu anh.”

Max xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay mình. “Chuyện này có thể hủy hoại sự nghiệp của em đấy.”

“Em không quan tâm.”

“Em sẽ để tâm đấy,” Max nói, nhưng cô ấy nhẹ nhàng hơn nhiều khi thấy nước long lanh trong mắt Temple.

“Không nhiều như em quan tâm tới anh đâu,” Temple trả lời.

Cuối cùng Max tan chảy, và họ có nhau trong vòng tay.

Nhìn hai người phụ nữ trao đổi một nụ hôn đầy đam mê tới vậy có chút ủy mị nhưng hoàn toàn thỏa mãn. Lucy quay người trở lại để cho họ không gian riêng tư.