Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 87: Hư Thần giới

"Được rồi, cháu đi nói với tộc nhân một tiếng, để tránh họ lo lắng, sau đó chúng ta sẽ xuất phát!" Cây Liễu truyền âm, thật là sấm vang chớp giật, vừa nói xong đã muốn khởi hành rồi.

"Vâng!" Nhóc tỳ cũng không hỏi nhiều, lập tức quay người chạy tới nhà tộc trưởng, thông báo tình hình một cách nhanh chóng và đơn giản.

Thạch Vân Phong cùng mấy vị tộc lão đều ngẩn ngơ, đám người Thạch Phi Giao nghe tin chạy đến cũng cả kinh, mọi người đều vì nhóc tỳ lau mồ hôi, đó là một nơi như thế nào?! Nơi có thể chiến đấu với thú con của các loài Cùng Kỳ, Tất Phương, Tiêu Đồ, thậm chí sẽ gặp phải Trùng Đồng giả - Thạch Nghị, nghe có chút kinh người.

"Hài tử, cháu nhất định phải cẩn thận a, nơi đó là địa phương nào, làm sao lại gặp phải dòng dõi của hung thú Thái Cổ? Cháu nhất định phải chú ý an toàn a!"

"Loại rèn luyện này thật là đáng sợ, đây là thí luyện khi còn nhỏ của Thần Linh sao?!"

Bọn họ vô cùng khiếp sợ, trong lòng càng lo lắng.

Nhóc tỳ rất dứt khoát, sau khi báo cho tộc nhân liền nhanh chóng trở về, không có trì hoãn một chút thời gian, trực tiếp xếp bằng dưới gốc cây cháy đen, vẻ mặt nó trịnh trọng, đã chuẩn bị tốt để lên đường.

"Vậy được rồi, để cho chúng ta mở ra Thông Thiên lữ trình." Cây Liễu truyền âm, thanh âm mặc dù nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng cũng có một loại uy nghiêm, năm cành liễu đột nhiên bay vút lên, hóa thành xích thần trật tự óng ánh rực rỡ, xông ngược lên trời.

"Oanh" một tiếng, mây xanh rực cháy, làm trời đất biến thành một màu xanh biếc, năm cành liễu tỏa sáng rực rỡ xuyên thủng bầu trời, giống như mở ra một cánh cửa pháp tắc!

Trên bầu trời, sương mù mờ mịt, hoàn toàn mông lung, thần bí mà lại thâm thúy.

"Vù" một tiếng run nhẹ, nhóc tỳ cảm giác mình rời khỏi chỗ ngồi, nó xuyên qua cánh cửa sương mù mông lung tiến vào một vùng trời đất kỳ lạ.

"Đây là nơi nào?" Nhóc tỳ phát hiện xung quanh sương mù mông lung, như hỗn độn đang cuộn trào mãnh liệt, tất cả thoạt nhìn đều mơ mơ hồ hồ.

"Tới nơi này!" Một đoàn ánh sáng nhu hòa màu xanh lục toả ra, cây Liễu xuất hiện ở phía trước, nó cắm rễ giữa trời đất, hướng dẫn nhóc tỳ tiến lên.

Sương mù tan dần, phía trước trở nên trống trải tràn đầy vẻ thê lương cùng xa xưa, như là một mảnh thế giới bị vứt bỏ.

"Giống như một mảnh Cổ Giới bị bỏ hoang." Nhóc tỳ kinh dị.

Sương mù mỏng dần, nhóc tỳ đứng dưới gốc cây Liễu, nhìn về phía trước, nó thấy từng tòa kiến trúc đổ nát, rất nhiều cung điện sụp đổ giờ chỉ còn gạch vỡ ngói vụn.

"Đi xem một chút đi." Cây Liễu truyền âm.

Nhóc tỳ bước tới, trước mắt nó là cảnh tượng hoang vu khắp nơi đều là gạch vụn, những cung điện, đền thờ trước kia đều đã bị hủy diệt, tỏa ra một loại khí tức tang thương và cổ xưa.

"Đây là địa phương nào?" Nhóc tỳ lần thứ hai dò hỏi.

"Hư Thần giới." Cây Liễu trả lời.

"Hư Thần giới?" Nhóc tỳ chấn động trong lòng, vừa mới nghe được danh tự này liền cảm thấy nhất định không đơn giản, nếu không tại sao lại dám đặt tên như vậy.

"Có một cách nói, đây là thế giới sau khi thành thần sẽ tiến vào." Cây Liễu nói.

"A?!" Nhóc tỳ giật nảy cả mình, chính mình lại tiến vào Thần giới? Loại cảm giác này rất không chân thực, thậm chí hơi dọa người.

"Còn có người nói, do Thần Linh là sinh vật mạnh nhất được Tiên dân thời Thượng Cổ quỳ bái, cùng nhau dùng cảm giác tinh thần xây dựng lên mảnh thế giới kỳ lạ này." Cây Liễu lại nói ra một loại cách nói khác.

"Thần Linh được Tiên dân Thượng Cổ thờ phụng đã cùng nhau xây lên thế giới tinh thần?" Nhóc tỳ trợn to hai mắt, lộ ra vẻ khó mà tin nổi.

Nó cúi đầu nhìn một chút mảnh phế tích dưới chân, lại nhìn từng ngọn Thái Cổ Thần Sơn bị gãy rời ở phía phương xa, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây là một thế giới rất chân thực a.

"Chân thân của mình rõ ràng đứng ở chỗ này, nếu là thế giới do tinh thần xây dựng lên, còn có thể đặt chân sao?" Nhóc tỳ sinh ra nghi vấn.

"Có một điều ta muốn sửa lại, bây giờ ngươi cũng không phải chân thân, mà chỉ là ý chí tinh thần." Cây Liễu nhắc nhở.

Nhóc tỳ không tin, dùng sức nhéo cánh tay của mình, nó cảm thấy đau đớn, đây không phải trong mơ, cũng không phải giả tạo, cảm giác rõ ràng rất chân thực a.

"Bất kỳ một loại sinh linh nào, tinh thần đều là thần bí nhất, càng thần bí hơn thân thể." Cây Liễu truyền âm giải thích cho nó: "Tinh thần của ngươi tiến vào, ở nơi này giống như đã tái sinh một lần, cùng chân thân không hề khác gì nhau."

"Nhưng đây chỉ là ý chí của cháu a, cũng không phải là thân thể, tại sao chân thực như vậy? Thật là khó phân rõ." Nhóc tỳ mê hoặc.

"Đây chính là chỗ thần bí của Hư Thần giới, cũng là giá trị của nó, ở nơi này tinh thần được rèn luyện, sau khi trở về thế giới hiện thực sẽ mang theo tất cả cảm ngộ trở về thân thể, cùng lột xác, giống như chân thân tu hành ở chỗ này!" Cây Liễu giải thích.

"Nơi này thật quỷ dị!" Nhóc tỳ thán phục.

Nó giẫm lên gạch vụ phát ra âm thanh "Răng rắc", phế tích to lớn và trống trải, về phần dãy núi xa xa càng có khí thế hào hùng, mặc dù đều bị đánh gãy nhưng vẫn làm cho người cảm thấy nguy nga và thần thánh.

Những thứ này nếu như đều được xây dựng bằng tinh thần, vậy phải dùng đến thần thông lớn cỡ nào a? !

Cây Liễu than thở: "Có một loại truyền thuyết, thời Thượng Cổ đã xảy ra biến động lớn, dẫn đến mảnh thế giới tinh thần này cũng rách nát rồi, vì vậy mới xuất hiện nhiều phế tích như vậy."

Tiên dân cúng bái Thần Linh, một vài có lẽ là thần, một vài chính là các loại sinh vật Thái Cổ thuần huyết như Chư Kiền, Li Vẫn, Áp Dữ, đó là một thời đại cực kỳ phức tạp và thần bí.

"Cháu phải rèn luyện bản thân ở thế giới tinh thần này sao? Nhưng là nơi này không có thứ gì, từ lâu đã là một vùng đất bị vứt bỏ." Nhóc tỳ rất khó hiểu.

"Sai rồi, thế giới này hùng vĩ vô biên, ngươi chỉ nhìn thấy một góc nhỏ." Liễu Thần sửa lại, nói cho nó biết còn có những khu vực rộng lớn ở đó có rất nhiều sinh linh.

"Đó là những sinh linh như thế nào?" Nhóc tỳ hiếu kỳ.

"Giống như ngươi, tinh thần từ ngoại giới tiến vào, hiện ra ở bên trong Hư Thần giới." Cây Liễu trả lời.

"Bọn họ cũng có thể đi vào, hơn nữa có rất nhiều người?" Nhóc tỳ kinh ngạc.

"Đúng, giống như một quốc gia chân thật." Cây Liễu nói.

Tiếp theo, nó giải thích những ngững người kia tiến vào bằng cách nào: "Ngươi có từng nghe nói qua chuyện cả nước cùng tế thiên.

"Vâng, cháu biết." Nhóc tỳ gật đầu.

"Từ thời Thượng Cổ đến bây giờ, có một số quốc gia cổ tín ngưỡng cổ đại Thần Linh đã sớm chết rồi, nhưng bọn họ vẫn còn thờ cúng, cả nước cùng cúng tế rất trang trọng và thành kính. Nguyên nhân trong này có rất nhiều, chủ yếu là vì kế thừa đồ vật do Thần Linh lưu lại. . ."

Có thể đi vào Hư Thần giới, chính là một trong những bảo tàng kế thừa từ Thượng Cổ Thần Linh. Chỉ cần không cải biến tín ngưỡng, hàng năm các quốc gia cổ này tiến hành tế tự, cường giả liền có thể cảm nhận được Hư Thần giới.

"Thần bí như vậy?" Trong lòng nhóc tỳ bị xúc động mạnh, hai mắt nó trong suốt, suy nghĩ nghiêm túc thật lâu, cảm thấy tăng thêm không ít kiến thức.

Cây Liễu nói: "Cả nước cùng tế, sau khi cả quốc gia cổ được tán thành, có thể nhận được phúc phận khi một người tu hành đến một trình độ nhất định liền có thể cảm ngộ và ra vào Hư Thần giới."

Thạch thôn nằm trong Đại Hoang, cách quốc gia cổ rất xa xôi, cũng không tiến hành tế thiên, tự nhiên không thể đi vào Hư Thần giới.

Lúc cây Liễu mang theo nhóc tỳ tiến vào, cũng không phải sử dụng phương pháp của quốc gia cổ, vì vậy không nhìn thấy những người khác mà xuất hiện ở trong một khu phế tích hoang lương.

"Ngươi từ nơi này đi ra phía ngoài, có thể rất nhanh tiến vào nơi rèn luyện chân chính." Cây Liễu truyền âm, nó không tiếp tục tiến lên mà dừng bước ở đây.

Cứ như vậy, một mình nhóc tỳ lên đường đi ra mảnh phế tích to lớn này. Trong lòng nó vẫn có rất nhiều nghi vấn, chỉ là cây Liễu đã trở nên mơ hồ không cùng nó tiến vào, mà nói cho nó biết có thể tìm tất cả đáp án ở phía trước.

Sương mù càng ngày càng ít, nhóc tỳ dần dần tiếp cận một thế giới sáng sủa. Cuối cùng, nó cũng đi ra phế tích, bước lên một tảng đá lớn lóe lên Phù Văn, trên tảng đá có khảm lên mấy miếng xương thú trắng bóng.

"Đây là Nguyên Thủy Bảo Cốt sao, xem ra rất hiếm thấy cùng quý giá." Nhóc tỳ kinh ngạc ngồi xổm xuống, muốn dùng tay gỡ ra.

"Xoạt "

Nhưng mà nhóc tỳ chưa kịp làm gì thì một cái thông đạo màu vàng xuất hiện, trực tiếp rời nó đi chỗ khác.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, nhóc tỳ phát hiện mình xuyên toa rời khỏi chỗ cũ, trong phút chốc xuất hiện ở một địa phương khác cũng có Phù Văn dày đặc.

Đồng dạng là một tảng đá xanh, phạm vi có khoảng một trượng, trên tảng đá cũng có mấy miếng Bảo Cốt, lưu chuyển sức mạnh Phù Văn thần bí.

Lần này, nó hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ một miếng xương, sau đó bỗng nhiên dùng sức, muốn đánh nứt mặt đá lấy ra Phù Cốt.

Tảng đá này rất quái lạ, phi thường cứng rắn, hơn nữa mấy miếng Phù Cốt đồng thời phát sáng, tạo thành một tấm hoa văn bảo vệ tảng đá.

"Nó đang làm gì, tại sao phải phá hỏng thông đạo?"

"Trời ạ, nó đang đào Bảo Cốt trên tảng đá, thật đúng là cực phẩm a, lẽ nào nó không biết đây là thông đạo, chỗ này căn bản không thể lay động sao?"

. . .

Một đám âm thanh lớn truyền đến, bàn ra tán vào, rất là náo nhiệt.

Nhóc tỳ ngạc nhiên, nhanh chóng đứng dậy, Phù Văn bên người từ từ lờ mờ, có thể thấy rõ tình hình chung quanh rồi, một đám người vây quanh tảng đá đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào nó.

"Tuổi tác nhỏ như vậy a, chẳng trách cái gì cũng không hiểu, càng mơ hão phá hỏng con đường đi về ngoại giới, đào đi Phù Cốt."

"Dù sao đều là rất cực phẩm, lại làm chuyện như vậy, người lớn trong nhà không có nói cho nó biết sau khi vào Hư Thần giới phải làm gì sao?"

Nhóc tỳ vò đầu, phát hiện mình có thể đã làm một việc ngốc, nếu không tại sao đám người kia lại nhìn nó như vậy, nó nhỏ giọng nói: "Bảo Cốt ở chỗ này đều là vật có chủ sao? Ta không biết, cho nên mới làm như vậy."

Đám người yên lặng.

"Tộc nhân của ngươi không có giới thiệu cho ngươi tình huống của nơi này sao? Mới tới Hư Thần giới, nhất định sẽ bị đưa vào "Sơ Thủy Địa", sau khi ở đây tu hành viên mãn muốn tiến vào khu vực có cấp độ cao hơn phải sử dụng thông đạo phù văn. Ngươi đi vào đây, không có chuyện gì nghiên cứu thông đạo này làm chi? Hơn nữa nó còn muốn đào đi Bảo Cốt, thực sự là. . ." Có một cái người trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi lắc đầu, kiên trì giải thích cho nó vài câu, cảm giác không biết phải nói gì.

"Khà khà. . ."

"Ha ha. . ."

Tất cả mọi người xung quanh đều bắt đầu cười lớn.

Khuôn mặt nhỏ của nhóc tỳ đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: "Nói như vậy, những Bảo Cốt này là vật vô chủ?"

Tiếng cười của mọi người im bặt, tỏ rõ vẻ kinh ngạc, nói tới nói lui, nó vẫn muốn đào xương à?

"Trời ạ, đứa nhỏ này cũng thật là cái cực phẩm, vẫn còn đang đánh Bảo Cốt chủ ý!"

"Đây là con cháu của gia tộc nào a, giáo dục kiểu gì vậy, chẳng lẽ lớn lên trong rừng hoang?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Một đám người không biết nên khóc hay cười, cảm giác như là đang đối mặt người nguyên thủy, thằng nhóc này ngốc một cách đáng yêu, tại sao có thể có loại biểu hiện này đây?

Rốt cuộc nó thuộc về cái bộ tộc nào? Sau khi trở về thế giới hiện thực nếu là thân phận bị tìm ra, nhất định sẽ làm cho tộc này trở thành trò cười, đây là tin lạ a!

"Đây không phải Chư Thần dùng tinh thần xây dựng thế giới sao, ta cảm thấy những Bảo Cốt này nhất định có giá trị cực lớn, cũng không phải ta lòng tham, chỉ là muốn đào ra nghiên cứu một chút." Nhóc tỳ nhỏ giọng giải thích.

Thật là khiến người ta không còn gì để nói rồi, tất cả mọi người không biết cùng nó nói gì cho tốt.

"Ha ha. . ." Cuối cùng mọi người chỉ có thể cười to. Mặc dù nơi này là Sơ Thủy Địa, cũng không phải là cao tầng Động Thiên Phúc Địa, nhưng là không phải tùy tiện có thể phá hư.

Một lão già cười hắc hắc nói: "Những Phù Cốt này cực kỳ hiếm có cùng quý giá, nếu như ngươi có thể đào ra, ta sẽ đổi bằng rất nhiều tinh bích!"