Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 38: Quyết đấu Bảo Thuật

"Ép tao sử dụng Bảo Thuật rồi đấy!" Giao Bằng nói nhỏ, trên mặt đầy máu, một mảnh đỏ đậm, khuôn mặt gần như đã biến dạng, liên tiếp bị áp chế làm nó nóng nảy, khó mà nhịn được.

Nó vốn là một đứa kiệt ngạo bất tuân, mà bản thân lại là thiên tài của một đại tộc, trên đại địa rộng lớn nằm trong phạm vi năm vạn dặm cũng có số có má, ấy thế mà lại bị đánh bại ở một cái sơn thôn, thực sự là một loại xỉ nhục vô cùng lớn.

Việc đến nước này, Tiểu Thạch Hạo không muốn nhiều lời thêm nữa, lúc này chỉ có đánh một trận mà thôi.

"Giao Bằng, mày có làm sao không đấy. Mấy lần bị đánh bay nên hiện tại thẹn quá thành giận rồi hả?" Tử Sơn Côn bước tới, mặc dù đang chế nhạo Giao Bằng những sâu trong đáy mắt lại có lãnh quang lóe lên, nhìn chằm chằm nhóc tỳ. Bảo cung bị hủy để nó rất không thoải mái, lúc nào cũng chuẩn bị ra tay.

"Một mình mày muốn đánh ba bọn tao sao? Thật đúng là không biết trời cao đất dày!" Lôi Minh Viễn đứng ở một bên, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói: "Cơ thể mạnh cũng chẳng nói lên điều gì, ở trên thế giới này Bảo Thuật mới là mạnh nhất. Không có thần thông trong người, chỉ dựa vào cơ thể thì có thể mạnh được tới mức nào chứ?"

Nhóc tỳ không nói, chỉ nhìn chằm chằm bọn nó, sau đó quay lại nhìn sang một đám cường giả, lên tiếng nói với ông lão tới từ Vân Thiên Cung: "Xin gia gia làm trọng tài, xem xem bọn cháu đứa nào mạnh đứa nào yếu."

Mọi người kinh dị, thằng nhóc này cũng thật nhanh trí, nhìn thấy mọi người bất thiện, duy chỉ có ông lão tay cầm một cái lông tuyết là còn coi như giữ gìn, nói như vậy rõ ràng là muốn ông ấy chủ trì công đạo.

"Vù vù"

Lần này lại là nhóc tỳ chủ động ra tay, hơn nữa trước tiên xông về hướng Tử Sơn Côn nồng đậm địch ý kia. Một chưởng đánh ra, ngón tay bóng loáng giống như thần ngọc.

"Tới hay lắm, để tao xem xem sức mạnh cơ thể mày rốt cuộc đến mức độ nào!"

Thân là thiên tài, tuổi không lớn nhưng từ nhỏ được người khen ngợi, Tử Sơn Côn từ trước tới nay đều tâm cao khí ngạo. Nó lùi lại mấy bước, tránh khỏi phong mang của Thạch Hạo, chờ lúc chưởng lực của Thạch Hạo sắp hết liền bỗng vung chưởng xông về phía trước.

Mặc dù nó định ước lượng một chút sức mạnh cơ thể của nhóc tỳ, nhưng lại không dám lỗ mãng, thấy Giao Bằng ăn quả đắng, nó liền lấy phương pháp tiểu xảo để quyết đấu. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nhưng, chiêu thức của nhóc tỳ không cố định, nó lớn lên trong Đại Hoang, không có học sát chiêu nào cố định cả. Đều là thủ đoạn nguyên thủy đơn giản nhất giống như mãnh thú, hung cầm. Lúc lực đạo của nó đã hết, bỗng cúi người xuống, sau đó chân lại như nhanh chớp từ sau lưng đá ngược lên trên, giống như bọ cạp vẫy đuôi, nhanh mà sắc bén.

Tử Sơn Côn hoảng hốt, loại phương thức tấn công này bình thường từ lúc chúng nó hơi lớn một chút, các trưởng bối đã nói, chiêu thức chỉ dùng để dẫn chúng lên đường, sát tràng chân chính sẽ thiên biến vạn hóa, mà sống chết lại chỉ ở trong nháy mắt.

Nó nhanh chóng né tránh, cái chân đó suýt nữa đá trúng đầu nó, bỗng quét về xuống phía ngực. Một chưởng mà Tử Sơn Côn dùng lực đánh ra vừa vặn đón đánh.

"Ầm ầm!"

Giống như một con tê giác tông vào vách núi, vang lên ầm ầm, khiến cho mặt đất cát bay đá chạy, khói bụi mịt mù.

Bàn tay của Tử Sơn Côn cực kỳ đau, giống như là đã rạn xương. Nếu không phải cái vòng xương ở trên ngón cái phát sáng, giúp nó phá giải lực đạo khủng bố đó, tay của nó chắc chắn sẽ gãy.

Cho dù là vậy thì nó cũng bay ngang ra ngoài, bị Tiểu Thạch Hạo một cước đá văng lên trời, bay ra mười mấy mét, "phịch" một tiếng rơi xuống dưới đất. Ở trong quá trình này, nhóc tỳ cũng bay ra, nhưng không phải bị đánh lui mà là bản thân mình đang di động, xông về phía Lôi Minh Viễn, một quyền đấm thẳng ra, đơn giản mà bạo lực.

"Wow, em bé sứ sau khi tức giận không ngờ lại lợi hại như vậy!" Đôi tỷ muội sinh đôi kia đang quan chiến, mắt to rõ ràng, lông mi rất dài, có một loại linh tính hiếm có. Khuôn mặt xinh đẹp giống nhau như đúc, thoạt nhìn rất vui mắt.

Lôi Minh Viễn thấy hai thiên tài liên tiếp bị thằng bé này đánh bay, nó không muốn cận chiến, ánh mắt hừng hực, cơ thể bành trướng tạo ra một cỗ điện quang màu đen, lòng bàn tay xuất hiện một cái ký hiệu, sấm sét đan xen, ấn về phía trước.

Hư không kêu lên đôm đốp, tia lửa khắp nơi, ở đó điện quang cuộn trào mãnh liệt, nhìn rất kinh tâm động phách. Một tia chớp to lớn màu đen xông lên, đánh về phía Thạch Hạo.

Nhóc tỳ không sợ, khẽ vẫy tay phải một cái, lập tức ký hiệu rực sáng xuyên qua cánh tay, ánh sáng thần thánh chiếu cơ thể, khiến nó thoạt nhìn trắng bóng trong suốt. Sức tấn công của nó tăng lên rất nhiều, Cốt Văn hiện thành từng mảng, lấp lóe ở trước tay của nó, giống như hàng loạt thể chữ làm bằng kim loại, in dấu ở trong hư không, dung hóa tia chớp.

"Ầm" một tiếng, nhóc tỳ không hề ngừng lại, chân phải quét ngang, đá một cái cối xay to trên mặt đất văng lên, tông vào Lôi Minh Viễn.

Răng rắc một tiếng, Lôi Minh Viễn một chưởng đập vỡ cối xay, song lúc này nhóc tỳ đã tới trước mặt, nó nhảy bật lên trời, một cước đạp xuống phía dưới. Một tiếng "bịch" lớn vang lên, Lôi Minh Viễn bay ngang, mặc dù hai tay đã đan chéo để đỡ nhưng vẫn bị trúng đòn nghiêm trọng.

Hai tay của nhóc tỳ vung một cái còn có thần lực tám ngàn cân, huống chi là một cước. Lôi Minh Viễn giống như bị vua trâu mộng tông phải, mồm phun máu tươi, hai tay phát sáng, nhanh chóng run rẩy, gần như là sắp gãy.

"Đây là Tá Lực Phù Văn do Lôi Hầu sáng tạo ra, nếu không đôi tay đã gãy lìa rồi!" Có người kinh ngạc.

Chỉ trong nháy mắt, nhóc tỳ liên tục đánh ba vị thiên tài, chiếm cứ thượng phong, khiến cường giả của ba đại tộc đều sắc mặt âm trầm. Điều này thực sự khiến người ta khó mà tin nổi, một cái sơn thôn nhỏ mà thôi, không ngờ lại có một kỳ tài kinh thế như thế này, thật sự xứng với mấy chữ thiên túng kỳ tài.

Tới lúc này, không chỉ Giao Bằng tràn ngập uất hận, kể cả Tử Sơn Côn và Lôi Minh Viễn cũng đã đỏ mặt, ánh mắt lạnh lẽo. Quá là mất mặt rồi, không ngờ lại bị một cước đá bay, đây thật là một loại sỉ nhục khó mà chịu đựng được.

"Vù vù"

Ánh mắt Giao Bằng lạnh lẽo, sau khi nhìn liền lựa chọn ra tay, sử dụng Bảo Thuật chân chính để tấn công nhóc tỳ.

Ở trong lòng bàn tay của nó xuất hiện một ký tự cổ xưa, óng ánh lóa mắt, chiếu rọi làm bầu trời cũng trở nên sáng sủa hơn. "Ầm" một tiếng, hung khí tỏa ra, một con Hung Giao màu tro xám hóa hình bay ra từ trong cái ký hiệu đó, nhào về phía nhóc tỳ.

Thạch Hạo cũng không kinh hoàng, tay phải vẫy ở trong hư không, một mảnh ánh sáng bạc tuôn rơi, rồi một vầng trăng xuất hiện, chiếu ra hào quang xán lạn, ngăn ở trước người nó.

Hôi Giao hung hãn, to như vại nước, vảy chi chít khắp người, mang theo một loại phong cách cổ tang thương, giống như xuyên qua thời không từ thời Thái Cổ tới đây tham chiến.

"Ầm"

Vầng trăng trước người nhóc tỳ chuyển động, tinh khí trong thiên địa bành trướng, hóa thành một đại dương mênh mông. Nó giống như đang bay trong biển cát, mang theo một loại thần uy cuồn cuộn chém về phía Hôi Giao.

Đây là quyết đấu Bảo Thuật, trong lúc va chạm kịch liệt với Hôi Giao, trăng bạc hừng hực, hào quang bắn ra bốn phía.

Mà con Hôi Giao này lại hoành tảo càn khôn, quay cuồng từ trên xuống dưới, phun ra một mảnh ánh sáng nóng rực. Cây cối và đá núi ở gần không ngừng phát ra tiếng răng rắc, lần lượt vỡ nát.

Một tiếng kêu khẽ, trăng bạc thần quang nở rộ, từ bên trong có một hung cầm xông ra, thân ảnh của nó thoáng cái bay vọt lên, giống như một đám mây, vắt ngang ở trên chiến trường, hung khí kinh người.

"Cái gì đây? Đây là một con Thái Cổ Ma Cầm, là Thôn Thiên Tước hay là Thanh Thiên Bằng? Thật là một loại Bảo Thuật mạnh mẽ." Cường giả tới từ bộ lạc Kim Lang, La Phù Đại Trạch đều kinh dị không thôi.

Thạch Hạo mặc dù chỉ thể hiện ra hình thức ban đầu, chưa thể coi là hoàn chỉnh, nhưng đã đủ khiến người ta cảm ứng được loại khí tức khủng bố đó. Đây là một loại Bảo Thuật cực kỳ cường đại.

Nếu có thể diễn hóa trọn vẹn hơn một chút, Bảo Thuật này sẽ không hề kém cạnh các thần thông trấn tộc của Tử Sơn Tộc, Lôi Tộc hay La Phù Đại Trạch. Đây là một loại Nguyên Thủy Bảo Thuật khiến đại tộc cũng đỏ mắt.

Rất nhanh, tầm mắt của mọi người liền chuyển sang ba con chim non đó. Ánh mắt nóng bỏng, họ đã đoán được, loại Bảo Thuật đó khẳng định là xuất phát từ ba con Thanh Lân Ưng biến dị này.

"Đã xảy ra hiện tượng phản tổ, mạnh vỡ ấn ký chí cường của Thái Cổ Ma Cầm tái hiện!" Có người nhạy bén phát hiện ra căn bản.

Ầm một tiếng, con Ma Cầm khổng lồ đó nhào xuống, không biết là Thôn Thiên Tước hay là Thanh Thiên Bằng. Một đôi vuốt mang theo sương mù mông lung quắp lấy Hung Giao.

"Xoạt" một tiếng, nó dúng sức xé một cái, trực tiếp xé đứt. Con Hung Giao màu xám tro đó hóa thành một vùng ánh sáng lấp lánh, nhanh chóng tiêu tán, chớp mắt đã không thấy đâu.

Những ngày này, sau khi nhóc tỳ tẩy lễ thành công, lý giải và cảm ngộ đối với Bảo Thuật càng lúc càng sâu, như vậy mới có thể khiến loại Bảo Thuật này tăng cao uy lực, lúc này lực áp đảo Giao Bằng.

Đúng lúc này, Tử Sơn Côn, Lôi Minh Viễn đã hành động. Chia nhau ra đánh về phía trước, khí tức cường thế.

"Vù"

Thái Cổ Ma Cầm giương cánh, trong sát na ùn ùn kéo đến, cuồng phong nổi lên, khí tức kinh khủng khuếch tán. Nó nhào về phía Tử Sơn Côn, sương khói mơ hồ, nhìn không rõ chân thân, càng trở nên đáng sợ và thần bí.

Nhóc tỳ phát động tấn công, lấy vầng trăng bạc đó bảo vệ mình, lệnh Thái Cổ Ma Cầm xông lên đón lấy kẻ địch.

Tử Sơn Côn hét lớn, toàn thân phát sáng, tử khí xung thiên. Một vầng thái dương màu tím bay ra, nhanh chóng biến lớn, ở trong có một con Hỏa Lân màu tím, ngẩng đầu hét dài, liệt diễm hừng hực.

"Ầm"

Va chạm kịch liệt. Con Hỏa Lân màu tím đó tức giận kêu lên, xông lên trời cao, nghênh chiến Thái Cổ Ma Cầm. Giữa hai con phát ra hào quang chói mắt, giống như hai vì sao đang va chạm, chiếu rọi khiến khắp nơi trở nên trắng xóa.

Một tiếng gào thét, con Hỏa Lân màu tím đó run rẩy, quay đầu bỏ chạy. Mà con Thái Cổ Ma Cầm lại nhào xuống, "phập" một tiếng ấn chân lên xuyên thủng đầu của nó.

"Ầm ầm" một tiếng, lửa tím ngập trời, Hỏa Lân vỡ nát, hóa thành một luồng tinh khí và hào quang thuần khiết, biết mất ở trong trời đất.

Tử Sơn Côn chấn động, cực tốc thi pháp, sử dụng Bảo Thuật để phòng ngự.

Thái Cổ Ma Cầm giương cánh, hóa thành một đám mây ma quái kinh khủng, lấp kín bấu trời, xông về phía Lôi Minh Viễn.

Tiếng gió ù ù, bản thân nhóc tỳ lại nhẩy lên ba mươi mấy mét, tới trước mặt Giao Bằng, một vầng trăng sáng treo cao, tuôn xuống hàng ngàn hàng vạn đạo ánh sáng.

"A!"

Giao Bằng hét lớn, trên mặt tràn ngập vẻ kinh hoảng. Nó không đỡ được, nhóc tỳ từ trên cao đạp tới, hào quang do trăng bạc tuôn ra đánh xuyên Cốt Văn mà nó thi triển ra. Sau đó, "bịch" một tiếng, Thạch Hạo đá thẳng một cước vào cằm nó, khiến nó ngã nhào mấy cái, mũi chảy máu.

Nhóc tỳ hạ xuống đất, con ngươi trong suốt, nắm lấy một cái cối xay bằng đá nặng mấy trăm cân ở bên cạnh, đánh thẳng vào đầu của Giao Bằng.

"A..." Giao Bằng hét thảm, mặc dù cơ thể mạnh mẽ, nhưng bị một cái cối xay lớn như vậy che ở trước mặt, loại tư vị đó khổ không thể nói nổi, khó mà nhịn được.

"Phụt" một tiếng, nó phun ra một bụm máu bọt, sau đó lại rụng ra hai cái răng, cả khuôn mặt đều đau đớn, lớn tiếng hét thảm.