Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 24: Bảo cụ

Cái răng thú trắng ỡn như tuyết hóa thành các hạt sáng, ánh sáng thần thánh lao ra tựa như sao băng xẹt qua bầu trời, trông xinh đẹp rực rỡ mà cũng tỏa ra tỏa ra khí tức khủng khiếp.

Một vầng trăng bạc bay lên, cảm giác tực như một vầng trăng đang treo lơ lửng trên không tỏa ra ánh sáng phản chiếu lung linh xuống mặt biển, một không khí yên tĩnh cùng an lành. Thế nhưng một tiếng điếc tai vang lên phá vỡ đi cái không khí an lành kia.

Bái Phong quyết đấu với nhóc tỳ, một bên sử dụng Bảo cụ, một bên khác thì sử dụng Nguyên thủy bảo thuật. Mưa ánh sáng vung vẩy rực rỡ, âm thanh leng keng vang không dứt, toàn bộ núi rừng ầm vang rung động.

Có tổng cộng bốn mươi hai hạt sáng bay lượn vòng quanh, ngưng tụ lại thì như hóa thành một cơn mưa sao băng, rực rỡ không nói nên lời, thế nhưng lại là một công cụ sát nhân chí mạng.

Một tiếng "Vù!" vang lên, chúng nó rít gào bay tới, cây cỏ liền thành bột mịn, hòn đá khổng lồ dài tới sáu bảy mét bị đâm thủng thành như cái sàng, không gì không phá nổi.

Sắc mặt nhóc tỳ kiên định, nó dùng hết sức phóng ra hai vầng trăng bạc, một cái bảo vệ cơ thể một cái để đánh giết ở phía trước, va chạm cùng đám hạt sáng phát ra tiếng leng keng vang vọng.

Trận chiến này như là Trận chiến giữa các vị thần, mỹ lệ mà rực rỡ, dù là trăng bạc hay là mưa ánh sáng đều vương xuống một vùng ánh sáng thần thánh, sáng cả một vùng xung quanh, hào quang lan tỏa, từng dòng từng dòng "thụy khí" dâng lên cao.

*Thụy khí: nghĩa đại loại như khí mang tới điềm lành, hay là "khí cát tường", như khói mà không phải khói, như mây mà không phải mây, màu không biết, mùi không biết, các bạn chịu khó tưởng tượng.

Đánh đến mấy chục lần va chạm thì một vầng trăng bạc bị bể nát, nhóc tỳ liền tụ ghép lại, vẫn giữ vững là hai vầng trăng chém nhau với đám mưa ánh sáng kia, thoắt trên thoắt dưới, ánh sáng thần thánh tung tóe khắp nơi.

Ầm!

Một tiếng vang rền, đám ánh sáng bay ngược trở về cổ tay Bái Phong, lại hóa thành một xâu răng thú, từng cái từng cái trắng ởn óng ánh, mỹ lệ đến mức khiến người ta phải hoảng sợ.

Thứ Bảo cụ này khiến ai cũng kinh hãi, giết người không tiếng động, khó để đề phòng, rồi bề ngoài lại tinh xảo đẹp đẽ như thế, nhìn sơ chả thấy có dáng vẻ một vũ khí giết chóc.

"Mày không phải dùng Bảo cụ, mày sử dụng... Sức mạnh Cốt văn!!! " Bái Phong kinh sợ, hắn biến sắc lần đầu tiên, đứa nhóc nhỏ như thế mà đã nắm giữ sức mạnh thần bí cỡ này, thực sự đáng sợ.

"ÔI TRỜI ƠI!!! " Người ở Bái thôn đằng xa đều trơ mắt cứng hàm, tên nào cũng nhìn chằm chằm nhóc tỳ như nhìn một con quái thú, trong lòng vừa lo vừa sợ.

"Bái Phong, mau giết nó, tuyệt đối không để nó sống sót! " Tộc trưởng Bái thôn Bái Lý Thanh quát to.

"Nhóc tỳ cháu hãy chú ý, đó là Bảo cụ do Tế linh bọn chúng ban cho, khi con Tế linh đó còn sống thì không cần sử dụng Cốt văn cũng có thể dùng, ban cho ai thì kẻ đó cũng có thể có sức mạnh." Thạch Vân Phong nhắc nhở nó, nhanh chóng giải độc cho Thanh Lân Ưng, phù văn lấp lóe từ cánh tay đến giữa bàn tay, ông ta rắc thuốc từ trong bình lên chỗ mấy vết thương.

"Lần này tao sẽ không tha cho mày!" Suốt thời gian qua, nhóc tỳ đã trải qua rất nhiều chuyện, ánh mắt khiếp người, nắm tay siết chặt, giọng nói kiên quyết cùng quả đoán.

"Nhãi ranh bé như vậy mà đã biệt vận dụng sức mạnh Cốt văn thần bí, ở trong các bộ tộc lớn cũng coi như là thiên tài ghê gớm đi à." Bái Phong trầm xuống, ánh mắt lạnh băng, giọng nói mang theo ý cười tàn bạo: "Đáng tiếc, chú mày sẽ sống không được lâu!"

Một tiếng ẦM vang lên, xâu răng thú kia lại tiếp tục bay lên, sau đó tản ra dàn đội hình, hóa thành các hạt sáng, rít gào lao tới nhóc tỳ.

Lần này các hạt sáng xếp thành một con quái thú tựa như con sói, nó lao tới hung dữ, hàm lớn sáng lóa mở rộng dữ tợn muốn cắn nuốt nhóc tỳ.

Cheeeeeng!!!

Trăng bạc xoay tròn, chém về phía con hung thú kia, trong cơn chém giết từng tia ánh trăng tỏa mạnh ra ngoài, an lành mà thần thánh, hai sức mạnh va chạm nhau, chớp lửa tung tóe.

"Bảo thuật thật mạnh! Vậy mà có thể ngang tay Bảo cụ, thật quá kinh người. Nhãi ranh bé tí thế đã mạnh như vậy, thật sự có thể chèn ép thiên tài các Đại tộc a, quả ghê gớm!" Tộc trưởng Bái thôn kinh thán, lão lại càng kiên định giết Thạch Hạo, thù đã kết xuống không thể hóa giải, chỉ có giết chết thằng nhóc này mới có thể ngủ ngon.

Xẹt!

Ánh lửa ngập trời, con hung thú kia lại hóa ra hình dáng các bộ phận, móng vuốt sắc bén, mõm rộng như bồn máu, đầu đồng lưng thép, những thứ này thế mà lại tản ra, chúng tạo thành từ hạt sáng, đánh giết về phía nhóc tỳ.

Bảo cụ này do bốn mươi hai cái răng thú hợp thành, có thể tụ lại mà cũng có thể phân tán, thủ đoạn tấn công đa dạng khó có thể phòng bị.

Hiện tại nhóc tỳ chỉ có thể phóng ra hai vòng trăng bạc, ứng phó có chút mệt mỏi, còn Bảo cụ của đối phương chính là do Bảo cốt của Tế linh móc xuống để làm thành, mạnh vô cùng.

"Tao nhìn mày làm sao để chống lại!" Bái Phong quát khẽ, niệm mật chú Tế linh dạy cho hắn, điều khiển răng thú hóa thành những vũ khí, móng vuốt và đầu thú sinh động như thật.

Keeenggggg!!!

Trăng bạc lao tới, chém cái móng vuốt, cái mõm rộng như bồn máu kia, va chạm kịch liệt, sau đó một vầng trăng bạc đột nhiên nổ tung thành các hạt ánh bạc, nhất thời đánh bay những hạt sáng.

Phía xa, Bái Phong kinh hãi rút lui, nhóc tỳ lợi dụng cơ hội hiếm có này để chém hắn, muốn giết kẻ này trước tiên.

Mưa ánh sáng hóa thành một mảnh bay ngược về, bảo hộ trước người Bái Phong, vẻ mặt hắn bình tĩnh: "Mày nhanh thì có thể nhanh hơn Bảo cụ sao!".

Nhóc tỳ không thèm đáp mà tiến hành công kích, hai vầng trăng bạc bay lên chém về phía thân thể Bái Phong.

Ngay lúc này, bốn mươi hai cái răng thú lơ lửng tỏa ra hào quang long lanh, chúng liên kết lại như hóa thành một chiến y phủ lên người Bái Phong.

Trăng bạc chém đập không dứt, nhất thời lại lộ vẻ khó công phá được, bốn mươi hai cái răng thú kia liên kết lại thành một cái áo ánh sáng lung linh, kiên cố không gì bằng.

Ngay trong lúc đó, một số răng thú phát sáng càng lóa mắt hơn nữa hóa thành các vũ khí như chủy thủ, mũi tên,.. Chúng đều tạo thành từ ánh sáng, bắn về phía trăng bạc.

Chengggg chengggg!!!

Trăng bạc liền lờ mờ, nhóc tỳ buộc phải lui lại.

"Ở Đại Hoang này, tao cũng coi như một thiên tài, thế nhưng lại lòi ra một đứa như mày, thế nhưng không sao, tao sẽ đưa mày ra đi nhãi ranh ạ, giúp mày kết thúc cuộc đời vừa ngắn ngủi vừa đáng thương đi." Vẻ mặt Bái Phong dữ tợn bước về phía trước.

Hắn cậy vào Bảo cụ bảo hộ bản thân, không sợ hai vầng trăng bạc kia, vài cái răng thú lại phát sáng hóa thành hình dạng mũi tên, chủy thủ... bay về phía nhóc tỳ. xem tại TruyenFull.vn

Bái Phong giết người đâu chỉ một lần, thuở nhỏ hắn được xưng tụng là thiên tài, tâm tính tàn nhẫn và lạnh lẽo, lúc này muốn giết một đứa bé cơ bản không có cảm giác tội lỗi, trái lại còn cười lạnh lùng.

Phá!!!!

Nhóc tỳ quát khẽ, nó xưa nay chưa từng nhụt chí, dù cho Bảo cụ mạnh mẽ vẫn không sợ, vẫn liên tục vận dụng Nguyên thủy bảo thuật.

ẦMM một tiếng, hai vầng trăng bạc tông mạnh vào nhau, bộc phát nổ tung thành một vùng ánh bạc, loáng thoáng nghe có tiếng "ma cầm" gào thét, tựa như sóng lớn vỗ bờ, lại tựa loạn thạch phá tầng mây, kinh tâm động phách.

*Ma cầm: đại loại là chim hung dữ đi.

Trăng bạc nổ nát, hai cái bóng mơ hồ bay ra, rồi hợp chung một chỗ, thoáng chốc đã chân thực hơn chút, hóa thành một con ma cầm, giương cánh bay hướng về phía Bái Phong.

PAAAANNNNNGGGG!

Tựa như bị một cái chày nện xuống, Bái Phong phọt máu tại chỗ, Bảo cụ trên người liền ảm đạm, bốn mươi hai cái răng thú lung lạc rơi xuống.

Bái Phong kinh hãi thất sắc, những người khác thì sốc mạnh, một cái Bảo cụ đó a, Tế linh ban tặng đó a, vậy mà bị một đứa bé làm cho rơi rụng.

Nhóc tỳ ở thời khắc then chốt may mắn hiểu thêm một tầng Bảo thuật, nó lợi dụng cơ may hiếm thấy này nhảy lên thật cao, bàn chân nhỏ a lê hấp song phi hướng cái mặt Bái Phong.

Ầm!

Nó người nhỏ mà sức lực lớn kinh người, nhảy một phát cao mấy mét đá dô mặt Bái Phong, cú đáp này rất là đáng sợ.

Một "RẮC" nhẹ nhàng vang lên, gò má bên trái Bái Phong liền biến hình, xương bị gãy nát, mặt hắn đau đớn vặn vẹo, nước mắt không nhịn được rỉ xuống, tru tréo lên như tiếng sói tru.

ẦMmmm!

Trong khoảnh khắc, một chân nhóc tỳ vẫn còn yên vị trên mặt Bái Phong, một chân kia thì tọng mạnh dô ngực hắn, vẫn là một cú đá khiếp người, xương sườn ken két vài tiếng nhỏ rồi cũng răng rắc đồng loạt gãy nát bét.

Trước đây Bái Phong đã bị người Thạch thôn chơi đứt vài cọng xương, thương thế vốn chưa lành, bây giờ cả người lại bị đá bay, miệng phọt tiết như suối, bị thương lại càng nghiêm trọng hơn.

Nhóc tỳ vẫn cắm hai chân trên mặt và lồng ngực Bái Phong từ khi đá bay đến lúc rớt xuống đất.

Bái Phong gào thét đau đớn, tiếng kêu đã không giống như của con người, bởi vì lúc hắn chạm đất thì cũng là chân nhóc tỳ lại giẫm mạnh lên người hắn. Nửa cái mặt hắn đã hoàn toàn gãy xẹp xuống, mà ở lồng ngực phải thì bể nát, khóe miệng rỉ máu không ngừng.

Tất cả diễn ra quá nhanh, ai cũng không ngờ nhóc tỳ lại sắc bén như thế, ngay thời khắc then chốt phóng ra một Bảo thuật chí cường đánh bại Bảo cụ Tế linh ban xuống, thật sự ngịch thiên.

Dừng tay mau!!

Nhanh chiếm lại Bảo cụ!!

Tộc trưởng Bái thôn Bái Lý Thanh và thủ lĩnh đội đi săn Bái Sơn đồng loạt kêu to.

Nhóc tỳ vung tay nhẹ, trăng bạc xoay tròn cuốn theo cái xâu chuỗi răng thú kia đến trước mặt hắn.

Cái xâu đeo tay này thật đẹp, bốn mươi hai cái răng thú trắng loáng như mỡ dê đá ngọc, chớp chớp ánh sáng lung linh, rực rỡ ngời ngời, ẩn hàm một loại sức mạnh không rõ ràng.

Nhóc tỳ sờ nắn, sau đó liền đeo lên cổ tay mình. Nhìn thấy một màn này người của Bái thôn kinh sợ không thôi, đây chính là chí bảo của bộ tộc, vậy mà cứ thế bị thằng nhóc này cướp lấy.

Bái Phong gào thảm, chân nhóc tỳ hơi vận sức khiến thân thể hắn như nửa tàn phế. Người Bái thôn trông thấy tức giận cùng xông lên.

Nhóc tỳ thấy thế thì lại giẫm một nhát lên người Bái Phong, hơn phân nửa xương trên người hắn hầy như gãy nát. Sau đó nhóc tỳ bước xuống, đầu không ngoái, mắt cũng không nhìn bước đi, một vầng trăng bạc hiện ra chém tới, vài tiếng Phặc! Phặc! vang lên, máu tươi tóe ra, hay tay hai chân Bái Phong đều bị cắt đứt.

GAAAAOOOO OOOOO!!!!!! Bái Phong kêu gào điên loạn như một con thú, khóc thét vang vọng, một thiên tài đã xong, bây giờ còn chưa chết nhưng thà giết hắn đi còn tốt hơn.

"Tế linh, ngài vì sao lại chưa tới, cầu ngài hãy mau tới đi!!" Sắc mặt người Bái thôn tái nhợt vô cùng.

Trong rừng núi, một tiếng Ồ Ồ vang vọng, có một sinh vật kinh khủng đang sắp đến gần, trời đất như cùng hẹn nhau tỏa ra sát ý lạnh thấu xương.

"Lâm Hổ, Phi Giao, các người sẵn sàng chưa? Con mẹ nó, Tế linh Bái thôn dám xuất hiện thì chúng ta thiến nó!!!" Thạch Vân Phong gầm lên.