Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 170: Chín Động Thiên

Nồi đen phát sáng, một con Kim Sí Đại Bằng hóa hình bay lên, kim quang dâng trào, rồi sau đó phát ra những âm thanh ầm ầm, giống như là tiếng ngâm xướng của chư thần!

Toàn thân Đại Bằng sáng chói, trên người rủ xuống từng sợi ánh sáng như sợi tơ lụa, đó chính là những phù văn màu vàng bao phủ toàn thân Đại Bằng.

Một làn hương thơm truyền tới, những miếng thịt vàng óng trong nồi phát ra những ánh sáng rực rỡ, còn có nấm Đầu Khỉ, Xích Lan, sâm Tuyết Ngọc tỏa ra thơm ngát, nước canh đậm đặc, sáng óng ánh.

Đây cũng không phải là một nồi mỹ thực thuần túy mà chính là một lò bảo dược, có thể khiến cho cường giả ao ước mà run rẩy, bình thường đời nào thấy được lò bảo dược như thế này? Ai có thể ăn thịt của Kim Sí Đại Bằng?

"Xong rồi, đã chín!" Nhóc Tỳ kêu lớn, nhanh chóng gắp một miếng thịt Đại Bằng lên rồi nhai nhấu nghiến, trong miệng tựu như xuất hiện một vầng thái dương, thần quang màu vàng chiếu rọi ra ngoài.

"Thơm quá, ta sắp nuốt cả lưỡi rồi." Nhóc Tỳ say mê, nhấm nháp hương vị trong miếng thịt, ánh sáng thần thánh của thịt Đại Bằng không ngừng bay nhảy, nó nhắm hai mắt lại, cảm nhận một luồng tinh khí đang chạy tán loạn trong cơ thể.

Sau một khắc, ở nơi mũi và miệng của nó tựa như có con tiểu long chui ra chui vào, đó chính là từng chùm tia sáng màu vàng, là tinh hoa ở trong thịt của Đại Bằng, không ngừng chạy nhảy theo từng nhịp thở của nó.

Sau đó, đôi đũa trong tay nó nhanh chóng di chuyển, lần lượt gắp miếng thịt này đến miếng thịt khác cho nhanh vào trong miệng, uống ừng ực nước dùng đậm đặc ở trong nồi, vào miệng là lập tức luyện hóa, ánh sáng tỏa ra bốn phía, tất cả thất khiếu của nó đều có những tia ánh sáng thần thánh trôi nổi.

Cả đám người kia cũng bắt đầu tranh đoạt, nồi đen cũng là một bảo cụ khá tốt, có thể phóng to thu nhỏ nên chứa đầy đủ thức ăn cho mọi người.

Mọi người ăn còn hơn phân nửa, Nhóc Tỳ muốn mang về Thạch thôn.

Mọi người ăn rất ngon miệng, hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình vào trong bụng, những ánh sáng như ban mai thần thánh bành trướng khắp cả người, ai cũng khen ngợi không ngớt, đây chính là thịt của chim Đại Bằng, được xưng là một trong những món ăn trân quý nhất.

Những miếng thịt nướng rốt cuộc cũng đã chín, vàng ươm thơm phức, trên bề mặt có bôi một ít mật ong, đây chính là mật ong lấy từ trong tiểu thế giới này, bất kể là Nhóc Tỳ hay là những người như Hỏa Linh Nhi đều không chú ý đến hình tượng gì cả, dầu mở bám dính đầy miệng.

"Thật là sướng hơn cả Thần tiên nữa." Nhóc Tỳ vui thích, cầm một chiếc chén dạ quang ở trên bàn ngọc, bên trong ánh rượu lấp lánh, hào quang lưu chuyển, hương thơm ngào ngạt.

Nó nhấp một ngụm, cảm giác sự di chuyển của dòng rượu, từ trong miệng chảy xuống yết hầu rồi đến dạ dày, mùi thơm ngào ngạt xộc lên mũi, thật là dư vị vô cùng, toàn thân cũng bắt đầu sáng rực lên.

Đây chính là bảo dược tuyệt thế, do thần hầu thu thập mấy chục loại linh dược lại rồi lên men, mỗi một giọt giá trị không sao tính nổi, làm cho những vương hầu đại tướng đều cam nguyện thành kẻ nát rượu.

Nhóc Tỳ chưa bao giờ uống rượu, thế nhưng hiện tại lại có cảm giác say mê, vừa ăn thịt Đại Bằng, gặm miếng cánh chim, một bên nhấm nháp ly rượu, nó cảm thấy chóng mặt, thân thể và tinh thần buông lỏng hoàn toàn, giống như nó đang phiêu, quên hết thảy ân oán tình cừu.

"Rượu ngon ơi rượu ngon."

Những người khác nhịn không được nữa, rượu Hầu Nhi trong truyền thuyết này chỉ có thể nghĩ chứ không thể cầu, thà rằng không ăn thịt Đại Bằng thế nhưng không thể nào bỏ qua loại rượu thần này, tất cả đều nâng ly cụng mừng.

Một Phong Ấn giả có vẻ hơi nóng vội, uống ực một ly, chưa tận hưởng hương vị hiếm có lại nâng ly uống thêm lần nữa, uống liền hai ly thì say mèm, ngã lăn quay xuống thảm không biết trời trăng mây gió gì nữa, phát ra những tiếng ngáy khò khò.

Mấy người khác không tin, ckeesy quả lại có hai gã Phong Ấn giả cũng như thế, trực tiếp xụi lơ, toàn thân óng ánh, mùi rượu nồng nặc.

Ngoài Nhóc Tỳ ra, mấy người khác chỉ uống được một vài ly, nếu uống thêm chắc chắn sẽ xỉn ngay.

Hiển nhiên, không chỉ chịu ảnh hưởng của độ rượu mà còn chịu tác dụng của dược lực mạnh mẽ nữa, một khi luyện hóa sẽ khiến cho bọn nó tiến vào trạng thái ngủ đông, tinh khí gột rửa thân thể, bắt đầu lột xác.

"Rượu ngon, rượu ngon!" Nhóc Tỳ trái một ly, phải một ly, uống liền mười hai ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giống như quả tảo lớn, con mắt bắt đầu cảm thấy lờ mờ.

Nó ăn hết gần nửa nồi thịt Đại Bằng, lại uống súp hổ cốt, cả người sớm đã tỏa hào quang, rồi lại uống thêm rượu Hầu Nhi, giống như thuốc nổ cỡ lớn bị châm lửa, toàn thân sáng chói giống như lửa cháy.

Đến khi Nhóc Tỳ uống ly thứ mười tám thì ngọn lửa bao trùm lấy toàn thân, khí tức ngập trời, đương nhiên đây không phải là lửa chân chính mà là kết quả do tinh khí thần cô đọng lại, dung nhập vào cơ thể rồi lại bộc phát ra bên ngoài.

"Không được, không thể để hắn ngồi trên da Hư Không thú được nữa, sức mạnh thân thể của hắn quá lớn, rất có thể sẽ làm hỏng luôn tấm thảm thần này." Một vị Phong Ấn giả nói.

Tất cả mọi người bừng tĩnh, Nhóc Tỳ liên tục xuất hiện dị tượng, giống như Phượng Hoàng niết bàn, cảnh tượng rất kinh người.

"Cụng thêm ly nữa nào!"

Nó vẫn còn muốn uống, toàn thân đều là hương thơm đắm say lòng người, toàn thân không vết dơ bẩn, thân thể trong suốt như Thần thai*.

(*): Bào thai của thần linh.

Cuối cùng, nó uống tổng cộng đến ba mươi sáu ly, hơn nữa còn ăn hết nồi thịt Đại Bằng còn lại, uống hết súp hổ cốt, ăn cả đống linh dược như là đang ăn rau vậy.

"Rầm!"

Rốt cuộc, nó xảy ra biến hóa, tinh khí ngập trời xuyên thẳng qua bầu trời cao, Nhóc Tỳ biết mình muốn đột phá, mặc dù mặt mày đỏ bừng, say khướt thế nhưng vẫn không mất đi ý thức, nhanh chóng nhảy thẳng xuống tấm thảm thần.

Một tiếng ầm vang thật lớn truyền tới, nó nện mạnh xuống một ngọn núi, khiến cho rất nhiều hung thú, ác điểu thi nhau chạy trốn.

Trên mặt đất, chín tòa núi lửa xếp chồng lên nhau, ngay chỗ đó nham thạch không ngừng nóng chảy, bốc lên ánh sáng đầy màu sắc. Những khối đá lớn, cổ thụ giống như là lá bèo lênh đênh trên dòng nham thạch, rồi sau đó nhanh chóng bị nghiền nát.

Ở bên trong có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, chín ngọn "Núi lửa" là do hắn điều khiển, giống như những động phủ thật sự, giao hòa với thiên địa rộng lớn, cướp lấy tạo hóa.

"Chín Động Thiên!"

Trên bầu trời, mấy gã Phong Ấn giả sợ hãi, chuyện này quá kinh khủng, vốn là cảnh giới này chỉ được ghi lại trong các quyển sách cổ thế mà lại bị thiếu niên này đột phá, loại kỳ cảnh kinh người này lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ.

Đám người Sư Tử chín đầu cũng cảm thán không thôi, nhưng nhìn chung cũng không phải vì thế mà khiếp sợ, bởi vì bọn nó đã có cảm giác được tên nhóc này chính là kẻ khác biệt trong Nhân tộc, có thể sánh ngang với Chân Hống, Thao Thiết. Là một hung thú hình người chân chính.

Nhân tộc suy nhược bấy lâu, người đạt được chín Động Thiên rất khó tìm thấy, từ trước tới giờ chỉ có được ghi lại trong những quyển sách cổ, gần như bị coi là tin đồn, hiện tại vậy mà có người đạt được.

"Nhân tộc quả nhiên kỳ quái, những cá thể bên trong thực lực cách biệt cũng rất lớn, có người yếu đuối, lại có người đi đến được bước này." Ngay cả quái điểu không lông cũng lẩm bẩm. Vừa rồi nó có ăn một vài bảo dược huyết nhục, uống mấy ly rượu Hầu Nhi nên tinh khí dồi dào hơn trước một chút, trạng thái cũng không kém.

"Thế giới của đứa nhỏ hưng tàn này ngươi không hiểu đâu." Đại Hồng Điểu bĩu môi, không một ai có thể hiểu rõ hơn nó, tiềm lực của Nhóc Tỳ kinh khủng đến cỡ nào, ngay cả Thái Nhất Chân Thủy cũng uống hết sạch sẽ, luyện hóa không sót một giọt.

"Mạnh lắm hay sao?" Quái điểu không lông hỏi.

"Sau này ngươi sẽ biết." Đại Hồng vừa nói vừa vỗ lên đằng sau gáy của quái điểu, nói: "Nhị Ngốc Tử, về sau đừng có làm cho chúng ta mất mặt, ngươi chính là tiểu đệ của ta, phải cố gắng chăm chỉ tu hành, nếu mà thực lực yếu ớt thì rất xấu hổ đó."

Quái điểu không lông tức giận, con bà nhà nó chứ, con chim nhỏ này dám nói vậy với mình nữa chứ, nếu không phải thân thể có vấn đề thì đã xách đầu tên Đại Hồng Điểu này lên, đạp cho mặt mày nở đầy hoa, cho nó biết thế nào gọi là lão tổ, như thế nào gọi là tôn kính.

"Sao nào, Nhị Ngốc Tử nhà ngươi vẫn không phục?" Đại Hồng Điểu trừng mắt.

"Ta... Nhịn!" Quái điểu không lông cố gắng nuốt trôi cục tức vào bụng, cúi đầu gặm miếng đùi dê Hoàng Kim, phát tiết cho đỡ tức.

Các loại ký hiệu lấp lánh, bên trong chín ngọn núi lửa những phù văn nhấp nhô trong dòng nham thạch trông rất hùng vĩ.

"Hắn thành công rồi, lại cảm ngộ phù văn nữa." Hỏa Linh Nhi nói.

Giằng co trong thời gian thật lâu, cuối cùng toàn thân Nhóc Tỳ phát ra những thanh âm ầm vang, chín tòa Động Thiên tản ra những làn ánh sáng lành, phù văn biến thành ngân hà, bay múa vờn xung quanh nó.

Cảnh tượng càng thêm thần bí và kinh người hơn nữa, ở trong những miệng núi lửa xuất hiện những con Khổng Tước, Cùng Kỳ, Bạch Trạch, Toan Nghê, Si Vẫn, Bệ Ngạn, Đại Bằng, còn có các loại chim thần và hung thú nữa, tất cả đều do phù văn hình thành.

"Không biết hắn cảm ngộ thứ gì mà kinh khủng vậy!" Giờ khắc này, tất cả mọi người đều lộ vẻ xúc động, ngay cả Nhị Ngốc Tử cũng ném miếng đùi dê sang một bên, nhìn không chớp mắt.

"Mạnh thật, ta khẳng định bây giờ hắn mà gặp được một tên sinh linh thuần huyết, hơn phân nửa nắm phần thắng trong tay, rồi hàng phục trở thành một sinh linh bảo vệ đầu thôn của mình." Đại Hồng Điểu nói.

"Phù văn gì thế không biết, trông rất cổ quái, rất nguyên thủy và mạnh mẽ!" Quái điểu không lông nói thầm.

Nhóc Tỳ quên đi hết thảy, trong nội tâm bây giờ chỉ còn Nguyên Thủy Chân Giải, những thứ không phải là bảo thuật kia chỉ là các ký hiệu cốt văn, thế nhưng lại diễn dịch ra sức mạnh của bổn nguyên và vô cùng thuần khiết.

Nó chìm đắm trong đó, vô cùng si mê, giờ khắc này nó như hóa thân thành Côn Bằng, từ trên mặt biển bay vút lên trời cao, như cánh diều gặp gió biến lớn chín vạn dặm, cùng đại chiến với Thần linh.

Sau đó, nó như hóa thành Chân Hống, hoành hành cả vùng đất, được người xưng tặng Thiên Thần, vô địch thiên hạ, thủ hộ cổ quốc.

Rất nhanh, nó phảng phất như biến thành một con Thao Thiết, nuốt cả vạn vật, dũng mãnh vô địch, ngay cả Thần linh cũng muốn nuốt vào trong bụng.

Chu Tước, Li Long, Bệ Ngạn, Tỳ Hưu… mỗi con nó đều cảm ứng, giác ngộ những phù văn của bọn chúng, như là hóa thân thành những Thần linh cổ đại vô cùng mạnh mẽ.

Nhóc Tỳ ngây dại, quên đi hết thảy, cuối cùng trong lòng nó hiện ra một cảnh tượng bên trong Chiến Thần Đồ Lục, những loại áo nghĩa của phù văn vô cùng rườm rà và khó hiểu đồng loạt vọt tới.

Trình độ phù văn của nó lại được tăng lên, sau khí mở được Động Thiên thứ chín, có rất nhiều chỗ tốt, giống như đánh vỡ được gông cùm xiềng xích, nhìn thấy một mảnh thiên địa hoàn toàn mới, hoàn toàn bất đồng với khi xưa.

Rất lâu về sau, chín tòa Động Thiên được thu lại, phù văn chui nhanh vào trong cơ thể nó, Nhóc Tỳ mở to hai mắt, nhịn không được thét dài một tiếng, âm thanh chấn động cả dãy núi lớn.

"Hóa ra ngươi ở nơi này, chạy đâu cho thoát!"

Xa xa, tiếng hô của Chư Kiền truyền tới, mặt người thân báo, toàn thân đều là lân phiến đen xì, biến thành một vệt sáng đen vọt nhanh tới, trên đường đi cát bay đá chạy.

Nhóc Tỳ không sợ hãi, xông thẳng về phía trước, liền dùng phù văn chống lại, đưa tay ra như treo một dải ngân hà, tia điện xẹt xẹt, Chư Kiền rống to, không ngừng run rẩy, toàn thân nó cháy khét.

Trong lòng nó tò mò, khi nghe được động tĩnh thì chạy nhanh tới đây, gặp đúng lúc Nhóc Tỳ đang đột phá, không những thân thể của thiếu niên Nhân tộc này mạnh mẽ, mà ngay cả trình độ phù văn cũng đã tiến xa một đoạn.

Nhóc Tỳ vọt tới, một chưởng đánh ra, trăng bạc đầy trời, một trận mưa to trút xuống, đập cho Chư Kiền ngã nhào.

Cứ như thế, cả hai giao chiến, tranh phong kịch liệt.

Chiếc đuôi của Chư Kiền bị thần hầu chặt đứt, đã gặp phải trọng thương, hiện tại lại càng cố sức nên rất khó có thể chống lại được Nhóc Tỳ. Nó rất quyết đoán, đánh không lại liền xoay người rời đi, đợi cho thương thế lành hẳn rồi lại quyết chiến một trận, đánh chết tên thiếu niên Nhân tộc này.

"Chạy đi đâu!" Nhóc Tỳ đuổi theo, cuối cùng nhảy thẳng lên, ngồi ngay ngắn trên lưng của nó, dường như muốn hàng phục.

Chư Kiền gào thét, vận dụng cổ bảo của gia tộc, chấn cho Nhóc Tỳ ho ra máu, vội vàng dùng kiếm gãy chống cự, hai người lại sáng rực lên, như hai vầng thái dương dính chặt cùng một chỗ.

Mọi người hoảng sợ, tên nhóc hung tài này quả nhiên nghịch thiên, vậy mà lại muốn hàng phục dòng dõi của hung thú Thái Cổ!

"Bụp!"

Nó chém đứt hai miếng thịt nặng đến mấy cân, khiến cho Chư Kiền giận dữ, thiêu đốt cổ bảo, phù văn như biển rộng mênh mông cuồn cuộn. Text được lấy tại Truyện FULL

Cùng thời gian đó, nói xa truyền đến tiếng rồng ngâm, Li Long xuất hiện, đánh giết tới nơi đây, lấy ra một tấm lưới lớn trùm về phía Nhóc Tỳ.

"Ngươi muốn thay Chư Kiềm làm tọa kỵ, rồi về thủ thôn cho ta sao?" Nhóc Tỳ giận dữ, thu hai khối thịt của Chư Kiền vào trong túi Càn Khôn rồi sau đó dậm mạnh chân một phát, xông thẳng về phía trước, huy động kiếm gãy nghênh chiến với Li Long.

Đáng tiếc, cả núi cừng lay động, một con khỉ vàng cực lớn xuất hiện không cho bọn nó quyết đấu sinh tử, chủ nhân của tịnh thổ thi triển ra Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể giống như một ngọn núi lớn, chụp thẳng về phía bọn nó.

Li Long, Chư Kiền đều vận dụng bảo cụ được truyền xuống từ Thái Cổ Thần Sơn, nhanh chóng trốn khỏi nơi đây, trong nháy mắt chẳng thấy tăm hơi.

Nhóc Tỳ nghiêm nghị, mặc dù đã mạnh hơn trước rất nhiều thế nhưng cũng sẽ không đi đối chiến với tên Hầu vương này, bởi vì cảnh giới của lão già này cao đến dọa người, không thể nào địch lại được.

Hai chân đạp mạnh Súc Địa phù, nhanh chóng chạy trốn.

Cuối cùng, nó trở lại chỗ tấm thảm thần, cố gắng điều tức, chín tòa Động Thiên nổ vang, thân thể trong nháy mắt khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

"Uống đã thiệt!" Thế giới của nhóc siêu quậy người ngoài rất khó hiểu, mời vừa rồi còn chém chém giết giết thế mà chỉ sau một khắc đã biến thành con ma men, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ửng hồng, trông rất thích thú.

Người khác chỉ cần uống mấy ly là đã say thế nhưng nó lại bình thường, ngắm trăng uống rượu, ngất ngất ngây ngây, cảm giác này rất phấn khích.

Một đêm này, đám người Đại Hồng Điểu, Sư Tử chín đầu, Tử Điêu đều có những lột xác đến kinh người, Hỏa Linh Nhi cũng thu hoạch rất lớn, giống như thoát thai hoán cốt vậy.

Cả đám sinh linh gần như đều đột phá, phía trên tấm da Hư Không thú lưu chuyển rất nhiều màu sắc, hết sức sặc sỡ.

"Ầm ầm!"

Khắp tiểu thế giới run động, vô cùng kịch liệt, phá tan màn đêm đầy yên tĩnh, mọi người đều giật mình.

"Hình như lối ra sắp mở, nhiều thì hai ngày, ít thì một ngày chúng ta sẽ được ra ngoài!" Phong Ấn giả vui mừng.

"Phải rời đi rồi, thật sự không nỡ." Nhóc Tỳ lưu luyến, nó cảm thấy khu tiểu thế giới này rất có ý nghĩa.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, tên nhóc con biến thái này, người khác như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm vậy mà nó lại biến nơi đây thành một chốn thiên đường.

"Haizz, không vui chút nào, còn chưa bắt được một con chim thần hay là hung thú thuần huyết nào mà." Nhóc Tỳ thở dài.