Thế Giới Chi Môn

Chương 10

Lưu Hình Trúc trả phép đi làm, cả tổ nghiên cứu nhiệt liệt hoan nghênh.

Tuy rằng lãnh đạo của bọn họ là một ma vương bá đạo tùy hứng táo bạo, nhưng tục ngữ nói ‘Có cha mẹ con cái vẫn tốt hơn’, bọn họ không có người phụ trách, tuy rằng không có gì sai sót nhưng mà tiến độ lại không tốt a.

Cho nên, dù nhóm trưởng vừa bá đạo vừa tùy hứng, bọn họ vẫn nóng lòng mong chờ hắn về tiếp tục áp bức…lãnh đạo bọn họ.

“Boss, ngài rốt cục đã trở lại!”

“Boss, mấy ngày ngài nghỉ, chúng ta rất nhớ ngài a, ngài nghỉ ngơi có tốt không?”

Boss, cũng chính là Lưu Hình Trúc, nhìn đám người nhốn nháo trước mặt, chỉ cảm thấy đau đầu.

Ở viện nghiên cứu, tổ trưởng đều được gọi là giáo sư hoặc tiến sỹ, chỉ có tổ y gọi là boss. Bởi vì mọi người cho rằng, gọi giáo sư hoặc tiến sĩ làm cho y già đi, mà boss không chỉ ý tứ tốt, lại nghe gần giống tiến sỹ, gọi thế rất thích hợp. Lưu Hình Trúc cũng không thích nghe người ta gọi y là giáo sư, cho nên nghe theo bọn họ.

Thành viên trong tổ Lưu Hình Trúc đều là thanh niên dưới ba mươi, bởi vì y không thích thủ hạ nghiên cứu viên quá mức cứng nhắc cố chấp, cho nên mọi người trong tổ đều là do y đích thân lựa chọn trong đống hồ sơ nhân tài của cả nước. Bọn họ không nhất định là xuất sắc nhất, nhưng bọn họ trẻ tuổi, tư tưởng phóng khoáng, đây là điều Lưu Hình Trúc vừa ý nhất.

Bất quá tuổi trẻ cũng có nghĩa là bọn họ không có trầm ổn của người lớn tuổi, cho nên đại đa số thời điểm Lưu Hình Trúc cũng thực đau lòng với sức sống tràn đầy của mấy người này.

“Ta chỉ là ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, không phải là một năm rưỡi mới gặp lại, mấy người có cần như thế không.” – Trán Lưu Hình Trúc nổi gân xanh, y đến sở nghiên cứu không phải để mấy người hỏi những câu vô nghĩa.

“Ai nha…… Boss, chúng ta chỉ là bày tỏ tình cảm đồng nghiệp thôi, sao ngài nỡ lòng nào vô tình thế a~~” – Bóng hồng duy nhất của tổ nghiên cứu, xinh đẹp động lòng người, Triệu Lệ Á, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc quăn màu trà, mềm mại dựa vào Lưu Hình Trúc, bộ dáng quyến rũ làm động tâm bất kì nam nhân nào.

Đáng tiếc là ở đây cả nhóm đều biết bản tính của nàng.

Lưu Hình Trúc đẩy nàng ra, nhíu mày nói: “Lệ Á, ta nói rồi, trong phòng thí nghiệm không được để tóc tai bù xù.”

“Ai nha, người ta đâu có tóc tai bù xù? Ngài xem không phải đã buộc lại rồi sao?” – Triêu Lệ Á chỉ chỉ đuôi ngựa được buộc cao.

“Làm cho nó gọn gang vào, đừng để ta gặp lần nữa, còn có, đừng có dùng chiêu này để lừa gạt ta.” – Lưu Hình Trúc vừa mặc áo cách ly vừa nói.

“Chị Triệu à, em đã nói chiêu này dùng với boss vô dụng rồi mà? Chị còn cố tình muốn dùng.” – Mấy người đang mặc đồ cách ly bên kia bắt đầu ồn ào.

“Hừ, boss nhà mình chả biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả.” – Tương phản với bộ dáng mềm mại đáng yêu vừa nãy, Triệu Lệ Á nhanh chóng mặc đồ cách ly, đối với mấy người phía sau quát – “Cười cái gì, còn cười nữa tôi cho các cậu một trận.”

“Không cười, không cười, chị Triệu à, kính mời chị đi trước.” – Vài người nghe xong thu hồi cợt nhả, nịnh nọt ân cần để cho Triệu Lệ Á đi trước, tuy rằng Triệu Lệ Á làm cho người ta cảm giác thành thục quyến rũ, nhưng cả sở nghiên cứu đều biết cô chính là một nữ vương bạo lực.

“Hừ.” – Triệu Lệ Á cao ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo sau boss nhà mình, vào phòng thí nghiệm, những người khác cũng kéo nhau vào, bắt đầu công việc.

“Thành Công sao còn chưa đến?” – Lưu Hình Trúc nhìn xung quanh, không thấy Trương Thành Công, tùy tay kéo một người lại hỏi.

“Anh Trương nói hôm nay có việc, tối mới đến.” – Vương Lỗi mang một cái kính cận dày cộp đáp.


“Tốt lắm, chúng ta cứ bắt đầu đi, tình huống gần đây thế nào?” – Lưu Hình Trúc tới chỗ Triệu Lệ Á đang nghiên cứu số liệu hỏi.

“Tế bào sơ kì phân liệt rất lý tưởng, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng ta, nhưng đến trung kì, chất ức chế hiệu quả không cao, ta cần thay đổi phối phương.”

“Đem trung kì thực nghiệm theo dõi ra cho ta.”

“Vâng.”

Lưu Hình Trúc năm nay nghiên cứu đề tài là “Khí quan tái sinh”. Ở thế kỷ 24, y học hiện tại đã có thể chữa được cách bệnh trước không thể trị liệu, nhưng các loại u ác tính tỉ lệ chữa được không cao. Bọn họ cố nhiên có thể dùng tế bào khỏe nạnh, dùng kĩ thuật nhân bản tạo ra một người, lấy cơ quan nội tạng thay thế, nhưng đây là điều bị pháp luật cấm, nếu dùng người nhân bản để trị liệu bị coi là phạm tội, chịu mức án cao nhất là chung thân, bởi vì hiện tại pháp luật không có tử hình.

Cho nên những năm gần đây, các nhà khoa học vẫn đang nghiên cứu cách tạo ra một cơ quan nội tạng mà không cần tạo cả cơ thể người.

Linh cảm của các nhà khoa học đến từ “Tứ chi tái sinh”. Thế kỉ 21, mọi người đều biết hiện tượng tái sinh của động vật, nghiên cứu phương pháp tái sinh tứ chi.

Hiện tượng tái sinh của động vật không phải làm cho tổ chức tế bào trưởng thành trở lại dạng phôi thai, mà là biến thành tế bào chưa trưởng thành, dung hợp rồi chuyên hóa thành các mô.Nguyên tắc tế bào phân hóa thành các loại tế bào da, tế bào cơ, tế bào sụn cũng giống như thế.

Nếu có thể tái sinh ra tứ chi, thì hiển nhiên các cơ quan khác tái sinh cũng không phải là không có khả năng.

Nghiên cứu của Lưu Hình Trúc căn bản là như thế, trước mắt mà nói, nghiên cứu của y coi như thuận lợi.

Chờ Lưu Hình Trúc biết rõ ràng các phối phương tại sao xuất hiện vấn đề, cả buổi sáng đã qua, phục hồi tinh thần, hắn thấy có điểm đói bụng.

Lưu Hình Trúc vươn vai, xoa cái cổ có chút đau nhức, vừa quay đầu thì thấy Trương Thành Công. “Cậu đến lúc nào?”

“Hơn ba tiếng trước, từ lúc chín giờ.” – Trương Thành Công thật ra không ngại chính mình không bị người nào nhìn thấy, thói quen của người này hắn đã sớm biết rõ.

“Chuyện tôi nhờ cậu làm tốt chứ?”

Trương Thành Công âm thầm trợn trắng mắt, chỉ biết người này trước giờ chỉ quan tâm chính mình, “Đương nhiên, chuyện anh giao tôi có thể không làm tốt sao? Tôi đã nói chuyện qua với tiến sĩ Tần ở bên tổ IT, ông ấy đồng ý đặc biệt làm cho anh hai cái, nhưng mà phải đợi vài ngày.” Trương Thành Công ở phương diện kết giao rất có thiên phú, cậu tavà các nhân viên trong sở đều rất thân thiết, bình thường Lưu Hình Trúc có chuyện gì muốn cùng các tổ khác giải quyết đều cho Trương Thành Công đi liên hệ.

“Vậy là tốt rồi, chỉ cần có thể làm, đợi vài ngày cũng không sao.” – Lưu Hình Trúc nghe được câu trả lời vừa lòng.

“Đương nhiên.” – Trương Thành Công gật đầu, tiện đà mang theo vài tia tò mò hỏi – “Này, hai cái thai Cơ Tử anh định cho ai dùng vậy? Tôi nhớ rõ anh đã nói mê muội mất cả ý chí, chính mình không dùng cũng không cho bọn tôi động vào.”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Đã đói bụng, đi ăn cơm thôi.” – Lưu Hình Trúc hiện tại tâm tình rất tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt, chào hỏi một ta người, trừ bỏ những người phải trực, những người khác đều tiến về canteen.

00*****************************************************************************00

“Đây là cái gì?” – Đỗ Triết nhìn hai cái máy móc cổ quái trước mặt mình.

Buổi tối, Lưu Hình Trúc sau khi tan tầm về nhà, vừa thấy Đỗ Triết liền kéo hắn vào phòng trống mà mình mới sửa sang, mà phòng đó cũng chỉ có bọn họ với cái máy móc gì đó, Đỗ Triết nhìn giống như khoang thuyền vũ trụ trong TV, trên đỉnh là tấm che màu lam bán trong suốt, từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ bên trong, dưới đều làm từ kim loại, ở khoang thuyền trò chơi tại vị trí giao tiếp có một cái bình dài vươn ra, mặt trên có mấy cái nút màu sắc không đồng nhất, ở cái nút giữ còn có thể nhìn ra một cái tự động thủ khoản cơ thượng.


“Lần trước không phải tôi nói với cậu có một trò chơi thực thích hợp với cậu sao? Chính là cái này.” – Lưu Hình Trúc giải thích.

“Trò chơi?”  – Đỗ Triết hoài nghi nhìn hai cái Cơ Tử, thật không thể bắt bọn nó liên hệ cùng một chỗ.

Đến lượt Lưu Hình Trúc ngạc nhiên, “Cậu không biết? Lúc còn đi học, tôi thấy trong lịch sử toàn thư hiểu biết có nhắc tới người thế kỉ 21 rất thích chơi cái này.”

“Tôi không biết bọn họ thích cỡ nào bất quá tại thời điểm tai nạn có rất nhiều thứ chưa thử qua, cái này cũng coi là một trong số đó đi.”

Lưu Hình Trúc nhớ lại khi học lịch sử hồi trung học, có thấy nói tới thế kỉ 21 văn học võng du rất thịnh hành, đại bộ phận đều là phát triển trên internet, chỉ có một số ít tác phẩm xuất sắc mới có thể được in thành sách, như vậy văn học mạng quả thực rất khó tồn tại được, dù sao lúc ấy mọi người cũng trong tình cảnh ốc không mang nổi mình ốc, ai còn muốn mang cọc cho rêu nữa chứ?

“Tôi giải thích đơn giản, đây là khoang thuyền trò chơi, dùng cho các trò chơi có cảm giác như thật…”

“Cảm giác như thật?!” – Nghe thấy thế, Đỗ Triết kinh hô một tiếng.

“Cậu cũng biết?”

“Ừ, gần đây thấy tin tức có nói, có quốc gia bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu phương diện này.” – Kỳ thật trước giờ đều có nghiên cứu về cái này, bất quá Đỗ Triết không quá chú ý xem thời sự, nên không để ý.

“Vậy tôi sẽ giải thích, cái khoang thuyền trò chơi này để đăng nhập trò chơi, chúng ta chơi game [Giải Mộng], là game thuần Phương Đông, không gian của game tạo cảm giác chân tật tối đa, điểm ấy rất tổt cho cậu.” – Lưu Hình Trúc vừa nói vừa đem chứng minh thư cắm vào, vì ở thế giới của Đỗ Triết không dùng đến, nên cái chứng minh thư này vẫn là do Lưu Hình Trúc bảo quản giúp hắn.

“Giúp?” – Đỗ Triết không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.

“Đúng, độ chân thật của game này là 99%, người trong game có cảm giác so với bên ngoài không khác là bao,quá trình trị liệu của cậu đang ở giai đoạn chuẩn bị, cần rất nhiều thời gian, hơn nữa khi chữa khỏi hoàn toàn, cũng cần thời gian dài để hồi phục, nên hiện tại cho cậu thử xem cảm giác đi lại như thế nào.”

Mắt Đỗ Triết sáng lên: “Ý anh nói là trong game, tôi có thể đi đường?”

“Đương nhiên, bằng không tôi mang chúng nó về làm gì?” – Lưu Hình Trúc hơi ghét bỏ nhìn hai cái khoang thuyền – “Cụ thể chờ vào trong game rồi tôi sẽ nói tiếp, hiện tại cậu nằm vào trước đi.”

“Được.” – Không giấu nổi kinh hỉ, Đỗ Triết thực tự nhiên để Lưu Hình Trúc ôm mình vào khoang thuyền trò chơi.

Khoang thuyền trò chơi tựa như cái giường nhỏ, khi nằm xuống, cái nệm bên dưới tự động lõm xuống, tạo cho cơ thể người chơi thoải mái.

Lưu Hình Trúc giúp Đỗ Triết mang các thiết bị cảm ứng, “Như thế này tôi sẽ hướng dinh dưỡng dịch vào khoang thuyền trò chơi, cậu không cần kinh hoàng, chờ dinh dưỡng dịch thêm đầy, cậu cứ nhắm mắt, thả lỏng là tốt rồi, vào trò chơi xong, tôi nhất định sẽ tới tìm cậu.”

“Nhưng mà tôi hiện tại rất kích động, không thể bình tĩnh được.” – Đỗ Triết đột nhiên bắt lấy cánh tay Lưu Hình Trúc.

“Tôi biết.” – Lưu Hình Trúc nhìn Đỗ Triết với đôi mắt sáng, da dẻ vốn tái nay thêm một tầng đỏ ửng, nói thầm một câu – “Tôi có cho thêm vào dinh dưỡng dịch một chút thành phần an thần, cậu chỉ cần nhắm mắt lại là tốt rồi.”

Lưu Hình Trúc kiểm tra tất cả các trang bị cảm ứng, đóng cửa khoang thuyền, ấn nút khởi động.

Chất lỏng màu xanh bạc theo đường ống tiến về khoang thuyền trò chơi làm Đỗ Triết có chút kinh hoàng, theo bản năng nhìn về phía Lưu Hình Trúc, thấy y mỉm cười trấn an, lại bình tĩnh nhắm mắt lại, để cho dinh dưỡng dịch bao phủ mình.

Ngâm mình trong dinh dưỡng dịch, Đỗ Triết hít thở không mấy khó khăn, thậm chí còn thấy có chút thoải mái, làm cho Đỗ Triết nghĩ tới thai nhi trong bụng mẹ, có phải hay không cũng là loại cảm giác này?

Nghĩ nghĩ, Đỗ Triết cảm thấy hơi mơ hồ, bên tai liền truyền đến thanh âm của Lưu Hình Trúc.

“A Triết, có thể mở mắt nhìn.” – Ngữ điệu trầm thấp, nghe thấy thật thoải mái.

Trợn mắt??? Đỗ Triết nghe theo liền mở mắt, quang cảnh bốn phía thay đổi hoàn toàn, không phải là phòng của Lưu Hình Trúc mà là một vạt cỏ xanh đậm, trước mắt hắn, một thân trường bào màu lam, tóc dài cột lại bằng dây màu đồng, chính là trang phục của cổ nhân.

Đỗ Triết không quản vì cái gì mà bộ dáng Lưu Hình Trúc đột nhiên thay đổi, mà là cúi đầu xem chân của mình. Trên chân hắn là một đôi giầy màu đen có hoa văn, lòng bàn chân chạm vào giầy truyền đến cảm giác như vậy là lần đầu tiên, Đỗ Triết còn chưa nhận thấy đó là cảm giác gì, thân hình hắn đã ngã xuống.

“Cẩn thận!” – Một đôi tay to lớn đỡ được hắn.