Thế Gia Danh Môn

Chương 176

Từ sau khi nàng được phong làm Công chúa, Cảnh Tuyên Đế không còn giống như trước kia, thỉnh thoảng lại triệu kiến gặp riêng nàng nữa. Cho dù gặp Cảnh Tuyên Đế ở chỗ Thái hậu thì biểu hiện của hắn rất bình thường, khiến Tưởng Nhược Nam như đặt được gánh nặng trong tim xuống. Vì vậy, lần này Cảnh Tuyên Đế triệu kiến nàng, Tưởng Nhược Nam không còn cảm thấy quá nặng nề về mặt tâm lý.

Cảnh Tuyên Đế đợi gặp nàng trong Dưỡng Tâm điện.

Trong điện, Tưởng Nhược Nam mặc một chiếc áo lụa màu Tử Đinh Hương, thêu hoa sen màu sẫm quỳ trên nền gạch Hán Bạch ngọc, ánh nắng hắt qua ô cửa sổ chiếu lên người nàng khiến những sợi chỉ kim tuyến lấp lánh, phản chiếu vào khuôn mặt diễm lệ.

Cảnh Tuyên Đế ngồi trên chiếc ghế bọc gấm vàng sau bàn, mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, tâm trạng bình tĩnh, không nói lời nào.

Mùi Long Diên hương nhè nhẹ lan truyền khắp các ngõ ngách trong điện, khiến ở nơi sâu nhất trong cổ họng nàng trào dâng cảm giác ngọt ngấy.

“Bình thân.” Một lúc sau, Cảnh Tuyên Đế mới điềm đạm nói.

Tưởng Nhược Nam nghe tiếng đứng dậy, hai tay nắm chặt nhau để trước ngực, vẫn cúi gằm đầu.

“Không ngờ có ngày, nàng lại trở thành hoàng muội của trẫm.” Giọng Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng.

Tưởng Nhược Nam bình thản đáp: “Đều là nhờ vào ân điển của Thái hậu và Hoàng thượng. Nhược Lan sẽ luôn ghi khắc trong tim.

“n điển… ghi khắc trong tim…” Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hứ một tiếng, giọng hạ thấp hơn. “Nhược Lan, nàng thật sự đúng là kẻ vô tâm vô phế.”

Sự chua xót trong giọng nói của hắn rất lộ liễu.

Cảnh Tuyên Đế nhìn Tưởng Nhược Nam bên dưới, ánh mặt trời khiến những ô cửa sơn son thếp vàng ánh lên rực rỡ, cả người Tưởng Nhược Nam đều chìm trong màu vàng ấy, người nàng như toát lên vẻ đẹp dịu dàng an lành.

Hắn nhìn mãi, nhìn mãi, tư duy đột nhiên lan man, quay trở lại trong khung cảnh rừng cây năm năm về trước, nàng mặc áo trắng, trầm mình trong ánh nắng, là cảnh tượng đẹp nhất mà hắn từng được thấy…

Cả đời này, hắn không thể được thấy lại nữa…

Trái tim hắn đau đớn xót xa khôn cùng.

“Nàng mặc áo trắng vẫn là đẹp nhất.” Hắn khẽ nói, giọng nhẹ như nước chầm chậm tan vào không khí, cảm giác mất mát và bất lực không thể níu kéo.

Tưởng Nhược Nam hơi ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của hắn. Nàng không né tránh, mà nhìn hẳn vào mắt hắn, ánh mắt nàng điềm tĩnh không gợn sóng, không buồn không vui.

Cảnh Tuyên Đế nhìn mãi nhìn mãi, sự nóng bỏng trong ánh mắt cũng dần nhạt.

Hắn cúi đầu xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đã khôi phục lại sự uy nghiêm của bậc vương giả.

“Trẫm đã nghe Thái hậu nói rồi, nàng muốn nhận nữ đệ tử?”

Tưởng Nhược Nam bèn nói lại suy nghĩ của mình cho hắn nghe lần nữa.

“Hoàng thượng, từ xưa tới nay nam nữ luôn có sự phân biệt. Rất nhiều phụ nữ vì e dè điều này mà ngượng ngùng không dám kể bệnh tình của mình cho đại phu nghe. Dẫn đến tình trạng đôi khi chỉ là bệnh vặt, nhưng do chần chừ kéo dài lâu ngày, kết quả cuối cùng lại vô cùng bi thảm. Phụ nữ cũng là thần dân của Hoàng thượng, mong Hoàng thượng hãy xót thương họ giống như xót thương đàn ông, sự nhân từ đức độ đó nhất định sẽ lưu danh thiên cổ, truyền bá muôn đời sau.”

Cảnh Tuyên Đế cười cười: “Nhược Lan, người thật sự thương xót họ là nàng. Nàng cũng là phụ nữ, sao lại lắm ý tưởng đến thế? Cho dù có khả thi hay không, nhưng chuyện nàng muốn làm, trẫm nhất định sẽ ủng hộ. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ vào buổi chầu sáng, ngoài Thái y viện ra sẽ mở một Nữ Y viện do nàng chủ trì, còn chuyện thu nhận nữ đệ tử, nàng toàn quyền quyết định.”

Tưởng Nhược Nam lập tức quỳ xuống tạ ân, lòng thầm nghĩ, nếu thật sự không khả thi, người có ủng hộ không?

Nàng quỳ đó, đợi Hoàng đế cho phép nàng đứng dậy và lui ra, nhưng lại nghe tiếng động phát ra từ ghế rồng, ngay sau đó là tiếng bước chân chậm rãi của Hoàng đế. Rồi, vạt long bào màu vàng rực dừng lại ngay trước mặt nàng.


“Nhược Lan, nàng thân thiết với Tả đô đốc lắm sao?” Từ trên đầu vang lên giọng nói lạnh lùng của Cảnh Tuyên Đế.

Tưởng Nhược Nam ngẩn người, sao đột nhiên lại nhắc tới y?

“Không thân lắm, trước kia đã từng gặp Tả đô đốc ở khu dịch bệnh Khải Châu.”

“Chỉ là từng gặp?” Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hừ một tiếng, “Tại sao Tả đô đốc lại nhắc tới nàng trước mặt trẫm, nghe khẩu khí của y thì dường như còn muốn cầu thân nàng? Con người Tả đô đốc trẫm rất hiểu, y tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm tới một người con gái mà y không biết như thế.”

Tưởng Nhược Nam đầu tiên là kinh hãi, ngay sau đó thì tức giận, Tả Bá Xương này cũng thật là, nàng đã nói rất rõ ràng với y như thế, mà y vẫn còn giở thủ đoạn sau lưng nàng.

Trong lúc lo lắng, Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tuyên Đế: “Hoàng thượng không nhận lời Tả đô đốc chứ?”

Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, ánh mắt sâu hút: “Nàng cho rằng ta sẽ nhận lời y?” Hắn cười nhạt, “Ta vừa nghe được ý của y đã lập tức nói cho y hay rằng, hôn sự của nàng do Thái hậu quyết định, vì vậy nàng không cần lo. Ta sẽ không tùy tiện chỉ hôn cho nàng.”

Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, nói thật, nàng vẫn luôn lo lắng chuyện này. Hoàng đế biến thái như thế, ngộ nhỡ trong lúc tức giận mang hôn sự của nàng ra để xả giận thì sao? Ta không có được nàng, thì nàng đừng hòng mong sống vui vẻ.

Cũng may, hắn vẫn còn chút lí trí. Vua không nói chơi, hắn đã nói vậy, sau này nàng có thể kê cao gối mà ngủ rồi.

Nhưng, Tưởng Nhược Nam còn chưa kịp vui mừng, Cảnh Tuyên Đế đột nhiên kéo nàng đứng dậy, tay hắn cầm chặt cánh tay nàng, hai mắt nhìn nàng chăm chăm, vẻ mặt nham hiểm, ánh mắt lạnh như băng.

“Nhưng cả đời này nàng cũng đừng mong lấy bất kỳ ai, nàng chẳng phải đã từng nói, cả đời không lấy chồng nữa sao? Được, nàng cứ làm như thế đi, nàng muốn làm gì ta cũng đều ủng hộ nàng, trừ việc lấy chồng ra. Nếu nàng đã tìm đủ mọi cách để không phải ở bên ta, tìm đủ mọi cách để tạo ra tình thế này, thì nàng cũng đừng mong được ở cạnh bất kỳ người đàn ông nào khác, dù người đó là Cận Thiệu Khang, Tả Bá Xương hoặc bất kỳ ai. Cả đời này nàng đừng mong đến được với người đàn ông nào nữa, cũng đừng hi vọng Thái hậu có thể giúp được nàng. Mặc dù ta không thể nạp một hoàng muội như nàng làm thiếp, nhưng ta tuyệt đối có khả năng không để bất kỳ người đàn ông nào lấy được nàng.”

Hắn nhìn nàng, giọng mặc dù rất nhẹ, nhưng từng từ từng chữ nặng như đá vang như sấm, “Không có được nàng, nàng cũng không cần phải ở bên ta. Cả đời này, dù nàng sống với thân phận nào, nàng cũng đừng mong rời bỏ được ta.”

Trong lòng Tưởng Nhược Nam ngập tràn giận dữ, lúc này nàng thật sự muốn liều mạng với hắn, nhưng đột nhiên, sự tức giận nhanh chóng tiêu tan, thay vào đó là cảm giác thê lương.

“Muội còn có thể đi đâu được? Hi vọng duy nhất của muội, mong ước duy nhất của muội đã bị hoàng huynh hủy hoại rồi, muội chẳng còn dũng khí để tới bên bất kỳ người đàn ông nào, hoàng huynh thích làm gì thì cứ làm thế, muội chẳng quan tâm nữa.” Nàng nhìn hắn, “Hoàng thượng, rốt cuộc người cố chấp như vậy là vì cái gì? Người cố chấp như vậy, trong lòng cũng không yên ổn, là điều cấm kị với bệnh tình của người, làm vậy có đáng không?”

Nàng giằng khỏi tay hắn, giật lùi về phía sau hai bước, hành lễ: “Hòa Thuận cáo lui.”

Tưởng Nhược Nam lui khỏi Dưỡng Tâm điện.

Cảnh Tuyên Đế nhìn theo bóng nàng, ngực nhói đau từng cơn, hắn quay người, ngồi xuống ghế rồng, ôm ngực nín nhịn một lúc, sắc mặt mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Hắn không biết làm vậy có đáng hay không, hắn chỉ biết, so với nỗi đau khổ nhìn nàng vui vẻ trong vòng tay kẻ khác thì nỗi đau này có là gì?

Ngày hôm sau, Cảnh Tuyên Đế nhắc tới việc mở Nữ Y viện trong buổi chầu sớm. Hắn vừa dứt lời đã gặp phải sự phản đối của một vài quan viên có tư tưởng bảo thủ. Những quan viên này cho rằng, thân là nữ nhi nên lo việc gia đình, phò chồng dạy con, không nên xuất đầu lộ diện. Nhưng Hoàng thượng đã có ý muốn ủng hộ Tưởng Nhược Nam để cuộc sống sau này của nàng có chỗ nương tựa, lại thêm trong cung cũng có nữ quan, nên việc này dù hơi bất thường nhưng cũng chẳng tổn hại lợi ích của ai. Vì vậy trước thái độ kiên quyết của Cảnh Tuyên Đế, chuyện cuối cùng cũng được quyết định.

Thời gian sau đó, Tưởng Nhược Nam bắt đầu bận rộn. Vì nhiều việc, nàng không thể chăm sóc ở bên cạnh bọn trẻ, mà bọn trẻ cũng dần thân thiết với Hầu phủ, nên ban ngày Tưởng Nhược Nam bèn đưa bọn trẻ tới Hầu phủ, giao chúng cho Thái phu nhân chăm sóc. Thái phu nhân đương nhiên rất vui.

Vì muốn bọn trẻ đón nhận mình, Thái phu nhân bắt đầu chú ý tới thái độ của mình với Tưởng Nhược Nam. Trước mặt bọn trẻ, bà đối xử hòa nhã với nàng, thỉnh thoảng còn vui vẻ trò chuyện đôi câu. Hai đứa trẻ đâu so đo nhiều như người lớn, thấy Thái phu nhân không còn trách mắng mẫu thân, lại thêm Thái phu nhân rất yêu thương chúng nên cũng dần thân thiết với bà. Thái phu nhân vui sướng, coi bọn trẻ như bảo bối, yêu thương vô cùng tận.

Đến tối, đích thân Cận Thiệu Khang sẽ đưa bọn trẻ về. Mặc dù hắn rất muốn nhân cơ hội này mà gặp mặt Tưởng Nhược Nam, nhưng cũng biết thân phận mình ra vào phủ Công chúa không tiện, ảnh hưởng tới thanh danh của nàng.

Thực ra, Tưởng Nhược Nam hiểu điều hắn nghĩ, nhưng cũng chính vì vậy mà nàng mới tránh không gặp, nếu đã biết không có khả năng gì nữa, hà tất phải cho hắn hi vọng.

Không lâu sau, Nữ Y viện được thành lập, Tưởng Nhược Nam bắt đầu bận rộn với các nữ đệ tử. Nàng làm theo đúng cách đã từng bàn bạc với Thái hậu, tiến hành cả ba phương án: Dán thông báo tuyển trên cả nước, tìm kiếm trong các gia đình quan viên phẩm cấp thấp, và trong những gia đình quan viên phạm tội. Nhưng cũng đúng như nàng dự liệu, sau hai mươi tuổi mới thành thân là điều kiện quá hà khắc, mọi người vẫn cổ hủ giữ quan niệm cũ, không muốn con gái xuất đầu lộ diện, phá hỏng thanh danh. Kết quả hơn một tháng trôi qua, số nữ tử tới đăng kí rất ít, về cơ bản đều là con cái trong gia đình sa sút, chẳng biết phải đi đâu về đâu, không có cách nào mới chọn con đường này. Cho dù là như thế thì cũng còn thiếu rất nhiều so với số người mà Tưởng Nhược Nam cần.

Nhưng một khi đã hạ quyết tâm, Tưởng Nhược Nam không dễ dàng từ bỏ. Chỉ cần nàng đã nhắm việc nào đó, nàng sẽ khắc phục mọi khó khăn, dũng cảm tiến lên phía trước. Lần này đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.

Được sự ủng hộ của Hoàng thượng, các địa phương trong cả nước nhanh chóng lập danh sách nữ tử có độ tuổi từ mười ba đến mười lăm của gia đình quan viên phạm tội đưa đến cho Tưởng Nhược Nam chọn. Trong đó họ cũng ghi rất rõ về nguyên nhân phạm tội của người cha và tình hình hiện tại của người con gái. Nhưng Tưởng Nhược Nam không thỏa mãn với những ghi chép ấy, một lần, Tưởng Nhược Nam buột miệng nhắc với Tử San: “Nếu như biết được nhân phẩm tính cách của những cô nương này thì quá tốt.”


Tử San đáp: “Vậy tỷ tỷ hãy nhờ quan phủ các địa phương điều tra thử xem.”

Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Chỉ sợ có người nhân cơ hội này nhận hối lộ, kết quả có khi lại càng không đáng tin hơn. Đành chọn trước một số, đợi sau này sẽ quan sát kĩ hành vi nhân phẩm của họ vậy.”

Tử San đáp: “Ngộ nhỡ đã dạy được một thời gian mới phát hiện ra nhân phẩm của họ có vấn đề thì chẳng phải hao tâm tổn trí ư?”

Tưởng Nhược Nam thở dài: “Cũng chẳng có cách nào, ta thà hao tâm tổn trí cũng không muốn đào tạo ra một đại phu tâm địa không lương thiện.”

Nửa tháng sau cuộc chuyện trò với Tử San, không ngờ xảy ra chuyện bất ngờ khiến Tưởng Nhược Nam vô cùng kinh ngạc.

Nữ Y viện tọa lạc ở phía sau Thái Y viện có cửa ra vào riêng, diện tích cũng không phải quá nhỏ.

Hôm nay, Tưởng Nhược Nam đang ở Nữ Y viện xem danh sách do quan phủ các địa phương gửi đến, đột nhiên có nữ quan vào nói với nàng, Tả đô đốc cầu kiến.

Tưởng Nhược Nam nghe thấy cái tên này thì lửa giận bốc lên, y còn dám tìm đến đây? Vốn định không gặp, nhưng y đã tới tận đây tìm, lại dùng thân phận đô đốc, sợ hắn có việc công gì đó. Tốt xấu gì nàng cũng phụ trách Nữ Y viện, sau này khó tránh khỏi việc phải giao tiếp với các bộ các ti, lẽ nào những người nàng ghét nàng đều không gặp? Suy nghĩ xong, nàng quyết định vẫn sẽ ra ngoài gặp y.

Ra ngoài, thấy Tả Bá Xương hào sảng ngồi đó, tay cầm ly trà bằng sứ trắng, tay kia cầm nắp chén gạt gạt lá trà, khiến chúng phát ra những âm thanh “cạch cạch” rất chói tai.

Tưởng Nhược Nam cau mày, Tả đô đốc này, tưởng đây là nhà y chắc? Thật tùy tiện.

Tưởng Nhược Nam bước tới.

Tả Bá Xương nhìn thấy nàng, bèn đặt ly trà trong tay xuống, đứng dậy, hành lễ với Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam nhướn mày, “Tả đô đốc, miễn lễ.” Nói xong, nàng ngồi xuống ghế dành cho chủ.

Tả Bá Xương nhìn nàng cười, xong cũng ngồi xuống.

Tưởng Nhược Nam vừa thấy nụ cười của y là đã thấy da đầu ngứa ngáy, “Tả đô đốc tới Nữ Y viện không biết là có chuyện gì?”

Tả Bá Xương nhìn nàng, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại, “Lần này Tả mỗ không tới tìm Công chúa với thân phận của đô đốc, mà chỉ như một người bạn tới gặp phu nhân. Tả mỗ có vài chuyện không thể không nói với phu nhân.”

Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Đô đốc năm lần bảy lượt đều nhắc tới việc Đô đốc là bạn tốt của bổn công chúa, nhưng từ xưa tới nay bổn công chúa chưa từng coi Đô đốc là bạn, chúng ta là bạn từ khi nào?” Nay nàng không cần phải sợ y nữa, vì vậy trong lời ăn tiếng nói cũng không cần e dè.

Tả Bá Xương lạnh lùng hừ một tiếng: “Có lẽ sau này Công chúa không chỉ đơn giản là bạn của Đô đốc đâu.”

Tưởng Nhược Nam tức giận, nàng chỉ vào Tả Bá Xương: “Hỗn xược, Tả đô đốc nói vậy là có ý gì?”

Tả Bá Xương cũng đứng dậy, sắc mặt âm trầm: “Công chúa chẳng phải rất hiểu ý của Tả mỗ sao? Công chúa dù cao quý, nhưng Tả mỗ cũng không tới nỗi không xứng với Công chúa.”

Tưởng Nhược Nam không ngờ y lại to gan như thế, nàng là công chúa, mà y còn dám nói với nàng những lời như vậy khiến nàng lập tức giận trắng bệch cả mặt, thù mới hận cũ cùng bốc lên.

“Tả đô đốc, chuyện hôn nhân ta đồng ngài thuận mới được, ta nhớ trước kia ta đã rất thẳng thắn mà từ chối ngài rồi, nay ngài sao còn tới gặp Hoàng thượng để cầu thân?”

Tả Bá Xương bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào mặt nàng, lạnh lùng đáp: “Tả mỗ chỉ biết chuyện hôn nhân phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, qua lời của mai mối. Trước kia phu nhân trên không có tôn trưởng, nên hôn sự đương nhiên do mình tự quyết định. Nhưng bây giờ, trên phu nhân có Thái hậu, Hoàng thượng, nên lời từ chối trước đó của phu nhân Tả mỗ hoàn toàn không tính. Tả mỗ sẽ tìm người làm mai tới thỉnh cầu Thái hậu, ta nghĩ, Thái hậu chẳng có lý do gì để từ chối.”

Cho dù là công chúa, nhưng “công chúa” đã từng lấy chồng và sinh con như nàng, gia đình quyền quý bình thường sẽ không ai muốn ngó ngàng, còn những gia đình thấp kém hơn một chút thì chắc chắn Thái hậu sẽ không chịu. Bản thân y tuy xuất thân thấp kém, nhưng giờ tước vị cũng là tam đẳng, còn ai có thể thích hợp hơn y nữa?

An Viễn Hầu? Đã ly hôn rồi, hoàng gia sao còn mặt mũi nào để Công chúa quay lại với hắn. Chuyện này không phải chỉ cần An Viễn Hầu đồng ý mà được.

Tưởng Nhược Nam mặc dù trong lòng rất giận, nhưng cũng biết Tả Bá Xương nói đúng, phụ nữ ở thời này thường phải tới tận đêm động phòng hoa chúc mới biết mặt phu quân mình trông như thế nào. Cái gọi là tự nguyện, không phải chỉ bản thân nàng đồng ý mà xong.

"Tả đô đốc, ngài đừng vọng tưởng nữa, Thái hậu nhất định sẽ không nhận lời ngài đâu.”

Tả Bá Xương nhếch lên cười ngạo nghễ, “Tả mỗ chỉ tin vào người thật việc thật thôi.”

Người này vừa có thực lực của kẻ quyền quý, lại vừa có nghị lực và da mặt dày của mẫu người xuất thân bần hàn, Tưởng Nhược Nam nhất thời chẳng biết phải làm thế nào với y, đành nghiến răng nghiến lợi tức tối nhìn y.

“Những gì cần nói Tả đô đốc cũng đã nói cả rồi, bổn công chúa không thể ngồi đây tiếp ngài nữa, không tiễn.”

“Công chúa không cần vội, Tả mỗ chỉ nói một câu nữa rồi sẽ đi ngay.” Tả đô đốc trầm mặt xuống, nói: “Công chúa thân là nữ tử, mặc dù y thuật cao siêu, nhưng cũng không nên xuất đầu lộ diện, đi lại khắp nơi như vậy. Làm thế không chỉ mất mặt Công chúa mà còn ép Hoàng thượng vào chỗ bất nghĩa, hậu thế sau này sẽ bàn luận thế nào về Công chúa và Hoàng thượng đây? Công chúa vẫn nên giống như những vị công chúa khác, an phận thù thường, ngồi nhà đợi ngày xuất giá thì hơn.”

Tưởng Nhược Nam bị hắn chọc tức tới mức bật cười, bà nó chứ, y là cái thá gì? Dù ai giáo huấn nàng thì cũng không tới lượt y.

Nàng trừng mắt nhìn y, trầm giọng đáp: “Hậu thế bình phẩm thế nào về bổn công chúa thì có liên quan gì tới ngài? Ngài có tư cách gì mà dám đứng trước mặt bổn công chúa càu nhàu chuyện này? Chuyện này đã được Hoàng thượng đồng ý, đích thân người hạ chỉ, ngài có ý kiến thì hãy tới gặp Hoàng thượng mà có ý kiến. Tả Bá Xương, ngài đừng có mơ tưởng tới việc thành thân với bổn công chúa, mà cho dù bổn công chúa có xui xẻo tám đời phải lấy ngài thì đô đốc cũng đừng mong quản việc của ta. Ngươi muốn một người con gái nề nếp quy củ, trong kinh thành thiếu gì, hà tất phải tới đây làm phiền ta, thật đúng là không biết điều.”

Mặc dù Tưởng Nhược Nam đã là công chúa, nhưng thứ nhất nàng chỉ là nghĩa nữ, trong tay không có thực quyền, hơn nữa Tả đô đốc lại là tam đẳng tước, bản thân nàng không có tư cách để giáo huấn y, thứ hai nàng thực sự không có ý định giáo huấn y, cho nên chỉ buột miệng mắng y một trận trong lúc tức giận mà thôi.

Nhưng dù là như thế, cũng khiến sắc mặt Tả Bá Xương tái mét. Thực ra không thể trách y, đàn ông ở thời đại này đều quen với việc phụ nữ an phận thủ thường ở nhà, sinh con đẻ cái, chăm sóc quán xuyến gia đình, mấy ai chấp nhận được việc phụ nữ ra ngoài chạy khắp nơi? Trừ phi đấy là một người đàn ông hèn kém. Nếu đổi lại là người khác thì y cũng mặc kệ, nhưng vì y thật sự muốn lấy nàng nên mới lên tiếng khuyên nhủ. Y cũng đã rất chú ý tới lời nói giọng điệu rồi, vậy mà vẫn khiến Tưởng Nhược Nam phản cảm.