Thế Gia Danh Môn

Chương 112

Thái hậu tức giận: “Vậy người đầu tiên mà Hoàng thượng nên giết là ai gia đây! Ai gia tuyệt đối không để mặc Hoàng thượng làm bừa!”

“Mẫu hậu!” Cảnh Tuyên Đế quỳ xuống giường, quỳ xuống bên cạnh Thái hậu, “Mẫu hậu bớt giận, nhi thần sao dám làm cái việc đại nghịch bất đạo ấy!”

Thái hậu nghĩ tới việc hắn đang bị thương, trong lòng không nỡ, bà ngồi xuống, đỡ vai hắn, nói với giọng chân thành: “Hoàng thượng, nhận được bao nhiêu phải cho đi bấy nhiêu, người có được sự tôn sùng của thiên hạ, có được giang sơn, mỗi lời nói mỗi hành động của người phải xứng đáng với kỳ vọng của bách tính muôn dân. Rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình. Nếu không, đến khi ấy, người sẽ mất đi nhiều thứ hơn người nghĩ!”

“Mẫu hậu, nhi thần không phải là không hiểu điều đó, nhưng nhi thần… nhi thần…” Cảnh Tuyên Đế cầm tay Thái hậu, không nói nên lời.

“Hơn nữa, người đã từng nghĩ đến điều này chưa, người làm như vậy, không những không có được Nhược Lan, mà còn làm hại Nhược Lan. Người còn không hiểu hậu quả của chuyện này sao? Đến khi ấy, liệu người có bảo vệ được Nhược Lan tới cùng không?”

Cảnh Tuyên Đế nắm chặt tay Thái hậu, bàn tay hắn khẽ run lên, nói không nên lời.

“Hãy từ bỏ đi, con…” Thái hậu giơ tay ra, vuốt khuôn mặt tiều tụy trắng bợt của hắn, dịu dàng nói tiếp: “Có những người, có những việc, đã lỡ rồi sẽ lỡ mãi mãi, không thể cứu vãn được. Con là Hoàng đế, tất cả những người con gái trong thiên hạ này con cứ mặc lòng lựa chọn, người tốt hơn Nhược Lan còn rất nhiều.”

Cảnh Tuyên Đế đột nhiên bật dậy, hắn cúi đầu, mái tóc dài xõa rối tung trên vai, nhìn không còn một chút sinh khí.

Hắn lẩm bẩm: “Trong thiên hạ này có rất nhiều nữ tử tốt, nhưng không ai giống Nhược Lan cả…”

***

Trong Từ Ninh cung, hương khói mịt mờ, không khí vô cùng tĩnh lặng.

Đột nhiên, trong nội cung vang lên những tiếng bước chân khe khẽ phá vỡ bầu không khí ấy.

“A Diệp, là ngươi phải không?” Thái hậu ngồi dựa trên chiếc gối màu đen thêu chỉ vàng ở đầu giường, cất tiếng hỏi.

Đầu tiên, Diệp cô cô thêm dầu cho những cây đèn, sau đó quay lại nói: “Thái hậu, muộn thế này rồi sao người còn chưa đi nghỉ?”

“Buồn bực, đau đầu.” Thái hậu thở dài, “Oan nghiệt, oan nghiệt quá!”

“Chi bằng, ngày mai Thái hậu truyền tiểu thư Nhược Lan vào cung hỏi chuyện này xem sao?” A Diệp là cung nữ thân cận bên cạnh Thái hậu, khi ấy đứng ngoài cửa nội điện, đương nhiên cũng nghe được những lời mẹ con họ nói với nhau, sau đó Thái hậu cũng kể cho A Diệp nghe, hoàn toàn không giấu điều gì.

Thái hậu xua tay: “Chuyện này chắc là không có liên quan gì tới Nhược Lan, bao tâm tư tình cảm của Nhược Lan đã dành cả cho An Viễn Hầu rồi, là tình cảm của một mình Hoàng thượng mà thôi. Chẳng bao lâu nữa Nhược Lan sẽ động phòng, hà tất phải để chuyện này làm rối loạn tâm trí con bé? Những ngày này, ai gia phải để mắt tới Hoàng thượng, tránh để Hoàng thượng nhất thời xúc động mà làm ra việc sẽ phải ân hận cả đời.”

A Diệp đi đến bên cạnh Thái hậu, bóp vai cho người, “Thái hậu cứ thả lỏng mình ra. Nô tỳ thấy, Hoàng thượng chỉ là cố chấp nhất thời thôi, thời gian này có lẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Thái hậu gật đầu: “Hy vọng như vậy.”

***

Tưởng Nhược Nam ngồi trong phòng, dỗ cáo tuyết Tiểu Bạch ăn thịt kho.

“Tiểu Bạch, món này ngon lắm, còn ngon hơn cả thịt gà nướng, không tin ngươi hãy thử xem.” Cứ xuống bếp nướng gà mãi, lâu dần sẽ khiến người ta nghi ngờ. Phải huấn luyện cho nó tập ăn những món khác mới được.

Tiểu Bạch ghé mũi vào hít hít ngửi ngửi, rồi lập tức quay phắt đầu đi, cái đuôi vổng cao, vẻ mặt phớt lờ.


Tưởng Nhược Nam cười ngất, tên tiểu tử này chắc chắn là không ngửi thấy mùi của thịt gà đây mà.

“Đây không phải là gà, nhưng còn ngon hơn gà đấy.” Tưởng Nhược Nam có cảm giác giống như mình đang dỗ trẻ con ăn cơm vậy. Phải dỗ dành mấy câu, lại tâng bốc một tràng, Tiểu Bạch mới không cam tâm tình nguyện cắn một miếng.

Sau khi nuốt xuống, mắt nó lập tức sáng lên, đuôi lắc điên cuồng, mắt nheo tít lại như cười.

Tưởng Nhược Nam phá lên cười trước bộ dạng đó của nó, “Không lừa ngươi đấy chứ, ngon phải không, cả bát này cho ngươi hết đấy.” Nói rồi đẩy cả bát thịt kho tới trước mặt nó. Tiểu Bạch vui vẻ kêu lên một tiếng, rồi lập tức vùi đầu vào ăn.

Đang thích thú nhìn nó ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng nô tỳ thỉnh an Cận Thiệu Khang vang lên ngoài cửa. Đôi tai hồ ly lập tức vểnh lên, quay người lại, bỏ mặc bát thịt kho, chỉ vài bước chân đã nhảy lên bậc cửa sổ, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sau đó, Cận Thiệu Khang đẩy cửa bước vào.

“Thiệu Khang.” Tưởng Nhược Nam tươi cười đi ra đón, “Chẳng phải mẫu thân đã nói thời gian này chàng không được nghỉ tại Thu Đường viện sao?”

Cận Thiệu Khang đóng cửa, quay người ôm chặt lấy nàng, đôi môi lần tìm môi nàng, ngấu nghiến một lúc rồi mới cười đáp: “Ta đâu có nói sẽ nghỉ tại đây, chỉ một ngày không gặp ta đã thấy nhớ nàng rồi, muốn đến thăm nàng.”

“Một ngày không gặp tựa ba thu ư?” Tưởng Nhược Nam vòng tay ôm cổ hắn, nghịch ngợm chớp chớp mắt.

“Một ngày không gặp tựa ba thu.” Mắt Cận Thiệu Khang thoáng sáng lên, “Lời này lột tả được hết mọi tâm tư của ta. Tiểu nương tử của ta quả nhiên là một tài nữ!”

Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, “Thiếp từ xưa đến nay vẫn luôn khiêm nhường, phu quân đừng ca ngợi thiếp, không khéo ai ai cũng biết thiếp là tài nữ đấy!”

Cận Thiệu Khang bật cười trước vẻ mặt của nàng, hé miệng cắn nhẹ vào mũi nàng một cái, “Xem nàng đắc ý kìa, tiểu nha đầu nghịch ngợm!”

Quay đầu lại nhìn thấy bát thịt kho trên bàn, bèn hỏi: “Giờ mới ăn cơm ư? Đã muộn thế này rồi, quả nhiên không có ta ở bên cạnh là nàng thiếu quy củ ngay! Không biết tự chăm sóc bản thân gì cả!”

Tưởng Nhược Nam nhìn bát thịt kho, ngoảnh lại nhìn hắn cười đáp: “Không phải thiếp ăn, thiếp muốn chàng gặp một người bạn mới.”

Chuyện về Tiểu Bạch có thể giấu bất kỳ ai, nhưng nàng lại không muốn giấu hắn.

Nói rồi Tưởng Nhược Nam thoát khỏi vòng tay hắn, đi đến bên cửa sổ, huýt sáo mấy tiếng. Cận Thiệu Khang đi tới cạnh nàng, vòng tay ôm lấy eo nàng, tò mò nhìn ra ngoài, không biết nàng đang làm trò gì.

Tưởng Nhược Nam thấy không có động tĩnh gì, biết là Tiểu Bạch sợ, nàng quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang cười: “Người bạn này của thiếp xấu hổ, chàng đợi thêm lát nữa.” Nàng đi đến bên bàn, cầm bát thịt kho lên, đứng trước cửa sổ ngó ra ngoài gọi: “Tiểu Bạch, đừng sợ, người này sẽ không bắt ngươi đâu, mau tới ăn thịt kho đi.”

Cách đó không xa, Tiểu Bạch thò cái đầu nhỏ xinh của mình ra từ một góc tường.

Tưởng Nhược Nam phải hứa đi hứa lại với nó bao nhiêu lần, nó mới nửa tin nửa ngờ, chầm chậm tiến gần lại phía nàng.

Cận Thiệu Khang thấy nó thì kinh ngạc tới há hốc cả miệng, “Cáo tuyết? Nàng bắt được cáo tuyết rồi ư?” Nhìn con cáo tuyết nhảy vào lòng Tưởng Nhược Nam, tròng mắt của hắn suýt thì rớt cả ra ngoài.

Theo như hắn biết, trong lịch sử, đúng là có người bắt được cáo tuyết, nhưng có thể thuần phục được nó, có được sự tín nhiệm của nó thì chẳng được mấy ai.

“Tiểu Bạch không phải do thiếp bắt, nó là bạn thiếp. Thời gian này nó làm khách ở nhà chúng ta.”

“Bạn? Làm khách?” Cận Thiệu Khang thoáng sững sờ.


“Tiểu Bạch, người này ngươi nhất định phải làm quen, đây là tướng công của ta. Chàng là người ta thường xuyên nhắc tới với ngươi đấy, là một người tốt, ngươi hãy yên tâm.” Tưởng Nhược Nam giới thiệu Cận Thiệu Khang với Tiểu Bạch, bộ dạng trịnh trọng nghiêm túc của nàng khiến Cận Thiệu Khang có cảm giác đứng trước mặt hắn không phải một con cáo, mà là một con người.

Đôi mắt đen láy của Tiểu Bạch nhìn Cận Thiệu Khang từ trên xuống dưới mấy lần, Tưởng Nhược Nam đứng bên cạnh đá cho hắn một cái, “Cười đi, đừng dọa nó sợ.”

Cận Thiệu Khang nhoẻn miệng cười thật, lúm đồng tiền trên má lại lấp ló xuất hiện.

Tiểu Bạch phấn chấn, cái đuôi vẫy rất nhiệt tình.

Tưởng Nhược Nam thấy vậy thì khẽ vỗ nhẹ vào đầu nó rồi xì một tiếng, “Đồ ngốc này, không ngờ ngươi cũng háo sắc như thế. Ngươi là một con cáo cái đúng không?” Nói xong nàng lập tức băn khoăn, tại sao nàng lại thêm chữ “cũng” vào làm gì?

Cận Thiệu Khang khóc không được cười cũng chẳng xong.

Tưởng Nhược Nam để Tiểu Bạch sang bên cạnh cho nó tiếp tục ăn thịt kho, còn mình thì ngồi xuống trò chuyện với Cận Thiệu Khang. Hắn hỏi nàng gặp cáo tuyết như thế nào, Tưởng Nhược Nam cũng kể lại cho hắn nghe. Cận Thiệu Khang thấy nàng chẳng hao tâm tổn sức mà dễ dàng có được cáo tuyết thì cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Nếu như Hoàng thượng biết, người tốn bao nhiêu công sức, suýt nữa mất cả tính mệnh mà còn không có được cáo tuyết nhưng nàng lại dễ dàng có được, nhất định sẽ tức giận tới mức chẳng ngủ nổi đâu.”

Tưởng Nhược Nam cười, đáp: “Ai bảo là thiếp có được cáo tuyết? Thiếp đã nói rồi, cáo tuyết là bạn của thiếp, nó tự do, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

Cận Thiệu Khang nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu, sau đó bèn cười cười.

“Chàng cười gì thế?”

Cận Thiệu Khang kéo nàng vào lòng, tì cằm trên trán nàng dịu dàng cọ qua cọ lại, “Chúng ta đều biết cáo tuyết là loài động vật có linh tính, ai cũng muốn có được nó, nhưng lại quên mất rằng, càng là động vật có linh tính thì càng có tính cách. Nàng đã dùng sự tôn trọng của nàng đổi lấy sự tin tưởng của nó.” Hắn lại cười, “Nhược Lan, nàng luôn khiến ta rất ngạc nhiên.”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, “Khi đó thiếp chẳng nghĩ nhiều như thế.”

“Chính vì điều đó xuất phát từ trái tim nàng nên mới đáng quý.”

“Chàng khen thiếp đỏ cả mặt đây này.”

“Bộ dạng đỏ mặt của nàng, ta thích!”

“Hầu gia, càng ngày miệng chàng càng trơn như bôi mỡ.”

“Miệng trơn như bôi mỡ? Ta bảo không phải, nếu không tin, nàng thử mà xem.” Nói rồi, hắn cúi đầu xuống, tìm đến môi nàng.

Một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, khiến Tiểu Bạch đang mải miết ăn thịt kho ở bên cạnh cũng ngượng ngùng dùng đuôi che mắt.

Rất lâu sau, hai người mới thở dốc buông nhau ra, Cận Thiệu Khang lưu luyến không muốn rời, cứ nấn ná nơi môi nàng, má nàng, tóc nàng, rồi cất giọng khản đặc: “Chỉ bốn ngày nữa thôi, nàng sẽ chính thức trở thành thê tử của Cận Thiệu Khang ta. Nhược Lan, ta thật sự cảm tạ nàng vì nàng đã xin Hoàng thượng ban cho đôi ta tờ thánh chỉ ấy.”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu thiếp không xin Hoàng thượng hạ chỉ thì có lẽ giờ chàng và Vu Thu Nguyệt đang sống rất vui vẻ bên nhau rồi.”

“Không đâu.” Cận Thiệu Khang khẳng định, “Ta vẫn sẽ lấy Thu Nguyệt, sau đó cùng nàng ấy tương kính như tân, sống những ngày tháng bình lặng giống như những người khác, dưới sự sắp xếp của mẫu thân, nạp thêm vài người thiếp nữa, sủng ái như nhau, cả đời như vậy. Tuyệt đối sẽ không được vui vẻ như bây giờ. Nhược Lan, bây giờ ta mới biết, thì ra còn có một thứ cảm giác như thế trên đời. Nhất cử nhất động của nàng, mỗi ánh mắt nụ cười của nàng, đều tác động tới trái tim ta. Nàng vui, ta còn vui hơn nàng; nàng buồn, ta còn buồn hơn nàng. Ta không nỡ thấy nàng phải chịu khổ, chỉ hận không thể dâng tặng nàng những thứ tốt nhất mà mình có. Bởi vì sợ nàng sẽ buồn, nên ngay cả việc cãi cọ với nàng ta cũng không muốn. Khi biết nàng xảy ra chuyện, ta gần như phát điên lên.” Hắn cúi đầu, nhìn nàng, khẽ nói: “Ngoài nàng, không ai có thể mang lại cho ta thứ cảm giác ấy.”

Ai nói An Viễn Hầu cứng nhắc không biết thế nào là phong tình? Thì ra bộ mặt cứng đơ như “quân bài” của hắn khi nói những lời tình tứ cũng mê hoặc lòng người như vậy.

Tưởng Nhược Nam xúc động, nàng khẽ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên, nàng chủ động đi tìm môi hắn.

***

Mặc dù mỗi ngày kéo dài như cả năm, nhưng bốn ngày mà họ chờ đợi cuối cùng cũng qua.

Đến ngày Mười hai, Hầu phủ chăng đèn kết hoa, bọn người dưới đều mặc quần áo mới. Mặc dù không mời quan khách, nhưng khắp phủ từ trên xuống dưới đều tràn ngập không khí của ngày đại hỉ.

Vương thị rốt cuộc vẫn quan tâm tới biểu muội Vu Thu Nguyệt, buổi tối hôm đó đặc biệt tới thăm cô ta.

Vương thị thấy Vu Thu Nguyệt nước mắt mịt mờ, sắc mặt tiều tụy, bèn lên tiếng khuyên giải: “Biểu muội, muội hãy nhìn thoáng đi một tí. Nói ra thì, với thân phận của muội mà được làm quý thiếp trong Hầu phủ cũng là không tệ. Con người Hầu gia thẳng thắn, khoan dung, cho dù Hầu gia không thích muội, nhưng sau này chắc chắn sẽ không bạc đãi mẹ con muội đâu! Trái tim người đàn ông là thứ không đáng tin nhất trên đời này, bây giờ Hầu gia đang trân trọng yêu quý cô ta như bảo bối, nhưng không chừng, chỉ một thời gian nữa là nhạt. Đến khi ấy, muội sinh con ra, vẫn còn cơ hội để giành lại trái tim của Hầu gia mà.”

Vu Thu Nguyệt lau khô nước mắt, nhìn Vương thị, buồn bã nói: “Biểu tỷ, lúc này mà tỷ vẫn còn tâm trạng để quan tâm đến muội, muội vô cùng cảm kích.”