The Flesh And The Devil

Chương 2

Juana bước vào tư thất của Duquesa một mình, và trong những khoảnh khắc đầu tiên đó là tất cả những gì nàng quan tâm đến; nếu nàng phải chịu đựng ánh mắt chỉ trích và cái miệng nói không ngừng nghỉ của bác Tia lâu thêm nữa, chắc nàng sẽ thét lên mất. Nhưng Dona Luisa, dường như tâm trí bà đang bận bịu vì chuyện nào đó, đã khéo léo giao Tia cho các thị nữ của bà chăm sóc còn mình thì rút lui về phòng.

Juana đưa tay lên xoa xoa thái dương làm dịu cơn nhức đầu do tóc vấn quá chặt; vành khung giữ tóc thành những lọn xoắn có cảm giác như một vành đai sắt xiết ngang qua đỉnh đầu. Nàng đứng im, cố sắp xếp lại những ý nghĩ rối ren. Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên, tâm trí nàng vẫn trống rỗng, cảm giác kinh hoàng vẫn còn đó. Quá nhiều cảm xúc đã bị dồn ép vào tâm trí, và nàng cảm tưởng như mình bị ném xuống biển đang bủa sóng ầm ầm rồi dạt vào bến bờ xa lạ nào đó.

Nàng quan sát quanh mình, khoảng không cao vời vợi mờ tối làm nàng cảm thấy mình nhỏ bé và vô nghĩa y như cảm giác nàng đối diện với người đàn ông tóc đỏ mặt sẹo. Người nàng co rút lại đầy căm giận như muốn thoát ra khỏi những ký ức đen tối khi nàng bắt đầu thám hiểm phòng ốc của Duquesa de Valenzuela. Ngón tay nàng lướt trên những đóa hoa chạm nổi, trắng và hoàng kim, được sắp xếp cầu kỳ bên dưới lớp men của các bức tường gạch. Không khí mát mát mẻ ở đây gần như có thể trông thấy được qua làn sương mờ xanh giăng mắc trong không gian; vẻ hiu quạnh trong các căn phòng nói với nàng tư thất này nhiều năm qua không được sử dụng. Họ đã trưng bày hoa cỏ khắp nơi để cố xua đi vẻ ảm đạm tịch liêu đó, nhưng cái đám hoa trắng tỏa hương thơm ấy trông giống như những cụm tuyết, mong manh tạm bợ quá; thế mà nàng cứ ngỡ mình sẽ thấy được căn phòng ngủ mạng nhện giăng mắc khắp nơi, đầy cảm giác trống vắng.

Đến ngạch cửa nàng dừng lại, hơi thở như bị tước đi bởi nét tráng lệ xa hoa trước mắt: nào là những tấm trướng treo tường màu đỏ, hoàng kim, và trắng, các bức vách và trần được sơn bằng những màu sắc rực rỡ, toàn thể một bên tường được lát những phiến gương; hình ảnh phản chiếu trong đó như thể đang bơi trong dòng nước màu lục nhạt. Từ ngưỡng cửa nàng thấy bóng mình xanh xao nhợt nhạt, bất động như một con búp bê trong bộ áo xanh dương.

Có tiếng chân đang vội vã bước tới khiến nàng xoay lại, rồi một giọng nói cất lên, “senorita.”

“Michaela! Làm thế nào mà chị đến được chỗ này?” Nàng lao tới ôm chầm lấy cô hầu. “Tôi không biết chị ra sao khi chúng tôi rời khỏi cỗ xe đó?”

“Tôi không tin được bọn người đó với đám hành lý của cô, senorita, giá mà tôi chưa cho đồ dỡ xuống thì hay! Tôi nghĩ bọn người ở Zuccaro toàn là lũ lười biếng! Cô đã chào hỏi hết mọi người rồi chứ?”

Đôi mắt sáng hiếu kỳ của cô gái Moorish đượm vẻ lo âu.

“Còn chưa. Tôi chưa được phép gặp công tước – hình như ý nghĩ gặp được tôi làm cho anh ta mừng rỡ đến độ kiệt sức hay sao ấy, nên ngày mai mới tỉnh dậy được. Họ nói đến lúc đó tôi mới có thể gặp anh ấy.”

“Vậy thì mọi chuyện đều tốt cả rồi, không phải sao? Không cần phải đối phó trở ngại nữa.”

Juana cười một cách miễn cưỡng. Michaela là người lọc lõi và thực tế, chị sẽ không bao giờ phí thời gian than thở vào những việc không thể sửa đổi nữa. Nếu ở vào cương vị của Juana, có lẽ chị sẽ tìm cách nguôi ngoai nỗi mất mát người đàn ông mình yêu thương bằng cách bắt đầu tìm kiếm một người khác chị có thể yêu được như người tình trong quá khứ. Chị từng là người hầu cận của nàng từ lúc Juana lên tám, khi Miguel đem về đứa bé gái gầy gò từ nhà cha nuôi của nó, người đang điều hành một hội chợ lưu động. Ý tưởng cứu thoát một đứa bé gái Moorish sắp lâm vào cảnh sa đọa đã khiến ông động lòng trắc ẩn, và Michaela cũng không muốn làm phiền cho ông biết rằng hành động cao thượng của ông đã quá trễ, những mấy tháng trường. Chị đã quên đi nhiều đời sống thê lương đó hơn là cô chủ nhỏ của chị từng biết, và giờ đây chị vừa thích thú vừa khó chịu thấy Juana xem vấn đề chồng con nhỏ nhoi này quá nghiêm trọng. Juana có được những thứ Michaela xem trọng hơn tất cả – giàu sang và y phục đẹp, và tự do của nguời phụ nữ đã lập gia đình thay vì đời sống ẩn dật như một nữ tu của những cô gái già – nếu chị không mặn nồng với chồng nữa, thì việc tìm một nhân tình cũng không khó khăn gì. Điều làm chị bực bội là Juana đã hy sinh tương lai tốt đẹp như thế cho hai người họ chỉ đơn giản vì cậu Jaime và gương mặt đẹp trai của cậu ta. Tác phong nhã nhặn mê hoặc được Juana thì chỉ gây cho Michaela cảm giác chán chường.

“Mỗi một giờ qua đi thì vị thế của tôi càng yếu hơn. Tôi muốn gặp anh ta ngay, giải thích cho anh ta biết – tôi may ra được phép về nhà trước khi hành lý được dỡ xuống. Còn bây giờ thì...” Juana mím môi nén giận.

“Giờ thì, senorita, cô không được khinh suất. Lên án người mà cô chưa từng gặp thì không công bằng cho lắm. Biết đâu ngài ấy cũng đẹp trai như cậu Jaime.”

Môi Juana cong lên. “Nếu điều đó đúng là như vậy, lẽ ra anh ta phải kết hôn lâu rồi. Và còn một chuyện nữa sao anh ta ở độc thân lâu thế? Cha tôi yên tâm cho rằng anh ta kết hôn trễ chỉ vì hay đau yếu, nhưng các hoàng tử con Vua cũng thế. Infante (con vua nhưng không phải là thái tử nối ngôi vua) kết hôn trong cùng năm ngài mất, đúng không? Ngài còn chưa tới mười lăm tuổi.”

“Rồi thì cô dâu của ngài đã vội vàng lấy ngay phụ thân của ngài.” Michaela mỉa mai kết luận, “và trở thành Hoàng Hậu của Tây Ban Nha dù rằng bà ấy không thể có được ông chồng trẻ. Cô nên học hỏi nơi bà ấy, senorita; Hoàng Hậu là người đàn bà khôn ngoan.”

“Chị nói năng y như ngài de Castaneda. Họ nghĩ là tôi sẽ đổi ý nếu cầm chân tôi được lâu hay sao, và cho tôi đồ chơi để đánh lạc hướng tôi? Hãy nhìn chỗ này xem! Có phải họ đang chơi trò đồng tình với nhau bằng cách giữ tôi ở đây không?”

“Senorita, bình tĩnh lại nào.” Mắt Michaela lóe lên nỗi lo âu thật lòng. “Cô đã không ngủ nghê được mấy từ lúc rời Navarre – tôi biết, tôi đã nghe cô khóc, nhưng thương tiếc cũng không ích gì! Cho dù cô ở nhà giây phút này, đối với cô cậu Jaime xem như đã mất rồi. Cô đã thề là không bao giờ tin tưởng cậu ấy hay bất cứ người đàn ông nào khi họ làm cô mất lòng tin, hãy nhớ lại đi. Vậy thì tại sao không ưng thuận hôn nhân tốt đẹp này với công tước? Cô muốn hành hạ cô đến chết hay sao.”

“Chị có thể nào lấy chồng nhưng yêu người khác không? Cho dù anh ta yêu chị ít hơn chị yêu anh ta?”

Michaela thoáng yên lặng, rồi chị nhún vai, “Kiểu yêu đương của tôi không trong sáng như cô, senorita. Tôi yêu khi nào tôi còn hứng thú với tình yêu đó – sau đó, tôi đi yêu người khác. Điều đó tự nhiên thôi.”

Mặt Juana tái nhợt. “Có phải chị đang nói Jaime – rằng cậu Jaime đã yêu người khác?”

“Không – tia nhìn của cô hầu hướng sang nơi khác – tôi chỉ muốn nói rằng cô không nên nghĩ nhiều những chuyện trong quá khứ nữa. Cậu Jaime yêu cô, mọi người đều biết, nhưng chỉ có người can đảm mới dám cướp cô dâu và kháng cự cả thế giới để cưới cô ta.”

“Phải, tôi không nên trách anh ấy trong việc đó.” Giọng Juana cay đắng. “Tôi biết tôi không nên đòi hỏi anh ấy làm như thế, nhưng còn cách nào khác để tôi ngăn cản... tất cả những chuyện này?” Nàng vung tay chỉ vòng quanh. “Tôi cứ đinh ninh là anh ấy sẽ tới – tôi đã đợi cả đêm, rồi sáng ra cha tôi tới phát hiện tôi ở trong vườn.” Nàng rùng mình. “Nếu như ba tôi đừng bắt tôi phải khai ra sự thật, rồi thuật lại với ngài de Castaneda, tôi nghĩ tôi còn có thể chịu đựng nổi ngay cả chuyện đó.”

“Ba cô đã kể lại với ông ta?” Michaela sửng sốt. “Kể hết tất cả?”

“Kể tất cả mọi chuyện xảy ra – nào là tôi đã bỏ trốn hơn là muốn kết hôn với cháu ông ta, rồi thất bại trước khi định trốn đi, nếu mà còn chuyện gì xấu xa nữa ông ta sẽ rất vui sướng dùng nó để mỉa mai tôi. Nhưng cho dù ông ta có nói như thế nào đi nữa cũng không thể ép buộc tôi lấy cháu ông ta trái với ý nguyện của tôi – tôi thà là kết thúc ngày tháng còn lại của mình như một nữ tu.” Nàng dứt lời một cách quyết liệt.

Michaela so vai im lặng, chị thật ngạc nhiên khi nhận ra tính khí bất ngờ của cô chủ. Trong suốt ba ngày qua Juana im lặng một cách ngạo mạn, người đông cứng lại vì đau buồn, điềm tĩnh đến lạ kỳ nhìn vào còn đáng lo hơn là khi nàng nổi giận; giờ đây, dường như sự tê liệt vì khủng hoảng đã phai nhạt. Chị bắt đầu an ủi cô chủ nhỏ như chị đã từng làm mỗi khi có tai họa lúc Juana còn nhỏ. Lần này cũng như ba năm về trước khi phu nhân de Arrelanos qua đời chị cũng không có thời gian để mà cười đùa xua đi đau thương của cô ấy nữa. Thật nhẹ nhàng từ tốn chị tháo dây thắt áo và giúp Juana cởi bỏ những lần váy lót tù túng, tháo kẹp và khung tóc ra khỏi mái tóc dài đen nhánh.

Juana thở dài khi luồn thân hình thon thả vào trong lần áo choàng lụa mềm mại. Da thịt nàng cảm giác bầm tím bởi chiếc áo yếm cứng còng và bộ y phục nặng nề nàng mặc suốt bao nhiêu giờ qua trong phạm vi tù túng ngột ngạt của cỗ xe. Khi Michaela bắt đầu lau rửa làn da nhớp nháp bằng nước mát – tuy không được tuyệt lắm so với nước suối Navarre – đầu óc nàng trở nên thư giãn, thoạt đầu tâm trí dường như dịu đi, rồi những cơn điên cuồng đảo lộn cũng ngưng dần.

Michaela lấy bàn chải tóc và bắt đầu chải cho xuông những lọn tóc đen thoáng ánh xanh, cong và dày. Dona Beatriz hay khó chịu vì tóc nàng thiếu vẻ mềm mại, nên thông thường tóc nàng được thoa nhiều dầu và chải cho đến khi bóng mượt, nhưng sáng nay de Castaneda ra lệnh khởi hành sớm nên nàng không đủ thời gian sửa soạn. Những nhát lược nhẹ nhàng làm nàng thoải mái không gì diễn tả được, ít lâu sau đó mắt Juana lim dim rồi rủ xuống, nỗi căng thẳng phần nào thoảng dần.

“Chị tốt với tôi quá, Michaela,” cuối cùng nàng lên tiếng. “Cám ơn nhé.”

Nhát lược đang đưa đẩy bỗng ngập ngừng, rồi lại suông sẻ như trước. “Không có chi, senorita. Nhiều hoa hồng quá...” Michaela hít hơi thưởng thức hương hoa. “Đâu đâu cũng có hương thơm – công tước chắc là người hào phóng lắm nên mới gửi nhiều hoa đến đây, phải không?”

“Tôi thà là anh ta ra mặt đón tiếp tôi – hay tốt hơn là cho phép tôi rời khỏi đây. Không cần phải vội vã đâu Michaela – mình sẽ không tham dự bữa ăn tối nay. Vợ của ông ta bảo rằng bà sẽ cho đem thức ăn lên cho mình.” Juana mở mắt trông thấy nét phản ứng trên gương mặt Michaela phản chiếu trong gương, nhăn nhó vì thất vọng. “Gì chứ, chị muốn xuống dưới đó sao? Tôi cứ ngỡ chị cũng chán ngán giống như tôi.”

Cô gái Moorish cau mặt. “Tôi thích đời sống ngắn ngủi, senorita, nơi này có nhiều triển vọng hơn Zuccaro nếu không tôi đã chẳng sốt sắng tới đây. Nhưng tôi dám nói là cô có lý; chúng ta sẽ được ngưỡng mộ hơn nếu họ thấy mình tươi tỉnh sau khi nghỉ ngơi xong.”

“Chị muốn nói là làm người ta đau tim à?” Câu hỏi của Juana nghe ra nhẹ nhàng, nhưng sắc bén không ngờ.

Mắt họ giao nhau trong gương, cô gái Moorish nở nụ cười. “Nếu tôi có thể làm được. Tại sao không chứ? Trong một nơi rộng lớn thế này, đâu có khó gì để cô tìm được người cô ái mộ. Tôi không bao giờ hình dung được khung cảnh ở đây, ngay cả khi...” Chị đột nhiên dừng lại, đoạn nói thêm, “Chồng cô ắt hẳn là một nhân vật rất quan trọng.”

“Anh ta chưa phải là chồng tôi, đừng gọi như vậy! Nếu anh ta là người có tầm cỡ anh ta phải túc trực bên cạnh Đức Vua ở Madrid mới phải. Có phải anh ta bị lưu đày nên phải sống ở đây quanh năm suốt tháng không?”

“Tôi không biết rõ, senorita – Michaela trông có vẻ náo nức và hơi bí mật – “nhưng tôi không nghĩ đó là lý do ngài de Castaneda đã nói với cha cô. Ở dưới sân tôi nghe người ta nói...”

Chị dừng lại khi nghe có tiếng gõ cửa nhẹ nhưng kiên quyết. Juana sững người, cả hai cô gái cùng chăm chăm nhìn nhau bối rối.

“Không phải là bà Tia, Michaela khẳng định. “Bà ấy không gõ cửa đâu.”

“Có lẽ ngài công tước ban vinh dự cho mình bằng cách đến đây thăm viếng. Đâu ai biết được? Biết đâu lòng mong muốn của ngài đã thắng được bệnh tật.” Bàn tay Juana bóp chặt tay ghế đến độ các khớp xương trắng nhợt, cử chỉ này đã phản bội lại giọng nói khiếm nhã của nàng. “Đi ra xem ai đứng ngoài đó, Michaela, nhanh lên!

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Michaela nhanh nhẩu vâng lời. Khi cô gái Moorish mở hé cửa Juana nghe chị thở hổn hển, rồi giọng nói khàn khàn của chị lẫn với giọng nói khẽ, dịu dàng sinh động như tiếng kim loại ngân. Trong một thoáng Michaela quay lại, để cửa mở ngỏ, nét mặt chị nửa háo hức nửa do dự.

“Có người mang tin từ chỗ công tước de Valenzuela, senorita, anh ta bảo rằng có tin khẩn cấp chỉ có thể nói riêng với cô. Tôi phải nói sao đây?”

Juana lưỡng lự, lòng hồi hộp. Có khi nào de Castaneda mách lại với cháu hắn về sự do dự kết hôn của nàng? Có khi nào Bartolomé tìm cách trấn an nàng, tha cho nàng một đêm mất ngủ, rằng anh ta thông cảm với nàng về cuộc hôn nhân miễn cưỡng này?

Dù thế nào đi nữa nàng cần phải biết. Miệng nàng thình lình khô khốc vì lo sợ, nàng liếm môi, nôn nóng liếc bóng mình trong phiến gương dài. Tia Beatriz sẽ kinh hoàng nếu cô ấy biết được – nhưng may mắn, cô ấy sẽ không thể nào biết nàng đang trò chuyện riêng với một người đàn ông. Còn y phục của nàng, chiếc áo choàng màu hồng nhạt cài nút đến tận cổ, tay dài tha thướt, trong mọi phương diện còn đoan trang kín đáo hơn bộ áo nàng vừa thay ra. Nàng không biết là lần vải mềm mại ôm sát lấy dáng người, làm nổi bật những đường cong kiêu kỳ của thân hình thon mảnh, hay là màu sắc tươi sáng phản chiếu lên gò má xanh sao tôn nhan sắc nàng thêm vẻ thanh thoát sống động. Không còn thời gian để đắn đo nhiều nữa, nàng tự nhủ và hất tóc ra phía sau bằng những ngón tay run rẩy.

“Hãy nói là tôi sẽ gặp anh ta, đưa anh ta vào đây.”

Hàng mày đen của Michaela nhướn lên, “senorita, anh ta nói là chỉ mình cô thôi.”

“Vậy cứ để chúng tôi nói chuyện với nhau! Thiên hạ đều cho rằng tôi sắp trở thành công tước phu nhân trong nay mai mà – cho dù chuyện này bị mọi người biết đi chăng nữa cũng chẳng ai dám chỉ trích tôi vì quá kiêu ngạo đâu. Còn nếu như tôi không có,” nàng liều lĩnh nói thêm “tôi không buồn quan tâm họ nghĩ gì về tôi.”

“Vậy thì theo ý cô, senorita.”

Michaela quay ra cửa, mở rộng cửa ra và lướt qua người đàn ông thì thào đôi điều với anh ta.

Liếc nhìn cái bóng dáng đen trong gương Juana đứng lên vội vã quay mặt ra cửa. Giọng nàng cộc lốc, dường như từ ngữ duy nhất đó làm cổ họng nàng đau nhói. “Anh!”

Ánh mắt lạ lùng của Felipe Tristán chiếu khắp người nàng. “Nô bộc của bà, madam.”

“Ông làm gì ở đây? Tại sao ông...”

“Tôi là người đưa tin, madam, cho công tước. Tôi đã nói với người hầu của cô rồi.” Chàng vẫn đứng ngay ngưỡng cửa, đầu chàng gần chạm đà ngang của khung cửa, trong ánh nến mái tóc chàng ánh lên màu đồng đỏ tương phản trên nền tối phía sau. Giọng chàng bình thản trái ngược với nàng, đều đặn đơn điệu. Nàng vu vơ thầm nghĩ nếu nàng chưa từng nghe anh ta nói mà không thấy mặt anh ta trong những lúc đó, nàng sẽ không bao giờ lưu ý đến cái hay trong giọng nói này. Đường nét mạnh mẽ là dấu hiệu duy nhất của âm hưởng ngoại quốc, thêm vào nét kiêu hãnh dứt khoát trong âm điệu trôi chảy không tì vết của người Castilian. Nhưng lúc mắt nàng dời trở lại vết sẹo gồ ghề cắt ngang gò má chàng, ánh mắt ấy lóe lên sự ghê tởm.

“Không còn người nào khác đưa tin hay sao?”

“Hình như chỉ mình tôi có được đặc quyền này.” Nét mặt lạnh nhạt của chàng vẫn không thay đổi. “Vậy cô có vui lòng nghe tin nhắn này không?”

“Nói nhanh lên, rồi đi khỏi đây.”

Nàng đột nhiên ý thức được sự dại dột của mình khi cho chàng chuyện riêng với mình. Chàng vẫn đứng ngay bậc cửa quan sát nàng với ánh mắt lạnh lẽo chế giễu, nhưng vẻ điềm tĩnh toát ra từ thân hình to lớn của chàng khiến nàng e sợ. Trong suốt đời nàng chưa bao giờ nàng ở riêng rẽ với một người đàn ông không cùng quan hệ gia tộc; ngay cả khi nàng có dịp thì thầm đôi lời với Jaime cũng có người khác ở quanh quẩn gần đó. Lúc này khi chàng nghiêng mình chào một cách khinh mạn châm biếm rồi đóng sập cửa lại, nàng có cảm giác sự hiện diện choáng ngợp của chàng trong phòng y như một lời đe dọa.

Chàng cất tiếng nói, nét mặt vô cảm khiến cho lời nói chàng gần như là sỉ nhục, “Công tước rất lấy buồn là không thể đích thân đến chào hỏi cô, nhưng tôi được ủy thác nhắn lại với cô rằng sự hiện diện của cô nơi đây làm cho ngài trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Ngài mong chờ đến lúc được trò chuyện cùng cô và nói với cô rằng ngài ước muốn...” cặp mi mắt nặng khẽ mấp máy – “cô trở thành vợ ngài; trong lúc này ngài mong rằng cô luôn nghĩ đến ngài.”

Răng Juana va lập cập vào nhau, rồi nàng nghiến chặt răng lại. “Tôi nghĩ đến ngài ấy từng giờ một. Chỉ có bao nhiêu đó thôi sao? Nếu vậy, anh có thể trở về cái nơi anh được nồng nhiệt đón tiếp.”

“Không, vẫn còn nữa, nhưng tôi cần cô cho phép để nói cho hết phần còn lại.”

“Anh được phép rồi đấy, nếu làm thế mà anh có thể đi sớm hơn.”

Vừa nói nàng vừa quay ngoắt đi, nàng chợt kêu lên khi cổ tay nàng bị giữ chặt, những ngón tay dài bình thản xiết vào da thịt nàng cứng như thép khi nàng cố vung tay thoát ra. Chàng bước ngang qua phòng êm và nhanh đến nỗi nàng vẫn chưa hay biết cử động của chàng. Rồi bàn tay nàng được nâng lên không cách gì lay chuyển được và một khoen tròn lạnh lẽo được luồn vào ngón tay giữa.

“Đây là vật cam kết cô đeo cho đến khi cô nhận chiếc nhẫn đính hôn của Benaventes.” Giọng Tristán điềm tĩnh không xao động, dường như không liên quan đến gọng kềm tàn nhẫn trên cổ tay nàng. “Nhìn vào đây.”

Juana chậm chạp miễn cưỡng tuân lời, ngước xuống khi chàng ấn tay nàng gần tới ánh nến để cho chiếc nhẫn lóe lên một cách hung ác. Chiếc nhẫn này là một dấu ấn của đàn ông, trông nặng nề cổ xưa được khắc thành một huy hiệu – không phải là dấu hiệu điểu sư mà là những hình sư tử nối kết với nhau. Nàng không rời mắt khỏi chiếc nhẫn khi trả lời, nhưng giọng run lên.

“Tôi không cám ơn anh đâu, senor, nếu đó là lý do anh nán lại đây. Ân huệ lớn nhất anh có thể làm cho tôi là buông tay tôi ra.”

Chàng vẫn giữ lấy tay nàng không chịu buông. “Tôi vẫn chưa nhắn hết lời mà.”

Khi nàng cố kéo tay về chàng hạ người quỳ một chân, mái đầu tóc đỏ cúi xuống bàn tay đang bị giam giữ. Ngón tay nàng bị xoay lại không cách gì cưỡng lại được, rồi bất chợt nàng cảm thấy đôi môi sẹo ấn nhanh và mạnh trên lòng bàn tay nàng trước khi nàng ráng giật tay ra.

“Sao anh dám làm thế chứ? Tôi sẽ bắt anh...”

“Đó là tin tôi muốn nhắn.” Câu trả lời thật khô khan. “Cho đến lúc nắm được tim ngài ấy, thay vì thế thì giờ đây cô giữ lấy cái này...” Môi chàng nhếch lên mỉa mai – “trong tay cô.”

Nàng vô tình chà hai bàn tay vào nhau liên tục, rồi chợt nhận ra mình đang cố xóa đi nụ hôn của chàng trên da mình. Sự động chạm vẫn còn vương vấn làm toàn thân nàng như bị thiêu đốt, đột nhiên nàng ao ước mãnh liệt gây tổn thương cho người đàn ông đã tạo cho nàng cảm giác xao động đến thế.

“Lời nhắn thì tao nhã, nhưng người đưa tin thì kinh tởm.” Nàng đanh giọng, gần như nói hụt hơi. “Hãy nhắn cho chủ anh biết lần sau nhớ gửi người nào thuận mắt tôi hơn.”

Chàng trỗi dậy, đăm đăm nhìn nàng, nét mặt nhợt nhạt hiếu kỳ khiến vết sẹo hằn rõ hơn. “Cô muốn nghe tôi khuyên không?” Khi chàng nói đôi mắt ánh lên vẻ cứng rắn lạnh nhạt, lạ lẫm. Chàng tiếp tục trước khi nàng định trả lời. “Đừng bày tỏ nỗi ghét bỏ của cô lộ liễu quá. Điều đó sẽ gây nguy hiểm cho cô.”

Nàng ngẩng phắt lên, nét mặt suy đoán lo lắng; nàng không thấu hiểu chàng muốn ám chỉ điều gì, nhưng giọng nói chàng như đang khôn khéo cảnh giác lạnh lẽo như một lưỡi kiếm đặt lên da thịt nàng. Run lên vì giận dữ, nàng phản bác, “tôi sẽ không che giấu ý định của tôi đâu, senor, cha tôi có thể từ bỏ tôi, nhưng tôi yêu hay hận thì đó là quyền của tôi!”

Chàng gật gù, dường như đang chịu đựng một đứa bé cứng đầu. “Thành thật không phải lúc nào cũng là điều hay đâu, madam. Cô nói đúng, nhưng tốt hơn trong vấn đề này cô nên cẩn thận lời ăn tiếng nói. Hãy nhớ lấy lời tôi: kết hôn một cách êm thắm khi cô bị bắt buộc phải làm thế, chuyện này sẽ có lợi cho cô. Rồi sau đó, nếu cô muốn cô sẽ có cơ hội tìm bạn...” Vẻ chế giễu nhẹ nhàng khiến ẩn ý của chàng rõ như ban ngày – “cô thế nào cũng làm được mà, không ai nghi ngờ đâu.”

Mắt Juana rực lên. “Đó là phong tục của những nhân vật tai to mặt lớn hay sao, không yêu thương mà cũng kết hôn và sau đó thì lại ngoại tình? Cám ơn lời khuyên răn của anh, senor, nhưng nó thật vô dụng, tôi thà chết không lấy ai còn hơn là sống như thế.”

Đôi mắt xếch dường như chăm chú khi người đàn ông cúi xuống nhìn nàng, nhưng nàng đăm đăm nhìn vào gò má sẹo như bị thôi miên. Vết thương đã cũ, chắc bị gây ra cách đây nhiều năm: một vết chém tàn hại chắc lúc ấy đã xé một bên mặt anh ta ra thành từng mảnh đẫm máu. Anh ta may mắn là đã không bị mù...

“Cô không cần hỏi gì về chủ nhân của tôi sao?” Chàng hỏi một cách thản nhiên khi thấy nàng không nói nữa. “Thật là hiếm thấy có phụ nữ nào không hề tò mò về chồng mình.”

Gò má nàng bừng lên. “Cần phải hỏi sao? Đương nhiên chủ anh là người tôi mong muốn rồi, giá mà tôi tin được tên nô lệ ông ta nuôi để mua vui!”

“Cô gọi tôi sai rồi,” nét băng giá lóe lên giữa hai hàng mi vàng rậm. “Tôi phục vụ cho công tước là do tôi tình nguyện, tôi là một tùy tùng, không phải là nô lệ, ngài ấy không mua tư tưởng hay là lời lẽ của tôi.”

“Vậy thì cho tôi xin lỗi, senor!” Đầu ngẩng cao, Juana làm một cử chỉ như nhái lại kiểu nhún chào, chăm chăm nhìn chàng với vẻ ghê tởm không giấu giếm. “Tôi chưa từng biết là anh rất tài giỏi hành động theo ý riêng của mình – còn hay hơn cả...”

Nàng định nói rằng chàng còn có nhiều đặc quyền hơn nàng, hay bất cứ người phụ nữ nào bị ép hôn vội vã, nhưng chàng đã ngăn nàng lại, giọng nói đều đặn uốn lên châm biếm như làn roi vút.

“Sự lựa chọn của tôi cũng tương tự như cô trước đó – lựa sung túc thay vì danh dự, thà là đầy túi hơn là những ý tưởng rỗng tuếch. Tôi được no cơm ấm áo dưới trướng của công tước, và tiền lương hậu hĩnh đổi lại việc chịu đựng ở bên cạnh ngài; giữa chúng ta không có nhiều lựa chọn đâu.”

Chàng liếc quanh căn phòng ngủ tráng lệ, rồi đảo tia nhìn đầy ý nghĩa đến khuôn mặt giận dữ của Juana. Trong khoảnh khắc nỗi căm hận khiến nàng ù tai chóa mắt, rồi nàng nghe giọng mình vang lên nói những điều nàng chưa bao giờ mơ dám thốt ra. Đó là những thôi thúc khiến nàng hổ thẹn đến nỗi không dám thừa nhận ngay cả với bản thân mình.

“Anh nghĩ là tôi sẽ đến đây nếu tôi được lựa chọn sao? Tôi thấy buồn nôn khi nghe người ta cho rằng tôi vinh dự biết dường nào khi chủ của anh hạ cố kết hôn cùng tôi, tôi nguyền rủa ông ta vì những chuyện ông ta gây ra cho tôi cho dù ông ta có là Đức Vua đi nữa! Nếu ông ta không hỏi tới tôi, tôi đã lấy được người mình yêu. Tước vị của ông ta đã khơi dậy lòng tham vọng của cha tôi, nhưng tôi thì không! Còn nói đến gia tài sự sản của ông ta, tôi sẵn lòng bỏ trốn – để sống như một nông dân, nếu cần phải làm như vậy – miễn là tôi được ở cùng Jaime.” Mắt nàng rưng rưng căm hận. “Nếu không phải vì chủ của anh, tôi sẽ không bao giờ biết được người đàn ông tôi yêu thương hết lòng đã quá hèn nhát không dám đón tôi đi khi tôi đã van xin cầu khẩn anh ấy.”

Nét mặt Felipe Tristán vẫn không đổi sắc ngoại trừ hàng chân mày châm biếm khẽ nhướn lên, khi nàng dứt lời mặt bừng đỏ hơi thở như không còn, “cô lầm rồi, madam, tôi thà là tán thành trí tuệ của cô hơn là khiển trách cô liên bận tâm quá nhiều đến những chuyện trần tục tạm bợ. Nhưng giọng nói cao ngạo này sẽ không được ai nghe đâu khi cô là công tước phu nhân de Valenzuela.” Âm điệu trong giọng chàng khẽ đanh lại. “Cô phải học hiểu im lặng là vàng. Như vậy sẽ tốt hơn, tôi cam đoan điều đó.”

“Tôi thích lúc nào thì nói lúc đó.”

Chàng nhún vai, gương mặt lạnh lùng. Chàng đứng yên, tay khoanh lại chân dạng ra, nàng nhận ra chàng làm thế để cho mình trông bớt cao đi, và cũng để giảm đi phần nào nỗi bực bội nơi những nhân vật nhỏ nhắn chàng đang tiếp chuyện. Nhưng ngay khi nàng chợt nghĩ đến điều đó, chàng vươn thẳng người lên; trước khi nàng kịp thoái lui hai bàn tay nặng nề áp đảo đã ngự trị trên đôi vai nàng, và thân hình to lớn uy nghi đã sát gần nàng đến độ sửng sốt. Nàng nghe chàng nói trên đầu mình. “Cô cần được dạy bảo để biết cách hành xử thận trọng.” Rồi chàng đưa một cánh tay ôm choàng lấy nàng, còn tay kia thì giữ cằm nàng như thể Juana là một cô nàng ngựa bướng bỉnh. Những ngón tay dài của chàng xòe rộng trên gò má nàng, táo bạo ve vuốt, khi đầu nàng bị kéo giật ra phía sau môi chàng đã tước đoạt hai cánh môi bên dưới trước khi nàng kịp thốt ra bất cứ lời nào.

Nàng cảm thấy lằn sẹo như một dấu sắt nung áp sát vào môi mình, khiến làn môi mềm đau nhói, nhưng sau khoảnh khắc đầu tiên cơn xúc động của đơn độc đã bị cuốn mất hút trong làn thủy triều đang dâng lên ào ạt – nàng cảm nhận được vẻ rắn rỏi của xương thịt, hơi nóng của thân thể, sức ép những hột nút và khóa thắt lưng đang ấn sát qua làn lụa của tấm áo choàng đến bầm tím cả người. Cánh tay mạnh mẽ của chàng như muốn nghiền nát xương nàng, khi chàng ngước đầu lên nàng như nghẹn thở vì sợ hãi vì tuyệt vọng.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, mắt chàng dò chừng gương mặt nàng, rồi chàng thì thào, “Cái đó là cho công tước – còn cái này là cho tôi,” và chàng lại xiết chặt nàng hơn nữa.

Lần này vòng tay ôm đã đượm màu sắc mới; công kích, máu lạnh mạnh bạo đã thay ngôi đổi vị cho cuộc tiến chiếm khêu gợi nồng nàn, nhẹ nhàng thong thả; khéo léo đón nhận phản ứng nàng một cách từ tốn. Những ngón tay dài đan vào trong tóc nàng, giữ chặt miệng nàng vào miệng chàng, trong lúc ấy bờ môi chàng nấn ná trên bờ môi nàng mơn man trêu chọc, vừa dỗ dành vừa đòi hỏi.

Dường như hàng ngàn năm đã trôi qua Juana bất lực trong vòng tay chàng, lúc cuối cùng chàng rời nàng ra, thân hình Juana như chao đảo; nàng nhìn đăm đăm một cách không ngờ vào đôi bàn tay vừa nhấc lên như thể quấn quanh cổ chàng. Hơi thở dồn dập náo động trong tai nàng, giọng nói Juana như vỡ ra. “Nếu anh không đi tôi sẽ cho anh ăn đòn!”

“Cô sẽ ra lệnh cho ai làm việc đó. Đấng hôn phu đáng yêu của cô à?”

Giọng nói đều đặn mang âm điệu lạ lùng, nhưng nàng không buồn lưu tâm đến nữa. Nàng nhìn khắp mọi nơi nhưng ngơ đi chàng, rồi khép mắt lại khi liếc thấy bóng chàng phản chiếu trong tấm gương dài, quá gần với hình ảnh đông cứng của nàng. Thở một hơi sâu, nàng hổn hển nói, “Vì Chúa hãy để tôi yên trước khi tôi nôn ra mất! Anh đã đưa tin xong rồi.” Nàng nghẹn ngào nói thêm, “tôi thà là ở chung với một con cóc.”

Trong một lúc lâu Tristán đứng bất động, nhìn xuống nàng bằng ánh mắt thôi miên lạnh lẽo; tia nhìn chăm chú, như đang mổ xẻ nghiên cứu Juana, dường như ý chí mãnh liệt toát ra từ người chàng đã thúc ép nàng ngước lên nhìn Tristan lần nữa. Chàng hít hơi vào, vết sẹo trên mặt khẽ động đậy trước khi chàng nghiêng mình trịnh trọng chào, “nô bộc của cô, madam,” đoạn bỏ ra ngoài.

-o0o-

Khi Michael trở lại vài phút sau đó, chị thấy cô chủ mình đang bám vào lưng ghế, đầu gục xuống như một cánh hoa tàn. Nàng trông tuyệt vọng thảm não đến đỗi cô gái Moorish cảm thất lương tâm mình bị cắn rứt trước khi chị thấy toàn thân Juana đang run lên, vừa vì giận dữ vừa vì đau buồn.

“Senorita?” Chị hỏi một cách e dè.

Juana trả lời đầu vẫn không ngước lên. “Nếu cái gã ghê rợn đó muốn đến gần tôi lần nữa – cho dù hắn viện dẫn bất cứ lý do nào – hãy từ chối cho tôi. Tôi không thể chịu đựng thái độ vô liêm sỉ của hắn nữa.”

“Ghê rợn? Người tùy tùng của công tước?” Michaela trông có vẻ tò mò suy đoán. “Tôi nghĩ anh ta – không đẹp trai, có lẽ, nhưng rất đàn ông đấy chứ. Bờ vai thế kia, còn mái tóc đó – giống như lửa vậy! Anh ta đã nói gì mà làm cô giận?”

Juana đứng thẳng lên, vô tình không nhận ra là cử chỉ của mình như có vẻ đề phòng, mắt nàng rực ánh hung quang. “Để...” Nàng chợt ngưng lại, cố ghìm xuống sự thôi thúc muốn nói ra tất cả mọi chuyện; nhưng trái với ý định của nàng, nàng thầm nghĩ, Tristán vừa mới dạy nàng bài học phải biết cân nhắc thận trọng mà. “À, dường như tôi hết hy vọng vì thái độ lạnh nhạt của công tước rồi, hoặc giả anh ta không buồn quan tâm đến, nên chỉ giả vờ làm ra vẻ quan tâm.” Nàng chìa tay ra. “Anh ta nhờ cái gã hồi nãy gửi đến cái này.”

Michael nhìn dấu ấn với vẻ hứng thú. “Đây là một dấu ấn khác.” Chị nhanh chóng quan sát; “là sư tử chứ không phải là chim.”

“Có lẽ nó thuộc về mẹ của công tước. Nhưng nếu cái gã đó trở lại tôi sẽ không tiếp hắn ta đâu, chị nghe chứ?”

Michaela nín cười trước giọng điệu ta thán của đứa trẻ từng được nuông chiều mà chị biết quá rõ; cô chủ của chị đã bình tĩnh lại, chị cười khúc khích lòng nhẹ nhõm.

“Gương mặt dữ dằn của anh ta làm cô sợ à, senorita? Bỏ qua điều đó tôi vẫn thích anh chàng này – tôi thích đàn ông mạnh mẽ. Nhưng anh ta đâu có nhìn đến tôi. Đừng sợ, tôi sẽ không để cho anh ta đến gần cô. Nhưng dường như anh ta là nhân vật quan trọng, tôi đoán thế qua lời thuật lại của bọn người trong castillo.”

Juana cắt lời chị. “Tôi không hứng thú với việc ngồi lê đôi mách.”

“Vậy thì theo ý cô, senorita. Nhưng người đó nói rằng cái vị tóc đỏ là tai mắt của công tước đấy, thân cận với ngài ấy hơn bất cứ ai – buổi tối anh ta còn ngủ ngay trong phòng ngủ của công tước – thế nên đoán được tính khí và ý định của ngài dễ dàng hơn mọi người khác.”

Môi Juana cong lên. “Công tước không biết tự mình nói à?”

“Một nhân vật cao trọng như thế không cần phải đích thân ra mặt nói! Khi cô là công tước phu nhân de Valenzuela, cô sẽ có cả tá người truyền đạt ý tưởng của cô cho thiên hạ bên ngoài, mỗi kẻ cho mỗi tâm trạng vui hay buồn của cô.” Giọng điệu trêu chọc của Michaela bỗng thay đổi khi chị nhìn thấy nét mặt của cô chủ. “Nào, lên giường thôi, khi thức ăn tới cô có thể ăn trên đó. Tôi sẽ đi nói với bà Tia cô quá mệt không muốn ai quấy rầy, nếu không bà ấy sẽ tới làm cho cô tối tăm mặt mũi luôn. Ồ, khi cô nói chuyện trong phòng với người tóc đỏ,” chị tình cờ nói thêm, “cái người tí hon đó đến nhắn thay cho Dona Luisa rằng – phu nhân nói cả nhà sẽ dự lễ mỗi buổi sáng vào lúc bảy giờ, cô nên xuống đó trước khi ăn sáng.”

Juana bực bội gật đầu, chống chỏi với nỗi lo âu đột ngột đang đe dọa đánh gục nàng. “Được rồi. Nếu muốn gặp được công tước ngày mai tôi cần phải tập hợp tất cả lời cầu nguyện lại.”

-o0o-

Eugenio de Castaneda không nán lại sau bữa ăn tối, nhưng mau chóng quay lại căn phòng khách treo trướng lụa mà hắn sử dụng như văn phòng, rồi vẫy ta ra hiệu cho thị vệ trưởng của hắn. Riccadro Martinetti đã bày tỏ dấu hiệu quan tâm một cách đáng lưu ý đến senorita de Arrelanos, nên de Castaneda quyết định phải chứng thực điều này. Nếu cần phải chứng tỏ, tính nhạy cảm của chàng thanh niên trẻ người Ý sẽ có chỗ hữu dụng; như Luisa đã ngụ ý, tự tin quá sẽ không có lợi.

Cô gái đó là một tạo vật mong manh yểu điệu, hắn thầm nghĩ, tay gõ dồn dập trên cạnh bàn viết. Thật đáng tiếc...

Hắn có thể hình dung ra ý tưởng của hắn phản ánh trên khuôn mặt tái, sắc cạnh của tên người Ý đó, ý nghĩ này làm hắn mỉm cười; sự nuối tiếc lóe lên rồi tắt ngấm. Thật là gian nan tìm ra một cô dâu thích hợp cho Bartolomé, nhưng đứa con gái này – vừa nghèo vừa kiêu hãnh, xinh đẹp lại cộng thêm thân thế không mấy ai biết rõ, thật không gì tốt hơn cho mục đích của hắn. Giờ thì hắn đã có được chứng thư của cha nàng chấp thuận hôn sự, không có điều gì có thể ngăn cản được ý đồ đó; cho dù lúc nàng biết rõ được ngọn ngành những gì đang đón đợi mình, danh dự của một thiếu nữ sẽ khiến nàng im hơi lặng tiếng, như đã từng ngăn cản nàng chống kháng lại sự mỉa mai chế giễu của hắn trong suốt chuyến hành trình vừa qua. Cặp mắt ti hí của hắn lóe lên ánh thỏa mãn hung ác lúc hắn nghe những lời tường thuật nhạt nhẽo của Martinetti.

“Thế ra ngươi nghĩ cháu ta đáng được ganh tị à, ừm? Việc cô ta không có gia tài sự sản cũng không làm cho cậu ấy nhụt chí sao?”

“Không một người đàn ông giàu có nào như ngài ấy sẽ ngần ngại đâu, thưa ngài.”

Vì kế hoạch của ta ngươi cũng không chần chừ, de Castaneda nghĩ ngợi một cách hòa hoãn, trong một thoáng ánh mắt họ giao trong cái nhìn đồng cảm. Có tiếng gõ cửa khiến de Castaneda nhìn lên cau có.

“Vào đi!

Giọng hắn chát chúa vì cơn kích động đột ngột, cửa mở cho Tristán bước vào. Ánh nến chiếu thấp thoáng lên hình thêu griffin (điểu sư) màu hoàng kim trên nền áo chẽn đen và tô mái tóc đỏ thành bóng lửa mờ mờ.

“Hoan nghênh Filipe, hoan nghênh. Cháu ta ngủ rồi à?

Tristán gật đầu, “tôi có thư cho ngài, senor.”

Lão ta gần như giật lấy bức thư do Tristán đưa ra. “Từ...”

Câu hỏi bỏ dở dường như lơ lửng trong không khí, đầu Tristán hơi cúi xuống như thể gật đầu

De Castaneda quay qua Martinetti, hống hách búng tay. “Ngươi có thể lui ra, Riccardo – có lẽ chúng ta sẽ bàn về việc đó ngày mai. Felipe, đợi đã.”

Tristán tránh đường khi người đàn ông Ý nhỏ thó gầy gò đi ngang qua, rồi đứng trong tư thế đợi, tay khoanh lại với sự kiên nhẫn đầy cẩn trọng theo thói quen xưa nay.

De Castaneda vẫy tay lơ đãng. “Ngồi xuống đi trong khi ta đọc cái này.” Hắn quờ quạng trên dấu niêm phong, nôn nóng xé toạc tờ giấy; hắn thở nặng nhọc y như người sắp chìm xuống nước. “Anh đã thấy cô dâu đó chưa? Một cô nàng xinh xắn dễ thương, ừm?”

“Quả thật vậy, thưa ngài.”

Câu trả lời của chàng không một chút xúc cảm lúc Tristan thả người xuống một cái ghế kế bên. Chàng đang quan sát de Castaneda thật chăm chú, đôi mắt xanh lục ánh lên như mắt mèo trong ánh sáng ấm áp dìu dịu.

Những ngón tay mập mạp xiết chặt trên tờ thư mở ngỏ, vành miệng nung núc thịt lầm bầm khi hắn đọc lướt qua tờ thư chữ viết ngoằn ngoèo, rồi một âm thanh thoát ra dường như tận đáy phổi hơn là từ cổ họng, giống như tiếng la thét của một đứa bé ương bướng. “Hắn ta đáng bị đày xuống hỏa ngục! Tất cả bọn bác sỹ đều khốn khiếp!”

Hắn vo tròn lá thư, liệng mạnh xuống bàn, rồi rút khăn tay lau trán và những giọt nước mắt thịnh nộ. “Anh có biết thư nói gì không?”

“Tôi có thể đoán được, thưa ngài.” Giọng nói vô cảm nghe như lời trách khéo trước thái độ thô lỗ của người đàn ông lớn tuổi.

“Bao nhiêu hy vọng của ta gửi gắm vào người này, bác sỹ Sanchez. Ông ta lừng danh khắp Tây Ban Nha – Bất cứ thứ gì sai trái ông ta cũng chữa được, cả bệnh tật lẫn lẫn ma thuật, ông ta đều trị được hết. Nhưng bây giờ ông ta nói rằng đã hết hy vọng – tinh trùng đó không sống được. Sẽ không bao giờ có con được. Ta có thể tự cứu ta bằng cách tìm cho ta một bà vợ.” De Castaneda chớp chớp mắt, giọng nói khàn đặc của hắn ta chuyển sang âm điệu căm ghét. “Nhưng...”

Hắn ta đột nhiên ngưng bặt, cắn môi và nhìn Tristán ra vẻ trông chờ. Không có một câu hỏi nào được đặt ra, sau một lát hắn nói tiếp giọng thù hận. “Cũng không phải là tai ương gì đâu, miễn là chúng ta cẩn trọng và giữ kín bí mật khỏi lộ ra bên ngoài.”

“Vậy cứ theo lời ngài, senor.”

Đôi mắt rủ xuống của Tristán lóe lên ánh kỳ lạ, có thể là do ánh nến phản chiếu, nhưng giọng chàng không biểu lộ bất cứ điều gì.

De Castaneda nhìn chàng bén ngót, rồi lẩm bẩm tán thành. “Vậy anh sẽ tiễn bác sỹ Sanchez đi phải không? Cả cái lưỡi của ông ta nữa chứ? Ta sẽ đưa cho anh một ngàn quan trả công cho ông ta, ta cũng không muốn thấy người này nữa. Ta biết anh rất kín miệng, biết giữ bí mật.” Hắn vuốt tóc ngược ra sau và giật khẽ vạt áo chẽn, lấy lại vẻ tự tin. “Hai mươi năm là một thời gian dài... ta không chờ đợi lâu như thế và làm lụng vất vả đến thế để bảo đảm quyền kế thừa trực hệ để đến bây giờ phải bỏ cuộc, chỉ vì một lý do tầm thường nhỏ nhặt.”

Tristán nhướn mày. “Nhỏ nhặt sao, thưa ngài?” Chàng hỏi một cách khô khan.

“Chuyện đó không cần phải nói thêm nữa. Uống rượu đi, Felipe; chúng ta có chuyện phải bàn, ta và anh.”

Hắn rót rượu cho mình và chàng, de Castaneda cảm thấy thoải mái vì Tristán đang ngồi. Hắn ghét phải ngửa cổ ra để nói chuyện với người khác, dáng dấp ngạo mạn của Tristán khiến hắn nghi ngờ rằng đỉnh đầu hắn chỉ vừa chớm đến cằm người thuộc hạ. Giờ đây bản tính tự phụ của hắn được xoa dịu, hắn trao một ly rượu cho chàng và ngồi lên mép bàn tay đong đưa chiếc ly của hắn, thay vì quay lại ngồi xuống ghế. Lần này người tùy tùng không cách gì nhìn hắn từ trên xuống được nữa.

“Nói cho ta biết... cặp mắt sáng quắc của hắn dò xét Tristán qua vành ly rượu “anh nghĩ cái tin này sẽ đem lại hậu quả gì cho chúng ta – cho tất cả mạng sống của mọi người ở đây, nếu không có một đứa con trai nối dõi và cả việc nhà Vua sẽ lấy lại quà tặng sang trọng này?”

Tristán nhún vai lạnh nhạt. “Biết vừa đủ. Công tước sẽ đến tuổi trưởng thành trong vòng ba năm, và không nên chết trước đó – nếu chẳng may cậu ấy mất, Don Gaspar de Benavenes vẫn là kẻ kế vị của cậu ta và sẽ nhận được tước vị, và bất cứ thứ gì thuộc về lãnh địa. Mọi thứ khác vẫn không có gì suy suyển.”

De Castaneda chậm rãi gật đầu, khuôn mặt nung núc thịt ánh lên vẻ khắc nghiệt và hung ác. “Đúng hết. Anh có hài lòng khi mọi việc nên như vậy sao? Ta thú thật là không thỏa mãn. Ta đã nai lưng làm việc vất vả để thay đổi cuộc diện này, bây giờ lại cam bại hạ phong như dễ dàng như vậy. Em họ của phu nhân ta sẽ trở thành công tước, trong khi Nhà Vua sẽ tước lại toàn bộ đất đai – không, không, ta không thể nào chịu đựng nổi!”

“Công tước hãy còn sống!” Tristán chỉ ra vấn đề. Chàng đặt ly rượu xuống bàn chưa hề uống lấy một ngụm, mắt chàng sáng rực như mắt rắn trên gương mặt lặng lẽ.

“Hừm, chúng ta chỉ là người trần mắt thịt thôi! De Castaneda ngưng lại, cái nhìn xéo của hắn có vẻ lén lút ngấm ngầm. “Nếu duquesa có con mọi chuyện sẽ được giải quyết hết.”

“Đúng vậy, thưa ngài.”

Âm điệu khô khan trong giọng nói Tristán tương phản với sự cảnh giác ngột lóe trong mắt chàng, nhưng de Castaneda chỉ nghe thấy sự mỉa mai tinh tế không lưu ý đến cái quay đầu nhanh đầy chủ ý của chàng.

“Chuyện đó là dành cho bản báo cáo của bác sỹ!” Hắn bật ngón tay tanh tách. “Sẽ không khó để xoay sở.”

“Ngài định chờ cho phép lạ xảy ra sao, senor?”

De Castaneda thở nặng nhọc, hắn tự nhắc nhở là hắn cần sự phụ giúp của anh ta; anh ta quá hữu dụng chưa cần phải thủ tiêu chỉ vì để thỏa mãn điều hắn muốn làm. Với giọng điệu cố tỏ ra ôn hòa, hắn nói, “ta không trông chờ Đấng Tối Cao phải bận tâm đến những chuyện vụn vặt khi chỉ cần một chút khéo léo của con người là có thể lo liệu được. Hãy nghĩ đi, Felipe.” Hắn háo hức chồm tới. “Don Gaspar vẫn ở Bồ Đào Nha khi chiến tranh ở đó vẫn còn tiếp diễn, và không một ai – trừ ngài Torres và vị quân vương chủ nhân của ông ta – sẽ vô cùng mừng rỡ hoan nghênh sự ra đời của người thừa kế mà không quan tâm kỹ càng đến huyết thống của đứa bé. Tất cả những gì mình cần là bảo đảm tiểu thư de Arrelanos nhanh chóng mang thai.”

“Vấn đề khó khăn đấy, thưa ngài,” Tristan nói một cách vô cảm.

“Ngược lại là khác, chuyện đó đơn giản thôi – không một ai sẽ từ chối lên giuờng với một tuyệt tác có một không hai ấy, lại còn được trả tiền làm chuyện đó nữa chứ.” De Castaneda dừng lại, đoạn tiếp tục. “Ta đã quá tuổi để bảo đảm việc xảy ra thành công nếu không ta sẽ tự mình đảm trách chuyện ấy rồi; ta biết tên thanh niên trẻ Riccardo sẽ lấy làm vạn hạnh nếu ta yêu cầu hắn. Nhưng nó là thanh niên mới lớn, thiếu kinh nghiệm.” Mắt hắn lướt qua thân hình vạm vỡ trong bộ y phục đen trước mặt với lòng ái mộ của một điêu khắc gia. “Ta trông cậy vào anh, Felipe, đi tìm một tên đàn ông ngủ với cô bé Arrelanos thay đấng phu quân của cô ta. Phải là một tên cường tráng để bẻ gẫy tính ương bướng của cô nàng.”

Một lúc sau đôi mắt màu lục ngước lên vẻ đột ngột thảng thốt. “Cô ấy có thể tố giác ngài với gia đình cô ấy, thưa ngài.” Tristán điềm tĩnh nói.

“Tố thế nào? Cô ta yên ổn ở lại đây đến chừng nào mình muốn – cô ta đang bất hòa với người cha trước khi đến đây, và thứ gì cô ta viết cũng dễ dàng biến mất hay bị đốt. Ngoài ra, sau lần đầu tiên cô ta sẽ ngoan ngoãn dễ bảo, ta thề chắc, cô ta sẽ không dám hé môi kể cái chuyện nhục nhã đó với ai ở đây.”

“Tôi chắc là ngài nói đúng, senor.”

Tristán đứng lên, môi nở nụ cười nhẹ; gương mặt chàng đanh lại, vùng da chung quanh vết sẹo tái nhợt như thể vết nhơ là một lằn dây cắt vào má chàng.

De Castaneda đưa tay nắm chặt cánh tay chàng. “Hãy nhớ, là sẽ có vàng tưởng thưởng để khuyến khích tên đó làm tới nếu cô nàng hồ ly đó gây náo loạn. Nhưng ta không cần phải nói với anh, ừm? Anh sẽ biết cách lo liệu dễ dàng thôi.” Giọng điệu hài hước giả tạo của hắn trở nên rắn lại. “Anh sẽ lo liệu được?”

Mái đầu đỏ khẽ cúi xuống. “Tôi thề sẽ phục vụ ngài.”

Tia nhìn như thú dữ săn mồi của người đàn ông già biến thành nụ cười rộng miệng, tràng cười làm rung chuyển thân hình béo núc của hắn ta. “Ta dám nói là anh sẽ thấy nhiệm vụ lần này dễ dàng nhất trong suốt đời anh đấy!” Hắn vỗ vỗ vào ngực người thuộc hạ một cách thân tình. “Chỉ nội đứa con gái đó thôi đã là phần thưởng hậu hĩnh rồi cho dù không cần tiền nong vẫn được mà, phải không? Ta có thể thấy được anh sẽ tìm ra cách tốt nhất, bầu bạn với cô ta, tìm cách nào đó làm cho cô ta thích anh đến độ cô ta không thể từ chối.” Hắn cắn môi dưới một cách trầm tư. “Chúng ta phải nghĩ ra cách đuổi đi bà bác của cô ta, nếu không bà ta sẽ phao tin ra ngoài.”

Nét mặt Tristán không đổi sắc như thể chàng nhận lệnh làm những chuyện tầm thường hàng ngày trong nhà. Anh cúi chào, “theo lệnh của ngài, tôi sẽ lo liệu để tiễn bác sỹ đi sớm.”

“Tốt, tốt. Ta biết là anh hiểu chuyện mà. De Castaneda cười sùng sục, hắn cố tình quăng chiếc ví một cách vụng về vào người thanh niên, chàng bắt lấy cái ví dễ dàng. “Đó là tiền công của tên đó – anh có thể xài như thế nào tùy ý anh.”

“Được, thưa ngài.”

Khi cánh cửa đóng lại phía sau người tùy tùng de Castaneda khẽ cười khoái trá, vò vò lá thư nhăn nhúm. Không cần thiết phải chỉ ra cho Felipe, rằng kế hoạch của hắn cần cha của đứa bé phải đi chầu âm phủ sau khi nó chào đời; anh ta sẽ nhận ra điều này mau chóng thôi.