The Deed

Chương 1

Leicestershire, England, Tháng 5 năm 1395

Emma lén lút quan sát kỹ những người đang chờ đợi được gọi tên, giống như nàng trong phòng chờ. Có một số thì đang đi đi lại lại trông có vẻ vội vã còn một số thì ngồi cứng đơ và im lặng nhưng trên mặt mỗi người đều hiện lên nét căng thẳng và cảnh giác khi họ chờ đợi một cuộc tiếp kiến đã được ấn định với đức vua của họ.

Liếc nhìn xuống nàng chợt nhận ra mình đang xé tờ khăn giấy ra thành nhiều mảnh nhỏ và nàng nhanh chóng nới lỏng tay ra, nhưng lại tiếp tục vò một phần của chiếc váy để che dấu cho biểu hiện của sự căng thẳng trong lòng nàng.

Nàng tốn rất nhiều lời van xin, than phiền và khẩn cầu đến em họ là Rolfe để sắp xếp cuộc gặp gỡ này với đức vua Richard II. Phụ nữ thường thì không được ban cho một cuộc tiếp kiến ở cung điện. Những ý kiến về bất cứ vấn đề nào dù lớn hay nhỏ lên quan đến phụ nữ đều trở thành những việc rất nghiêm trọng, vì vậy tốt nhất là để cho cha hay chồng của họ giải quyết chúng. Nhưng Rolfe lại là một trong những hầu tước được yêu thích nhất của Richard.Và người em này cũng là người được nuôi lớn cùng với Emma, yêu thương nàng như chị gái của mình và luôn dung túng để mặc cho nàng làm bất cứ điều gì nàng muốn. Mặc dù bị nàng từ chối giải thích những gì liên quan đến lời khiếu nại nhưng Rolfe vẫn đồng ý thỉnh cầu một buổi tiếp kiến cho nàng, không may là-đức vua đáp ứng với sự không hài lòng cho lắm.

Nhét những mảnh vụn khăn giấy vào tay áo, nàng để tay lại cho ngay ngắn và cố không cựa quậy. Đúng là một nhiệm vụ khó khăn! Bây giờ khi đã đạt được những gì mà mình khó khăn lắm mới có được, Emma bắt đầu thấy hối hận về kế hoạch bốc đồng mà nàng đã đưa ra. Thật không may là nàng đã không dừng lại để xem xét nó kỹ lưỡng trước khi theo đuổi nó với sự kiên trì dai dẳng bất chấp khó khăn như nàng thường làm thế. Nàng nghĩ ra nó và bắt tay vào thực hiện mà không hề nghĩ nhiều đến hậu quả. Đó là một trong những tội lỗi của nàng. Nàng quá bốc đồng và ngoan cố khi giải quyết các vấn đề trong cuộc sống của nàng.Thậm chí nàng có thể nhận thấy điều đó.Nó sẽ đưa nàng xuống địa ngục một ngày nào đó, đó là những gì mà cha Gumpter thường xuyên nói với nàng.

“Tiểu thư Eberhart”

Emma giật mình, mặt nàng tái xanh khi nghe tên nàng. Đã tới giờ diện kiến đức vua! Ôi thánh Gabriel! Đây là một sai lầm.

“Thưa tiểu thư”

Người hầu nhướng mày trước sự ngập ngừng của nàng, Emma âm thầm nguyền rủa sự hèn nhát của mình và đi theo sau. Muốn hay không, thì nàng cũng đã ở đây. Theo đúng như sự thỉnh cầu của nàng. Nàng không còn sự lựa chọn nào khác để thực hiện những kế hoạch của mình và hy vọng điều tốt nhất.

Thẳng vai, nàng tiến đến gần người hầu và theo sát anh ta. Sau đó anh ta quay lại một cách lịch sự và dẫn đi nàng xuyên qua cánh cửa có nhiều người đang ra vào nhất. Vâng, hầu hết bọn họ đều ra ra vào vào như con thoi. Có một người nghèo khổ bất hạnh ở đây. Emma không nghe rõ những gì ông ta nói nhưng có vẻ như ông ta đã làm phật lòng đức vua. Đó là ý kiến của riêng nàng. Mấy tên lính canh cửa ném mạnh người đàn ông đang sợ hãi đó ra ngoài và lôi ông ta đi. Có lẽ là đến tháp canh. Nàng cảm thấy lo lắng khi nàng được dẫn vào phòng diện kiến và đến bên cái ghế nơi đức vua đang ngồi. Một nhóm dòng tu sĩ đứng bên phải Ngài, trong khi Đức tổng giám mục Arundel người thay thế Đức cha Wykeham đã về hưu, đứng bên trái của Ngài.

Emma trung thành với những suy nghĩ khó chịu về người giám mục mới. Ông ta dường như quá kiêu căng và xảo trá đối với nàng. Mọi ý kiến của nàng chắc chắn sẽ không được chấp nhận khi nàng nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của ông ta đối với sự hiện diện của nàng. Dường như ông ta sẽ không cần thiết nghe những lời khiếu nại của nàng mà quyết định ngay điều đó chỉ làm lãng phí thời gian của vị đức vua này.

Emma cố nén cơn giận khi đột ngột nhận ra những lời mà chút nữa mình sẽ nói rất có thể chứng tỏ ông ta đúng. Khỉ thật! Đây quả thật là một sai lầm.

“ Tiểu thư Emmalene, thưa bệ hạ”

Để bớt lúng túng, nàng quay lại nhìn người hầu đang lui ra ngoài, lập tức nàng ước gì mình đừng làm vậy. Đây là lần đầu tiên nàng đến cung điện. Nàng hoàn toàn không biết gì về những nghi thức thích hợp ở đây,vì vậy nàng chỉ đơn giản là bắt chước những người xung quanh nàng.Tuy nhiên, khi người hầu cúi thấp người và đi lui ra ngoài, nàng có lý do để tin rằng nghi thức chào nhún gối và đi ngược ra khỏi phòng là tốt nhất. Nếu đúng là như vậy, nàng e rằng mình sẽ gây ra cảnh tượng với những hành động vụng về và hậu quả khủng khiếp của nó.

“Tiểu thư Emmalene?”

Giật mình quay lại nàng bất ngờ khi thấy ba người đàn ông ngay trước mặt. Nàng nhún gối chào và chờ cho đến khi đức vua ra lệnh cho nàng đứng lên.

“Ngươi là chị họ của Rolfe?” Giọng của đức vua vừa dịu dàng vừa tò mò khi ngài ấy nhìn nàng.

“Vâng, thưa bệ hạ”

Emma chuyển sang lo lắng và cảm thấy cổ họng nghẹn lại.Trong chốc lát nàng có suy nghĩ là sẽ vứt bỏ kế hoạch và tìm mọi lý do để biện hộ cho cuộc diện kiến này, nhưng nàng sợ với cách cư xử như vậy nàng sẽ bị lôi ra khỏi nơi này sớm nhất. Đó là hình ảnh đáng buồn nhất. Và Rolfe sẽ xấu hổ khủng khiếp bởi nàng mất.

“Hầu tước Rolfe đã yêu cầu ta chấp nhận cuộc tiếp kiến này?”

Emma cắn môi và gật đầu.

Đức vua kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát và sau đó nhíu mày:” Điều gì đã làm cho ngươi có mong muốn được gặp ta?”

Nàng thấy từng mảng đỏ đang hiện trên da mặt nàng. Emma liếc nhìn hai người đàn ông bên cạnh đức vua. Nàng đã không bao giờ xem xét khả năng sẽ có thể có những người đàn ông khác có mặt trong căn phòng này làm khán giả của nàng. Hay đúng hơn nói một cách trung thực là nàng đã không tìm hiểu kỹ về cuộc diện kiến này, nàng chỉ lo thuyết phục Rolfe cho bằng được. Bây giờ khi đứng trước đức vua và hai người đàn ông khác nàng cảm thấy bối rối và điều đó tác động khủng khiếp đến nàng.Nàng hồi hộp, tất nhiên, và không khó khăn gì để có thể xác định người mà nàng muốn đổ lỗi.

Đó là lỗi của vị tổng giám mục, và nàng trừng mắt nhìn lại người đàn ông đó. Trong khi đó, đức vua quan sát nàng với một ánh mắt hơi tò mò còn vị tu giám mục thì nhìn nàng chằm chằm. Arundel dần có biểu hiện trở nên mất kiên nhẫn trước sự im lặng của nàng. Nó làm nàng căng thẳng.

“Thưa tiểu thư?”

Emma nhìn trở lại đức vua. Ngài thật sự không như những gì mà Emma đã tưởng tượng. Ngài còn trẻ, có lẽ chỉ hơn nàng bốn tuổi. Tuy nàng không sống gần cung điện nhưng nàng biết tất cả các tin đồn về nỗi đau của ngài, đó là về cái chết của vợ ngài vào năm ngoái. Nó đã cho biết ngài đã yêu hoàng hậu Anne rất sâu sắc. Thật hiếm thấy ai như vậy, nhất là trong cái thế giới của giới quý tộc. Tuy nhiên, nàng hy vọng ngài sẽ tạo nhiều ấn tượng tốt hơn nữa với sự xuất hiện ngày càng nhiều của ngài.Thật ra, Emma nhận thấy vị tổng giám mục mới chính là người đáng sợ nhất. Cái nhìn của ông ta đủ để bóp chết nàng.

Nhìn thoáng qua đức vua, nàng nhận ra rằng ngài đã trở nên mất kiên nhẫn, ngài đang gõ nhịp những ngón tay vào ghế. Emma nhớ lại kế hoạch và nói: ”Con xin lỗi, thưa bệ hạ, nhưng con muốn thưa chuyện với ngài về …” Nàng ngừng lại, cảm thấy hơi bị kích động, bối rối, “đó là một vấn đề tế nhị, và phức tạp, thưa hoàng thượng” mặt nàng hiện lên vẻ đau khổ.

Nét mặt đức vua ngay lập tức hiện lên nét cảm thông. “Ngươi cứ thong thả! Từ từ nói, ta có thời gian”. Ngài nói dịu dàng

Khẽ gật đầu, Emma nhìn xuống đôi bàn tay đang xoắn lại của mình,nàng thở dài, hít thật sâu định mở miệng nói nhưng sau đó lại lắc đầu bất lực.

“Nó rất rắc rối”

Đức vua gật đầu, nhưng ngài nhướn mày lên định hỏi. Emma thở dài, quyết định nàng sẽ chủ động nói trước “Thưa đức vua, ngài chắc đã biết rằng con đã kết hôn với ngài Fulk, công tước xứ Eberhart?”

Richard II gật đầu.” Ta biết điều đó. Ngươi yêu cầu cuộc diện kiến này phải chăng là có liên quan đến chồng ngươi?”

Emma gật đầu bất lực một lần nữa. Tự mắng mỏ mình với kế hoạch ngu ngốc và điên rồ này.

“Vâng, con…Ngài đã biết, cuộc hôn nhân này đã diễn ra từ rất lâu nhưng cho đến nay ngày ấy vẫn chưa thực hiện…ưm…vâng…”

Nàng hơi cau mày, và nàng nhận thức được là mặt đang đỏ rực lên. Giống như đang được hơ trên lửa vậy.

Nhà vua nhíu mày tò mò, thậm chí ngay cả vị tổng giám mục cũng cau mày nghi ngờ và khó chịu.

“Ông ta vẫn chưa thực hiện với…?” Đức vua lẩm bẩm, giọng nhỏ dần rồi im bặt. Đức vua tỏ rõ mối quan tâm khi ngài ngả người trên ghế. Mặc dù rõ ràng là ngài không hài lòng, nhưng người đàn ông thánh thiện này vẫn cư xử một cách tự nhiên cũng giống như các vị giáo sĩ.

Emma từ từ nhìn quanh ba người đàn ông và than vãn một cách tuyệt vọng “Ngài ấy vẫn chưa thực hiện nghĩa vụ của một người chồng với con kể từ ngày đám cưới diễn ra, thưa bệ hạ.”

Cả ba cái miệng cùng há hốc trước lời thông báo của nàng.Vị giám mục là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, ông mím môi tỏ vẻ bất mãn. Một lúc sau đức vua cũng từ từ ngậm miệng lại nhưng cũng tỏ ra không thoải mái cho lắm.Tuy nhiên,vị tu sĩ, vẫn há hốc miệng giống như nàng vừa cởi quần áo và gợi ý chơi một ván cờ vậy.

Tốt hơn hết là nàng nên phớt lờ những cư xử bất lịch sự của người đàn ông này. Emma chụp lấy mảnh khăn giấy rơi ra từ ống tay áo và xoắn nó thành hình dạng đáng thương trong khi nàng chờ lời tuyên bố của đức vua. Đây là một khoảng thời gian dài…

Đức vua hắng giọng, gãi đầu rồi nhìn vào một chỗ mơ hồ sau lưng nàng “Ta nghĩ rằng nó..er..tình huống đó…làm cho ngươi khó chịu phải không?”

Đức vua có vẻ không hoàn toàn tin chắc vào điều đó, Emma nhíu mày. Nàng cho rằng ngài đã nghĩ là phụ nữ thường không thích những hành động đó trong hôn nhân. Đó là điều mà cha Gumpter đã bảo nàng khi nàng nói chuyện với ông. Riêng nàng, nàng không lo âu về chuyện đó cho lắm. Nàng không thích nhưng cũng không ghét bỏ. Tuy nhiên, thích hay không nàng cũng phải chấp nhận sự thật đó là không còn cách nào khác ngòai nó để có thể tạo một em bé.

“Con rất muốn có nhiều đứa con, thưa bệ hạ,” nàng nói với một sự quả quyết chắc nịch sau đó thêm vào “Đó là những gì mà Cha xứ nói về nghĩa vụ của một người vợ đúng không ạ? Con ước gì mình được thực hiện nghĩa vụ đó và sinh ra một người thừa kế mang tên tuổi của chồng con.”

Nàng lén nhìn vị mục sư trong khi nói, nàng thấy vị giám mục đang chăm chú nhìn nàng sau đó chớp mắt, tỏ ý tán thành lời nói của nàng bằng cái gật đầu.

“Ah”. Đức vua gật đầu nghiêm túc. Chống một tay dưới chiếc cằm dài của mình vả trầm ngâm suy nghĩ, gật gù liên tục một cách khôn ngoan và im lặng. Emma nghĩ chắc ngài sẽ ngồi đó và gật đầu suốt cả ngày thì chợt một tia cười hiếm hoi trên khuôn mặt ngài “Có lẽ ngài ấy bận nhiều chuyện...”. Ngài dừng lại khi thấy tu sĩ đang cười khúc khích vì cách dùng từ của ngài. Tu sĩ im lặng ngay lập tức, đức vua sửa lại “chuyện buôn bán đất đai chẳng hạn”

“Trong cả hai năm sao?”

Ba người đàn ông đồng loạt trợn tròn mắt nhìn cô một lần nữa.

“Ý của con là. chồng con đã không…”

“Vâng”

Emma gật đầu nghiêm túc.

Cả ba người đàn ông hít mạnh một hơi gần như cùng một lúc. Nàng cảm thấy khó chịu trước cái nhìn soi mói của cả ba để xem nàng có bất kỳ khuyết tật nào không. Cũng đúng thôi, tại sao một người đàn ông lại từ chối lên giường cô dâu trong hai năm? Nàng cúi đầu xuống, tránh để bọn họ nhận ra sự xấu hổ. Rất nhiều lần nàng nhìn kỹ mình trong gương, tự hỏi tại sao chồng nàng lại tránh xa nàng. Nàng không có một sắc đẹp đáng để người khác ngưỡng mộ nhưng nàng chắc mình không xấu như mụ phù thủy.

Tóc nàng màu nâu nhạt và óng ả như màu mật ong. Làn da nàng không sáng nhưng cũng rất hoàn hảo. Sự thật thì mắt nàng hơi to một chút, mũi cũng hơi hỉnh lên một chút và môi nàng hơi dầy. Và nàng tuy không có dáng mảnh khảnh nhưng cũng không mập. Nàng có thể gọi là cân đối và đẫy đà. Và chắc chắn là không xấu, nàng khổ sở khi tự hỏi tại sao chồng nàng lại từ chối bước vào phòng nàng kể từ đêm tân hôn.

“Vậy con muốn chúng ta làm gì để giải quyết vấn đề này?”

Emma chớp mắt, ngạc nhiên về câu hỏi. Câu trả lời quá đơn giản với nàng.

“Tại sao…ra lệnh cho ngài ấy, thưa ngài”

“Ra lệnh?” Đức vua gần như nghẹt thở khi nghe thấy từ đó

Đức vua trông có vẻ sửng sốt, Emma cau mày.

“Tất nhiên, thưa bệ hạ. Ngài phải giải thích với ngài ấy là “Nghĩa vụ của ngươi… đối với ngươi cũng như đối với ta”

“Đối với ta?"

Nếu đức vua mở mắt rộng thêm tí nữa thì tròng mắt của ngài có thể bị rớt ra ngoài.

Nàng kiên nhẫn giải thích.

“Thưa bệ hạ. Ngài ấy là bề tôi của người, và ngài ấy sẽ tiếp tục để cho con và cháu của mình phục vụ người một cách trung thành”.

Đức vua chớp mắt, liếc nhìn vị giám mục có mái tóc hớt cao đứng ở gần bên, sau đó gật đầu với một cái nhún vai nhẹ như muốn nói rằng đây là một lý lẽ gần như là … hợp lý.

Hướng người tới gần vị giám mục, đức vua thì thầm điều gì đó mà Emma không thể nghe được. Nàng lại hướng cái nhìn về phía người đàn ông đang trả lời, nàng chỉ nghe được những từ cuối một cách mơ hồ.

“Trong mọi hoàn cảnh, một quý ngài chắc chắn sẽ có tội khi để …er…một trái chín bị lãng phí trên…cây. Hay để người khác hái mất”. Đức vua nói một cách dứt khoát.

Thở dài, đức vua Richard tránh ánh mắt trong vắt của nàng, sau đó lại thở dài một lần nữa :

“Con…”.

Đức vua dừng lại khi nhận ra mình gần như đang thì thầm từ đó, liếc nhìn hai bên một cách khó chịu khi ngài thấy giám mục và tu sĩ chỉ biết đứng đó lắng nghe sau đó nhìn vềphía sau Emma trừng mắt.

Theo ánh mắt của vị đức vua nàng thấy những cận vệ đang cố nhướn người về phía trước khi chạm ánh mắt đức vua tất cả bọn họ đều đứng nghiêm lại. Họ quá tò mò muốn nghe đức vua nói gì.

Lắc đầu, đức vua nói : “Con nói là ngài ấy chưa … er …”

“Chưa thực hiện nghĩa vụ của một người chồng” vị giám mục thì thầm.

“Ừm, chẳng lẽ ngài ấy cũng không làm bất cứ điều gì, một chút thôi để…” Đức vua ngoắc tay ra ra hiệu với vị giám mục.

“Hoàn thành nghĩa vụ”

“Trong đêm đó sao?”

“Vâng” Emma trả lời.

Đức vua nhăn mặt “Con hình như không chắc chắn thì phải?”.

Emma cau mày. Sự thật là nàng cũng không chắc. Nàng thật sự không có bất cứ sự hiểu biết gì về nó cả. Mẹ nàng đã mất cùng với em trai nàng khi cố sức sinh nó ra-khi nàng mới sáu tuổi. Cha nàng đã một mình chăm sóc nàng cho đến bây giờ, tuy ông là một người cha tuyệt vời nhưng cũng không phải là mộtngười mẹ. Trước đêm tân hôn, ông chỉ đơn giản là e hèm và ừm hửm. Mặt ông đỏ lên, sau đó nói với nàng bằng một giọng ngượng ngùng: “Chồng con sẽ ngủ trên giường con tối nay, con gái” .

“Vâng, thưa cha…”

Emma đã thì thầm, và chờ đợi thêm một lời hướng dẫn xa hơn nữa. Nhưng ông chỉ kéo cổ áo, gật đầu, vỗ nhẹ vai cô rồi ra ngoài.

“Có lẽ quý cô có thể mô tả lại đêm tân hôn” vị giám mục đề nghị tế nhị trong lúc Emma đang mải mê suy nghĩ.

Nàng sực tỉnh ngay lập tức.”Mô tả nó ư?”

“À, không phải tất cả.” Đỏ mặt, vị giám mục nhìn đức vua với ánh mắt “mong ngài giúp đỡ”.

Mất kiên nhẫn, Richard II thì thầm gì đó rất khẽ và nhìn nàng. ”Chồng con có nằm chung giường với con vào đêm tân hôn không?”

“Oh, vâng.” Emma mỉm cười nhẹ nhõm. Nàng đã biết “hoàn thành nghĩa vụ” là gì.

“Vâng. Ngài ấy cởi quần áo và leo lên giường, thưa ngài. Ngài ấy khá ồn ào. Con có thể kể cho người nghe. Tiếng ngáy của ngài ấy có thể xuyên thủng nóc nhà”.

“Vậy ngài ấy có chạm vào con không?” Vị giám mục mất kiên nhẫn nói xen vào.

“Chạm vào con?” Emma không chắc chắn lắm khi nhớ lại. Nàng đang lo lắng vì có thể mình sẽ không nhớ nổi mà nó thì khá quan trọng,

nhưng sau đó nàng mỉm cười nhẹ nhõm vì trí nhớ mình vẫn còn hoạt động tốt.

“Vâng, ngài ấy đã nằm lên con vào buổi tối. Ngài ấy làm con gần nghẹt thở.” Nàng thấp giọng khi thú nhận: “Ngài ấy khá say, thưa bệ hạ.

Ngài ấy thậm chí không tỉnh dậy khi con lăn ra xa”.

Thay vì thích thú với tin tức mới đó, vị giám mục và đức vua cảm thấy khó chịu. Khi hai người trao cho nhau cái nhìn nhăn nhó như bị đau ở đâu vậy.

Vị giám mục hỏi:

“Chuyện gì xảy ra với con vào sáng hôm sau?”.

“Sáng hôm sau ư?” Emma nhăn mặt một lần nữa.Đã hai năm rồi. “À,con nhớ là con thức trước. Con thức dậy và đi ra sau tấm màn che để mặc quần áo. Khi con trở lại, chồng con đang…nghịch con dao găm của ngài ấy và sau đó tự cắt mình,” nàng thấy ngạc nhiên về trí nhớ của mình.

“Tự cắt mình?” giám mục hỏi, mắt nheo lại tỏ vẻ nghi ngờ.

“Vâng” Emma ngật đầu”Có lẽ ngài ấy vẫn còn choáng vì cơn say ngày hôm trước. Ngài ấy đang cố lau vết máu trên tấm chăn.Con định đi lấy một miếng vải cho ngài ấy,vì máu sẽ làm bẩn tấm chăn nhưng lúc đó có tiếng gõ cửa”.

“Ai đã gõ cửa?” Đức vua hỏi khi ngài đã biết trước câu trả lời.

“Là cha của con, Cha xứ Gumpter và em họ của hầu tước Folk, Bertrand”.

“Vậy họ muốn gì?”

Emma nhún vai.” Họ chỉ muốn chúc chúng con một buổi sáng tốt lành. Oh, sau đó cha con thấy tấm chăn và ra lệnh cho chúng con đem nó ra ngoài và treo ở phòng lớn. Con nghĩ cha con muốn gió hong khô nó, tất nhiên là không được rồi. Tại sao ngài lại lắc đầu? Con làm ngài tức giận sao?”.

“Này con,” Đức vua nói nghiêm túc sau khi quay sang vị tu sĩ. Không may là anh ta đang bận với việc nhìn Emma. Dường như anh ta đang tìm cách quyến rũ nàng bằng cái đá lông nheo với nàng khi nhận ra chồng nàng đã không gây bất cứ thiệt hại nào đến sức hấp dẫn của nàng. Emma có cảm giác là anh ta sẵn sàng đề nghị dâng bản thân mình hi sinh thế chỗ của chồng nàng để “hái trái chín”.

Tất cả những cử chỉ đó biến mất như làn khói trong gió khi anh ta nghe thấy giọng nói tức giận của đức vua cất lên.

“Vâng, thưa bệ hạ.” Vị tu sĩ cầm một quyển sách trên tay và chuẩn bị viết.

“Gửi một lời nhắn với nội dung là Đức vua mong muốn hầu tước Fulk thực hiện … er ...”

“Nghĩa vụ hôn nhân,”Vị giám mục thì thầm.

“À, nghĩa vụ hôn nhân, và…”Đức vua ngập ngừng không biết nên làm gì tiếp.

“Con có thể đề nghị rằng…” Emma thì thầm, đức vua quay lại nhìn nàng với vẻ tràn đầy hy vọng.

“Người có thể phạt ngài ấy…ừm…sáu mươi con cừu? Lãnh địa của ngài ấy có khá nhiều cừu …, ít nhất có hàng trăm con quanh lâu đài. Chúng ta hình như chưa có gì phục vụ cho bữa buổi chiều”. Nàng cau mày bối rối.

“Một trăm con cừu”. Đức vua nói. ”Chúng sẽ bị lấy đi nếu ngài ấy không đến với vợ mình ngay lập tức”.

Emma cười và nói với lòng biết ơn “Oh, cảm ơn ngài. Con hy vọng đứa con đầu lòng của con được mang tên ngài”.

Nàng nâng tay đức vua và đặt lên đó một nụ hôn. Liếc nhìn vị giám mục, nàng thấy ông ta đang lo sợ và lắc đầu một cách cuống cuồng.

Đỏ mặt, Emma thả tay của đức vua ra và nhún gối cúi chào.

“À, tốt…” Đức vua hắng giọng và ngồi ngay lại. “Điều đó rất …tốt, Emma.Và, có thể nói là chúng ta đã giải quyết hết mọi chuyện rồi phải không?”

“Vâng, thưa bệ hạ. Đã xong rồi ạ!” Emma nói ngay lập tức, liếc nhìn tư thế nhún gối của mình.

“Rất tốt”. Đức vua ra hiệu cho người đàn ông đứng ở cửa, Emma liếc nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra.

Cắn môi, nàng do dự khi nhớ đến hình ảnh người hầu lúc nãy.

“Tiểu thư?”.

Emma nhìn đức vua đang nhướn chân mày và thở dài. Mỉm cười một cách ngượng ngạo, nàng bắt đầu cúi mình và đi lùi nhanh về phía sau. Đúng là một cách đi bất tiện. Bất tiện hơn cách đi thẳng và lùi. Nàng chắc chắn vậy. Nàng đã tự hào mình làm rất tốt trước khi nàng vấp chân vào cửa và hơi mất thăng bằng một chút.

“Tiểu thư”.

Emma ngừng lại và ngước nhìn lên giọng nói đang lo sợ. Đức vua đang chảy cả nước mắt vì cười và choáng, vị tu sĩ đang kinh ngạc còn vị giám mục rõ ràng cảm thấy thích thú. Hắng giọng, đức giám mục ra hiệu cho nàng có thể đi.

Đỏ mặt, Emma thẳng người lại sau đó nàng hơi do dự rồi lại cúi mình và lui ra ngoài trước khi cửa đóng lại trước mặt nàng.

“Chết tiệt, Alden! Ngươi nên rửa lỗ tai đi. Ta có nói là lấy cái áo choàng màu xanh, đúng không?”

“V-âng,thưa ngài”Alden khúm núm và đi giật lùi về phía sau với vẻ lo lắng.

Chỉ mặc mỗi cái quần ống túm và để ngực trần, một bộ ngực trần và rộng lớn. Ngài Amaury de Aneford trông có vẻ cũng dữ tợn chẳng khác lúc chàng trong bộ áo giáp đầy đủ. Đặc biệt là ngay lúc này đây, khi chàng đang trong trạng thái khó chịu.

Alden chỉ mới ở cùng với người chiến binh này được hai tuần. Mặc dù đây là khoảng thời gian ngắn, nhưng anh không nghĩ rằng cơn nóng giận của ngài hầu tước đã đến một cách hòan tòan tự nhiên. Ít nhất là không phải từ ngài de Aneford. Anh dựa vào khả năng phán đoán của mình trong phản ứng của chàng chiến binh và từ niềm vui thú khi đã làm cho “ai đó” phải bực mình của ngài Blake, để xác thực cho thái độ của ngài hầu tước. Alden cũng không chắc chắn một cách chính xác cái gì đã mang đến sự không hài lòng cho người đàn ông này, nhưng chắc chắn là đã phải có một thứ gì đó, một cái gì đó phải làm từ thông điệp đến bởi đức vua. Một người đưa tin đã mang nó đến cho Amaury, khi ngài đang kí kết việc làm ăn với ngài Chesterford ngày hôm qua.

Chàng chiến binh đã cau mày và thay đổi nét mặt ngay khi đọc lá thư, sau đó đã vò nát nó thành một quả bóng và nó ném vào trong lò sưởi. Chàng đã nổi giận đùng đùng đi ra ngoài và gào thét lên yêu cầu chuẩn bị một con ngựa, rồi lại chỉ vài giây sau chàng đã hủy bỏ mệnh lệnh, rồi lại hét lên xông trở lại vào trong nhà và bắt đầu uống rượu.

Chàng đã có cách cư xử khác thường, điều mà chưa từng xảy ra trước đây. Nổi nóng và đi tới lui, sau đó dừng lại để uống và cứ như thế. Những trò hề không thể hiểu được của chàng nằm ngoài kinh nghiệm non nớt của Alden, và làm anh ta lo lắng kinh khủng trước dáng vẻ và sự hiện diện của người đàn ông này.

Cái va đập của chiếc áo choàng chạm vào mặt, khi nó được ném về phía anh ta với một tốc độ đáng sợ đã kéo Alden ra khỏi những suy nghĩ của mình và làm cho anh ta phải bước lùi lại và trượt té như thể bị một cú vấp bởi một viên đá cuội. Lồm cồm đứng dậy một cách nhanh chóng, anh ta rón rén bước lùi dần “T-tôi sẽ đi l-lấy cái áo choàng màu xanh, thưa ngài. Ngay bây giờ ạ”

Amaury nhìn người hầu của mình với đôi mắt nheo lại, sau đó quay lại quan sát mặt hồ nước mà chàng vừa mới rời khỏi nó.

- “Cậu không nên trút cơn giận lên anh ta”

Amaury liếc nhìn qua vai tới người bạn đang thể hiện một vẻ mặt có nụ cười mỉm và ẩn dấu sự khoái trá đó, rõ ràng là có sự không hài lòng trong ánh nhìn của chàng, khi chàng nhìn lại vào mắt cậu bạn.

- “Anh ta là một kẻ vụng về”

- “Anh ta sợ cậu”.

Blake phản đối, mỉm cười một cách dễ chịu khi anh vỗ vào một bên vai trần của bạn mình. “Anh ấy sẽ ít vụng về ngay khi anh ta có nhiều sự tự tin hơn”

Amaury nhăn mặt với điều đó.

- “Anh ta sẽ không bao giờ trở nên tự tin hơn”

- ”Sẽ không, nếu cậu cứ tiếp tục giận cá chém thớt và trút sự tức giận của cậu lên anh ta.”

Chàng chiến binh nhướn đôi mày thành một nét cau có, nhưng vẫn giữ lấy sự im lặng, cái nhìn của chàng quanh trở lại mặt hồ nước tĩnh lặng.

Blake theo dõi cái nhìn của chàng, sau đó khẽ thở dài.

- “Từ chối kết hôn với cô ấy đi.” anh lại đề nghị lần thứ một trăm kể từ khi chuyện này bắt đầu xảy ra.

Amaury chun mũi lại, khó chịu vì điều đó, cũng như mỗi lần lời đề nghị này được đưa ra, chàng đều làm hành động này.

- “Và từ bỏ cơ hội để được sở hữu và làm chủ của những khu đất cho riêng mình à?”

Blake mỉm cười một cách nhẹ nhàng và lắc đầu.

- “Tốt thôi.Vậy cậu hãy lấy người phụ nữ đó, nhưng nếu nó là những gì cậu muốn, thì tại sao lại trở nên khó chịu và cáu kỉnh với những người xung quanh cậu?”

- “Đó không phải là những gì mình muốn”

Amaury phản bác gần như ngay lập tức. Nó là những gì phải làm để lấy những gì mình muốn. Người có tinh thần tỉnh táo nào sẽ muốn cưới một mụ phù thủy vừa già lại vừa xấu xí cơ chứ?”

- “Cậu thậm chí chưa thấy mặt nàng ta”

Blake phản bác ngay lập tức và Amaury quay lại nhìn anh ta với sự hoài nghi trong mắt.

- “Không phải là chính cậu đã nói với mình rằng cô ta phải thỉnh cầu nhà vua để đưa người chồng đến ngủ với cô ta sao?”

- “Ừ thì đó là câu chuyện được ngồi lê đôi mách truyền tai nhau ở trong cung điện, nhưng không một ai biết cô ta trông như thế nào trừ nhà vua, và ngài thì từ chối thảo luận về đề tài này. Bên cạnh đó, chồng cô ta đã chết khi đang trên đường trở về để thực hiện yêu cầu của nhà vua về…ưm…nghĩa vụ của hắn ta.”

- “Có thể đó là một vụ tự sát.”

Amaury lẩm bẩm một cách nghiêm túc

Blake cố nén nụ cười “Để từ chối…”

“Này !”Amaury quanh lại nhìn anh, cau mày “Cậu biết là mình không thể”. Chàng thở dài buồn bã: “Nó có thể là cơ hội duy nhất để mình lấy lại nhà.”

Blake gật đầu nghiêm túc, sau đó liếc nhìn sang bên cạnh khi Alden quay trở lại với chiếc áo choàng xanh trên tay. Mỉm cười nhẹ với chàng trai trẻ, anh chàng đi lại một cách thận trọng và cố làm dịu mọi lo lắng.

“Được rồi, Alden. Có lẽ ngươi đi chuẩn bị ngựa cho ông chủ. Bọn ta sẽ đi trong một lúc nữa.”

“Vâng, thưa ngài. Cám ơn, thưa ngài”. Sự nhẹ nhõm tỏa ra trên khuôn mặt chàng trai khi cậu ta quay đi và chạy về phía chuồng ngựa.

Trời chỉ giữa trưa khi họ đã dừng chân sau khi họ đã nghỉ vào tối hôm trước, một giờ cưỡi ngựa từ lâu đài Eberhart. Amaury dùng cái cớ là mong muốn được gội rửa bụi bặm từ hành trình này trước khi sự xuất hiện của mình gây trở ngại đối với cô dâu mới. Nhưng sau khi dựng lều xong chàng liền không trì hoãn bắt đầu say xỉn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi Blake biết người đàn ông này, anh đã phải mang bạn trở vào lều. Vì vậy anh ta thức dậy muộn vào buổi sáng này và hành động chậm chạp ngay khi có thể về bữa ăn sáng và tắm rửa. Bây giờ lại giữa trưa một lần nữa và anh ta thì chưa hoàn thành việc mặc quần áo của mình.

Không nghi ngờ là anh ta sẽ khăng khăng đòi dừng lại vào buổi chiều trước khi đi tiếp như là một mưu mẹo trì hoãn khác, Blake nghĩ vậy khi anh quay lại nhìn vẻ ủ rũ của bạn và đưa áo choàng ra.

“Cám ơn”. Amaury nhận áo choàng và mặc vào một cách nhanh chóng trước khi đi bộ đến hòn đá nơi mà chàng đã để kiếm và y phục làm hôn lễ. “Có lẽ chúng ta nên ăn trưa rồi hãy tiếp tục đi,” chàng đề nghị với một cái cau mày khi thắt đai lưng. Blake cười ầm lên, chàng xoay lại nhìn anh bạn và cau mày: “Gì vậy?”

***

‘Ngài Rolfe!” Sebert nhanh chóng bước vội xuống khi nhận ra người đàn ông tóc vàng đang leo xuống xe ngựa rộng lớn đầy màu sắc của nhà vua.

“Sebert!”, Rolfe ném dây cương cho một trong những người đàn ông và vỗ vào lưng người quản gia để chào hỏi “Khỏe không?”

“Khỏe, thưa ngài.Và tôi hy vọng mọi thứ đối với ngài đều tốt phải không?” ông đáp lại, di chuyển cái nhìn tò mò của mình đến vị giám mục và cận vệ của nhà vua đi theo anh ta.

“Tốt. Em đâu rồi?” (Cách gọi ngắn gọn và thân thiết của Emma đó)

“Trong nhà bếp, thưa ngài”

Gật đầu. Rolfe ra hiệu cho những người đàn ông bước theo sau anh. “Hãy làm cho vị giám mục được thoải mái, Sebert. Ta sẽ đi tìm chị họ của mình.”

Gật đầu, Sebert quay lại khi Rolfe bước tiếp tục lên cầu thang và đi vào bên trong, băng qua dãy hành lang.

Hơi nóng hắt vào anh khi anh vươn tay đến cánh cửa nhà bếp và đẩy nó mở ra đã làm anh bị khựng lại. Anh dường như đang chòng chành trong những cơn sóng. Hơi nóng dâng lên đột ngột đã bao phủ anh. Nó đến từ những cái nồi trên bếp lửa. Ba trong số chúng. Mỗi cái đủ lớn để luộc cả con heo trong đó. Cau mày, anh nheo mắt nhìn xuyên qua làn hơi trong bóng tối anh thấy một cái bóng gần cái vạc lớn, lúc này đây anh cho rằng mình đang bước vào nơi ở của mụ phù thủy… sau đó anh nhận ra chị họ của mình. Cô là người hình dáng nhỏ bé nhất trong căn phòng này. Nếu không phải vì thân hình gợi cảm của cô, anh sẽ nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ khi cô mang ghế đẩu nhỏ di chuyển từ cái nồi này sang cái nồi khác, đặt nó xuống, sau đó bước lên trên nó để nhìn xuống cái vạc.

Một người phụ nữa lớn hơn một chút đang đứng với một trạng thái kiên nhẫn khi nhìn Emma trao cho cái muỗng khuấy một cái nồi trước khi di chuyển đến cái kế tiếp. Biểu hiện điên tiết lên, Rolfe bước vào trong phòng và để cánh cửa nhà bếp đóng chặt phía sau anh.

Emma không bao giờ có khả năng không xen vào công việc của người hầu. Anh quy trách nhiệm cho chồng và cha cô trước anh. Cedric Kenwick đã cho phép cô con gái duy nhất của ông tự do chạy nhạy trong lâu đài khi còn là đứa trẻ… và Fulk, chồng của Emma, không bao giờ bận tâm xung quanh đủ lâu để chú ý cô, huống hồ bận tâm đến những gì cô làm.

Lắc đầu, anh di chuyển đến phía sau chị họ để vỗ vào vai cô. Một sai lầm. Cô đang cúi xuống nồi lúc này. Cái chạm bất ngờ của anh đủ để cô gần như rơi tõm xuống cái vật chứa đầy chất lỏng đang sôi kia. Chụp lấy cổ tay cô, anh kéo mạnh cô về phía sau đúng lúc cuối và thở dài. “Em, chị không thể để đó cho người hầu sao?”

“Rolfe!” Dáng người nhỏ nhắn có mái tóc vàng hét lên và ngay lập tức quay trở lại để nhảy vào vòng tay anh khi cô nhận ra giọng nói. Sau đó, nhớ rằng mình còn đang để tang, cô bước lùi về sau và lúc này đây cô có cách cư xử thích hợp theo lễ nghi. “Em khỏe không?” Nàng hỏi một cách hơi điềm đạm.

“Em đang bị luộc chín cho đến chết đây, nếu chị muốn biết” – anh nói tỉnh bơ, nắm lấy tay cô. “Chúng ta hãy đi vào phòng kế bên và nói chuyện.”

“Ồ, này, Rolfe ! Chị không thể. Chị phải thấy mảnh màu đen cuối cùng”

“Cuối cùng của…” Cái nhìn của anh bắn ngay lập tức đến những cái nồi, bỏ lỡ cái gật đầu tự hào của cô.

“Mỗi mảnh vải của lâu đài đều màu đen,” cô thông báo với anh, lùi ra sau cái nồi.

“Mỗi mảnh?” Rolfe liếc nhìn xuống áo choàng màu đen của chị họ. Anh nhận ra nó ngay lập tức khi cô đã từng mặc nó một lần đến buổi tiếp kiến với nhà vua. Tuy nhiên, nó có màu xanh nước biển nhạt lúc đó. Bất thình lình nhớ lại màu rong tối thẫm mà Sebert đã mặc để chào đón anh. Rolfe liếc nhìn theo bản năng về phía quần áo cần phải nhuộm, chỉ biết là cô cũng được trang hoàng trong màu đen. Dường như chị anh nghĩ mọi thứ trong lâu đài đều nên để tang cho cái chết của Fulk.

“Ây. Đây là cái cuối cùng.” Cô quay lại khuấy cái nồi mà cô gần như rơi xuống hồi nãy. “Tấm ga trải giường”

Anh tròn xoe mắt vì ngạc nhiên “Ga trải giường? Chị nhuộm đen ngay cả ga trải giường?”

Emma cau mày nhìn qua vai với sự hoài nghi của anh. “Chúng ta đang để tang, Rolfe. Chồng chị đã mất vào tuần trước”

“Đúng, nhưng …Thật ra, Em! Chị chỉ vừa mới biết anh ta! Chúa ơi, theo như người ta nói, anh ta đã trải qua một tuần chật vật ở đây nếu chị cộng cả ngày của năm ngoái lại với nhau”

“Đúng.” Nàng nói không vui vẻ.

“Chị có chắc chắn là yêu anh ta không?”

Nàng cau mày với câu hỏi. “Tất nhiên chị yêu anh ấy, anh ấy là chồng chị. Nhiệm vụ của chị là yêu anh ta.”

“Nhưng…” Anh lắc đầu khi nhận ra anh đang bị xao nhãng và nắm tay cô một lần nữa, kéo cô ra khỏi cái cái nồi. “Em phải nói chuyện với chị. Nó quan trọng, Em.”

“Điều đó cũng thế thôi, Rolfe. Bây giờ chị đang để tang. Chị phải thể hiện sự kính trọng đúng đắn”

“Đúng,nhưng nó quan trọng”

“Tốt, vậy nói với chị ở đây đi”

Rolfe định mở miệng cãi lại nhưng sau đó lại nhún vai. Không có khả năng thắng Em khi cô xác định rõ trách nhiệm của mình bằng những gì cô đang thể hiện bây giờ. Bên cạnh đó, khi anh thông báo cho cô biết lý do của chuyến viếng thăm này, không nghi ngờ là anh sẽ có thể kéo cô ra khỏi nhà bếp.

“Em mang những lời chào từ nhà vua đến,” anh bắt đầu một cách kiên quyết, dừng lại khi cô xoay người lần nữa, sự phấn khởi hiện trên mặt cô một lần nữa.

“Thật không? Nó có thú vị không? Có nghĩa là ngài ấy còn nhớ đến chị”

“Đúng vậy, thế đấy, em e rằng là ngài ấy chưa bao giờ quên chị”, Rolfe nhận xét một cách tỉnh bơ. “Nói đúng hơn, ngài gởi đến những lời chào, những lời chúc tốt nhất và một cái khác nữa dành cho chị để tổ chức đám cưới”.

“Cái gì?” Miệng nàng há hốc vì kinh ngạc. “Kết hôn? Lần nữa? Nhưng chồng chị chỉ vừa mới chôn.”

Rolfe nhận ra vẻ không hài lòng của cô, và quyết định cha xứ nên nhận công việc thường ngày này. Nắm lấy tay cô một cách kiên quyết, anh hướng cô ra khỏi những cái nồi và hơi nóng của nó. “Đến đây, Cha xứ Wykeham đi cùng em và không nghi ngờ là đang chờ đợi một cách không kiên nhẫn ở đại sảnh.

“Cha Wykeham cũng ở đây sao?” Emma mỉm cười hài lòng. Cô đã gặp cha xứ một hay hay lần và thấy mến ông ta. Ông là người tử tế và có tâm hồn nhân hậu vẫn còn phụ trách ở đây mặc dù phần lớn thời gian của ông là tại cung điện như Ngài Chancellor. Đó là ý kiến của nàng cho rằng nhà thờ để mất một người đàn ông tốt khi ông ta về hưu.

“Vâng.” Rolfe trong có vẻ không thoải mái. “Ông ta đi theo em đến đây để bàn về việc đám cưới lại”

“Và chúng ta đã để ông ấy một mình nãy giờ? Ồ, Rolfe! Em nên nói với chị là ông ấy ở đây,” – nàng trách.

Rolfe cười nhẹ khi anh thấy cô đang cố gắng chải những vết nhăn ra khỏi váy ẩm ướt nhẹ của mình và vuốt một cách vô ích trên tóc. Nó là một sự lãng phí sức lực. Một vài sợi tóc đứt vàng rực trượt ra khỏi búi tóc nơi chúng được giữ ở đó, hơi nước và hơi nóng đã biến chúng trở thành những lọn tóc quăn nhỏ buông xuống khuôn mặt nàng. Theo ý kiến của anh, những lọn tóc quăn tơ giống như vầng hào quang quanh khuôn mặt nàng và thêm vào cho cô sự duyên dáng, nhưng sau đó anh cho rằng mình đã tỏ ra thiên vị. Anh yêu cô rất nhiều.

“Đến đây”, Emma nói với tiếng thở dài khi cô nhận ra vẻ ngoài của mình quá mức không hoàn chỉnh. “Chúng ta không thể để cha xứ không có người tiếp đãi quá lâu như vậy? Điều đó là bất lịch sự.” Quay trở lại để dẫn Rolfe đi xuyên qua căn phòng, cô hỏi qua vai “Nhà vua mong muốn chị cưới ai?”

“Tên của ngài ấy là Amaury de Aneford,” Rolfe thì thầm, bước vòng qua đống khăn trải giường đã giặt xong ở trên sàn nhà.

“Amaury de Aneford?”.Emma dừng lại ở cửa và lặp lại tên một cách trầm ngâm. “Chị chưa bao giờ nghe tên này, nhưng chị sợ chị không nghe ngóng nhiều tin tức ở bên ngoài. Chúng ta khá là ở bên ngoài lề xã hội.”

“Ngài ấy mới được phong tước. Anh ta là một hiệp sĩ. Nhà vua phong tước cho anh ta vì lòng biết ơn anh ta đã cứu nhà vua khỏi những kẻ ám sát trong cuộc chiến ở Ai-len.

“Anh ta cứu mạng nhà vua?” Emma nhìn anh với đôi mắt mở rộng.

“Đúng vậy”

“Ồ!”, Quay người lại, cô đẩy thẳng cánh cửa vào trong đại sảnh. “Anh ta phải là một chiến binh tuyệt vời. Điều này có thú vị không?”

Rolfe tròn xoe mắt với câu nói của cô và theo cô vào trong đại sảnh.

“Chào cha”, Emma giơ tay ra khi di chuyển lại để chào người đàn ông đang đứng một cách kiên nhẫn vì trách nhiệm. “Rất vui được gặp ngài. Và ngài thật tử tế làm sao khi đến đây tất cả đơn giản chỉ vì giúp em họ con nói với con là cần chuẩn bị kết hôn”.

Lông mày của cha xứ nhướn lên vì điều đó. “Nhưng thưa tiểu thư, ta không phải đến đây để thông báo cho con biết về việc kết hôn của con.Ta đến đây để chủ trì hôn lễ ”.

Emma chớp mắt với ông. “Chủ trì hôn lễ?” Cô quay lại nhìn em họ mình với cái cau mày. “ Nhưng… Điều này không thể như vậy. Con chỉ vừa mới góa chồng.”

Hoàn toàn yên lặng trong lúc này khi hai người đàn ông trao đổi cái nhìn với nhau, sau đó cha xứ hắng giọng. “Đức vua biết rằng thời gian này không được tốt lắm, nhưng ngài mong muốn cuộc hôn nhân này xảy ra. Ngay lập tức.”

Emma nhìn sửng sốt. “Tốt… Điều này đơn giản là không có khả năng. Cha chắc chắn hiểu sai ý ngài ấy. Con đã góa chồng thậm chí huống chi giờ chỉ mới một tuần”

Cha xứ liếc nhìn Rolfe, ném cho anh ta cái nhìn cảnh cáo và bước về phía trước nói “Đúng vậy, nhưng Emma, ngài ấy cảm thấy vì con quá khao khát có những đứa trẻ, con sẽ mong ước được kết hôn… sớm hơn”

Emma cắn môi khi cô suy nghĩ đến điều đó. Cô sẽ nhanh chóng già đi. Ơn chúa, cô đã hai mươi hai tuổi. Nói thật, cô đã gần đến kết thúc tuổi sinh con. “Dạ, có lẽ bởi vì tuổi của con, có lẽ chúng ta nên rút ngắn thời gian để tang lại,” cô lẩm bẩm một cách không chắc chắn.

Rolfe và cha xứ trông có vẻ nhẹ nhõm.

“Được rồi” Cô quyết định với cái gật đầu. “Một cách chắc chắc chúng ta có thể rút ngắn nó lại. Ba tháng sẽ được chấp nhận dưới hoàn cảnh này. Ngài nghĩ sao?” Cô nhìn người đàn ông có ý muốn hỏi nhưng thấy rằng cha xứ đang nhìn chằm chằm em họ cô với mắt tròn xoe.

Rolfe di chuyển một cách không thoải mái, sau đó thở dài. “Emma, chị không hiểu rõ đâu. Chị được kết hôn ngay khi de Aneford đến đây”

Đôi mắt cô híp lại nghi ngờ “ Điều đó là khi nào?”

Rolfe nhấc chân lên, thở dài: “Hôm nay. Chúng ta hi vọng vậy”

“Hôm nay?” Mắt cô mở to ra. “Nhưng…Nó không đúng đắn. Và… và chị không có gì để mặc”

Cha xứ quay lại chia sẻ nụ cười thích thú với Rolfe, ông đã nghĩ là những phụ nữ thông thường sẽ khóc, nhưng lông mày ông nhướn lên với câu hỏi khi ông thấy vẻ cau mày trên mặt người đàn ông kia.

“Họ vừa kết thúc việc nhuộm đen mọi thứ” Rolfe giải thích

“Chắc chắn là có một vài thứ còn lại?” Ông khựng lại trước vẻ mặt của người đàn ông trẻ hơn.

“Ngài không chú ý rằng thậm chí cả những người hầu đều đen sao?” Rolfe hỏi một cách thờ ơ.

Cha xứ nhìn căn phòng trống lúc này. Nói thật là ông không chú ý. Ông cho rằng mình đang tập trung vào những ý nghĩ của mình. Cau mày, ông bước đến cánh cửa của cầu thang và kéo màn ra để quan sát bên ngoài ban công. Ông há hốc miệng khi thấy đàn ông, phụ nữ và trẻ em đang chạy loanh quanh đều mặc đồ đen.

Đóng cửa lại, ông quay lại nhìn Rolfe trong giữa cái nhìn lúng túng và khó chịu.

“Emma đã nhuộm đen mọi thứ”, em họ cô giải thích, bất thình lình phát hiện ra tình huống này thật đáng kinh ngạc.

“Mọi thứ?”

“Thậm chí cả ga trải giường”

“Thậm chí cả…” Giọng của cha xứ nhỏ dần…

“Có vẻ như bất hợp pháp.” Emma nói với vẻ không chắc chắn, cảm thấy có một chút ngốc nghếch. Nàng cho rằng việc này đang đi quá xa bao gồm ga trải giường, nhưng thực sự là, không hợp lý trong lúc này. Xét cho cùng, không chỉ vì để tang cho chồng nàng là nguyên nhân nàng làm việc này. Ngoài sự tỏ lòng tôn kính, đây cũng là đám tang cho hy vọng có những đứa trẻ của nàng, tất cả những cơ hội về nó mà nàng nghĩ đã chết cũng với chồng nàng. Nàng nhận biết mình nhiều hơn hai mươi hai, không một người đàn ông nào sẽ trao cho nàng lời hứa hôn. Ngay cả bây giờ nàng chắc rằng nếu không có sự ủng hộ của Rofle cùng với nhà vua, nàng sẽ già nua trong lâu đài cổ này như một quá phụ không con cái.

Thở dài, nàng lắc đầu. “Đó không phải là vấn đề. Chồng chị, dẫu anh ta thờ ơ đi chăng nữa ít nhất cũng xứng đáng có một khoảng thời gian ngắn để tang chứ. Chị không thể cưới lại một cách đơn giản thậm chí trong ba tháng”, nàng thông báo kiên quyết.

Cau mày, Rolfe liếc nhìn cha xứ đang thì thầm: “Có lẽ đây là thời gian tốt để giải thích những khó khăn cho tiểu thư Emmalene”

“Vâng, đương nhiên”, Rolfe nói với cái thở dài, sau đó quay lại chị họ. Anh mở miệng hai lần để bắt đầu những lời giải thích, sau đó thở dài và ấn cô ngồi vào trong chiếc ghế trước lò sưởi, vị trí của anh với lưng che lại để anh có thể nhìn đại sảnh trống và tất cả những lối vào. Nó sẽ không làm cho bất cứ ai khác nghe những gì anh nói.

“Chị hiểu không, Emma, đây là một tình huống rắc rối. Chị thấy đó, theo yêu cầu của chị với nhà vua…” Anh do dự, trán nhăn lại, sau đó chắp tay ra sau lưng và đi lại trước lò sưởi một chút trước khi quay trở lại nơi nàng đang ngồi một cách kiên nhẫn. “ Chị hiểu không, Emma, bởi vì lời yêu cầu rằng nhà vua ra lệnh cho Fulk…er…”

“Thực hiện những nhiệm vụ vợ chồng của ngài ấy”, cha xứ tiếp lời.

“Vâng. À… bởi vì làm điều đó, chị thấy đó, chị tạo ra những sự hiểu biết chung rằng cuộc hôn nhân của chị chưa bao giờ…er…”

“Hoàn thành nghĩa vụ,” cha xứ thì thầm.

“Chỉ vậy thôi”, Rolfe đồng ý, kéo cổ áo choàng và hắng giọng. “Trong trường hợp này, đó là gia đình ngài Fulk. Dì và em họ Fulk quả quyết rằng đám cưới này không có giá trị và vô hiệu lực bởi vì nó vẫn chưa…à…” Cái nhìn của anh lướt đến cha xứ.

“Hoàn thành nghĩa vụ”

“Vậy đó”

Trán của Emma nhăn lại “Nhưng Rofle, nó đã được hoàn thành rồi”.

Rolfe sững người và quay lại cô trong sự ngạc nhiên “Nó đã”.

“Đúng”, Cô hơi hờn dỗi “Chị đã giải thích đêm tân hôn của mình một cách đầy đủ với nhà vua. Chồng chị và chị cùng chia sẻ với nhau một cái giường”.

Nhớ lại những từ mà nhà vua đã nói với anh rằng tiểu thư Emma quá ngờ nghệch cô không nhận ra rằng đám cưới không hoàn thành đầy đủ, Rolfe lắc đầu. Anh tự hỏi trong chốc lát nên giải thích những thứ này như thế nào với cô, sau đó quyết định nó nằm ngoài khả năng của anh. Bất chấp nghĩa vụ đối với nhà vua, không một người đàn ông nào có thể được mong đợi để-

“Đó là sự thật” Emma nói, cắt đứt những suy nghĩ của anh. “ Đó là chồng chị chưa bao giờ kể lại… nghĩa vụ của ngài ấy. Nói thật là, anh ta thờ ơ…ờ… với những nghĩa vụ một cách kinh khủng. Tuy nhiên, chỉ có nhà vua hiểu về điều đó, và ngài ấy nhận ra chị cũng không mong muốn nó. Chị không thể nghĩ rằng ngài ấy trừng phạt chị chỉ bởi vì chồng chị thiếu sự chăm sóc.”

“Này, Emma, ngài ấy không cố trừng phạt chị, ngài ấy đang cố bảo vệ chị. Và chính ngài ấy nữa. Dì và em họ Fulk biết chồng chị thờ ờ. Không có người người thừa kế. Họ biết điều đó. Cả hai người họ đều trâng tráo, tham lam. Họ có thể gây ra nhiều rắc rối cho nhà vua, và rắc rối là thứ cuối cùng mà ngài ấy muốn bây giờ. Họ tự cho là sự thờ ơ của Fulk làm cho hôn nhân này không còn giá trị, và yêu cầu đất đai cùng với tước vị phải chuyển lại cho em họ Fulk là Bertrand.”

“Bertrand?” Emma cau mày với điều này. Cô không ngạc nhiên một cách khủng khiếp cho lắm khi nghe Bertrand tìm cách lấy lại nhà và địa vị của Fulk. Cô gặp hắn ta tại đám cưới và không quan tâm quá nhiều đến hắn ta. Không có bất cứ điều gì hắn nói hoặc làm là nguyên nhân cô không thích. Hắn cũng không thô lỗ hay tử tế. Sự thật, bất cứ điều gì đi nữa, hắn cũng rất lịch thiệp với cô. Thậm chí là ân cần. Qúa nhiều. Có những thứ gần như là nịnh hót trong cách cư xử để lấy lòng của người đàn ông này. Và cách cư xử ân cần cũng không giấu được vẻ tham lam ánh lên trong mắt hắn ta. Hắn ta nhìn chằm chằm vào lâu đài, mọi thứ trong đó, và ngay cả cô nữa, với một sự thèm muốn một cách kì lạ lấp lánh trong mắt hắn ta, làm cô cảm thấy mình như cái gương vàng mà hắn đang thèm khát. “ Hắn hình như có nhiều tham vọng quá mức,” cuối cùng cô tự thì thầm với bản thân mình.

“Nhiều hơn là chị tưởng”, Rolfe lẩm bẩm, nối tiếp theo những từ của cô.

Emma nhìn em họ mình một cách tò mò. “ Ý em là sao?”

Cái nhìn của anh lướt một cách thận trọng quanh căn phòng trống. Anh nói nhỏ, “ Nhà vua nghi ngờ Bertrand và một vài hầu tước đang âm mưu lật đổ ngài”

Emma há hốc miệng, Rolfe gật đầu dứt khoát. “Ngài ấy cũng nghi rằng tổng giám mục cũng dính líu đến”.

“Tổng giám mục Arundel ?” Emma sửng sốt, nhớ đến khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông đứng cạnh nhà vua trong suốt buổi tiếp kiến của nàng.

“Đúng vậy”.

“Nhưng tại sao? Họ hi vọng sẽ giành được những gì?”

Rolfe thở dài. “Em không biết giám mục hi vọng giành cái gì. Chúng ta thậm chí không chắc nếu ông ấy liên kết với Bertrand, nhưng Bertrand, em nghi là, hi vọng giành lấy quyền lực”.

Emma cau mày, và cha xứ giải thích “Thời niên thiếu, Bertrand đã nịnh nọt và trở nên khá thân thiết với Henry của Bolingbroke”.

“Em họ của nhà vua,” Emma lẩm bẩm, mày nhíu lại.

Cha xứ gật đầu. “Vua Richard sẽ bị lật đổ, Henry sẽ là người thích hợp nhất để kế vị ngài ấy”.

“Và với tư cách là một người bạn của nhà vua, Bertrand sẽ được một vị trí sáng giá.” – Emma nhận ra một cách u ám. “Vậy là, Henry muốn cướp lấy ngai vàng của anh họ mình?”

Cả hai người đàn ông trao đổi cái nhìn cho nhau, sau đó Rolfe nhún vai một cách không thoải mái. “ Không có bằng chứng gì chắc chắn về điều đó, Em. Chúng tôi thậm chí còn không chắc chắn về việc anh ta là đồng minh với Bertrand, nhưng Bertrand, tôi nghi ngờ là anh ta và những người khác có thể đơn giản là đang lợi dụng em họ của nhà vua cho lợi ích riêng của họ để đạt được quyền lực nào đó. Chân mày Emma nhíu lại, vị cha xứ vội vã giải thích: “Khi còn nhỏ, Bertrand thường biểu hiện ra là hắn ta trung thành và trở thành bạn bè khá thân thiết với Henry xứ Bolingbroke”.

“Người em họ của nhà vua”, Emma thì thầm, cái cau mày của cô càng sâu hơn. “Chị hiểu,” Nàng lẩm bẩm, cái nhìn của nàng di chuyển đến lò sưởi một cách trầm ngâm.

Rolfe cho phép Emma suy nghĩ trong chốc lát rồi thêm vào “Biết rằng Bertrand tham lam quyền lực, đức vua không mong muốn trao cho hắn bất cứ thứ gì để có thể làm tăng quyền lực lên. Bertrand có một tài sản nhỏ mà hắn sở hữu từ cha hắn, nhưng không có gì có thể so sánh được bằng quyền lực và sự giàu có mà hắn sẽ có được khi nắm giữ đất đai cùng với tước vị được chuyển giao lại từ Eberhart. Nên hắn sẽ quyết giành cho được khoản tài sản lớn này. Vì thế, Richard đã sắp xếp cuộc hôn nhân này. Cưới chị, de Aneford sẽ lấy được tước hiệu của Ngài Eberhart với tất cả những thứ kèm theo”.

Emma nhăn mặt: “Điều đó sẽ không làm Bertrand hài lòng”

Rolfe lắc đầu. ”Không nghi ngờ gì là Bertrand và mẹ hắn sẽ không hài lòng với kết quả này. Tuy nhiên, lúc này đây khi họ đến gặp nhà vua với lời than phiền và khiếu nại của họ, thì sự việc này đã được hoàn thành. Hoặc ít nhất đó là hy vọng của em lúc này.”

“Họ đến gặp nhà vua ngay lúc này?”. Mắt nàng mở to .“Họ phàn nàn với nhà vua, có thành công hay không?”

“À…” Anh trông không thoải mái trong chốc lát, sau đó thở dài.” Họ không có cơ hội.Vua Richard đã nghe được những lời đồn đại về kế hoạch của họ trước khi họ yêu cầu được gặp ngài và ngài đã nỗ lực để kéo dài việc diện kiến cho đến khi sắp xếp xong mọi thứ. Bọn em đã lên đường trước một ngày cuộc diện kiến được ấn định với Fulks, nghĩa là họ sẽ chậm hơn chúng ta một ngày.”

“Họ?”

“Phu nhân Ascot và Bertrand”

“Phu nhân Ascot cũng đang ở đó? Ôi, chúa ơi, tất nhiên là vậy rồi. Bà ta dường như đi bất cứ nơi nào mà có Bertrand, phải không?” Emma đứng lên, nỗi lo lắng hiện trên khuôn mặt nàng. Nàng có thể nhớ khá tốt về dì của chồng nàng từ lần trước, nàng đã chịu đựng đủ sự hiện diện của bà ta.Trong khi em họ của chồng nàng thì có vẻ nịnh hót như một con heo bôi trơn mỡ, còn bà dì thì lại là một bà già hay gắt gỏng, gây khiếp sợ cho những người hầu. Emma chưa bao giờ gặp một người phụ nữ với nhiều điều không hài lòng như bà. Lạnh lùng, hay phàn nàn và hiển nhiên là ích kỷ nữa, người phụ nữ này đã thực sự đánh một trong những người hầu gái bằng cây roi chỉ bởi vì cô đã không phục vụ bà ta đủ nhanh. Điều cuối cũng nàng ước là thấy bà ta trở lại đây, huống hồ là có bất cứ quyền lực đối với những người phục vụ cho Emma. Nàng sẽ không bao giờ tận hưởng được một khoảng thời gian yên bình nếu biết rằng những người hầu của mình đang đau khổ dưới sự cai trị của quý bà Ascot. Trong trường hợp này, nàng có thể chỉ biết ơn nhà vua Richard đã giận dữ với những kế hoạch của họ.Nhưng nếu ngài ấy làm như vậy, tại sao Bertrand và quý bà Ascot lại đang đi đến lâu đài? Emma hỏi ngay lập tức, và nhìn với sự nghi ngờ, đó là cảm giác khó chịu mà nàng mang đến cho cậu em họ.

“Nhà vua định nói cho họ biết rằng ngài ấy không hay biết gì về sự không hài lòng của họ và-“

“Dối trá”

Rolfe nhăn mặt với lời buộc tội của nàng.

Cha xứ trông có vẻ tỏ ý không tán thành. “ Dối trá là một từ mạnh, thưa tiểu thư”

Emma phất tay một cách mất bình tĩnh “ Ngài ấy sẽ nói với họ thêm cái gì nữa?”

Rolfe ngập ngừng. “Ngài ấy dự định giữ hòa bình”

“Tất nhiên”. Em đồng ý một cách tỉnh bơ.” Và?”

“Ngài ấy định nói với họ rằng khi ở cung điện chị đã thể hiện quá rõ ràng là chị đã có nhiều hơn là sẵn sàng để…”

“Thực hiện nghĩa vụ của mình” Cha xứ tiếp lời

“Và tất nhiên, trong trường hợp này, ngài ấy không nghĩ họ sẽ đem đến những yêu cầu đòi bồi thường vụn vặt.”

“Ngài muốn họ cảm thấy xấu hổ đủ để rút lại những lời yêu cầu bồi thường đó,” cha xứ chỉ ra điều đó với một sự hài lòng.

“Tuy nhiên, sự tham lam sẽ đánh bại danh dự của họ…”

Emma tròn xoe mắt vì đều đó. Không nghi ngờ gì- ít nhất trong suy nghĩ của nàng-khi được cho một sự lựa chọn giữa việc giữ lấy lòng tự trọng và đưa bàn tay của họ vào lâu đài Eberthart , lòng tham của họ sẽ chiến thắng.

“Sau đó ngài ấy sẽ nói với họ rằng không có vấn đề gì tại đây cần đến sự quan tâm của ngài và nhất là quan tâm đến sự an toàn của lâu đài và những người sống ở đó, bởi nó đã được sở hữu, và chính chị bây giờ cũng không còn là chủ nhân nữa, ngài đã giao lại nó cùng với cuộc hôn nhân giữa chị với quý ngài Amaury. Tuy nhiên, ngài ấy sẽ đưa cho họ một lá thư với ngụ ý là để thông báo họ nên đến trước khi đám cưới được hoàn tất và…”

Hướng cái nhìn một cách nôn nóng bối rối của anh đến cha xứ một lần nữa, người đang nhún vai và tiếp lời “… hoàn thành nghĩa vụ”.

“Họ có thể tạm dừng đám cưới và đòi lại lâu đài theo một cách chính đáng”

Mắt Emma nhíu lại. Mọi suy nghĩ về hai kẻ hám lợi đang tranh lấy quyền kiểm soát đối với những người của nàng làm máu nàng sôi lên. Nàng chú ý đến cái cách mà Rolfe bất thình lình tránh cái nhìn của nàng. ”Và? Còn gì khác nữa?”

Rolfe hướng cái nhìn không vui vẻ qua chỗ khác, và Emma phát hiện mình đang xoắn hai bàn tay vào nhau lần nữa khi nàng chờ đợi một cách nhẫn nại. Cuối cùng nàng bước về phía trước.” Còn gì khác nữa, Rolfe?”

Anh chỉ có thể nhìn cô với vẻ thương xót, và rồi cha xứ lại là người lấp đầy sự im lặng nãy giờ lên tiếng. “Bertrand cũng muốn đặt một đòi hỏi với nàng, thưa tiểu thư. Như là vợ của hắn”

“ Cái gì?”. Emma quay lại ông với vẻ kinh hoàng.” Nhưng con không thích hắn ta”. Qủa thực là một lập luận ngốc nghếch. Sự yêu thích có ích gì trong việc thực hiện nhiệm vụ và hôn nhân. Bên cạnh đó, nàng thậm chí chưa gặp Amaury de Aneford, nhưng lại không phản đối khả năng thích hợp làm chồng của ngài ấy. Tuy vậy, Emma vừa rồi đã không suy nghĩ một cách rõ ràng; nàng chỉ là một phần nhỏ bị làm xáo trộn, bởi sự thật là Bertrand thậm chí đã bao gồm nàng trong kế hoạch của hắn ta. Một sự thật đáng kinh ngạc đối với nàng. Xét cho cùng, Fulk không thể đảm đương được những nghĩa vụ làm chồng của mình, tại sao em họ của chàng muốn gánh trách nhiệm của chàng đối với nàng? Lạy chúa, đây quả là một điều đáng lo ngại.

Bertrand đã đưa cái ý cho đó là cách giải quyết công bằng nhất”, Rolfe xen vào một cách lạnh nhạt.” Đó là cách để chị không bị “tước đoạt quyền lợi”, như hắn ta. Tất cả những gì chúng ta biết chỉ đơn giản là điều đó không đúng sự thật. Hắn đã đưa ra lời giải thích đó chỉ là cách để lý giải ý đồ đặt tay hắn lên …”

“Khoản hồi môn”, cha xứ nói với cái nhìn sắc bén lên Rolfe.

“Chính nó”, Rolfe thì thầm. Lâu đài Eberhart đã xuống cấp một phần khi Emma lấy Fulk. Nếu không nhờ có phần tài sản của nàng được bỏ vào, thì nó sẽ hoàn toàn chỉ là đống đổ nát. Không nghi ngờ là Bertrand và Ascot sẽ không mong muốn phải trở lại đây lần nữa. Nếu có thể có được bất cứ sự từ bỏ nào.

“ ĐỒ CON HEO!”. Emma gầm lên, cả hai người đàn ông ngạc nhiên với âm lượng của nàng. Nàng thà phải nằm ngủ với những con rắn hơn là chia sẻ cái giường của mình với một kẻ như Bertrand. Bên cạnh đó, cái ý tưởng có mẹ hắn ở đây-cái điều mà không nghi ngờ là bà ta sẽ dọn đến đây như thể con trai bà ta là người chủ của lâu đài- đem lại cho nàng cảm giác muốn ngất xỉu. Người phụ nữ này sẽ nắm quyền cai trị. Bà ta sẽ quản lý nơi này y như nó thuộc về bà ta. Bà ta sẽ ra lệnh cho Emma giống như một người hầu, và hầu như sẽ trừng trị những người hầu như những nô lệ. Emma có thể cảm nhận được tiếng đánh đập mà nó có thể xảy ra sau này. Một chút rượu bị đổ ra khỏi chai cũng có thể mang đến việc có thể bị đánh đập đến gãy xương. Lạy Chúa, nàng sẽ không thể để nó xảy ra. “Nó sẽ không được phép trở thành hiện thực. Chúng ta phải… Chồng chị ở đâu?”

“Chồng chị?” Cả hai người đàn ông nhìn nàng một cách khó hiểu.

“Amaury”, nàng nói một cách ảm đạm.” Ngài ấy sẽ trở thành chồng chị, đúng không? Tốt, ngài ấy ở đâu? Ngài ấy không nhận ra tính chất nghiêm trọng của tình huống sao?”

“Ngài ấy không đánh giá tình huống như cách chúng ta nhìn nhận”, cha xứ nói một cách cẩn thận.” Tuy nhiên, đức vua đã gởi cho ngài ấy một tin nhắn đủ để có thể làm ngài ấy có mặt ở đây, gần như ngay lập tức để kết hôn”. Ông liếc nhìn Rolfe sau đó quay lại. “Chúng tôi đã hy vọng ngài ấy có mặt ở đây trước cả khi chúng tôi đến, nhưng-“

“Ngài ấy đâu?” Emma gặng hỏi, sau đó cau mày khi bất thình lình có một suy nghĩ đáng sợ hãi hiện lên trong tâm trí của nàng. “Có lẽ ngài ấy bị bao vây bởi những tên cướp đường.”

Rolfe cười nhẹ nhàng với sự gợi ý của nàng. “ Em không nghĩ là những tên cướp có thể gây phiền hà cho cặp đôi đó thậm chí là làm họ chậm lại. Huống chi ngăn cản De Aneford. Ngài ấy là-“

“Có thể Bertrand đã ám sát ngài ấy”

“Thưa tiểu thư,” giọng cha xứ nói một cách xoa dịu, nhưng Emma không muốn được dỗ dành.

“ SEBERT!” nàng hét lên bất ngờ, di chuyển đến cửa.

“Cô ấy đúng là có lá phổi đáng kinh ngạc dành cho một người phụ nữ nhỏ bé”. Cha xứ thì thầm với sự xen kẽ giữa kinh hãi và tự hào đối với Rolfe.

“Đúng”. Cậu em họ nở một nụ cười rộng đến tận mang tai. “Tôi hoàn toàn gần như quên khuấy đi mất, đó là một mặt khác trong tính cách của chị ấy. Chị ấy đã không biểu lộ nó từ thời niên thiếu của chúng tôi”

“À..tốt..” cha xứ thì thầm, sau đó co rúm lại khi nàng rống lên với người hầu một lần nữa.

Emma đi đến cửa khi nó mở tung ra lần nữa và người quản gia đã có mặt sẵn sàng ở đó. Sự hoảng hốt được viết trên cả khuôn mặt của anh ấy.

‘Thưa tiểu thư?”, anh ta nhìn nhanh xung quanh để thấy dường như tất cả mọi người, và nét hoang mang gần như ngay lập tức bao phủ khuôn mặt anh.

“Dẫn theo mười hai người đàn ông và mang cả ngựa theo ra ngoài tìm chồng ta,” Emma ra lệnh ngay lập tức. Người hầu trợn tròn mắt với nàng.

“Nhưng, thưa tiểu thư-“

“Ngay bây giờ, Sebert. Hoặc sẽ không kịp.”

Sebert gật đầu và bắt đầu lui ra, sau đó ngừng lại và quay lại, cái nhìn một cách bất lực của anh di chuyển đến hai người đàn ông đang ở gần lò sưởi, trước khi hướng cái nhìn đến Emma.” Nhưng tiểu thư, chồng của người đã mất”, anh chỉ ra với vẻ đáng thương.

Emma tròn xoe mắt. ”Sebert, tại sao ngươi không thể giống như những người hầu khác và lắng tai nghe trộm từ ở ngoài cửa?”

“Tôi…” Sebert cố gắng kéo mình ra khỏi sự căm phẫn, nhưng Emma tiếp tục.

“Vậy ngươi làm đi, ngươi sẽ biết được rằng ta cưới ngài Amaury de Aneford. Ngay lập tức. Trước khi em họ và dì của ngài Fulk có thể đến đây và Bertrand có thể đặt ra yêu cầu và đòi hỏi đến lâu đài và chính ta”

“Ngài Bertrand? Mẹ của ngài ấy?” Sebert trông có vẻ hoảng sợ. Anh ta cũng nhớ lại đám cưới và sự độc ác của phu nhân Ascot đối với người hầu.

“Đúng vậy”. Emma nói một cách hờ hững. “Bây giờ hãy làm như ta nói và kiếm một vài người đàn ông và đi tìm chồng ta.Ngài ấy đang bị lạc hay đại loại thế. Ngài ấy phải được mang đến đây, ngay lập tức. Và trong tương lai, hãy vui lòng cố gắng giữ kín những cuộc đối thoại quan trọng này để ta không phải lãng phí thời gian giải thích mọi thứ cho ngươi”.

“Vâng, thưa tiểu thư”. Sebert nói ngay lập tức, gật đầu và vội vã đi ra cửa.

Rolfe mở miệng định cố gắng làm cho anh hầu bình tĩnh trước các mệnh lệnh của chị họ mình nhưng không may là anh hầu đã bỏ chạy mất, Emma đã không cho anh có cơ hội để làm điều đó. Một lần nữa, di chuyển đến giữa cầu thang nàng đã nhìn xuống và hét lên “MAUDE!”

Người hầu gái có mặt ngay tức thì, bay xuống cầu thang giống như đang bị ma đuổi theo. “Vâng, thưa tiểu thư?”

“Những bông hoa. Ta phải có vòng hoa và mạng che mặt. Và một cái áo dài mới”

“Một mạng che sao, thưa tiểu thư?” Mặt của Maude rõ ràng trở nên ngây ngốc, đờ ra như tảng đá.

“Đúng, Maude, một mạng che mặt”, Emma rít lên với sự cố gắng kiên nhẫn. “Ta được kết hôn. Ta cần mạng che mặt”.

“Kết hôn?” Maude há hốc với nàng.

“Ngươi có hiểu từ đó không? Emma hỏi một cách dữ tợn.

“Vâng.Nhưng thưa tiểu thư…mạng che mặt của cô…tất cả quần áo đều…”

“Đen. Ta biết. Tệ thật. Chắc là phải có chút ít sự giúp đỡ đây. Làm theo chỉ dẫn của ta, Maude.”

Nuốt xuống cái ực. Maude gật đầu, quay lại đi hướng về phía đầu cầu thang, do dự một chút, sau đó quay lại và nhấc tay mình lên. “Mavis!” sau cùng thì cô cũng đã hét lên và lao vút lên cầu thang. Chỉ trong chốc lát sau một hầu gái khác, một người trẻ hơn, cũng cách thức gần giống như người đầu tiên, đang lao thẳng xuống cầu thang. Có thể đoán ra ngay được đó chính là Mavis, và cô ấy đang lao đi đặt mua vòng hoa trong khi Maude hiển nhiên là đang đi tìm những bộ quần áo cần thiết.

“Thứ lỗi cho tôi, các quý ông, tôi cần phải thay đổi một chút”, Emma nói, với một sự bình tĩnh hoàn toàn tương phản với những tiếng náo động mà cô đã gây ra trước đó. “Hãy đến nhà thờ, các quý ông. Chúng ta sẽ đợi chồng tôi ở đó”.

Cha xứ dõi mắt nhìn theo khi nàng đi lên cầu thang với một cảm giác khá giống như là sự kinh ngạc, quay lại nhìn Rolfe. “Quả là một tiểu thư…,” rốt cuộc cuối cùng ông cũng có thể cất tiếng.

“Đúng”, Rolfe thở dài và đi đến cái bàn, nơi đang đặt một cái mâm trên đó có một bình rượu và ba cái ly bên cạnh: “ Làm một ly chứ, thưa Cha?”

Đức Cha bắt đầu mím môi trong sự cố gắng phản đối, sau đó thay đổi suy nghĩ của mình. “Được”. Ông nói với tâm trạng nặng nề rồi bước đến tham gia cùng với anh. “Chỉ có thể là thứ này thôi”