Cánh cửa chầm chậm mở ra, chiếc bóng của Caleb, trông ít đáng sợ hơn thấy rõ, được bao quanh bởi ánh sáng từ căn phòng phía sau hắn. Phải thừa nhận là tôi vô cùng nhẹ nhõm khi nhìn thấy hắn. Caleb. Tôi ngăn mình lại trước khi kịp thốt ra tên hắn, và thay vào đó hít một hơi thật sâu. Ngồi xuống…chời đợi. Hắn đứng cạnh cửa, rồi ung dung tựa lên nó. Một vật trông như váy ngủ bằng lụa nằm hờ hững trong tay trái hắn. Tôi nhìn chằm chằm khi hắn giơ nó về phía mình. Mệt mỏi, tôi cố nhận rõ biểu cảm của hắn trong bóng tối. Lại một trò chơi chết giẫm nữa sao? Nếu là thế, thì đây là trò tàn nhẫn nhất.
“Sao, Mèo Con? Em sẽ mặc nó vào hay cuối cùng cũng đã vượt qua được cái thú hay ủy mị rồi?” Tôi chờ đợi lời châm chọc tiếp theo xuất hiện, nhưng hắn chỉ nhìn tôi với vẻ dò hỏi. Tôi bước về phía hắn và nắm lấy chiếc áo, tin chắc sẽ vấp phải sự kháng cự. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra, thế là tôi ngã dúi về trước, gò má va chạm với lồng ngực hắn trong một khắc ngắn ngủi trước khi đứng thẳng trở lại. Hắn bật cười, một nụ cười gần như… ngọt ngào.
Chất vải mềm mại và mượt mà trượt qua những ngón tay trong lúc tôi quan sát cửa ra vào. Tôi chưa từng ở gần cánh cửa để mở đến vậy, và cơn phấn khích của tôi hiện ra rất rõ ràng. Ánh sáng tràn vào từ căn phòng phía sau hắn thu hút tôi ghê gớm. Tôi lóng ngóng với bộ váy lụa trơn trượt.
Hai bàn tay Caleb bất ngờ đưa về phía tay tôi. Hắn giữ chúng thật yên, xua đi sự run rẩy khỏi đôi tay đang phấn khích quá độ. Tôi nhìn lên, cuối cùng cũng đã nhìn rõ những đường nét của hắn trong ánh sáng dìu dịu từ căn phòng bên cạnh. Thật kì lạ, tôi rất mong được thấy hắn dưới ánh sáng ban ngày, thật sự thấy hắn, rõ ràng như vào cái hôm định mệnh đó trên đường. Chuyện đó dường như đã xảy ra từ lâu lắm rồi.
Bàn tay phải của hắn đưa về phía mặt tôi. Bản năng thuần túy bảo tôi phải nhắm mắt lại khi hắn vuốt ve một bên chân mày tôi, rồi đến xương gò má, đường cong của quai hàm và cuối cùng, ngón cái của hắn lướt qua bờ môi cong cong. Cơ thể tôi đung đưa. Các bản năng trước kia là hay chống lại những ve vuốt của hắn đã rời bỏ tôi ở một thời điểm nào đó, nhưng tôi lại không thể nhớ chính xác từ khi nào chúng đã dừng lại. Giờ thì sự động chạm của hắn lại rất được trông chờ. Da thịt tôi vô thức tràn ngập háo hức, chờ đợi một cái chạm nhẹ để thỏa mãn cơn đói khát mới mẻ này. Thình lình, tôi có thể cảm thấy sức nặng của hắn trên lưng mình, nghe thấy tiếng gầm gừ trầm đục của hắn ở bên tai khi hắn đoạt lấy khoái cảm từ tôi. Tôi thả rơi chiếc váy ngủ vào đôi tay thành thục của hắn và mở mắt, đầy mong đợi nhưng cũng vô cùng kinh ngạc. Tôi đã cố, và đã thất bại trong việc kiềm nén cơn run rẩy khi tay hắn tròng bộ váy qua đầu tôi. Chất vải lụa lướt trên da thịt tôi từ đầu đến chân, ban đầu thì mát lạnh, sau ấm dần lên khi hấp thụ hơi nóng cơ thể.
“Đấy,” giọng hắn khàn khàn. Thêm một cái vuốt ve nữa, lần này là dọc theo cánh tay tôi. Tôi nhìn trân trân vào vồng ngực hắn, những chiếc cúc đen trên nền vải tối màu. Hắn nắm lấy tay và dắt tôi ra khỏi phòng. Hai nhũ hoa tôi se lại, ấn lên nền vải lụa.
Hắn thật sự sẽ để tôi ra ngoài sao? “Đi nào,” hắn nói, nở một nụ cười chấp thuận. Nhưng tôi chỉ đông cứng người. Tôi liên tục tự hỏi: chuyện này thật sự đang xảy ra sao? Và như mọi khi, câu là trả lời chính là: phải.
Tôi bước vào phòng khách như thể bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Đó là nơi tôi sợ phải thâm nhập đến kì cục. Tôi chần chừ, căn phòng có cảm giác quá to lớn, quá lạnh lẽo và quá sáng chói với đôi mắt nhạy cảm của tôi. Tôi siết chặt tay Caleb, cần sự đảm bảo rằng hắn đang ở gần mình, và rồi dừng lại. Cách suy nghĩ của tôi thật quái đản, nhưng chẳng có cách nào thay đổi được nó cả. Việc một con tin tìm kiếm sự chở che từ kẻ bắt cóc mình gọi là gì nhỉ? Hội chứng Stockholm? Tôi mắc phải nó rồi sao? Liệu nó có lây nhiễm giống bệnh cúm không? Thật ngu ngốc khi tự hỏi như thế. Câu trả lời đơn giản đó là tôi không muốn phải chạm mặt với gã kia, cái gã đã bắt tôi - chỉ vậy thôi. Phải, phải, dĩ nhiên rồi. Những suy nghĩ đó xoa dịu tôi. Caleb vẫn chưa nắm được tôi, không phải theo cách đó. Phải không? Tôi giũ bỏ ý nghĩ kia và buông tay Caleb để nhấn mạnh quan điểm của mình. Nhận lấy đoạn độc thoại nội tâm đó đi.
Mắt tôi hau háu thu vào mọi bề mặt, mọi vật thể, vì ai mà biết lúc nào tôi lại bị nhốt vào cái hộp đen đó nữa chứ. Ngước nhìn trần nhà, cao gần bốn mét, tôi thấy kinh ngạc trước những xà nhà bằng gỗ nối từ bức tường này sang bức tường kia. Căn phòng thật đẹp, cổ kính và đồ sộ. Bên dưới chân tôi là sàn gạch gốm, loại lớn, với họa tiết hình hoa. Thảm thêu và đèn treo tường bao phủ căn phòng rộng lớn, làm nổi bật bộ ghế thấp kiểu cổ. Tôi có cảm giác mình đang đứng trong một căn phòng khách của thế kỉ mười tám. Vào bất kì lúc nào, một người đàn ông đeo cà vạt, tay vung vẩy một chiếc gậy thời thượng nhưng khá vô dụng, cũng có thể bước vào và mời tôi dùng trà. Dù vậy, chỉ cần nhìn qua khung cửa hình vòm dẫn vào tiền sảnh ở ngay đối diện phòng tôi là biết, quý ông “mời trà” chắc chắn sẽ không phải là người Anh. Nơi này mang quá nhiều tinh thần Tây Ban Nha. Tôi đang ở chỗ quái nào vậy? Phía bên trái, tôi chú ý thấy một gian bếp. Ít ra còn có bàn ở đó. Và ở ngay phía đối diện, nằm bên tay phải, tôi cuối cùng nhìn thấy…một khung cửa sổ.
Tôi nghĩ mình vừa kêu ré lên như con nít. Rồi tôi chạy thẳng về phía cửa sổ, giũ khỏi cái nắm tay của Caleb khi hắn cố ngăn tôi, song lại không đuổi theo. Tôi siết lấy những chấn song, nhìn ra ngoài. Giờ vẫn là ban đêm! Ước sao lúc này là ban ngày; tôi đã không nhìn thấy mặt trời trong…trong…trong? Não bộ không thể xử lý bất kì điều gì khác ngoài quan sát thế giới ngoài kia. Tôi vẫn đang mắc kẹt. Đây chính là một nhà ngục trong nhà ngục. Thế nhưng, đây đã là tự do hơn bất kì điều gì tôi có trong suốt quãng thời gian dài vừa qua, một chút nếm trải, nhưng phải đủ để thỏa mãn tôi.