The Cutting Edge

Chương 5

Giấc ngủ không dễ dàng đến với Brett, anh nhấc người anh khỏi cô, biết rằng cô quá đỗi mảnh dẻ để chịu sức nặng của anh cả đêm, mặc dù anh không thích gì hơn nằm nguyên tại chỗ. Cô thì thầm gì đó phản đối nhưng anh không nghe rõ, và anh kéo cô nằm thoải mái trong vòng tay anh, dỗ dành cô bằng những cái vuốt ve. Đầu cô tìm tới vai anh thật tự nhiên như họ đã cùng ngủ với nhau hàng năm rồi, và cô rúc sâu vào anh trong giấc ngủ, mái tóc đen mượt mà của cô xoã dài trên vai và cánh tay anh.

Đôi môi sắc nét của anh mím thành một đường thẳng khi anh tưởng tượng lại cuộc tình của họ trong tâm trí. Cô có tất cả những gì anh mong mỏi và còn hơn cả vậy. Không phụ nữ nào khác trong đời anh đã làm anh điên cuồng đến thế vì dục vọng, và sự thật rằng cô vẫn là trinh nữ làm nó còn đặc biệt hơn, khác hơn, làm anh chẳng còn viết ddwongf nào để kìm hãm mình. Anh không phải kiểu người đàn ông ngồi chờ cơ hội mang vận may đến. Khi cô nói với anh đó là lần đầu tiên của cô, anh đã nhận ra cô không chuẩn bị gì để bảo vệ mình khỏi bị mang thai, và anh lag người phải quan tâm đến việc đó. Anh không nghĩ rằng cô để ý thấy anh đã ngừng lại trong một chốc lát. Nhưng khi anh ân ái với cô, vùi sâu trong cô, anh chợt nghĩ sẽ ra sao nếu anh không dùng biện pháp bảo vệ nào hết, và ngay lập tức anh muốn làm cô mang thai; anh muốn cô thai nghén đứa con của anh. Anh vô cùng bực tức với sự cần thiết phải cẩn thận. Anh muốn trao cô tinh tuý đàn ông trong anh, sự kết hợp kỳ diệu của cơ thể họ sẽ tạo thành một đứa trẻ, đứa trẻ con anh.

Trước đây, anh chưa bao giờ muốn đưa một phụ nữ nào về trang trại, nhưng anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra Tessa ở đó thởi mái như cô đã từng ở đó cả cuộc đời. Cô thích ngôi nhà quê mùa vững chãi với lò sưởi lớn, đất đai mênh mông, những ngọn núi cao. Anh có thể tưởng tượng hình ảnh cô cưỡi ngựa bên cạnh anh, khuôn mặt thanh thoát, đẹp lạ lùng của cô hồng lên vì vui thích. Và anh có thể tưởng tượng thấy cô trên giường anh.

Anh mỉm cười uể oải. Chẳng nghi ngờ gì bố anh sẽ yêu mến cô. Có người đàn ông nào trên trái đất mà Tessa không thể mê hoặc đến mất chiếc tất cuối cùng? Dựa vào sự thật là Tom đã thẳng thắn tự nhận là nhu nhược không thuốc chữa với đàn bà, Brett biết chắc chắn ông và Tessa sẽ lặp lại đúng y hệt ngay từ buổi đầu. Cô sẽ có Tom quấn quanh ngón tay nhỏ bé của cô ngay giây phút ông nghe thấy giọng nói kéo dài rề rà của cô.

Ký ức xuyên qua anh, và anh nhắm mắt lại vì một cơn đau nhói buốt của dục vọng. “Em yêu anh,” cô đã nói, Những lời du dưong êm ái, và anh chưa từng biết chúng có thể nghe đúng - hợp lý đến vậy.

Những thứ anh đang nghĩ tới và cảm nhận được hoàn toàn xa lạ với anh, và trong vài góc trong tâm trí anh không bị cô quyến rũ, anh cay đắng oán hận Tessa vì làm anh phải nghĩ đến chúng. Tại sao cô không thể giống như những người phụ nữ khác mà anh đã từng có? Chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ trên giường, một cái hôn tạm biệt thường tình, rồi anh sẽ bước ra khỏi cuộc đời cô vẫn tự do như anh đã từng khi bước vào. Đấy mới chính là điều anh mong muốn, nhưng nó đã không theo ý anh. Cô đã trao anh điều anh muốn, quyền sử dụng cơ thể ngọt ngào mềm mại của cô, nhưng thế nào đó mà trong khi trao đi cô đã nhận lại của anh những điều mà anh không muốn mời chào.

Cuối cùng anh xoay người, vươn tay tắt đèn, và đột ngột bóng đêm khép chặt xung quanh anh, nhưng anh vẫn không thể ngủ đựơc.Thân mình nóng ấm của cô áp vào bên cạnh anh quá tuyệt đến nỗi anh chỉ muốn quay lại và ấn hoàn toàn anh vào trong cô. Hơi thở khe khẽ của cô hầu như không thể cảm giác được , nhưng anh vẫn thấy nó vuốt ve trên da anh. Anh đã ngủ với rất nhiều đàn bà, nhưng anh chưa bao giờ muốn ôm lúc ngủ; vậy mà bây giờ anh không muốn thả cô ra. Một người đàn ông có thể làm quen với việc này nhanh lắm.

Anh sẽ lấy cô, anh bình thản nghĩ. Cô hợp với anh nhiều hơn anh nghĩ là có thể. Ngay lập tức sau khi họ kết hôn, anh sẽ đặt dấu chấm hết cho cái thói đùa giỡn với mọi thằng đàn ông của cô. Cô là của anh, và anh sẽ không đứng một bên mà nhìn cô đùa bỡn với một thằng đàn ông khác với nụ cười chậm rãi và giọng nói rề rà ngọt như mật ong của cô.

Một cảm giác hài lòng dâng trong lòng anh khi anh tưởng tượng làm đám cưới với cô. Đúng thế, Đấy chính là điều anh muốn. Hôn nhân chưa bao giờ được tính đến trong kế hoạch tương lai của anh, nhưng Tesa đã thay dổi tất cả. Sự bất mãn anh từng cảm thấy với cuộc sống hiện tại của anh đột nhiên kết tinh lại , và anh biết anh sẽ làm gì tiếp theo. Anh sẽ cưới Tessa , bỏ việc ở Carter-Marshall và đưa cô về Wyoming. Cuộc sống ở trang trại là cái mà anh muốn, cái mà anh thích nhất, và cô sẽ phù hợp hoàn toàn với nó. Đã đến lúc anh chàng Tom già phải lên chức ông rồi, dù sao đi nữa. Ý nghĩ đầu tiên là những thằng con trai anh sẽ có với Tessa, rồi trí tưởng tượng của anh lại thêm vào hình ảnh của một đứa con gái bé bỏng mang nụ cười mê hoặc của Tessa cùng đôi mắt to xanh biếc, và một mớ tóc đen loăn xoăn trên đầu cô bé. Anh vã mồ hôi đầm đìa. Trời đất ơi, anh đang để ý nghĩ của anh lang thang đến đâu vậy? Một đứa con gái của Tessa sẽ làm anh mất ăn mất ngủ hàng năm trời, tự hỏi thằng nhãi ranh hoang đàng nào đang đánh hơi quanh cô con gái bé bỏng của anh, và con gái bé bỏng của anh có thể tán tỉnh cuồng nhiệt và khích lệ mấy thằng nhãi ranh hoang đàng đó.

Trong bóng tối, một nụ cười toe toét miễn cưỡng nở ra trên khuôn mặt cứng cỏi của anh. Cuộc sống với Tessa sẽ không bao giờ buồn chán. Và cô nói cô yêu anh. Cô sẽ cưới anh ngay không do dự, bất cứ lúc nào anh muốn. Nói chung, đây là một kế hoạch hết sức thoả đáng. Anh thư giãn, ôm Tessa sát vào anh hơn, mùi nước hoa quyến rũ của cô thoang thoảng trêu ngươi anh khi anh chìm dần vào giấc ngủ.

Tessa thức dậy trước buổi sáng hôm sau, ngủ không yên bởi sức nặng và hơi ấmkhông quen thuộc trên giưòng cô. Khi cô mở mắt ra, cô thấy mình đang nhìn chằm chằm vào gáy anh. Lúc nào đó trong đêm, anh trở mình nằm sấp và bây giờ anh đang giang chân giang tay thoải mái trên giưòng, chiếm hết phần giường của anh và lấn cả sang phần cô. Hơi thở cô nghẹn lại trước hình ảnh mái tóc nâu bù xù của anh, dày như bờm sư tử, và cô vươn một bàn tay run rẩy ra chạm vào anh trước khi cô nhận ra mình đang làm gì và giật vội lại. Để cho anh ngủ. Cô sẽ phải nói gì với anh sáng nay? Cô sẽ phải hành động như thế nào? Ngạc nhiên, cô nhận ra mình đang bồn chồn lợ phải đối mặt với anh buổi sáng sau đêm yêu đương. Niềm đam mê gượng ép họ vừa chia sẻ làm họ gần gũi với nhau về mặt xác thịt, nhưng cô không chắc chắn cô chiếm vị trí nào trong những mặt khác.

Thận trọng, cô trượt khỏi giường và chộp lấy áo choàng, lặng lẽ rời khỏi phòng đi tắm. Mắt cô lo lắng. Cô đã nói với anh cô nghĩ sao về anh, nhưng thậm chí trong những giây phút đam mê nhất của hai người anh vẫn không thể hiện anh cảm thấy gì với cô ngoài sức hút thể xác. Như thế là đủ với cô rồi, cô giễu cợt chấp nhận, đứng dưới vòi sen và để nước chảy mạnh trên mặt mình. Cơ thể cô đau đớn và nhức nhối, nhắc cô nhớ tới sức mạnh của anh, nhắc cô nhớ tới điều đã xảy ra giữa hai người đêm trước.

Cô ngừng lại, ý nghĩ của cô lang thang. Nó thật tuyệt, quá tuyệt đến nõi cô nghĩ cô có thể chết được bởi niềm khoía cảm sâu sắc của nó. Đến nỗi nó giống như…

Cô chưa bao giờ tưởng tượng nó có thể quá phóng đãng, và qúa rung động như vậy.

Sau khi tắm xong, cô quấn mình trong áo choàng và ghé mắt nhìn vào trong phòng ngủ, nhưng Brett vẫn còn đang say sưa. Cô vào bếp pha một bình cà phê rồi ngồi xuống bàn, khoanh hai tay để trên mặt bàn và nhìn chằm chằm vào hư không, những ý nghĩ của cô quanh quẩn bên người đàn ông đang nằm trên giường cô và cơn đam mê tình ái họ vừa chia sẻ suốt đêm qua. Cho dù anh trong cơn đam mê, nhưng cô vẫn cảm giác đựoc một phần nào đó của anh vẫn không ở đó, không thể chạm vào, những phần quan trọng nhất trong cảm xúc của anh chỉ đứng ngoài nhìn vào không tham gia vào cuộc ân ái của họ. Tại sao anh lại muốn lấy đi của cô nhiều thế, trong khi anh từ chối chia sẻ phần tình cảm đó của anh. Cô không muốn kìm hãm cảm xúc của mình; Tessa đã hưởng ứng với anh quá nồng nàn nên không có lúc nào tỉnh táo mà ghìm lại mình. Cô muốn dâng hiến cho anh mọi thứ có thể, nhưng vì anh đã giữ lại bản thân, nên cô cảm thấy nên phải đề phòng và không chắc chắn vào bản thân mình. Cô không thích cảm giác này. Cô chưa bao giờ là kiểu người không chắc chắn. Cô thường hay quyết đoán, biết ngay lập tức cô muốn gì, mặc dù cô cũng có óc thực tế tương đương để đoán đựoc cơ hội của cô có thể có điều cô muốn không.

Cô muốn Brett, muốn anh với ham muốn nữ tính dữ dội mà cô chưa bao giờ trải nghiệm. Anh trở thành nhu cầu thiết yếu với cô như không khí cô đang hít thở.

Cà phê đã pha xong, và khi cô đang tự rót cho mình một tách thì cô nghe tiếng Brett lục đục. Ngay lập tức cô cảm thấy cả người ấm sực, và cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Hấp tấp uống vội ngụm cà phê, cô làm lưỡi cô bị bỏng, và hai bàn tay cô run rẩy. Cô đặt tách cà phê xuống trước khi cô tự đổ cà phê lên người mình. Đừng có hành động như thiếu nữ mới bước vào đời nữa! cô tự quở trách, nhưng không lời quở mắng nào trên thế giới có thể làm trái tim đang đạp rộn rã của cô bình tĩnh lại được.

"Tessa."

Giọng anh sáng nay trầm khàn gợi cảm, và một cơn rùng mình hưởng ứng lan dọc sống lưng cô. Chậm chạp, cô quay đầu lại nhìn anh đang đứng trên ngưỡng cửa bếp chỉ mặc có mỗi một chiếc quần đùi xanh sẫm. Bị thôi miên bởi vẻ nam tính cứng cỏi, dẻo dai của anh, mắt cô trượt xuống phía dưới người anh, lục soát anh từ đỉnh đầu xuống tới tận gót chân, và không bỏ qua bất cứ một centimet nào giaw hai điểm đó. Hơi nóng bắt đầu làm má cô hơi đỏ lên, nguyên nhân là một cái gì đó pha trộn giữa sự kích động và ngượng ngùng.

Anh dõi mắt nhìn khuôn mặt biểu cảm của cô, nhận ra cái nhìn thán phục không che giấu trong cách cô nhìn anh, và và sự cả gan ngây thơ của cô làm anh chỉ muốn xốc cô lên và mang cô trở lại giường. Rồi thì, thật không tin nổi, cô đỏ mặt bối rối.

Anh bước lại phía cô, quàng cánh tay quanh cô và kéo cô ngả vào ngực anh thư giãn. “Tại sao lại đỏ mặt ?” Anh hỏi dịu dàng.

“Đêm qua…em đã hành động…và những điều em nói…”

“Và những điều chúng ta đã làm,” anh kết thúc, cười khẽ trên đầu cô. “Em có ổn không?” Cũng nhiều như anh đã muốn tiếp tục làm tình với cô nữa, anh cảm nhận được sự mảnh mai yếu đuối của cơ thể cô với những cái xương mỏng mảnh, dễ vỡ, và anh không muốn làm đau cô.

“Có ạ,” cô thở dài, tựa đầu cô vào anh. Hai tay cô trượt quanh thắt lưng căng cứng của anh, rồi bắt đầu tìm kiếm dọc theo những bắp cô mạnh mẽ trên lưng anh. “Hơi đau một chút, chỉ thế thôi.”

Anh hôn những lọn tóc quăn xoã trên trán cô, rồi vuốt chúng ra sau, tự dạy mình bài học về tính kiên nhẫn. Anh có thể chờ; không dễ đâu, nhưng anh có thể chờ. Nhớ lại kế hoạch của anh đêm qua, anh cảm thấy một nỗi bức bách phải thực hiện nó bằng được. Càng nhanh càng tốt, anh phải đưa cô tới trang trại. “Tuần tới,” anh thì thầm, “nếu anh thu xếp để rảnh rang được, anh sẽ đưa em về trang trại cả thứ bảy và chủ nhật.”

Cô ngẩng đầu lên, và mắt cô lấp lánh vui thích. “Trang trại! Em thích lắm. Nhưng tại sao anh lại cần phải thu xếp mới rảnh được? Thậm chí các sếp cũng thường đi nghỉ vào cuối tuần cơ mà.”

“Thường,” anh đồng ý, mỉm cười trước sự thiếu kiên nhẫn của cô. “Nhưng đây không phải là công việc thường_” Anh ngừng lời, cau mặt với chính mình. Điều này chẳng giống anh chút nào khi giãi bày tâm sự với ai đó, đặc biệt là những vấn đề nhạy cảm, nhưng anh gần như buột mồm kể hết mọi chuyện cho cô. Điều này một lần nữa chứng minh cô đã ảnh hưởng đến anh nhiều đến đâu, cô đã in dấu của mình trong suy nghĩ của anh sâu nặng đến mức nào.

Đang hoà hợp với anh ở một vị trí thật gần gũi, cô cảm nhận được nỗi căng thẳng dột ngột của anh. Nụ cười của cô phai đi. “Brett? Có việc gì không đúng ở đây hả anh?” Bây giờ đã thấy cảnh giác, cô nhớ lại những lời bàn tán về Brett Rutland. Sự xuất hiện của anh có nghĩa là có vấn đề, không phải với anh, mà là với những người phải đương đầu với anh. Anh được gọi là Sát thủ dùng rìu. Anh đào bới đến tận gốc rễ của vấn đề, và những người gây nên nó phải bị thôi việc. Và sau khi nói chuyện với Brett ngày hôm qua, Perry Smitherman đã hành động như cua nằm trong giỏ. “Perry…có việc gì xảy ra trong phòng kế toán hả anh? Có phải là Perry không?”

Một cách bản năng anh lấp liếm che đậy câu nói lỡ miệng của mình, mặc dù anh không thấy thoải mái khi cô nhanh chóng nhận ra manh mối của vấn đề. “Không, không phải là việc đó,” anh thì thầm, làm cô xao lãng bằng cách cúi xuống hôn cô. Anh giữ miệng cô dưới miệng anh, nhàn hạ nếm náp cô, cho đến khi sự căng thẳng trong cơ thể anh tăng lên báo cho anh biết anh phải chậm lại thôi.

Mánh khoé của anh đã phát huy tác dụng, gần như hoàn hảo. Cô níu chặt lấy vai anh, cơ thể mềm mại của cô áp sát với anh. Anh có thể có cô bây giờ, anh nhận ra, và rên lên thành tiếng. Sự quyến rũ quá mạnh. Cho dù anh quan tâm đến cơ thể yếu ớt của cô, cho dù sự thật là anh cần phải làm việc với Evan, anh vẫn vòng tay ôm qaunh người cô, nâng bổng cô lên. Ngay lập tức, vòng tay mảnh khảnh của cô vòng qua ôm lấy cổ anh, và cô bắt đàu hôn anh mãnh liệt khi anh bước trở lại phòng ngủ với cô bám lủng lẳng quanh cổ, quanh người anh.

Evan thử gọi Brett ở khách sạn lần nữa, và lần nữa lại không thấy trả lời. Nhăn mặt, anh ta vứt điện thoại trở lại giá. Không giống Brett chút nào: biến mất trong lúc còn nhiều việc phải làm, mà lại không cho ai biết nơi để tìm anh. Brett là một người khó dò, nhưng khi bắt tay vào việc, thì anh lại là một người rất đáng tin cậy. Trong trí nhớ của Evan, đây là lần đầu tiên Brett không ở đúng vị trí khi công việc cần đến anh.

Thực ra thì cũng chẳng có gì phải lo lắng nhiều. Brett có thể tự kiềm chế bản thân, và công việc thì vẫn ở đó, chẳng chạy đi đâu được. Evan bắt đầu đọc qua đống tài liệu vừa được in ra từ máy tính, dụi mắt mệt mỏi khi gặp những chỗ in nhoè. Máy in cần phải thay băng mực mới thôi, chứ nhoè nhoẹt thế này làm cho công việc của anh lại càng phức tạp. Anh vẫn đeo đuổi cảm giác rằng anh đã bỏ qua điều gì đó, điều gì đó rất dễ thấy mà đáng lẽ anh phải phát hiện ra ngay từ đầu. Một trong những tài khoản là giả ; nó phải như vậy. Nhưng anh đã mất nhiều thời gian lần theo tất cả các tài khoản, và tất cả chúng đều hợp pháp một cách hoàn hảo; anh đã kiểm tra chúng một không bỏ sót điều gì rồi. Đáng lẽ nó đã rất dễ tìm, như là mảnh cuối cùng của trò chơi ghép hình, nhưng nó lại không hoạt động theo cách đó. Không có gì sai sót, nhưng anh không thể tống khứ cái cảm giác rằng cái điều anh đang tìm vẫn đang ở trong đám giấy này, chỉ chờ anh tìm ra nó.

Chó chết! Đám giấy in cứ lởn vởn trước mắt anh, anh nheo mắt để điều chỉnh lại tầm nhìn. Anh sẽ mù mất trước khi kết thúc cái công việc khốn nạn này.

Điện thoại reo, và anh chộp lên nghe. “Evan Brady.”

“Có tìm được gì không?” Giọng cộc lốc của Brett gầm gừ vào tai anh.

“Chẳng có gì. Tôi bắt đầu nghĩ rằng ai đó đã ngắt điện thoại của anh rồi chứ. Tôi đã cố gọi anh cả ngày nay.”

“Không phải vậy đâu. Tôi đang ở trong phòng và sẽ sang chỗ anh trong vài phút , ngay khi tôi tắm xong. Anh có sẵn chút cà phê nào không?”

Evan thò tay ra lắc lắc cái bình cà phê anh ta gọi mang lên lúc nẫy. Không nghe tiếng gì hết . “Để tôi gọi phục vụ phòng vậy.”

Bett nhanh chóng tắm qua loa, nhận thức rõ ràng anh đã dùng cả ngày để làm tình thay vì làm việc trong khi anh còn bao nhiêuviệc chưa xong, nhưng chỉ là vì anh không có khả năng rời Tessa một bước nào. Cô là chất dẫn lửa, làm nổ tung các mạch máu anh, hoàn toàn không điều khiển được. Cách cô hưởng ứng với anh làm tất cả mọi thứ khác trôi tuột ra khỏi đầu óc anh, cho đến khi không còn gì quan trọng bằng việc phải có cô thêm nữa, hàn chặt cơ thể họ với nhau hết sức anh có thể, xoá đi hai bản thể riêng rẽ để trở trhành một. Khi anh ra về cô vẫn còn đang ngủ, cuộn lại một bên vì kiệt sức. Anh đã vuốt thẳng mấy tấm trải giường nhàu nhĩ và kéo một tấm chăn lên trùm kín cô tới tận vai, chống lại sự khẩn thiết cởi bỏ quần áo lại và trườn vào giường cạnh cô. Cô là người có sức quyến rũ mạnh mẽ nhất anh từng biết, đủ làm anh xao lãng khỏi công việc, nhưng anh đang có việc phải làm, dù cho có hơi muộn để nhớ đến nó.

Sau khi mặc vào một cái quần khaki và một cái áo sơ mi dệt kim chui đầu, anh sang phòng Evan ở cùng khách sạn rồi cong ngón tay gõ cửa phòng.

“Cửa mở đấy; vào đi!”

Evan nhìn đỡ mệt mỏi hơn lúc trước, nhưng anh ta vẫn còn đang cáu kỉnh, nhìn cái gạt tàn đầy ắp trên bàn cũng biết anh ta căng thẳng đến mức nào. Căn phòng ngập ngụa mùi thuốc lá hôi rình, Anh ta không hỏi Brett về sự vắng mặt kéo dài của anh. Evan đã làm việc với Brett đủ lâu để biết Brett sẽ để cho ai đó thâm nhập vào đời anh sâu đến giới hạn nào, và những giới hạn đó cũng chẳng thay đổi là mấy kể từ khi anh ta biết Brett.

Nhưng Evan vẫn nhìn ngắm Brett kỹ lưỡng, có một cái gì đó khác khác ở Brett. Anh nhìn có vẻ mệt mỏi, và anh cần phải cạo râu, nhưng anh nhìn…có vẻ hạnh phúc. Và hài lòng một cách đáng ngạc nhiên. Không dễ để đọc được suy nghĩ của Brett; anh không hẳn là đang tươi cười, nhưng lờ mờ có dấu hiệu mãn nguyện trong mắt anh, một nét buông thả thư giãn trên miệng anh. Một người đàn bà! Evan nghĩ, và phải giấu ngay nụ cười. Và không phải là bất cứ một người đàn bà nào. Phải là Tessa Conway. Đã cùng làm việc với nhau một thời gian rất dài, và Evan cũng khẳng định rất lâu trước đây rằng người đàn bà có thể làm cho Brett phải chú ý đến không hề tồn tại, nhưng đó là trước khi anh, và Brett, gặp Tessa Conway.

Ngáp dài, Evan đứng lên và duỗi dài những bắp thịt mỏi nhừ. “Tôi phải đi lại thư giãn một lúc đây không có tôi mọc rễ ở cái ghế này mất.”

Brett thay chỗ anh ta và cầm đống giấy tờ đặt lên lòng anh, rồi duỗi thẳng ra trước đôi chân dài ngoằng của anh và gác chúng trên mặt bàn cà phê trước mặt . Đến lúc người phục vụ mang bình cà phê mới pha lên thì anh đang cau mày tập trung vào công việc, mọi thứ khác trôi tuột khỏi đầu óc anh khi anh kiểm tra đống tài liệu từ dòng này sang dòng khác với một cái bút chì. Evan rót hai tách cà phê rồi đặt cạnh Brett một tách, nhưng anh ta vẫn không ngồi xuống, đi đi lại lại trong phòng .

“Vẫn mê mệt à?” Brett hỏi khẽ, kiểm tra dòng khác.

“Ừ. Và còn mù dở nữa. Việc đầu tiên tôi sẽ làm sáng thứ Hai là bắt phải thay ngay băng mực mới cho máy in.”

Trang giấy in rất mờ, Brett công nhận, hai tiếng sau, anh cảm thấy như mắt anh sụp xuống, và anh ngừng đọc, ngửa đầu dựa vào lưng ghế và day day sống mũi giữa hai mắt. “Hết cà phê rồi à?”

“Nó trống rỗng từ cả tiếng trước rồi.”

Brett nhìn đồng hồ. Đã gần nửa đêm, và anh tự hỏi Tessa đã đi ngủ hay cô đang bồn chồn không yên vì thiếu anh. Anh muốn mình làm việc đến mệt lử, nếu không thế anh tự biết mình sẽ quẳng ngay công việc và quay sang nghĩ về cô, ham muốn cô nữa. Ngủ với cô đêm trước đem lại sự thoả mãn vô tận, giống như ôm cô trong vòng tay anh lúc họ cùng ngủ với nhau theo cách nào đó đã hoàn thiện con người anh.

Quay lại nhìn vào trang giấy in, mắt anh bắt gặp một từ lặp đi lặp lại thường xuyên trong bảng thấu chi. Cái từ đó làm anh chú ý đến vì nó trùng với tên của Tessa. “Chúng ta trả cho Công ty Conway, Inc. rất nhiều lần vào những khoản gì thế? Nó hoạt động trong lĩnh vực nào?”

“Nhà cung cấp,” Evan nói. “Họ đã cung cấp cho Carter Engineering nhiều năm rồi, những vật liệu xây dựng cơ bản. Tôi đã kiểm tra.”

Vài phút sau, Brett ngẩng lên. “Thế còn Conmay?”

“Đấy chính là điều tôi nghĩ anh sẽ hỏi.” Evan đứng rất yên, chăm chú nhìn Brett. “Conmay là của hai người, Connors và Mayfield.”

Mắt Brett nheo lại. “Chúng ta chuyển tiền trả cho một hãng tên Conway, Inc. và một hãng tên Conmay, Inc. đúng không? Cả hai đều hợp pháp à?”

“Chết tiệt tôi đi nếu tôi biết,” Evan lẩm bẩm, dừng lại cạnh Brett và cúi xuống nheo mắt nhìn hai cái tên gần giống nhau. “Tôi đã hoàn toàn không nhận thấy đấy. Tôi cứ nghĩ đó là cùng một tài khoản.”

Brett bắt đầu giở lại những trang mà anh đã kiểm tra qua, nhìn lần cập nhật đầu tiên của tên Conway, Inc. Bản năng báo với anh họ đã bắt đầu đi đúng hướng. Conway, Inc. …Nếu nó không giống tên Tessa, anh sẽ không lưu tâm đến nó.

“Chúng ta cần một computer,” anh nói dứt khoát, đứng dậy. “Chúng ta có thể lần vào dữ liệu nguồn.” Sẽ dễ dàng hơn để theo dấu của tài khoản này với máy chủ.

“Cũng được,” Evan đồng ý. Giống như Brett, anh ta ngửi được mùi thành công, và điều đó xua đi nỗi mệt nhọc của anh ta. Họ có thể làm việc bao lâu họ muốn, không sợ bị phát hiện, vì là đêm thứ bảy, thực ra đã bước sang Chủ nhật rồi, và cả toà nhà sẽ hoàn toàn trống trải chẳng có ai ngoài mấy người bảo vệ.

Đến khoảng ba giờ sáng thì họ đã cùng khẳng định chắc chắn là minh đi đúng hướng. Tất cả việc họ phải làm bây giờ là lần ra kẻ tham ô. Máy tính ghi nhận quá trình chi trả cho Conway, Inc. từ khoảng hơn một năm trước, không bao giờ là những khoản chi thường kỳ đều đặn, và không bao giờ chi những khoản đặc biệt lớn; nhưng lúc này vài nghìn, lúc khác vài nghìn, chẳng mấy chốc đã thành một khoản tiền đáng nể. Tất cả các séc chuyển khoản đều được lưu bằng microfilm, nhưng chúng không có khả năng lưu giữ chữ ký của những tấm séc bị hủy; tất cả chúng đều được đóng dấu bằng con đấu cao su có ghi CHỈ DÙNG ĐỂ ĐẶT CỌC, CONWAY,INC. với số tài khoản và tên ngân hàng ở dưới. Brett ghi nhanh xuống tên số tài khoản và địa chỉ.

“Lưu lại đấy để xem chúng ta có thể tìm ra giấy rút tiền không, hay tên sở hữu chủ của tài khoản này.” Anh nhức hết cả đầu vì nhiều giờ chăm chú nhìn vào màn hình sáng xanh của máy tính. Mất hết cả kiên nhẫn, mất kiên nhẫn đối với chính anh và cả công việc đã chọc cho anh điên lên sau bao ngày qua. Sớm thôi, anh im lặng tự hứa với mình. Sớm thôi anh sẽ được về trang trại, và sự mệt mỏi của anh lúc đó sẽ chỉ do công việc thể chất nặng nhọc, không còn phải còng lưng ngồi nghắm nghía mấy tờ giấy in mờ tịt hay lạc lối trong mê lộ của chương trình máy tính, lục lọi thông tin trong hệ thống lưu trữ điện tử. “Buộc chúng lại để một chỗ rồi về ngủ thôi.” Evan còn hơn là mong muốn, và họ lái xe vè khách sạn trong yên lặng. Về đến phòng mình, Brett cởi quần áo và nằm dài trên giường , gần rên lên lên vì những cơ bắp của anh có dịp thư giãn. Kết quả đã ở trong tầm tay anh lúc này, và anh muốn làm cho xong luôn đi. Anh muốn bỏ nó lại phía sau và về trang trại. Thật nực cười, nhưng nhiều năm trước đây, khi anh đang học trung học, trang trại không lôi cuốn anh như bây giờ. Nó là tổ ấm, nhưng phần còn lại của thế giới vẫn đang vẫy gọi anh, thách thức anh sử dụng trí tuệ sắc bén và lạnh lùng của anh khuất phục nó. Anh đã làm được; anh đã gây dựng được thành công cho bản thân, bằng cách sử dụng tính gan góc bình tĩnh và quyết đoán của mình. Anh không chỉ rất giỏi trong những việc anh làm, và anh cũng được trả kha khá cho việc đó, nó đã mang lại cho anh khả năng đầu tư và tăng thêm lợi nhuận cho tiền bạc của mình. Sự nhạy bén về tài chính của anh đã mang lại cho trang trại một chỗ dựa tài chính vững vàng, có nhiều khả năng khắc phục được thói đỏng đảnh của thị trường thịt bò hơn rất nhiều các trang trại khác. Tessa sẽ không phải nhớ lại thời nhỏ khó khăn trôi qua trong trạng trại cũ xiêu vẹo của cô. Cô vẫn có khả năng mặc đồ lụa, nếu cô muốn.

Anh nhắm mắt, nhưng hình ảnh cô lấp đầy tâm tưởng anh, và anh lại mở mắt ra lại, biết rằng anh không thể ngủ được nữa. Cơ thể anh bừng bừng, như là cô vẫn đang nằm sát anh, hai chân, hai tay cô quấn quanh anh.

Thật là sự trùng hợp quái quỷ khi gã biển thủ đã dùng cái tên Conway.

Trí nhớ của anh tua lại như chụp ảnh; ngay lập tức anh nhớ lại hồ sơ cá nhân của Tessa, và ngày cô vào làm việc. Cô đã àm việc cho Carter Engineering khoảng mười lăm tháng. Tên biển thủ đã khởi đầu khoảng mười ba tháng trước. Cô làm việc trong phòng kế toán. Và cô quan hệ rất thân thiện với Sammy Wallace.

Anh chửi thề ầm ĩ trong bóng tối. Quái quỷ, anh đang nghĩ gì vậy? Đó không phải là Tessa; cô là tất cả ánh mặt trời và tiếng cười rộn rã. Không, đó phải là Sammy Wallace, thằng khốn đã lấy họ của Tessa như một sự dâng hiến méo mó. Giống như tất cả đàn ông, Sammy Wallace có thể dễ dàng trở thành ngu ngốc khi liên quan tới Tessa.

Nhưng, mẹ hắn chứ, tại sao hắn lại phải lôi kéo cô vào âm mưu bé tẹo bẩn thỉu này? Chẳng lẽ hắn không nhận ra rằng dùng tên cô sẽ ngay lập tức làm cô thành đối tượng nghi vấn sao? Miệng Brett mím lại. Tất nhiên hắn có nhận ra! Tại sao không trút bỏ tội lỗi lên Tessa? Wallace đủ năng lực để biết rằng cô sẽ ít thích kiện hắn hơn bất cứ người nào khác đang làm việc ở Carter Engineering.

Anh muốn đập thằng khốn kiếp ấy một trận cho răng hắn rơi xuống họng vì đã đặt cô vào tình thế hiểm nghèo như thế.

Anh quá mệt mỏi đến nỗi toàn thân nhức nhối, và bình mình đã sắp ló dạng, nhưng anh vẫn không ngủ được. Anh nghĩ mãi về Tessa, về ngày anh ở với cô… hầu như chỉ ở trên giường. Ý định tốt đẹp của anh chẳng đáng một xu rỉ khi đối mặt với sự quyến rũ của cơ thể cô; anh không thể có đủ cô. Dù họ có vừa làm tình hoang dại đến đâu, anh lại bắt đầu ham muốn cô ngay khi nó vừa kết thúc. Anh đã trải qua nhiều mối quan hệ với phụ nữ, nhưng cho đến cô, anh vẫn chưa hề tưởng tượng rằng có một nỗi khao khát sâu đậm như anh có với cô, và chắng gì có thể thoả mãn đựợc nỗi khao khát đó. Nhưng anh đã cố thử, và cô đã phải thiếp đi mệt lử khi anh rời nhà cô về, mái tóc đen của cô xoã tung trên gối.

Hình ảnh đó ám ảnh anh. Anh nằm sấp mặt xuống gối không yên, nỗi oán giận chua xót lai lớn lên trong anh lần nữa. Anh không thích ép buộc ham muốn của anh lên cô. Anh thích luôn kiềm chế, nhưng với cô thậm chí anh còn chẳng kiềm chế nổi cơ thể mình, và anh không thể làm mình rời xa cô. Anh không thích quyền lực cô có với anh. Anh không thể rũ bỏ hình ảnh cô khỏi tâm tưởng anh! Thậm chí ngay lúc này, khi anh rất cần ngủ, anh vẫn nhớ cảm giác của cơ thể mịn màng của cô dưới anh, cảm giác hai chân cô xiết chăt hông anh, nơi sâu thẳm, ấm áp trong cô. Da thịt anh khuấy động, và anh khẽ chửi tục. Thậm chí trên giường, cô vẫn ve vãn, trêu chọc, cười cợt lảng tránh anh. Anh đã quá bị ám ảnh bởi tình dục để có thời gian đề cập tới chuyện kết hôn, nhưng sớm thôi, anh sẽ đặt dấu chấm hết cho tình trạng đáng trách này. Khi họ cưói nhau, khi anh đã có cô trên giường anh mọi đêm, dành riêng cho ham muốn của anh, lúc đó anh sẽ kiềm chế mình. Vơi ý nghĩ đó trong đầu, anh chìm vào giấc ngủ, nhưng thậm chí trong giấc ngủ của anh, có vẻ anh vẫn bị tra tấn bởi quyền lực mà cô áp đặt lên anh, và giành giật quyền kiểm soát mối quan hệ của họ với cô. Anh chưa bao giờ cảm giác mãnh liệt như vậy về một người đàn bà, và những cảm giác của anh vừa không được mong đợi, vừa không được chào đón. Trong đời anh, anh chỉ tin có Tom, nhưng bây giờ anh có vấn đề mang tên Tessa để giải quyết, và với anh , cô vẫn hành xử như một người khó hiểu. Cô vừa mỏng manh vừa mạnh mẽ, lảng tránh chuyện tình cảm với bất cứ ai ngoài anh, và ngay cả khi anh ân ái với cô, anh cảm tưởng rằng anh vẫn không có cô hoàn toàn, một phần của cô vẫn ở ngoài vòng kềm toả của anh, và cô làm anh say mê, ngay cả trong giấc mơ.

Khi anh thức dậy, trời đã ngả về chiều; điều đầu tiên anh nghĩ đến là chắc Tessa phải kinh ngạc tự hỏi anh ở chỗ quái quỷ nào cả đêm qua và gần hết ngày nay. Anh đã cầm điện thoại lên định gọi cho cô trước khi một nỗi oán giận nổi sóng trong lòng anh. Chết tiệt, anh không phải trình diện với cô như một cậu học trò tiểu học!

Anh quẳng cái điện thoại trở lại giá; rồi lại tự cáu với mình vì có ý định ra vẻ bề trên và anh nhấc điện thoại lên lại, quay số phòng Evan. Evan trả lời sau hồi chuông thứ ba,giọng anh ta đục và vẫn đang còn vẻ ngái ngủ, và Brett biết anh ta cũng giống anh, bây giờ Evan mới có thời gian để ngủ. “Tôi lại chỗ Tessa,” anh nói thẳng toẹt. “Anh có thể tìm tôi ở chỗ cô ấy nếu cần.”

“Được rồi,” Evan đồng ý giọng ngáingủ, rồi bật cười. “Tôi khôngtrách anh đâu. Nếu tôi có thể có cơ hội với cô ấy, tôi cũng không phí thời gian trong phòng khách sạn đâu!”

Brett tắm và cạo râu, cặp mày cau lại của anh là bằng chứng cho tâm trạng tồi tệ của anh. Anh đang phát ốm lên vì mệt mỏi với chuyện mọi thằng đàn ông anh gặp đều thèm nhỏ rãi ra trước Tessa giống như lũ chó đói thèm cục xương vậy. Cô là của anh. Chưa từng tên đàn ông nào được ôm cô loã lồ trong tay như anh đã từng. Với tay anh, miệng anh và sự chiếm hữu hoàn toàn trong cơn ái ân, anh đã đóng dấu sở hữu của anh lên cô, lên từng centimet mịn màng đáng yêu của cô. Anh cháy bỏng thèm muốn cô nữa, để vùi sâu anh trong cô và ôm cô thật chặt để giữa hai người không còn một khoảng cách nào dù hẹp đến mấy, để bảo vệ cô khỏi mối đe doạ mơ hồ đang treo lơ lửng trên đầu cô. Anh hy vọng rằng sẽ không ai kể cho cô biết cô đã bị sử dụng như một vỏ bọc để che giấu một kẻ tham ô. Cô thích Sammy Wallace. Rồi cô sẽ phải chịu đủ lo lắng khi hắn ta bị bắt, đấy là cô còn chưa biết mình bị hắn ta lợi dụng.

Nửa tiếng sau anh bấm chuông cửa nhà cô. Rồi mất kiên nhẫn, anh không thèm gọi chuông nữa mà đấm vào cửa thình thình.

“Đừng có giục cuống lên!” anh nghe tiếng cô thì thầm cáu kỉnh bên kia cửa, và nhướng mày ngạc nhiên trước tâm trạng tồi tệ của cô. “Ai thế?”

“Anh,” anh trả lời ngắn gọn.

Cửa đóng im ỉm, và cô nói cũng ngắn gọn như vậy, “Anh muốn gì?”

Làn sóng tức giận tác động đến anh mạnh đến nỗi anh phải nghiến chặt răng, nỗ lực kìm nén nó. Cô đang chơi kiểu gì vậy? Anh sẽ không cãi nhau với cô qua cánh cửa đâu nhé. “Tessa, mở cửa đi,” anh nói bằng giọng kiềm chế, rồi quát lên, “Ngay lập tức!”

Cô mở cửa, nhưng chắn lối anh vào. Mặt cô lạnh lẽo và vô cảm, nhưng mắt toé lửa xanh biếc. Cô không có một kinh nghiệm nào về chuyện yêu đương trước đây, nhưng cô ngay lập tức biết rằng cô không thích lên giường với người tình của cô, người đàn ông mà cô yêu, và thức dậy trên một cái giường trống vắng và một căn hộ trống vắng, mà không một lời nhắn cho cô biết anh ta đi đâu hay khi nào anh ta sẽ trở về, và không gọi một cú điện thoại nào cho cô suốt ngày. Brett Rutland quá kiêu ngạo đến nỗi anh ta nghĩ cô vẫn đợi anh ta trên giường, nơi anh ta đã rời bỏ cô hả.

Anh dấn một bước về phía trước, áp đảo cô, nhưng cô không lùi lại để anh bước qua cửa. Đôi mắt xanh sẫm của anh nheo lại. Cô nghĩ có thể chặn đường anh bằng thân mình cô à? Ý tưởng đó quá nực cười, nếu anh có tâm trạng để cười. Cô chỉ vừa chạm đến vai anh, và anh nặng hơn cô ít nhất bốn lăm cân; cơ thể anh cuộn lên những cơ bắp mạnh mẽ, trong khi tất cả người cô đều mềm mại và mượt mà, ngay cả khi cô đứng đó trừng trừng giận dữ nhìn anh ngoan cố. Tại sao anh chưa bao giờ để ý đến cái vẻ kiêu hãnh bướng bỉnh trong nét mặt cô nhỉ? Cô có một tính cách nóng như lửa, anh đột nhiên nhận ra,một tính cách thường được giấu sau tiếng cười nhàn hạ, vì cô bảo vệ chính mình bằng sự dửng dưng và hài hước. Cô trở nên giận dữ chỉ khi cô thật sự quan tâm đến cái gì thôi.

Cô quan tâm. Trước khi cô nhận ra anh đang sắp sửa làm gì, anh đặt tay lên hông cô và âu yếm nhấc cô lên ngang tầm mắt anh, giữa cô lơ lửng trong không khí. “Anh đã làm việc cả đêm,” anh giải thích với giọng bình thản, lặng lẽ. “Evan và anh vừa chỉ lên giường lúc bình minh. Khi anh tỉnh dậy, anh tắm, cạo râu rồi đến thẳng đây. Anh không mấy khi cho ai quyền đòi hỏi anh một lời giải thích anh đi đâu hay làm gì như thế này đâu .”

Cô vẫn quắc mắt nhìn anh. Nếu anh cho rằng đó là mộtlời xin lỗi , thì anh cần phải học hỏi nhiều trong lĩnh vực này; nhưng rồi thì, nó thực sự chỉ là một lời giải thích, và một lời giải thích miễn cưỡng. Mặc dù vậy, hiểu theo cách ngược lại, anh đã công nhận rằng cô có quyền nhận đựơc một lời giải thích. Nỗi tức giận của cô nguôi đi, nhưng cô vẫn không có khả năng tha thứ cho anh hoàn toàn.

“Đặt em xuống,” cuối cùng cô nói, giọng cô cũng bình thản như anh.

“Hôn anh trước đã.”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, rồi ngượng ngùng. “Không. Nếu thế. Anh sẽ…chúng ta sẽ…”

Một nụ cười khẽ thích thú làm cái miệng khắc nghiệt của anh cong lên. “Em bé, anh đã rồi đấy, và dù sao chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ.”

Cô chỉ muốn nện cho anh một trận. “Anh không kém trong lĩnh vực khẳng định cái tôi nhỉ?”

“Hay bất cứ lĩnh vực nào khác,” anh thì thầm, và từ từ áp cô vào anh. “Vòng chân em quanh anh đi.”

Cáu tiết, cô đẩy anh ra. “Brett, chúng ta đang đứng ở giữa cửa mở đấy! Đặt em xuống!”

Anh bước thêm một bước nữa vào phòng và đá cửa đóng sập lại sau lưng. “Tessa,” anh gầm gừ, và ép chặt miệng anh trên miệng cô. Hai tay cô bấu mạnh vào đôi vai mạnh mẽ của anh, và cô cố lần nữa đẩy mình ra khỏi anh , và một lần nữa không mang lại kết quả mong muốn. Miệng anh nóng bỏng nhúc nhích trên miệng cô, mở môi cô bằng sự xâm lược của lưỡi anh, và cô rùng mình vì dòng điện khoái cảm làm người cô nảy giật lên. Với tiếng rên rỉ không lời, cô ngừng việc cố gắng duy trì cơn tức giận của mình. Mặc dù chỉ muốn cho anh một cái bạt tai, nhưng cô yêu anh, và yêu anh thích thú hơn rất nhiều so với chống đối anh. Anh không bày tỏ một tình yêu lâu dài và tận tuỵ, nhưng anh vẫn trao cho cô rất nhiều hơn bất cứ người đàn bà nào khác đã từng quan hệ với anh. Anh đã cho cô quyền được chất vấn anh. Cô đã không chọn một người đàn ông dễ chịu để yêu, nhưng anh khác tất cả đàn ông khác, và cô sẽ làm tất cả anh là của cô.

Hơi thở anh nặng nhọc, miệng anh đói khát khi anh di chuyển dọc xuống họng cô. Cong cô lên cho anh bằng một cách tay cứng rắn kẹp chặt quanh eo cô, anh khép bàn tay còn lại trên ngực cô. Hai chân cô tự động giang ra cho anh; cô nâng chúng lên quàng đùi cô hai bên lưng anh, hai mắt cá chân ngoắc vào nhau khoá sau lưng anh. “Đúng rồi,” anh hổn hển vào họng cô khi anh ấn mình vào giữa vòng ôm của cô. Anh sờ nắn ngực cô, vắt ép ra những tiếng kêu khe khẽ vì khoái cảm từ cô và làm cô quằn quại áp vào anh cho tới khi anh không thể chịu đddựng sự dày vò ngọt ngào này lâu hơn nữa và bắt đầu bước về phía buồng ngủ, vẫn có cô quàng chặt quanh anh.

“Nói anh nghe em yêu anh đi,” anh ra lệnh bằng giọng thầm thì trầm khàn khi anh đặt cô lên giường và nhanh chóng lột bỏ quần áo cô.

“Em yêu anh.” Cô nhìn thấy tia hài lòng loé trong mắt anh, hài lòng và một cái gì khác nữa, cái gì đó lạnh lùng và không thể dò đoán , và cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Nhưng rồi anh cũng trần truồng và anh nhào xuống giường cùng cô, phủ lên cô bằng da thịt rắn chắc, nóng bỏng của anh. Anh lao vào cô ngay lập tức, quá mạnh đến nỗi móng tay cô bấm vào lưng anh. Anh làm tình với cô với niềm đam mê đến thành bạo lực, nhưng cũng vẫn luôn tự chủ, và anh cũng điều khiển cô, dẫn dắt nhịp điệu và tốc độ cuộc tình , vắt kiệt cảm xúc của cô. Anh dâng cô khoái lạc vô chừng , nhưng thậm chí ở đỉnh điểm của hạnh phúc, cô vẫn tự hỏi lý do của cái nhìn chua cay giận trách anh đang hướng vào cô.