Thệ Bất Vi Phi

Chương 214: Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư yên*

EDIT: DOCKE

*(Nghĩa đen) Trong ba người cùng đi, chắc có người là thầy của ta. (Nghĩa bóng) Nói lên tầm quan trọng của tập thể.

Ta có cảm giác, từ đó về sau, Thiên Bảo công chúa đối với ta trở nên rất khách khí. Còn không phải sao, bây giờ chúng ta đang ngồi cùng nhau uống trà trong tiếng nhạc du dương, không khí hòa hợp. Thật sự có vẻ giống như người một nhà. Tuy nói rằng Tề Thụy Lâm thường xuyên ở một bên phụng phịu, không nói tiếng nào nhưng ba người chúng ta, thoạt nhìn còn không phải miễn cưỡng cũng tạo thành một cảnh tưởng thê thiếp hòa thuận, phu xướng phụ tùy hay sao? 

Hôm nay, ba người chúng ta lại tụ tập lại một chỗ. Thiên Bảo công chúa hé mắt nhìn Tề Thụy Lâm một chút. Hắn vẫn ngồi một bên, không nói tiếng nào, giống như Bồ Tát vậy. Thiên Bảo công chúa hiển nhiên đang muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng ở đây, liên tục sai bảo hạ nhân châm trà thay nước, bưng điểm tâm. Nhưng Tề Thụy Lâm vẫn không lên tiếng, nàng còn có cách nào nữa đây?

Ta ở một bên, nhìn thấy mà buồn cười. Muốn cười mấy tiếng nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng lắm. Vì thế, cười liền biến thành nhíu mày. Nhưng mặt vừa nhăn lại thì Tề Thụy Lâm rốt cuộc mở miệng hỏi: “Ái phi, nàng sao vậy?”

Cái tên chết bầm này, hắn cũng phản ứng nhanh thật. Ta đang suy tư nên trả lời thế nào, không thể ngờ được Thiên Bảo công chúa cũng hỏi: “Giả muội muội, muội có khỏe không?”

Rõ ràng là đang ra vẻ vợ cả quan tâm đến tiểu thiếp đây mà…

Ta nhàn nhạt nói: “Không có gì, chẳng qua là mấy ngày nay không ngủ được ngon giấc. Trước kia còn có Tư Đồ giúp ta mát xa. Bây giờ nàng không có bên người ta nữa, quả thật có chút không quen…”

Tề Thụy Lâm quan tâm nói: “Ái phi, hay là để ta mát xa cho nàng một chút nha?”

Ta không thể ngờ được hắn sẽ nói như vậy. Hắn nói vậy, còn không phải là cố tình miệt thị người khác hay sao? Thiên Bảo công chúa ở một bên, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã nở nụ cười, nói: “Muội muội, chuyện nào có đáng gì, cứ kêu Tư Đồ cô nương đến hầu hạ muội là được rồi…”

Xem ra, nàng cố ý không cho Tề Thụy Lâm làm trò, ở trước mặt nàng mà biểu diễn tình chàng ý thiếp. Ta gật gật đầu, cười với nàng, cảm kích nói: “Đa tạ công chúa…”

Tề Thụy Lâm dùng ánh mắt lạnh lung quét qua, liếc Thiên Bảo công chúa một cái nhưng cũng không nói ra điều gì thái quá, chẳng qua chỉ nhàn nhạt uống một ngụm trà. Chỉ có điều gương mặt hắn, thật ra lại không được nghiêm túc như vậy…

Chỉ chốc lát sau, Tư Đồ bị người dẫn đến. Ta vừa thấy, hình như Tư Đồ lại béo lên một tí. Thật hiển nhiên, nàng lại lo lắng rồi. Chỉ có điều, hẳn là không phải chịu khổ nhiều, tinh thần rất tốt. Nhìn thấy ta ngồi ở trước bàn, mắt rưng rưng lệ. Thiếu chút nữa đã nhảy phóc lên giống như con chó nhỏ rồi. Ta trông thấy bước chân của nàng, liền phát hiện ra võ công của nàng, không ngờ vẫn chưa bị phế bỏ. Không khỏi nhìn Thiên Bảo công chúa với một ánh mắt cực kỳ cảm kích. Thiên Bảo công chúa cũng đáp lại ta bằng một nụ cười cực kỳ ấm áp, nồng nàn như gió mùa xuân.

Sau cuộc gặp gỡ cực kỳ hòa thuận này, ta cùng với Tư Đồ trở về phòng của mình. Vài ngày sau, gian phòng nơi chúng ta ở cũng được cải thiện không ít. Ban đầu chỉ là một căn phòng thấp bé chật hẹp giống như nhà tù, bây giờ đã được dời đến một khách phòng rộng rãi hoa lệ. Tuy bên trong bên ngoài cửa sổ vẫn còn không ít mật thám âm thầm theo dõi, nhưng nếu muốn ra khỏi phòng để đến hoa viên dạo một vòng thì vẫn không thành vấn đề.

Ta cảm giác sâu sắc rằng, mặc kệ là chuyện gì, nghịch cảnh cũng được mà thuận cảnh cũng tốt, chỉ cần bản thân cố gắng thì mọi chuyện sẽ luôn phát triển theo triều hướng tốt. Còn không phải sao, chất lượng cuộc sống chẳng phải đã được cải thiện rồi đó sao?

Ta đang suy nghĩ lung tung thì bị một người từ phía sau ôm lấy. Ban đầu còn tưởng là tên lưu manh Tề Thụy Lâm kia, sau lại có cảm giác sau lưng mềm nhũn, lúc này mới tỉnh ngộ. Hóa ra là người bạn thanh mai trúc mã, Tư Đồ. Ta còn chưa nói nên lời thì giọng nói nghẹn ngào của nàng đã vang lên. Nước mắt chảy thẳng xuống cổ ta. Nàng nói: “Tuệ Như, ta cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa…”

Ta nghĩ, chẳng phải đã gặp được rồi đó sao? Ta có khi nào lại sẽ im hơi lặng tiếng mà biến mất được chứ? Thật là kỳ lạ, đáng để ngươi khóc lóc thảm thiết đến vậy sao? Lại còn là người đã được học võ công tuyệt đỉnh nữa chứ. Ta không khỏi hoài nghi trong long. Người học võ công, vì sao lại không giống như mấy nữ hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp, tính cách kiên định, kiên cường bất khuất, ngược lại còn mang tư thái của một cô bé con, nói khóc là khóc ngay được như vậy nhỉ? Có thể thấy được, đôi khi những thứ được viết trong tiểu thuyết cũng chẳng có được mấy  phần sự thật.

Ta xoay người lại, ôm lấy nàng. Cảm giác nàng thật sự là béo hơn một chút. Ta hỏi: “Tư Đồ, sao lại thế được, sao ta có thể biến mất được chứ? Không phải ta vẫn yên ổn ở đây hay sao?”

Tư Đồ lau nước mắt nói: “Tuệ Như, ngươi không biết đâu. Mỗi ngày ta phải ở đâu, cô đơn một mình sợ hãi đến mức nào. Sợ ngươi sẽ vô duyên vô cớ mà bỏ ta mà đi, để lại một mình ta ở đây…”

Ta thở dài nói: “Ngươi quên rồi sao, ngươi bị Tề Thụy Lâm bắt đến Đại Tề, ta đã cứu ngươi như thế nào. Làm sao có thể mặc kệ ngươi không lo chứ?” Ta lo nghĩ hỏi nàng, “Xem ra, võ công của người vẫn còn. Ngươi có biết Tiểu Phúc Tử và lão cha bị nhốt ở đâu hay không?”

Tư Đồ lắc đầu: “Tuệ Như, chẳng qua ta chỉ bị người ta điểm huyệt mà thôi. Lúc được thả ra, bọn họ đã giải huyệt cho ta. Còn về phần Tiểu Phúc Tử và lão cha, chúng ta không ở cùng một chỗ. Nhưng cũng không cách nhau xa lắm đâu. Nơi giam giữ chúng ta vô cùng đặc biệt, vô cùng chắc chắn. Tất cả đều được dựng nên từ những tảng đá lớn. Bên trong hai lớp đá còn có gắn thép tấm. Căn bản vốn là không có khả năng trốn ra được. Cho nên, bọn chúng cũng không cấm chế ta điều gì khác, chẳng qua chỉ điểm huyệt đạo rồi xiềng chân còng tay mà thôi. Ta nghĩ, bọn họ cũng rất có khả năng đang còn ở trong đó…”

Ta nói: “Nếu vậy thì, ngươi còn nhớ rõ nơi đó hay không?”

Tư Đồ nói: “Ta vừa ra khỏi đó đã bị bịt kín mắt bằng một mảnh khăn đen. Hơn nữa, mãi khi đi đến hoa viên mới được giải huyệt đạo. Nhưng ta biết người đã giải huyệt cho ta. Nghe giọng nói, là một lão bà bà lụ khụ, rất già mà hình như còn có bệnh nữa. Bà ấy còn ho hai tiếng. Nếu như để ta nghe lại tiếng ho của bà ấy, ta hẳn sẽ nhận ra được…”

Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi nhận ra được ư, trí nhớ của ngươi tốt đến vậy cơ à?”

Tư Đồ hừ một tiếng: “Ngươi cũng đừng xem thường ta. Sau khi ta cùng với Tiểu Phúc Tử luyện Cửu Âm Chân Kinh, thính lực tốt lên không ít, không còn là Tư Đồ trước đây nữa đâu…”

Ta nhớ lại chuyện nàng nghe lén, lời nàng nói có lẽ cũng rất đáng tin, bèn nói: “Hiện giờ xem ra, chỉ khi nào tìm được lão bà bà ho khan kia thì mới có thể lần theo dấu vết của bà ấy mà tìm ra nơi giam giữ bọn họ…”

Tư Đồ gật gật đầu, nói: “Chỉ có tìm được bà ấy mới có thể cứu Tiểu Phúc Tử và lão cha ra được. Không có bọn họ, chúng ta muốn thoát khỏi nguy hiểm, e rằng rất khó…” Nàng thoáng dừng rồi nói, “Chỉ có điều, cho dù chúng ta có tìm được bọn họ, dựa vào thực lực của hai người chúng ta không thôi thì sợ rằng cũng không thể nào cứu bọn họ ra được…”

Ta nói: “Chỉ dựa vào hai chúng ta thì đương nhiên không được. Nhưng mà, ta đã phát hiện trong số tôi tớ trong phủ này có một người rất thú vị. Tuy hắn đã dịch dung, nhưng tay hắn vẫn không hề thay đổi. Đó là một đôi tay của cung thủ. Hắn còn thiếu ta một mạng. Bây giờ, đã đến lúc hắn phải trả lại rồi…”