Thệ Bất Vi Phi

Chương 181: Tê phượng cung

Edit:Docke

Cho nên, chỉ cần ta vừa ra khỏi phủ thái tử, bất kể là đến nơi nào của hoàng cung đều có Tư Đồ, Tiểu Phúc Tử kè kè bên người. Còn Diệp Bất Phàm, khẳng định cũng âm thầm lén lén lút lút đi theo…  

Có thể nói, trong hoàng cung, được sự bảo hộ của hai đại cao thủ, ta đều đã đi khắp lượt. Ta còn cố ý đến bên ngoài Tê Phượng Cung, nơi ở của hoàng hậu, dạo qua dạo lại. Không ngờ một chút động tĩnh cũng không có. Ta không khỏi đắc ý dào dạt. Nghĩ rằng, không thể ngờ được, hoàng cung Đại Tề cũng có thể bị ta hiên ngang đi lại…

Ngày đó, ta lại đến bên ngoài Tê Phượng Cung thì thấy không khí bên trong Tê Phượng Cung cực kỳ khẩn trương. Khu đất trống trước cung điện đứng đầy cung nữ. Cũng không phải tất cả đều là người của Tê Phượng Cung, mà còn có cả cung nữ trong Tử Lung Cung của Đức Phi. Ai ai cũng đều cấm khẩu, im thin thít, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi. Hai thái giám sắp xếp cũng lộ vẻ khẩn trương. Hình như Tê Phượng Cung đang xảy ra một sự kiện thiên đại.

Ta nghĩ, nếu cung nữ của Đức Phi cũng ở đây, như vậy chứng minh Đức Phi nương nương đã đến Tê Phượng Cung. Không biết có chuyện gì mà khiến cho Đức Phi nương nương phải đến nơi này?

Ta đi thẳng vào Tê Phượng Cung. Đám cung nữ, thái giám đó nhìn thấy ta, đều nhận biết, cũng không cản lại. Ta đi thẳng một mạch vào Tê Phượng Cung, chỉ thấy trong sảnh, Đức Phi nương nương đang quỳ gối còn hoàng hậu thì vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Đức Phi nương nương. Thấy ta bước đến hành đại lễ với bà, bà mới nhàn nhạt nói: “Thái tử phi không ở trong cung mà lại đến đây muốn giao du với kẻ xấu hay sao?”

Ta vội đáp: “Mẫu hậu, người đừng hiểu lầm. Nhi thần chẳng qua chỉ đi ngang qua đây, nhìn thấy bên ngoài có nhiều cung nữ, thái giám như vậy, nhất thời nảy sinh lòng hiếu kỳ, cho nên mới vào xem…”

Hoàng hậu nhàn nhạt nói: “Thái tử phi cũng quá tò mò. Tê Phượng Cung của ai gia đã bị thái tử phi một ngày dạo qua hết mấy lần rồi!”

Ta bất giác cảm thấy xấu hổ, nói: “Nhi thần muốn được gần gũi hơn với mẫu hậu, nhưng lại sợ quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi, cho nên thường xuyên lưu luyến ở ngoài cung. Lại khiến mẫu hậu chê cười…”

Hoàng hậu lạnh nhạt cười, thế nhưng khi cười lại nổi lên hai cái má lúm đồng tiền thật sâu. Vẻ trang nghiêm đeo trên toàn thân đều được cởi bỏ, lại khoác thêm một chút khờ dại cùng tính trẻ con. Bà nói: “Hoàng nhi, nếu con nghĩ đến ai gia thì cứ trực tiếp vào cung thăm là được. Cần gì phải băn khoăn nhiều như vậy?”

Ta nhìn vẻ tươi cười của bà, không khỏi cũng cười, gục đầu xuống nói: “Mẫu hậu, là nhi thần lo lắng quá nhiều. Sau này nhi thần sẽ thường xuyên quấy rầy mẫu hậu. Mẫu hậu cũng đừng chê phiền nha…”

Hoàng hậu gật gật đầu, từ ái mỉm cười với ta. Sau đó quay đầu nhìn về phía Đức Phi nương nương đang quỳ dưới đất, sắc mặt lại dần dần biến lạnh, hỏi: “Hoàng nhi, con nói xem, cung nữ của nàng ta phạm sai lầm, ta xử phạt nó thì có gì không ổn chứ. Thế nhưng nàng lại tự mình đến cửa như muốn khởi binh hỏi tội vậy, cứ quỳ chết ở trong này không chịu đi. Ta lại muốn nhìn xem, nàng có thể quỳ được bao lâu…”

Ta quay đầu nhìn về phía Đức Phi nương nương. Bà cúi thấp nửa đầu, thần sắc lạnh nhạt mà bình tĩnh. Dường như không phải bà đang quỳ gối trước mặt hoàng hậu, mà là đang quỳ gối trước tượng phật vậy, lại còn ẩn chứa một tia thành kính…

Nghe xong lời hoàng hậu nói, bà cũng không biện bạch, cứ quỳ mãi. Ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Mẫu Vân Cơ cao cao tại thượng. Dáng bà gầy yếu, ăn mặc cũng rất đơn giản, không hề có vẻ quý phái, thật khác hẳn những người trong cung. Từ bên hông nhìn qua, khóe mắt bà có những nếp nhăn lờ mờ, càng hiển thị dấu vết do năm tháng lưu lại trên gương mặt bà…

Mẫu Vân Cơ bị ánh mắt của bà làm cho tức giận bốc hỏa, không thèm nhìn bà nữa mà quay qua ta, nói: “Con xem nàng đi, chẳng qua chỉ là một đứa cung nữ, vậy mà nàng lại làm như muốn đấu với ta đến cùng vậy…”

Ta nghi hoặc nói: “Mẫu hậu, là cung nữ nào mà lại khiến cho hai người như thế?”  Nghĩ rằng, để bọn họ một người bảo vệ một người muốn diệt, cung nữ đó có phải lại tái phạm vào lỗi quyến rũ hoàng đế hay không?

Những gì đầu óc ta nghĩ được, luôn luôn dâm loàn như thế a!

Mẫu Vân Cơ nhàn nhạt nói: “Cung nữ này, phải nói là đồng hương của Đức Phi, đang hầu hạ bên người Đức Phi. Sau khi phạm lỗi đã bị Đức Phi đuổi đến Hoán y cục. Không ngờ, nàng ta còn dám tồn chứa oán khí, nổi lửa phóng hỏa Hoán y cục. May mắn cứu được kịp thời mới không thể gây thành đại họa. Bản cung muốn xử trí nàng. Lúc này, Đức Phi lại te te chạy lại đây bảo vệ cho nàng ta, nói cái gì mà vô tội. Đã vậy thì ban đầu ngươi cũng đừng đuổi nàng đến hoán y cục a…”

Lúc này, Đức Phi mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương. Nàng phạm lỗi, bản cung tự nhiên phải xử phạt nàng. Nhưng nguyên nhân nổi lửa còn chưa điều tra rõ ràng mà đã phán nàng tội chết là quá bất công đối với nàng. Kính xin hoàng hậu nương nương có thể mở lòng từ bi…”

Mẫu Vân Cơ cười, nói với ta: “Con nhìn kìa, người này đúng thật là buồn cười. Tự mình đuổi người ta đến hoán y cục, đến lúc người ta phạm lỗi thì ngược lại chạy đến bảo hộ. Đức Phi à, không phải ai gia muốn nói ngươi. Nhưng chẳng lẽ người bên cạnh ngươi, chỉ có ngươi được quyền xử phạt, còn ai gia thì phạt không được?”

Đức Phi liên tục dập đầu nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chỉ hy vọng hoàng hậu nương nương cho nàng ta một cơ hội. Nói cho cùng thì nàng cũng là bà con thân thích của thần thiếp. Mặc dù ngày thường làm việc không ra gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phóng hỏa…”

Mẫu Vân Cơ nói: “Ý ngươi muốn nói, ai gia thật ra đã xử oan cho nàng ta? Đêm đó, lúc nổi lửa chỉ có một mình nàng ở trong lượng y phòng của hoán y cục. Nơi đó cũng không thể so với ngự thiện phòng, chỉ cần một đốm lửa là có thể bùng cháy. Không phải nàng phóng hỏa thì còn có thể là ai?”

Ta không khỏi hỏi: “Mẫu hậu, nàng phóng hỏa, chẳng lẽ là muốn thiêu chết mình hay sao?”

Mẫu Vân Cơ bị kiềm hãm, nói: “Chuyện này ai gia làm sao biết được? Nàng ta bất mãn với Đức Phi, cho nên dùng cách này để báo thù. Những thứ nàng ta đốt, tất cả đều là quần áo của Đức Phi…”

Ta không khỏi đối với Đức Phi nương nương bội phục sâu sắc. Cung nữ của bà trả thù bà như vậy, ngược lại bà còn nói giúp cho cung nữ đó. Thật sự là một vị nương nương thiện lương, khác hẳn Tuyên Vương không từ thủ đoạn. Ta đương nhiên sẽ giúp bà, ta nói: “Mẫu hậu, không bằng cùng con đến hoán y cục xem sao. Nói không chừng thật đúng như lời Đức Phi nương nương nói, còn có ẩn tình gì đó cũng nên…”

Đức Phi nương nương nghe xong, nâng mắt lên nhìn ta đầy cảm kích. Nhưng ta cũng cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao bà lại khẩn trương với chuyện cung nữ này như thế? Về phần nương nương thiện lượng gì đó, cùng lắm cũng chỉ là ý niệm chợt lóe ra trong đầu mà thôi. Trong lòng ta, làm gì có nương nương nào thiện lương?

Mẫu Vân Cơ trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc cũng đồng ý với đề nghị của ta. Một đám người chúng ta cùng nhau đi đến hoán y cục. Trong lượng y phòng có một mặt tường bị đốt cháy đen thui. Hiển nhiên, từ lúc bị phóng hỏa cũng chưa có ai động tới. Không thể ngờ được, cổ nhân mà cũng có nhận thức như vậy, biết bảo vệ hiện trường. Lượng y phòng là phòng chuyên dùng để phơi quần áo của các nương nương, cho nên khô mát thông gió. Bên trên mở một cái giếng trời để ánh nắng chiếu vào. Quần áo của Đức Phi nương nương được phơi bên cạnh bức tường bị đốt cháy đen kia. Ta cầm lấy quần áo của Đức Phi nương nương, phát hiện quần áo của bà được làm từ tơ tằm mà người trong cung đều ưa thích, thuộc chất liệu dễ dàng bị thiêu hủy nhất. Sát bên cạnh quần áo của bà có phơi một bộ quần áo. Ta nhìn thấy bộ quần áo này mới biết được, vì sao lại phải bảo vệ hiện trường. Bời vì bộ quần áo này là quần áo của hoàng thượng cửu ngũ chí tốn. Nghe nói chính là bộ đại lễ triều phục của hoàng thượng, bên trên được khảm không ít châu ngọc. Ta nhìn trái ngó phải, lại nhìn lên giếng trời, cười nói: “Mẫu hậu, xem ta, người đã hiểu lầm vị cung nữ kia rồi…”

Mẫu Vân Cơ thoáng lộ một tia giận dữ, nhưng vẫn cười nói: “Thật sao? Hoàng nhi hãy nói thử xem, ai gia hiểu lầm nàng như thế nào?”

Ta nói: “Hiện tại cũng sắp đến giờ trưa, không bằng lúc này chúng ta phơi nắng một bộ quần áo đồng dạng, thử xem sẽ xảy ra chuyện gì. Con nghĩ, cho dù nơi này không có người thì bộ quần áo này cũng sẽ bốc cháy…”

Mẫu Vân Cơ nghe xong, cực kỳ tao nhã cười nói: “Hoàng nhi, chẳng lẽ con thật sự biết ma pháp? Có thể khiến cho quần áo vô cớ tự cháy?”

Bà nổi lòng hiếu kỳ, ngoắc nói: “Đến cung Đức Phi nương nương, lấy một bộ quần áo đồng dạng lại đây…”