Thệ Bất Vi Phi

Chương 146: Thanh lâu

Edit: Docke

Ta cùng Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ ngồi trong một cỗ xe ngựa rộng rãi, đối diện là Thụy Vương gia và lão cha. 

Vốn tưởng rằng Lâm Thụy sẽ dẫn theo một đội tùy tùng đông đảo. Không thể ngờ được, ngoại trừ hai mã phu, hắn lại chỉ dẫn mấy người chúng ta rồi cứ thế mà đi. Ta nghĩ, thế này cũng được tính là cải trang vi hành chứ nhỉ. Lại nghĩ, Lâm Thụy có thường hay làm như thế này hay không? Trong hậu cung Tây Sở, khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, hắn đã giả trang thành thái giám thong thả tản bộ ở ngự hoa viên. Tính về thời gian, khi đó, hắn đang là con tin tại Tây Sở, vậy mà dám lẻ loi một mình đi lung tung, không hề ngần ngại sự nguy hiểm xung quanh. Mỗi lần ta gặp hắn, hắn đều mặc quần áo nhẹ nhàng ngắn gọn, tựa như một thư sinh vô hại, nhưng bất thình lình lại gây ra một cú sốc dọa người. Ta nhớ lại lần ta bị hắn lừa lên ngồi trên đầu tường. Tình cảnh cưỡi trên đầu tường, hắn giấu toàn bộ nhân mã ở trong góc tối, bắn ra những mũi tên sắc bén, mau lẹ. Toàn thân hắn, nhìn bề ngoài thì thật sự rất giống như một quả táo bóng loáng nhưng trên thực tế, lại là một quả táo giả, tàng trữ bên trong, tất cả đều là đao kiếm…

Mấy người ngồi trong xe ngựa, cũng không có ai cảm thấy bực bội gì. Có lẽ bởi vì bên trong xe rất rộng rãi. Lại có lẽ là bởi vì Lâm Thụy vẫn lặng lẽ ngồi đối diện. Ta dùng dư quang nơi khóe mắt đảo qua. Hắn ngồi ở đàng kia, trầm mặc và an tĩnh, lại khẽ cau mày, mím nhẹ đôi môi. Như đang tự hỏi một chuyện gì mà hắn không thể nắm chắc. Ta không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Là chuyện gì vậy, khiến cho hắn không thể nắm giữ được?

Dưới đáy lòng ta lại thất kinh. Từ khi nào mà ta lại xem hắn trở thành một vương giả có thể nắm giữ tất cả mọi việc, trong lòng âm thầm khuynh phục hắn như vậy?

Hắn bây giờ đang rơi vào trạng thái trầm mặc. Ngồi ở chỗ kia, cho dù chỉ là một không gian nho nhỏ, nhưng lại tựa như bàn thạch: kiên định, lạnh nhạt. Mà bao phủ chung quanh hắn là khí chất vương giả nhẹ nhàng… Lão cha mặc dù ngồi cùng hàng ghế với hắn, lại có thể nhìn ra được, giữa họ là một khoảng cách rất xa. Ông đối với vị Vương gia này, quả thật cũng là kính cẩn hữu lễ…

Xe ngựa chở chúng ta là một cỗ xe đơn giản bình thường. Có lẽ đây là chủ ý của Lâm Thụy, không muốn gây sự chú ý. Khi ra khỏi phủ, ta còn thấy có mấy chiếc xe đồng dạng cũng xuất phát cùng lúc, đi về bốn phía. Thật rõ ràng, làm thế là muốn đánh lạc hướng chú ý của mọi người. Điều này càng làm ta tin tưởng, nơi mà chúng ta muốn đi đến là một địa phương không thể để người ta biết được…

Nhưng dù thế nào ta cũng không thể tưởng tượng ra được, chỗ chúng ta đến lại là một nơi như vậy…

Vốn nghĩ, Gia Cát xiển sư chính là một xiển sư, nếu không ở trong miếu thì cũng là vùng núi non hoang vắng, ít người biết đến. Dù thế nào ta cũng không nghĩ đến, hắn lại ở nơi này…

Xe ngựa chở chúng ta đi vào cửa sau của một khu nhà lầu bằng gỗ cực kỳ xa hoa. Cửa sau tuy rằng yên tĩnh, không có một tiếng động, nhưng hai gã hộ viện ra mở cửa cũng không làm phát ra một âm thanh nào. Xe ngựa phóng qua cửa, ù ù đi vào. Nhưng xa xa, ta từ trong hậu viên thanh tĩnh này có thể nghe thấy, ở trước viện truyền đến tiếng oanh thanh yến ngữ (những tiếng đưa đẩy của gái làng chơi), tiếng sáo tre. Âm thành này cho ta cảm giác rất quen thuộc. Quen thuộc đến mức khiến ta chấn động…

Không ngờ Gia Cát xiển sư lại ở trong kỹ viện. Tuy rằng chỉ là hậu viện nhưng cũng làm ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc…

Trong lúc nhất thời, ta không khỏi nghĩ: chẳng lẽ ý nghĩa của từ ‘xiển sư’ không phải nói đến mấy tên hòa thượng hay cao nhân thế ngoại gì cả? Mà lại là biệt danh của mấy tú bà sao? Tú bà ở Đại Tề không ngờ lại được gọi là ‘xiển sư’ nha. Chuyện này phải nói là chuyện kỳ lạ nhất thiên hạ rồi. Hay là kỹ nữ khi gặp mama không gọi là mama, mà gọi là xiển sư? Hay có lẽ, vị xiển sư này chính là một mama? Nghĩ nghĩ, ta không khỏi nở nụ cười, lé mắt nhìn qua Tư Đồ. Hiển nhiên nàng cũng không biết sẽ đến một nơi như thế này, hai mắt mở to mà nhìn, rất kinh ngạc. Có lẽ nàng đang nhớ đến chuyện ở Tây Sở ta có mua một gian kỹ viện để dạo chơi, liền bám vào bên tai ta, lén lút nói: “Tuệ Như, vị xiển sư này, xem ra cũng là người đồng đạo với ngươi đó nha…”

Ta vội lắc đầu, nói: “Tư Đồ, hai chúng ta khác nhau rất xa nha. Đầu tiên, ta là nữ, không có khả năng tự trông coi. Tiếp theo, thân là nữ tử, không có khả năng làm ra chuyện gì khiến cho nữ tử phải thống hận đến nỗi không thể không xuất gia…”

Lão cha đi theo phía sau Lâm Thụy, hiển nhiên là đã nghe được chúng ta nói chuyện, quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái. Trong ánh mắt tràn ngập trách cứ. Hiển nhiên, ông đang nhớ đến chuyện phiền phức ta đã gây ra khi ta gạt ông mua về gian kỹ viện kia. Từ khi Hoa Hương Các quật khởi, các gian kỹ viện khác như gặp phải đại địch, hết sức gắn bó hình thành một mặt trận thống nhất, rốt cuộc tra tìm ra được ông chủ phía sau màn. Trong mắt bọn họ, ta… thật sự không có khả năng làm được chuyện này, khả năng duy nhất chỉ có lão cha của ta… Vì thế, bọn họ bắt đầu liên tiếp có những hành động trả đũa ông. Ban đầu là dùng mỹ nhân kế cuốn lấy lão cha. Lão cha trung trinh bất khuất, giáng cho tiểu mỹ nhân kia một cái tát, văng ra xa năm thước. Khiến cho bọn họ cấu kết với quan phủ muốn đổ oan cho lão cha ta vô cớ đánh người. Mưu kế không thành, bọn họ ngay sau đó bịa đặt khắp nơi. Nói tướng quân đại nhân tham dự vào việc kinh doanh kỹ viện và người được sai phái đứng ra xuất đầu lộ diện chính là lão cha của ta. Đương nhiên, cuối cùng, bởi vì không có đầy đủ căn cứ chính xác, việc này không giải quyết được gì. Đương nhiên, người trong quan nha cũng đã nhận được từ ta không ít bạc…

Vào thời điểm đó, lão cha đang trực tiếp muốn cùng tướng quân xuất chinh. Còn ta, vì muốn trốn tránh cơn giận dữ lôi đình của lão cha nên tất nhiên là nếu có cơ hội thì liền đi sớm về khuya, tận lực né tránh thật xa. Mãi đến khi lão cha cùng tướng quân xuất chinh rồi mới dám trở về tướng quân phủ đúng giờ. Lão cha vì thế mới không có cơ hội quản giáo ta nghiêm ngặt, cũng không có cơ hội nào để hỏa thiêu Hoa Hương Các và những lời đồn đãi…

Chỉ một cái liếc mắt của lão cha mà ta đã nhận ra không ít chuyện. Bởi vậy, ta cảm giác ông vẫn có khả năng sẽ tính toán lại nợ cũ. Vì thế, ta liền lủi đến phía sau Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ trốn tránh…

Lâm Thụy quay đầu lại nhìn, vừa thấy đã như hiểu rõ mọi chuyện, mỉm cười với ta. Hắn vẫn mặc bộ gấm y màu trắng như thường lệ, thân cao như ngọc, đẹp đến mức không giống như người thường… Đương nhiên, nếu loại bỏ đi vẻ trêu tức trong ánh mắt kia thì thần thái của hắn hoàn mỹ vô cùng, càng giống thần tiên hơn… Ta không hiểu sao lại lẩn tránh ánh mắt hắn, khiến cho hắn lại hơi hơi mỉm cười, trông thật giống hồ ly…

Tránh khỏi tầm mắt của Lâm Thụy, rốt cuộc hắn cũng không nhìn ta nữa..

Ta lại tự hỏi, cái gã xiển sư này rõ ràng là tính tình cổ quái, đến sống trong một nơi cổ quái như thế. Khiến ta không thể không cho rằng, vị xiển sư này nhất định đã mắc nợ không ít trái tình nên nếu không tránh ở nơi cách tình gần nhất thì cũng phải là nơi xa nhất. Mà chốn thanh lâu này, không phải là nơi gần tình nhất, mà lại là nơi xa nhất sao.

Lâm Thụy đi trước dẫn đầu. Người mở cửa trầm mặc tiêu sái đi trước hắn dẫn đường. Hai gã người hầu kia, trên người cũng không có tục khí như những tên hộ viện thanh lâu bình thường. Ngược lại lại có tư thái như một phó tướng trong phủ đại tướng quân vậy, trầm ổn và bình tĩnh, lại không hề thốt ra một lời nào dư thừa. Không thể không làm ta hoài nghi, nơi này, có thật là thanh lâu hay không đây?