Thệ Bất Vi Phi

Chương 114: Thanh phượng môn

Edit: Docke

Tào công công nói: “Cụ thể là ai thì ta cũng không biết rõ. Chẳng qua có một lần, hoàng thượng đã mắng thật to rằng hoàng đế Đại Tề không đúng cái gì đó, ngay cả chuyện bí mật như vậy mà cũng để lộ ra ngoài. Nghe ý tứ của hoàng thượng thì chuyện này chính là từ hoàng cung Đại Tề của các ngươi truyền ra, rồi bị người ta lợi dụng, khiến cho Tư Đồ đại tướng quân phản bội…”   

Tần Hàng Bách hỏi lại: “Vậy ta hỏi ngươi. Sau khi Tư Đồ đại tướng quân phản quốc, hoàng thượng các ngươi có phái mật thám đi tìm hiểu chung quanh. Chẳng lẽ lại không biết là người Đại Tề nào đã tiếp xúc với tướng quân nhiều nhất hay sao?”

Tào công công trầm mặc thật lâu, rốt cuộc cũng nói: “Hoàng thượng đương nhiên điều tra được. Lúc ấy, chỉ có một nhóm người thường ra vào quý phủ của Tư Đồ đại tướng quân. Chính là người của Thanh Phượng Môn. Trong đó có một vị là trưởng lão của Thanh Phượng Môn…”

Tần Hàng Bách gật gật đầu nói: “Thì ra là vậy…”

Ta nghe thấy mà trong lòng không khỏi phát lạnh. Thì ra, Tư Đồ đại tướng quân chết, từ đầu đến cuối, Lâm Thụy đều không thoát khỏi liên hệ. Khó trách, người của Thanh Phượng Môn lại quen thuộc mật thất trong phủ đại tướng quân như nhà mình vậy. Thì ra bọn họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi.

Tào công công nói: “Ta đã nói hết rồi. Ngươi cũng không thể động đến người nhà của ta…”

Tần Hàng Bách cười cười, nói: “Ta lại hỏi ngươi một vấn đề nữa. Vấn đề này, ngươi khẳng định là biết…”

Tào công công bất lực, nói: “Ngươi hỏi đi…”

Tần Hàng Trăm hỏi hắn: “Phu nhân của đại tướng quân mà ngươi nói, có phải chính là nữ tử sau đó đã được hoàng đế Đại Tề phong làm Nghi Phi hay không?”

Tào công công gật gật đầu…

Đáp án này ta đã hoài nghi từ rất lâu rồi. Hiện giờ được Tào công công trả lời, cho dù bên trong không hề khác lạ, nhưng bên ngoài lại có điều bất ngờ. Điều nằm trong dự kiến của ta chính là đáp án này đúng như những gì ta đã biết từ trước. Ngoài ý liệu chính là, Tần Hàng Bách ngược lại, làm như không biết là sao?

Ta nghe Tần Hàng Bách thì thào nói: “Quả đúng là như vậy. Vài năm trước đó, trong cuộc tuyển chọn tú nữ nàng đã bỏ trốn, lại còn thành thân với đại tướng quân của Tây Sở. Khó trách sẽ dẫn đến nảy sinh những sự kiện phức tạp sau này. Nếu như không phải như thế, hoàng thượng cũng sẽ không nhẫn tâm đến vậy. Chỉ vì một mối họa cũ nho nhỏ mà khiến cho người trong toàn tộc Tần gia phải lâm vào cảnh chôn chung…”

Ta hiểu rồi. Hoàng thượng Đại Tề xem ra cũng là một người trừng mắt tất báo. Nữ nhân được hắn nhìn trúng lại bỏ trốn. Tuy rằng cuối cùng cũng trở lại hậu cung nhưng nàng đã trở thành vợ của người khác rồi, kêu hắn làm sao nuốt được cơn giận này đây. Rốt cuộc, có người tìm được một cái cớ khiến tội càng thêm tội. Hoàng thượng Đại Tề lập tức đánh rắn tùy côn (tùy cơ ứng biến), không lâu sau đó đã giết Nghi Phi nương nương, còn diệt toàn tộc của nàng. Quả thật là rất ngoan độc. Ta đoán chừng, lúc ấy Nghi Phi từ Tây Sở trở về ông ta không giết nàng, có khả năng là bởi vì hoàng thượng còn chưa mất hết sĩ diện. Hơn nữa, phi tử của mình vô duyên vô cớ mất tích mấy năm, dù thế nào thì ít nhiều cũng sẽ có lời đồn đãi truyền ra ngoài. Lúc đó mà giết đi, không phải càng tăng nhiều lời đồn đãi hay sao. Hoàng thượng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đội nón xanh (bị cắm sừng), mất hết mặt mũi như vậy. Cho nên, lúc đó, hắn chỉ làm bộ nhẫn, như không có chuyện gì. Chờ thêm vài năm, đến khi lời đồn đãi đã tạm lắng xuống, lúc này mới kết sổ tính toán nợ nần…

Đúng lúc này, vòng hoa bên tai vang lên những rung động nhỏ. Ta cẩn thận nghe xong, quay qua Tư Đồ gật gật đầu. Hai người theo lối đường ngầm lẳng lặng đi ra ngoài…

Vừa mới trốn được vào trong một bụi hoa ở ngoài gian phòng thì tiếng bước chân bắt đầu vang lên. Tuyên Vương dẫn theo hai người hầu từ cửa viện đi đến. Xem ra, hôm nay không thể thu được tin tức gì nữa. Nhìn thấy Tuyên Vương đi vào gian phòng kia rồi, ta cùng Tư Đồ mới chậm rãi đi vào trong viện, trở về phòng mình…

———- *** ———-

Tuyên Vương bình thản hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Tần Hàng Bách nói: “Tất cả đều thuận lợi. Bọn họ theo đường hầm tiến vào, nghe được chúng ta nói chuyện xong lại theo đường hầm lui ra ngoài…”

Tuyên Vương gật gật đầu, nói: “Các ngươi nói chuyện cũng đừng để lộ ra sơ hở gì đó…”

Tần Hàng Bách nói: “Không đâu, ta và Tào công công đã luyện tập rất lâu mà…”

Tào công công đã thay vào một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cũng được chải bới lại chỉnh tề. So với lúc nãy ở trong thủy lao thật sự khác nhau rất xa. Hắn đang khoanh tay mà đứng, nghe được đến đó thì không khỏi xen vào: “Vương gia, chúng ta đã làm theo đúng như yêu cầu của ngài. Vậy còn chuyện ngài đã hứa thì sao?”

Tuyên Vương cười nói: “Công công không cần lo lắng. Bổn vương luôn luôn nói chuyện giữ lời. Một vạn lượng vàng đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Người nhà của ngươi, một sợi lông bổn vương cũng sẽ không động đến.”

Tào công công nghe xong, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, không hề phát hiện ra. Tuyên Vương lặng lẽ đưa mắt liếc qua Tần Hàng Bách một cái, còn Tần Hàng Bách thì hơi hơi gật gật đầu.

Tần Hàng Bách dẫn Tào công công lui ra, đi lĩnh một vạn lượng vàng kia. Đương nhiên, hắn còn mạng để mà lĩnh hay không, lại là một chuyện khác…

Tuyên Vương than nhẹ một tiếng, làm như đang cười với đám bụi bặm đang phập phềnh giữa không trung vậy: “Nếu như còn có một bí mật cực lớn nữa bị tiết lộ ra, thật ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi có thể trở mặt thành thù hay không. Đến lúc đó…”

Hắn vỗ vỗ tay. Quy Trữ từ ngoài cửa đi vào. Hắn hỏi: “Bánh tơ vàng ngũ sắc kia đã chuẩn bị xong chưa?”

Quy Trữ nói: “Chuẩn bị xong rồi. Chỉ có điều, Vương gia, dùng phương pháp như vậy có thích hợp không?”

Tuyên Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Chẳng lẽ ngươi còn có gì không đồng ý hay sao?”

Quy Trữ lắc lắc đầu: “Vương gia, chỉ có điều, nữ tử này cũng không thể so với nữ nhân khác…”

Tuyên Vương cười lạnh: “Cho dù nàng có lợi hại như thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử mà thôi. Nữ tử gặp phải chuyện như thế, ngoại trừ thuận theo, còn có thể làm thế nào nữa. Chỉ cần bổn vương sau này đối xử tốt với nàng, nàng có gì bất mãn nào…”

Quy Trữ trầm mặc nhưng cũng không nói gì nữa, yên lặng lui ra ngoài…

Tuyên Vương thong thả đi vài bước trong phòng, hít một hơi: “Ngươi cũng đừng trách ta. Muốn trách thì phải trách ngươi không thèm để bổn vương vào mắt. Những gì bổn vương đã muốn, cho đến bây giờ vẫn chưa từng chịu thua bao giờ…”

Tay hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ lên một cái khay đựng đầy những trang giấy đã viết. Mấy trang giấy này là do Tần Thập Nhất tự tay viết ra, lại đưa cho nữ tử kia lật xem. Cuối cùng lại được đưa đến chỗ Tuyên Vương. Vân tay của nữ tử kia vẫn còn vương lại mấy phần. Hắn nghĩ, có lẽ cho đến bây giờ nàng vẫn không biết. Vào lúc đêm dài vắng vẻ, mỗi khi hắn nhìn thấy những trang giấy thế này đặt ở trên bàn, nhớ đến những trang giấy đó đã từng qua tay nàng, liền không tự chủ được lại nhớ đến khóe mắt hơi hơi ý cười của nàng, trong lòng liền tức điên lên. Đó chính là ý cười tỏ vẻ không thèm để ý gì đến hắn cả…

Hắn nghĩ. Nếu như hắn ra tay trừ diệt hoàn toàn ý cười không xem ai ra gì kia, cho dù sau đó nó sẽ biến thành hận sắc thì như vậy cũng coi như nàng đã có chút để ý đến hắn. Bản thân hắn cũng sẽ không hối hận, đúng không?

_________________