Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 7

Dụ Mỹ Nhân lắc lắc cái đầu nhỏ:
- Trên giường có thể làm rất nhiều chuyện nha, nói thí dụ như ngủ nè, kể chuyện xưa nè...
An Phùng Tiên dở khóc dở cười:
- Kể chuyện xưa? Em không phải là đang nói đùa chứ?
Dụ Mỹ Nhân rất nghiêm túc mà nói:
- Nhìn em có vẻ như đang đùa giỡn hay sao?


Trời ạ! Con mẹ nó! Lẽ nào vịt đã đun sôi còn muốn bay? Đột nhiên, An Phùng Tiên linh cơ khẽ động:
- Chờ một chút, em là nói, chỉ cần không làʍ ȶìиɦ, tôi bảo em làm cái gì, em đều nguyện ý?
Dụ Mỹ Nhân lại chớp chớp đôi mắt to vô tội:
- Đúng vậy.


An Phùng Tiên tựa cười như không cười nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Dụ Mỹ Nhân:
- Vậy hôn môi có tính là muốn mạng của em hay không?


Dụ Mỹ Nhân sửng sốt, đỏ mặt nói không ra lời, kế hoạch cũng không có phát triển như nàng dự đoán, vị thầy giáo An lão sư thoạt nhìn chỉ biết giảng chuyện xưa lịch sử này còn giảo hoạt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, làm sao bây giờ? Đổi ý? Chơi xấu? Không được, vị trí đại sứ hình ảnh vẫn chưa có hoàn toàn tới tay, hợp đồng cũng chưa có ký, lúc này tuyệt không có thể đắc tội An lão sư. Thế nhưng An lão sư dĩ nhiên muốn hôn môi, hôn cái khỉ khô á! Thật ghê tởm, ai, không có biện pháp, chỉ có thể hi sinh một cái rồi! Dụ Mỹ Nhân suy nghĩ hồi lâu, mới khổ sở mà lắc đầu:


- Thầy... Trước phải đánh răng.
Chỉ mất một phút đồng hồ, An Phùng Tiên đã cào bay mấy lớp men răng, đem Dụ Mỹ Nhân ép đến góc ghế sa lon, Dụ Mỹ Nhân đã không đường thối lui, bất đắc dĩ nhắm hai mắt, cắn chặt cái miệng nhỏ nhắn lại.


Đầu lưỡi của An Phùng Tiên mất sức chín trâu hai hổ, cũng không thể đẩy ra cặp môi đỏ mọng của Dụ Mỹ Nhân, An Phùng Tiên có chút sốt ruột:
- Em ngậm miệng như này, đâu phải là hôn môi?


Nghe được An Phùng Tiên oán giận, Dụ Mỹ Nhân mở mắt ra, từ khi tiếp xúc với môi của An Phùng Tiên, trái tim của Dụ Mỹ Nhân vẫn luôn đập thình thịch như hưu chạy, đây là nụ hôn đầu tiên của nàng, nàng không nghĩ tới nụ hôn đầu của mình cư nhiên đã bị An lão sư đoạt đi, hơn nữa cánh tay của An lão sư còn ôm chặt lấy bờ eo thon thả của nàng, cơ thể bọn họ đã dán thật chặt vào nhau.


Dụ Mỹ Nhân chưa từng cùng nam nhân nào tiếp xúc chặt chẽ như vậy, đầu óc nàng có chút ngất xỉu, khổ sở chính là, Dụ Mỹ Nhân còn nghe thấy được mùi rượu:
- An lão sư, thầy thực sự đã đánh răng sao?
An Phùng Tiên lại cơ hồ bị hương thơm xử nữ trên người Dụ Mỹ Nhân làm cho say mê:


- Đương nhiên.
Dụ Mỹ Nhân nhíu chặt lông mày:
- Vậy tại sao còn có mùi rượu?
An Phùng Tiên có chút khẩn cấp:
- Mùi rượu làm sao đánh tan được? Đến đây đi, vì lời hứa của em.


Lần này động tác của An Phùng Tiên cấp tốc dị thường, hắn nắm thời cơ rất tốt, ở trước khi đôi môi đỏ mọng của Dụ Mỹ Nhân khép lại lần thứ hai, hắn đã chu mỏ hôn lên tới tấp, đầu lưỡi rốt cục chui vào trong khoang miệng ẩm ướt của Dụ Mỹ Nhân, khiến Dụ Mỹ Nhân thất kinh, muốn cắn môi lại đã không kịp, nàng không thể làm gì khác hơn là đẩy ra thân thể An Phùng Tiên, nhưng động tác này không khác nào kiến lay cổ thụ, chẳng những không có đẩy An Phùng Tiên ra được, trái lại còn bị An Phùng Tiên càng ôm càng chặt, hầu như sắp hít thở không thông, Dụ Mỹ Nhân không thể làm gì khác hơn là triệt để mở ra cái miệng nhỏ nhắn để hô hấp, mặc cho đầu lưỡi An Phùng Tiên tha hồ ʍút̼̼̼ vào, trêu chọc, tung hoành.


Nước bọt của xử nữ như mỹ thực, An Phùng Tiên nồng nhiệt điên cuồng mà nuốt nước bọt Dụ Mỹ Nhân.


Dụ Mỹ Nhân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là buông tha giãy dụa, nàng biết việc đã đến nước này, giãy dụa cũng không có tác dụng nữa, bởi vì đây là một phần trong giao dịch, nàng chỉ hi vọng An lão sư có thể tuân thủ lời hứa, đừng phá thân xử nữ của nàng.


An Phùng Tiên chú ý tới thân thể Dụ Mỹ Nhân đã từ từ mềm mại, đây là chuyện tốt, năm đó Hình Ái Mẫn cũng trải qua kịch liệt phản kháng, sau đó mới tiếp nhận An Phùng Tiên, đối phó thiếu nữ, nhất là xử nữ, An Phùng Tiên có kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, hắn bỏ qua hứa hẹn không làʍ ȶìиɦ với Dụ Mỹ Nhân, đối với loại hứa hẹn cứt chó này, chỉ có kẻ ngu ngốc và thiếu nữ đơn thuần mới tin tưởng.


- Ưm... An lão sư, tay thầy.
Dụ Mỹ Nhân bỗng nhiên toàn thân run rẩy, dây thần kinh xúc giác nhạy cảm trên nhũ phong cảm nhận được rõ ràng bị xâm phạm.
An Phùng Tiên hướng Dụ Mỹ Nhân nháy mắt mấy cái:
- Lẽ nào sờ ngực mấy cái cũng sẽ muốn lấy mạng em sao?


- Không... Sẽ không... Nhưng chỗ kia ta cũng đều rất ít sờ nha.


Dụ Mỹ Nhân muốn lôi ra cánh tay An Phùng Tiên đang luồn vào trong áo mình, nhưng An Phùng Tiên há có thể để cho Dụ Mỹ Nhân được như ý, tay hắn chẳng những không có bị lôi ra, còn xoa nắn vài cái thật mạnh, xúc cảm thật không sai, nhẵn nhụi trơn mềm thơm ngon.


Dụ Mỹ Nhân run rẩy dữ dội hơn, ngay cả bàn chân nhỏ cũng bắt đầu đá lung tung.
An Phùng Tiên cười khẽ:
- Ngực của em thật lớn, nếu nói rất ít sờ, thầy có chút không tin nha.
Dụ Mỹ Nhân đỏ mặt, lan đến tận cổ:
- Thật mà, An lão sư... Thầy… đừng sờ loạn nữa.
An Phùng Tiên nghiêm mặt:


- Vậy tôi hỏi em một chút, khi tắm em có sờ ngực không?
Dụ Mỹ Nhân thẹn thùng gật đầu.
An Phùng Tiên lại hỏi:
- Lúc em mặc áo ngực thì có sờ không?
Dụ Mỹ Nhân chỉ phải gật đầu.
An Phùng Tiên hỏi tiếp:
- Khi em cởi nịt ngực thì có phải sờ tới ngực hay không?


Dụ Mỹ Nhân suy nghĩ một chút, lại bất đắc dĩ gật đầu.
An Phùng Tiên nở nụ cười:
- Em một ngày chí ít sờ ngực ba lần, làm sao có thể nói rất ít sờ đâu nè? Em một ngày sờ ba lần, tôi mới sờ có một lần, mà em đã phản ứng mạnh như vậy sao?
Dụ Mỹ Nhân bĩu cái miệng nhỏ nhắn:


- Ngực này là của người ta, cũng không phải của thầy.
An Phùng Tiên nhịn không được nữa hôn một cái vào đôi môi đỏ mọng của Dụ Mỹ Nhân:


- Thế nhưng em đã đáp ứng An lão sư, tối hôm nay ngoại trừ làʍ ȶìиɦ ra, tôi muốn gì đều có thể, em không được chơi xấu à. Phải biết rằng tôi vì giúp cho em làm đại sứ hình ảnh của trường học đã phí hết tâm tư, bỏ ra bao nhiêu đại giới, hao tổn rớt bao nhiêu nhân tình sao?


Dụ Mỹ Nhân than thở sâu kín:
- Em biết, sau này kiếm được tiền, em sẽ báo đáp An lão sư thật tốt.