Hạ Mạt Mạt nháy mắt mấy cái:
- Dạ, dù sao cũng đều là giả mà.
An Phùng Tiên cởi quần, lộ ra hạ thể trần trụi, đại nhục bổng ngẩng đầu thẳng cứng lấy. Hạ Mạt Mạt vừa nhìn, thất kinh:
- Á? An lão sư, thầy làm cái gì á?
An Phùng Tiên nhe răng cười:
- Tôi không phải là An lão sư, tôi là tội phạm hiế͙p͙ ɖâʍ, tôi muốn cưỡng hiế͙p͙ em ngay tại đây.
Vừa dứt lời, An Phùng Tiên liền nhào về Hạ Mạt Mạt xinh đẹp, hai tay sờ loạn bóp loạn, miệng táp như chó điên, Hạ Mạt Mạt vô ý thức phản kháng, An Phùng Tiên tại bên tai Hạ Mạt Mạt lặng lẽ nói:
- Diễn kịch, diễn kịch.
Hạ Mạt Mạt vừa nghe, nhất thời hiểu rõ:
- À, em hiểu rõ rồi.
Nàng giãy dụa thoạt nhìn rất ra sức, trên thực tế một chút khí lực cũng không có dùng, bởi vì đó là đang diễn trò cho Hạ Đoan Nghiễn xem, Hạ Mạt Mạt hi vọng Hạ Đoan Nghiễn có thể lập tức tỉnh lại. Thế nhưng là, ngoài ý muốn xuất hiện, cái tên tội phạm cưỡng gian rất xấu, rất quá phận, chẳng những lột đi cái qυầи ɭót của Hạ Mạt Mạt, còn dùng ngón tay trêu chọc lỗ huyệt non mềm.
Hạ Mạt Mạt bị mò đến mức kinh hãi đảm chiến, toàn thân nóng lên, theo bản năng, nàng lớn tiếng hô hoán:
- A! Đừng sờ tui, đừng cưỡng hiế͙p͙ tui! Ba tui ở chỗ này, ông ấy sẽ bảo vệ tui, đồ tội phạm, đồ ɖâʍ tặc.. a… thật đáng ghét...
An Phùng Tiên diễn vai tội phạm cưỡng gian quả nhiên thuận buồm xuôi gió, không chỉ có động tác thô lỗ hạ lưu, còn hết sức thủ đoạn, chẳng những sờ ngực, sờ cánh hoa, còn mò lấy ƈúƈ ɦσα của Hạ Mạt Mạt, bởi Hạ Mạt Mạt không phải là phản kháng thật, An Phùng Tiên rất nhẹ nhàng liền đem ngón tay cắm vào trong ƈúƈ ɦσα của Hạ Mạt Mạt, Hạ Mạt Mạt toàn thân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững, bị An Phùng Tiên ôm đến trên chiếc ghế sa lon trong phòng bệnh, thân thể mềm mại bị An Phùng Tiên nặng nề đè ép, một chút đều không thể động đậy, một cây đồ đạc thô to nóng hổi lặng yên thọt tới vùng cấm.
Hạ Mạt Mạt vội vàng dùng lực, vừa hô vừa đẩy:
- Ai cứu mạng a, ba ơi cứu mạng a! Con bị lưu manh cưỡng hiế͙p͙ nè!
Đáng tiếc, mọi thứ đã muộn, đại nhục bổng của An Phùng Tiên đã đâm mở ra miệng huyệt non mềm của Hạ Mạt Mạt, tình huống thập phần nguy hiểm, Hạ Mạt Mạt còn mong đợi đây chỉ là diễn kịch, nàng phối hợp la hét:
- Oh... Tại sao có thể như vậy... Oh, lưu manh, buông ra, tên lưu manh này... Á…
An Phùng Tiên đang cười, đây không phải là diễn kịch, mà là một âm mưu có tính toán, cảm giác lỗ huyệt non mềm đã có một chút ướt át, An Phùng Tiên quyết tâm, đại nhục bổng đâm mở ra miệng huyệt, cấp bách cắm mà vào, thoáng cái liền chiếm đóng hoàn toàn giải đất hoang thần thánh, Hạ Mạt Mạt hoa dung thất sắc, hạ thể sưng lên đau đớn khó tả, thế nhưng, cây lớn ƈôи ȶhịȶ này lại vẫn tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn, Hạ Mạt Mạt mắng to:
- Làm chơi mà thành thật à? Ôi chao, thực sự cắm vào rồi... Đáng ghét!
An Phùng Tiên cũng không nói gì, một bên xoa vuốt cặp nhũ phong rắn chắc cao vót của Hạ Mạt Mạt, một bên ra sức thẳng tiến, hữu kinh vô hiểm, đại nhục bổng rốt cục hoàn toàn cắm lút cán vào trong huyệt của Hạ Mạt Mạt, kết thúc tấm thân trinh trắng mà nàng rất tự hào hàng ngày, Hạ Mạt Mạt thương tâm mà khóc lớn:
- Ô... Oh, oh, xong rồi, để cho thầy ấy chiếm tiện nghi rồi!
- Hắc hắc, tôi là tội phạm, là lưu manh, là ɖâʍ tặc, tôi cưỡng hiế͙p͙ em đây... A, huyệt em thật là chặt, Hạ tiên sinh, ông nhanh tỉnh lại sao?, con gái của ông bị tôi cưỡng hiế͙p͙ nè, ông còn ngủ được sao?
An Phùng Tiên đắc ý cười gian, hết thảy đều hoàn mỹ như tính toán, hắn chiếm được thứ chính bản thân tha thiết ước mơ nhất.
Hạ Mạt Mạt vốn định muốn mắng to An Phùng Tiên, nghe An Phùng Tiên nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là kiên trì diễn tiếp:
- Ba cứu con, ai cứu mạng với.
- A, thật là thoải mái, thực sự thật là thoải mái.
Đại nhục bổng chôn sâu ở trong lỗ nhỏ ấm áp chặt hẹp, An Phùng Tiên không dám lộn xộn, đè loạn vài cái, lỗ nhỏ nhạy cảm cấp tốc tiết ra ái dịch, hắn thử co rúm, nghiền ép, đánh vòng, lỗ nhỏ càng ngày càng trơn, đâm thọc đi vào cảnh đẹp, An Phùng Tiên cũng dần dần lớn mật, mỗi một lần cắm vào đều dùng bụng dưới va chạm vào hạ âm của, Hạ Mạt Mạt như phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không thể nói ra, thấy hộ sĩ ở bên cạnh, nàng vẫn như cũ cảm thấy cùng An Phùng Tiên làʍ ȶìиɦ là đang kich thích phụ thân, cho nên nàng không có phản kháng, mặc cho An Phùng Tiên càng cắm càng nhanh, càng chịch càng mạnh mẽ.
Nghĩ không ra tấm thân xử nữ cứ như vậy bị An lão sư cướp đi, Hạ Mạt Mạt rất thất lạc, nước mắt lại muốn chảy xuống, An Phùng Tiên tùy mặt gửi lời, gia tăng đâm chịch, ba mươi mấy phát sau, Hạ Mạt Mạt bắt đầu đã có cảm giác, nàng kìm lòng không được nghênh hợp, lỗ nhỏ chăm chú bóp ʍút̼̼̼ thân chym, tiếp nhận kịch liệt ma sát, kɧօái cảm kỳ diệu chậm rãi ngưng tụ lại cấp tốc mở rộng, cấp tốc lan tràn đến toàn thân. Khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp dần dần hồng nhuận, Hạ Mạt Mạt hô hấp hỗn loạn gấp gáp, nàng lặng yên thu hồi nước mắt:
- Đáng ghét, ba ơi, nếu ba sẽ không tỉnh lại, con liền... Con sẽ bị tên tội phạm này khi dễ đến mang thai ohhh... A, a, a, thật thoải mái...
An Phùng Tiên nhận thấy được thân thể Hạ Mạt Mạt đang biến hóa, nhãn thần cũng biến hóa, hắn hài lòng làm cái nháy mắt với Trương Mân đang đứng lặng bên giường bệnh.
Trương Mân vốn cải trang thành hộ sĩ hợp thời làm Hạ Đoan Nghiễn tỉnh, lại cấp tốc rời đi phòng bệnh, trong phòng bệnh chỉ còn lại An Phùng Tiên cùng Hạ Mạt Mạt, lúc này Hạ Mạt Mạt đã hoàn toàn đắm chìm trong tình ái, mà động tác của An Phùng Tiên cũng biến thành ôn nhu dị thường, hắn và Hạ Mạt Mạt ôm nhau, giống như một đôi tình nhân quên sầu triền miên.
Bị làm tỉnh, Hạ Đoan Nghiễn rất nhanh đã có ý thức, hắn tuy rằng nói không ra lời, nhưng ánh mắt có thể nhìn, lỗ tai có thể nghe, nhìn thấy con gái của mình cùng An Phùng Tiên ân ái ấm áp như vậy, biết gạo đã nấu thành cơm, hắn bất đắc dĩ thở dài, cảm giác mình đã là người tàn phế, dù sao cũng không quản được nữ nhi đã lớn, cùng với can thiệp, còn không bằng thành toàn cho bọn họ. Nghĩ vậy, tâm tính Hạ Đoan Nghiễn xảy ra biến hóa vi diệu, hắn quyết định sửa chữa di chúc một lần nữa và ký vào thư ủy thác mới.
Ba ngày sau, An Phùng Tiên trở thành người giám hộ trực tiếp của Hạ Mạt Mạt.
Bởi Hạ Mạt Mạt còn ở tuổi vị thành niên, nên nàng nhất thiết phải sống tại nhà của người giám hộ - là An Phùng Tiên, Hạ Mạt Mạt bản thân kế thừa 40% cổ phần của Tập Đoàn Chế Phong, An Phùng Tiên cũng lấy được 10% cổ phần do chủ tịch Tập Đoàn Chế Phong tặng.
An Phùng Tiên trở thành người giám hộ Hạ Mạt Mạt, thành công đạt thành hiệp nghị cùng với Giang Dung, để cho nàng đơn độc khai phá khu rừng đước. Giang Dung trả cho An Phùng Tiên hai tỷ đô HK tiền mặt, 1 tỷ để cho An Phùng Tiên mua chuộc Dương Hồng Lễ, một tỷ còn lại đương nhiên chạy vào túi riêng của hắn.
Giang Dung ngoại trừ bản thân có công ty địa sản độc quyền khai phá khu rừng đước ra, bản thân còn sở hữu 40% cổ phần của Tập Đoàn Chế Phong, nàng rất hài lòng lấy được hồi báo này.
Mà Trương Mân có được 20 triệu tiền mặt, cùng với sự giúp đỡ và “gian díu” với An Phùng Tiên, nàng cũng đã thoả mãn.
…
Nửa năm sau, Tịch Ly trút hơi thở cuối cùng trong an lành. Tịch Duyệt cùng Hướng Cảnh Ny trở về nước.
Dưới sự giúp đỡ của Dụ Mạn Đình, An Phùng Tiên được bổ nhiệm thành công lên làm hiệu trưởng mới của trường THPT Bắc Loan.
Nửa năm sau, Bối Nhị Nhị là người mang thai đầu tiên.
Vương Tuyết Nhung cũng mang thai ngay sau đó, dù nàng đã kết hôn với Hướng Cảnh Phàm, nhưng cô giáo dạy tiếng Anh này vẫn giữ mối quan hệ mờ ám với An Phùng Tiên ngay tại trường học. Vì vậy, rất khó nói cái thai này là con của ai…
Dương Hồng Lễ mang theo vợ, đi di dân định cư ở Canada.
Lan Tiểu Nhân cuối cùng đã trở về Bắc Loan, kinh doanh chuỗi Spa riêng của mình.
Hạ Mạt Mạt đạt được vị trí quán quân giải đua xe máy F dành cho các tay đua trẻ.
Dụ Mỹ Nhân tiến vào showbiz, trở thành một MC truyền hình và diễn viên điện ảnh khá nổi tiếng.
An Viện Viện đã bán căn biệt thự của mình, chuyển tới sống cùng nhà với Dụ Mạn Đình.
Giang Dung trở thành nữ đại gia giàu nhất Bắc Loan, sau đó Tiểu Tiễn bỗng nhiên mất tích. Quan hệ giữa nàng và An Phùng Tiên trở nên bí mật hơn bao giờ hết.
Mợ Trương từng đến THPT Bắc Loan làm việc ở phòng y tế một thời gian, nhưng sau đó bởi vì nàng mang thai, bị ép trở về Tắc Bắc cùng với Phó Gia, sau này Dụ Mỹ Nhân phân tích tỉ mỉ, mợ Trương mang thai rất có thể là do An Phùng Tiên tạo nên.
HẾT TRỌN BỘ.