An Phùng Tiên đoán ra có gì kỳ quái:
- Kỳ kỳ quái quái, nhanh thẳng thắn, đã xảy ra chuyện gì?
Bối Nhị Nhị lần nữa đem xinh đẹp cái chân ngọc đưa tới trước mặt An Phùng Tiên:
- ɭϊếʍƈ sẽ nói cho thầy biết mà.
- Tốt, lão sư ɭϊếʍƈ.
Sĩ có thể nhịn, thục không thể nhẫn, An Phùng Tiên vốn đã muốn ɭϊếʍƈ chân ngọc của Bối Nhị Nhị, Bối Nhị Nhị này dĩ nhiên năm lần bảy lượt khiêu khích, An Phùng Tiên rốt cục không kìm chế được, ôm cái chân bó thơm ngào ngạt liền ɭϊếʍƈ, mấy đầu ngón chân lóng lánh đều được ăn vào trong miệng, từng cái ʍút̼̼̼ vào một lần, làm Bối Nhị Nhị ngứa được phải cười hihi không ngừng.
- Ai nha, thật là ngứa…
- Mẹ em, rất thích tôi ɭϊếʍƈ ngón chân của nàng, nghĩ không ra em cũng thích vậy.
An Phùng Tiên đem đầu lưỡi vói vào trong khe ngón chân, như chó ăn xương vậy, tỉ mỉ mà ɭϊếʍƈ ʍút̼̼̼ mấy lần, ɭϊếʍƈ cho Bối Nhị Nhị mị nhãn như tơ, vẻ mặt ửng hồng:
- Em mới không thích, nếu mà không phải là mẹ nói cho em biết thầy thích ɭϊếʍƈ chân của mẹ, em cũng không cho thầy ɭϊếʍƈ đâu.
An Phùng Tiên sửng sốt, kich động nói:
- Cái gì? Em cùng mẹ đã nói điện thoại sao?
Bối Nhị Nhị bĩu môi:
- Không có, là mẹ chính miệng nói cho em biết.
- Đù! Mẹ em chính miệng nói cho em biết?
An Phùng Tiên vội vàng hỏi:
- Nàng đâu?
Bối Nhị Nhị cười duyên hi hi:
- Muốn biết hem?
An Phùng Tiên vội la lên:
- Nói nhảm, nàng ở đâu?
Bối Nhị Nhị ỏn ẻn mà làm nũng:
- An lão sư, em muốn …
An Phùng Tiên vừa buồn cười vừa lo lắng:
- Em nói mẹ em ở nơi nào trước đã.
Bối Nhị Nhị lắc đầu:
- Éo, chịch trước đã.
An Phùng Tiên kéo khóa quần, móc ra cây đại nhục bổng sớm đã sưng lên, giọng căm hận nói:
- Tốt, tôi liền thỏa mãn con nhỏ ɖâʍ hàng cô này.
Nói xong, lột luôn chiếc qυầи ɭót nhỏ của Bối Nhị Nhị, đem đại nhục bổng cắm vào.Bối Nhị Nhị xuân ý dạt dào, ɖâʍ mỹ gọi xuân:
- A… An lão sư…
An Phùng Tiên không chút khách khí, mạnh mẽ đâm năm mươi mấy phát, lớn tiếng hỏi:
- Hiện tại có thể nói sao?
Bối Nhị Nhị ôn nhu nói:
- Mẹ đang ở ngoài cửa.
- Á đù?
An Phùng Tiên muốn rút ƈôи ȶhịȶ dựng lên.Bối Nhị Nhị cong lên cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Lại chịt thêm một chút đã.
An Phùng Tiên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đánh nhanh thắng nhanh, cúi đầu hút đầu lưỡi Bối Nhị Nhị, đại nhục bổng đâm thọc như bài sơn đảo hải, hơn một trăm phát sau đó, Bối Nhị Nhị đột nhiên điên cuồng nghênh hợp An Phùng Tiên tiến công, run run hai cái, lập tức tước vũ khí đầu hàng, An Phùng Tiên cười nhạt, lại liên tiếp giã hơn mười phát nữa, mới rút ra đại nhục bổng thả lại trong đũng quần, hơi chút sửa sang đầu tóc quần áo, nhanh đi ra mở cửa.Ngoài cửa, giai nhân khuynh thành An Viện Viện đội một cái mũ nhỏ màu hồng nhạt, áo sơ mi mỏng màu trắng, váy ngắn công sở màu xanh nhạt, mái tóc dài chập chờn sinh tư, bộ ngực đầy đặn đứng vững thật cao, trên gương mặt xinh đẹp trứng ngỗng thoa phấn trang điểm nhạt, một đôi mắt đẹp câu người đôi dường như đang giận dữ ngậm sương, cũng không biết là kẻ ngu ngốc nào đường đột chọc giận giai nhân.Nhìn thấy An Phùng Tiên, ánh mắt nàng trừng lớn hơn nữa, phảng phất muốn ăn sống nuốt tươi An Phùng Tiên:
- Cậu và Nhị Nhị ở bên trong giở trò quỷ gì?
An Phùng Tiên cũng không thể nói hắn cùng Bối Nhị Nhị làm một shot, hắn hưng phấn mà bắt lấy bàn tay nhỏ bé của An Viện Viện nói:
- Mau vào trong đã.
An Viện Viện ra sức rút tay về:
- Đừng đụng vào tôi, tôi tới đưa tiền, sẽ lập tức đi ngay.
An Phùng Tiên thật bất ngờ:
- Đù! Tiền gì?
An Viện Viện nhàn nhạt nói:
- Liên quan tới chuyện cậu tranh cử ghế hiệu trưởng, Phó Gia nói mọi người phải cùng nhau xoay sở tiền tranh cử, Bối gia bỏ ra mười triệu, An gia bỏ mười triệu, Phó Gia tương đối khó khăn, lần này liền không có tiền. Bất quá, Phó Gia là người triệu tập, Phó Gia không bỏ tiền thì không ổn, cho nên tôi đại biểu Phó Gia xuất ra mười triệu, tổng cộng ba chục triệu đô Hồng Kong, cậu xem có đủ hay không, không đủ thì nói để còn tính.Lời tâm tình là lời tâm tình; chính sự là chính sự, An Phùng Tiên nghiêm túc nói:
- Nói thật nha, còn thiếu nhiều lắm, ít nhất phải hai trăm triệu, bởi vì trong tranh cử cương lĩnh, tôi đã viết sẽ xây một khu căn hộ cao cấp cho thầy cô toàn trường ở, tương lai khấu trừ vào học phí hàng năm của học sinh khoản phí xây dựng chừng 10% để hoàn vốn, tổng cộng trong 20 năm, nói cách khác, chỉ cần giải quyết phúc lợi nhà ở của các thầy cô rồi, tôi chí ít có thể ngồi ở ghế hiệu trưởng này 20 năm.
An Viện Viện trầm tư trong chốc lát:
- Hai trăm triệu nhiều như vậy, tôi nào có nhiều tiền như thế? trong tài khoản ngân hàng của Bối Tĩnh Phương có rất nhiều tiền, ta tính toán một chút, bảy cái sổ tiết kiệm ngân hàng, hàng năm tôi chỉ có thể rút tối đa hai chục triệu, nếu thực sự không được, có thể đem thế chấp căn nhà.
An Phùng Tiên ngạo nghễ nói:
- Không, không cần thế chấp nhà ở, tôi có biện pháp.
An Viện Viện có chút ngoài ý muốn:
- Cậu có biện pháp gì?An Phùng Tiên khẽ mỉm cười:
- Tìm Hạ Đoan Nghiễn đòi.
Bối Nhị Nhị chen vào một miệng:
- Hạ thúc thúc có rất nhiều tiền sao?
Không người nào để ý tới lời nói của con nít, An Viện Viện tiếp tục hỏi:
- Hạ Đoan Nghiễn dựa vào cái gì mà cho cậu?
An Phùng Tiên vừa lúc nói với Bối Nhị Nhị:
- Nhị Nhị, tôi có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng mẹ em, em hoặc là đi tới nhà trọ của An lão sư ngủ, hoặc là trở về phòng học đi học.
Bối Nhị Nhị châm chọc nói:
- Nhà trọ thầy thối như ổ chó, em tình nguyện ở phòng học ngủ cũng không ngủ ở chỗ đó đâu.
An Phùng Tiên giả vờ tức giận:
- Nói cái gì á?
- Khanh khách…hihi
Bối Nhị Nhị chạy ra như thỏ, An Phùng Tiên lặng lẽ đóng cửa cửa phòng làm việc.
- Nói đi.
An Viện Viện vẫn lạnh như băng.An Phùng Tiên đổi lại một bộ dạng cười khả ố:
- Đừng giận tôi nữa mà.
An Viện Viện nhíu mày một cái:
- Có gì nói mau, nói xong tôi sẽ đi.
Giang hai tay, An Phùng Tiên ôm lấy An Viện Viện:
- Em thực sự sai rồi, ngàn sai vạn sai, chị liền tha thứ cho em một lần nha?.
An Viện Viện lạnh lùng nói:
- Không tha thứ.
An Phùng Tiên đột nhiên nhàn nhạt nói:
- Không tha thứ, tôi sẽ đi chết….