Bối Nhị Nhị nhỏ giọng hỏi:
- Có thể cho mẹ xem sao?
- Đương nhiên.
An Phùng Tiên mỉm cười gật đầu, hai tay ôm lấy kiều đồn của Bối Nhị Nhị, hạ thân đẩy một cái, ƈôи ȶhịȶ mang theo ɖâʍ dịch của An Viện Viện Viện cắm vào trong lỗ huyệt của Bối Nhị Nhị.
- A…
Bối Nhị Nhị hoàn toàn trầm mê vào loại cảm giác thịt cùng thịt ma sát cùng nhau này.Bên cạnh, An Viện Viện ɭϊếʍƈ môi một cái:
- Phùng tiên, cậu hãy nhẹ một chút.
An Phùng tiên phân ra một cánh tay ôm bờ eo thon An Viện Viện của:
- Chị nói những lời này chính là coi rẻ con gái chị, nàng hiện tại mỗi ngày đều làʍ ȶìиɦ cùng tôi, phòng làm việc của tôi tựa như cái giường lớn tình ái, Nhị Nhị thoạt nhìn ngây thơ, nhưng khi điên cuồng lên ngay cả tôi đều giật mình! Cũng chớ xem thường những tiểu cô nương này, các nàng ở phương diện khác am hiểu cũng không kém so với chúng ta, Viện Viện tỷ nếu mà không tin, có thể từ từ xem đi.
An Viện Viện dĩ nhiên muốn xem tiếp, Bối Nhị Nhị là con gái của nàng, làm mẹ có trách nhiệm giáo dục nữ nhi, bao gồm việc làm sao lấy lòng nam nhân, huống chi mình có thể tự mình thực hành, vừa có thể truyền thụ kinh nghiệm, có thể hưởng thụ nam nhân kich tình, một công đôi việc, sao lại không làm? Chỉ là ở sân thượng rộng rãi, phảng phất có vô số ánh mắt đang quan sát, nàng bỗng hơi quá thẹn thùng, nàng cắn cắn lỗ tai An Phùng Tiên nói:
- Phùng Tiên, dường như có người nhìn lén đó.
- Nhất định là Mạt Mạt các nàng.
An Phùng Tiên giả giả bộ hồ đồ, kỳ thực hắn biết không chỉ Hạ Mạt Mạt nhìn lén, có lẽ có không ít người đang ở trước cửa sổ nhìn trộm trò hay khó gặp này.
- Tôi xuống dưới trước sao?, thật là mắc cỡ.An Viện Viện dù sao cũng là mỹ phụ danh viện thượng lưu, nàng không dám chơi đùa với lửa.An Phùng Tiên đang phấn khởi sao có thể cho phép An Viện Viện rời đi?
Hắn tà ác cười nói:
- Chị còn biết thẹn thùng sao? Chị cùng Mạt Mạt làm những chuyện kia tôi đều biết hết, Viện Viện tỷ, ɭϊếʍƈ mông đít của tôi sao?, giống như ɭϊếʍƈ mông đít của Mạt Mạt ấy.
An Viện Viện nhất thời sắc mặt đại biến, hô hấp dồn dập:
- A?… Mạt Mạt còn nói gì nữa?
An Phùng Tiên hưng phấn không thôi, đại nhục bổng mãnh liệt đâm thọc lỗ huyệt của Bối Nhị Nhị, hắn muốn cho tất cả mọi người thấy hắn cường hãn cỡ nào:
- Mạt Mạt nói chị còn lấy tay thọc nàng ƈúƈ ɦσα, bí mật giữa 2 người tôi đều biết tất cả! Nhanh lên một chút sao?, tôi mới vừa tắm rửa xong, chỗ kia rất sạch sẽ.
An Viện Viện dường như thở phào nhẹ nhõm, quyến rũ dỗi lên khuôn mặt xinh đẹp:
- Có mùi thúi tôi cũng không ɭϊếʍƈ đâu.
An Phùng Tiên lộ ra biểu tình dữ tợn:
- Nhanh ɭϊếʍƈ, bằng không, tôi sẽ đem Bối Nhị Nhị ném xuống từ nơi này.An Viện Viện run rẩy một chút, gắt giọng:
- Ác tâm như vậy, cậu là lưu manh sao?
- Đúng vậy, tôi là lưu manh, tôi đúng là lưu manh.
An Phùng Tiên cuồng vọng mà cười to, tiếng cười chưa dừng, hai tay hắn cầm hai trái đào tiên của Bối Nhị Nhị, đâm thọc một trận mãnh liệt hơn, còn dán vào lỗ tai của nàng nói:
- Bảo bối, mẹ em đang ɭϊếʍƈ cái mông tôi, em lúc nào thì cũng ɭϊếʍƈ mông đít An lão sư như vậy?
Hầu như hết thảy mọi người rình coi đều chú ý tới, một nữ nhân tuyệt mỹ quỳ gối phía sau một người đàn ông đang làʍ ȶìиɦ, đem cái đầu cao quý vùi vào dưới mông nam nhân. Tình cảnh này thật khiến cho người ta điên cuồng, nếu mà tất cả mọi người biết đây là một đôi mẹ con, sợ rằng sẽ càng điên cuồng.Bối Nhị Nhị ỏn ẻn mà kêu la:
- Mẹ vừa nát lại vừa mất mặt!
An Phùng Tiên mạnh mẽ gật đầu:
- Ha ha… Nói đúng, tôi thật yêu thích Bối Nhị Nhị, đâu nỡ ném em xuống lầu?
Bối Nhị Nhị ỏn ẻn hỏi:
- Lão sư yêu nhất Nhị Nhị, phải không?
- Không sai, oh, dis cụ, ɭϊếʍƈ vào ƈúƈ ɦσα tôi rồi…
Một cái đồ đạc vừa ẩm ướt lại vừa mềm chui vào ƈúƈ ɦσα An Phùng Tiên, hắn chợt đánh run một cái, hung mãnh đâm thọc điên cuồng.
- Đừng có ngừng.
Bối Nhị Nhị trở nên rất điên cuồng, nàng điên cuồng mà nhún động cặp mông của nàng về phía sau, mãnh liệt phun ra nuốt vào đại nhục bổng, thánh địa nhạy cảm này rốt cục ma sát ra tia lửa kich tình, tia lửa đang thiêu đốt, trong nháy mắt liền bao phủ lý trí của Bối Nhị Nhị, hai chân nàng đang co quắp, nếu mà không phải là nhờ An Phùng Tiên đỡ, Bối Nhị Nhị sợ rằng đã té ngã xuống đất, một dòng dịch thể dính trơn từ trong huyệt của nàng chảy ra.Không chỉ Bối Nhị Nhị chảy ra ái dịch, ba người rình coi bên cửa sổ phòng tắm cũng đã chảy ra ái dịch, Dụ Mạn Đình dùng hai tay sờ sờ gương mặt đang nóng lên, cố nén dục vọng kéo Hạ Mạt Mạt cùng Dụ Mỹ Nhân trở về phòng.
- Mạt Mạt, con hãy thành thật nói cho Dụ nương, con cùng Bối nương tới cùng phát sinh chuyện gì?
Dụ Mạn Đình rất hiếu kỳ lại hưng phấn, thám thính mấy chuyện vớ vẩn, đào móc tư ẩn của người khác vẫn là bản năng của nữ nhân.Hạ Mạt Mạt vô cùng xấu hổ:
- Con… con không muốn nói.
Dụ Mạn Đình dụ dỗ dọa dẫm:
- Dụ nương hiểu rõ con nhất, coi con thành nữ nhi, có đồ ăn ngon đều để dành cho con!
Hạ Mạt Mạt gật đầu:
- Con biết.
Dụ Mạn Đình nói:
- Vậy con liền đem bí mật của Bối nương nói cho Dụ nương đi.
Hạ Mạt Mạt chuyển tròng mắt, Dụ Mạn Đình trừng mắt liếc Dụ Mỹ Nhân:
- Cá cá, con đi ra ngoài trước đi.
Dụ Mỹ Nhân cũng hiểu rõ Hạ Mạt Mạt không muốn ở trước mặt nàng nói ra bí mật, trong lòng nàng phẫn nộ, nhưng trên mặt một chút cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà là âm nhu cười cười, đứng lên đi ra khỏi phòng ngủ.Vừa định lại đi nhìn trộm màn tình ái giữa An Phùng Tiên cùng An Viện Viện, An Phùng Tiên đã ôm An Viện Viện toàn thân trần trụi từ sân thượng đi vào phòng khách, vừa đi, một bên vừa nhún động thân thể, An Viện Viện như một con bạch tuộc quấn chặt lấy An Phùng Tiên, hai chân uốn lượn kẹp chặt eo gấu của An Phùng Tiên, hai tay vòng qua cổ hắn, đôi môi hai người dính chặt, hạ thân nhún động lên xuống, mật huyệt ái dịch tràn lan đang điên cuồng mà phun ra nuốt vào con ƈôи ȶhịȶ của hắn, thoáng nhìn một cái, như cây già mọc rễ vậy.Dụ Mỹ Nhân lúc xem phim cấp 3 đã thấy loại tư thế giao hợp kỳ lạ này, nàng trước đây đã từng huyễn tưởng tại một bãi cát bên bờ biển Vũng Tàu, An lão sư ôm Dụ Mỹ Nhân, cũng dùng loại tư thế như vậy đem đại nhục bổng cắm vào huyệt của nàng, vừa đón gió biển ướt át, vừa hôn môi, một bên làʍ ȶìиɦ, a! quá lãng mạn đi thôi.Đáng tiếc, không có biển ở đây, cũng không có bãi cát, An lão sư còn ôm một nữ nhân khác mà nện, thật đáng ghét.Phòng khách vang lên từng tiếng rên rỉ mỹ diệu, An Phùng Tiên đem chiến trường dời từ sân thượng thiêu đốt tới phòng khách, tiếng rên của An viện viện đặc biệt lẳng lơ nhõng nhẽo chui vào lỗ tai mọi người, Hạ Mạt Mạt vừa bất đắc dĩ lại vừa đố kị, tại dưới sự thúc giục của Dụ Mạn Đình, Hạ Mạt Mạt vạch trần một đoạn bí mật hương diễm.
- Dù sao con không nói, Bối nương cũng cho là con nói. Con nhớ kỹ ngày đó là đi tìm Bối Nhị Nhị, tới nhà Nhị Nhị, phát hiện Nhị Nhị cũng không ở nhà, con thì chỉ muốn đi, Bối nương biểu con ở lại, hỏi con phương pháp sử dụng một vài thứ, lúc bắt đầu con không biết là vật gì, về sau… Về sau…Hạ Mạt Mạt muốn nói lại thôi.
Dụ Mạn Đình lo lắng nói:
- Về sau thế nào? Nói mau nha.
Hạ Mạt Mạt đảo mắt:
- Về sau con mới biết được, đó là một cây ƈôи ȶhịȶ giả của nam nhân.
Dụ Mạn Đình lập tức phản ứng kịp:
- Dương cụ giả?
Hạ Mạt Mạt ngượng ngùng gật đầu:
- Ân, nhưng Bối nương không biết dùng thế nào, liền hỏi con chữ tiếng Nhật và Anh văn ghi phía trên, Bối nương biết Anh văn của con cũng không tệ lắm.