Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 211

Câu này rất độc, cũng chỉ có người vô tâm mới nói được ra loại từ ngữ đặc biệt làm thương tâm này, sắc mặt Hạ Mạt Mạt đại biến, tuy nói vẫn còn là hoàn bích xử nữ, nhưng ƈúƈ ɦσα đã bị chiếm đóng, dường như cũng không tính là chân chính xử nữ, mấy ngày nay, An Phùng Tiên cùng Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân hàng đêm sênh ca, động phòng hoa chúc, vắng vẻ Hạ Mạt Mạt hẳn lên, tâm tình của nàng vốn là không dễ chịu, hôm nay lại để cho Bối Nhị Nhị chế nhạo một phen, nhất thời giận không kìm được:


- Bối Nhị Nhị, tôi và cô thế bất lưỡng lập.
- Tốt! Buổi tối ăn cơm hay nhất là cậu không đi.
Bối Nhị Nhị có An Phùng Tiên sủng ái, căn bản không sợ hãi Hạ Mạt Mạt.


- Đương nhiên là đi đi, tớ con gái của Thị trưởng thành phố, tớ đi Du Hương Xuyên ăn cơm không cần trả tiền.Hạ Mạt Mạt đang cười lạnh, nàng cũng không dễ dàng mắc lừa như vậy, nghĩ thầm: Đùa giỡn khích tướng sao? Tớ lúc năm tuổi đã biết dùng rồi.
Bối Nhị Nhị đối chọi gay gắt:


- Nữ nhi Thị trưởng không có gì ngon chứ, dù sao tớ cũng có tiền.
Bầu không khí có chút gay cấn, An Phùng Tiên đang tranh cử hiệu trưởng lo lắng đứng lên:
- Buổi tối nay An lão sư cũng không đi được, Dụ nương về nhà nấu cơm chờ chúng ta trở về ăn đó.


Dụ Mỹ Nhân hưng phấn mà đập đỏ bàn tay nhỏ bé:
- Oa! Mẹ về nhà! Có phải Bối ba ba cũng trở lại rồi hay không?
An Phùng Tiên ho khan hai tiếng:
- Bối ba ba lần này đi công tác phỏng chừng phải mất thời gian rất lâu, tạm thời sẽ không trở về.
Bối Nhị Nhị rất thất lạc:


- Đáng ghét, đi lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho mình.


An Phùng Tiên có chút khổ sở, Bối Tĩnh Phương đã chết hơn mười ngày, Bối Nhị Nhị vẫn còn không biết chuyện, nàng còn là một đứa trẻ con, An Phùng Tiên không muốn hiện tại nói cho Bối Nhị Nhị biết tình hình thực tế, có thể giấu diếm bao lâu liền giấu diếm bấy lâu, chỉ là trong lòng cảm thấy có lỗi với Bối Nhị Nhị như vậy, ai! An Phùng Tiên áy náy thở dài nói:


- Nói với các em nha, sau này nếu ai dám bắt nạt Nhị Nhị, chính là cùng tôi thế bất lưỡng lập.


Dụ Mỹ Nhân cùng Hạ Mạt Mạt hai mặt nhìn nhau im thin thít.Nhưng nói xong câu đó, An Phùng Tiên hối hận, ở trong lòng hắn yên lặng cầu khẩn: Dụ Mỹ Nhân cũng không phải là nữ nhi của Bối Tĩnh Phương sao? Cha của Hạ Mạt Mạt không phải là bởi vì mình khiêu khích mà thiếu chút nữa mất mạng sao? Nếu mà tương lai ba cô bảo bối đều biết hết thảy, các nàng có giận mình mà rời đi hay không? Trời ạ, tôi cầu khẩn ba cô bảo bối vĩnh viễn không biết chuyện này, vĩnh viễn vĩnh viễn làm tâm can bảo bối của mình.Có một loại vẻ đẹp của nữ nhân gọi là đoan trang.An Viện Viện chính là nữ nhân sở hữu vẻ đẹp đoan trang thiên thành, không chỉ bao gồm tướng mạo, vóc người, còn bao gồm giơ tay nhấc chân, nhãn thần phong tình. Hạ Mạt Mạt lúc nào cũng mô phỏng theo An Viện Viện theo bản năng, nhưng chỉ có thể bắt chước được giống, mà không cách nào bắt chước được giống hoàn toàn, một tuần chưa gặp An Viện Viện, An Phùng Tiên sớm đã nóng ruột nóng gan, cho nên một khắc nhìn thấy An Viện Viện kia, An Phùng Tiên không có bận tâm tới phong độ thân sĩ gì cả, điên cuồng ôm lấy An Viện Viện, đưa đầu lưỡi chui vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng, một trận lật khuấy, nhận không ít mỹ vị hương tân, làm cho các thiếu nữ từng đợt hư thanh hừ, xí các kiểu.An Phùng Tiên buông An Viện Viện ra, ánh mắt tìm tòi trong phòng bếp:


- Dụ tỷ tỷ đâu rồi?
Trong phòng bếp bay tới mùi thơm thức ăn làm người ta tham chảy nước miếng cùng 1 giọng nói ngọt ngào:
- Ôm Viện Viện tỷ của cậu là được, hà tất quản tới tôi?


An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn chạy vào phòng bếp.Có một loại vẻ đẹp của nữ nhân gọi là hiền tuệ.Dụ Mạn Đình là thuộc về hình mẫu nữ nhân hiền tuệ cần mẫn, không chỉ có làm tốt công việc nhà, trọng yếu hơn là làm cực kỳ khéo tay, nhưng không vì chuyên cần mà bỏ bê nhan sắc, tại điểm này, Dụ Mạn Đình xinh đẹp không ai bằng, cho nên An Phùng Tiên rất tôn trọng Dụ Mạn Đình, nhìn nàng đang vội rửa rau dưa, An Phùng Tiên rất cung kính giúp Dụ Mạn Đình chỉnh lý tạp dề, hai ba phút sau đó, Dụ Mạn Đình liền đỏ bừng cả mặt.


- Đừng sờ loạn, bọn nhỏ đều nhìn thấy kìa.


Dụ Mạn Đình bất đắc dĩ nũng nịu, một bàn tay đang trắng trợn lớn mật dò xét vào ngực nàng, dùng sức xoa nắn cặp иɦũ ɦσα lớn đang nổi lên, một cái tay khác cũng rất bí ẩn mà mò lấy nơi riêng tư, nhiều lần trêu chọc mật huyệt dưới đám lông tơ non mềm.ɖâʍ lãng mẫn cảm như vậy, An Phùng Tiên nhịn không được bật cười, hắn vén váy của Dụ Mạn Đình lên, móc ra đại nhục bổng đang sưng lên dán tới:


- Nhìn thì thế nào, tôi muốn cắm vào trong.
- Đừng mà, tôi đang làm đồ ăn… Oh… Đáng ghét, đồ ăn không thể ăn cậu đừng trách tôi đó, oh… Dường như thực cứng.


Dụ Mạn Đình nói không được nữa, bởi vì tên gia hỏa tráng kiện này đã tiến quân thần tốc, đâm một cái liền thọt đến hoa tâm, cảm giác sưng lên cực kỳ mãnh liệt, thực sự là thoải mái đến mức khó có thể hình dung.An Phùng Tiên tại cười xấu xa:


- Đồ ăn có ăn ngon hay không không quan trọng, quan trọng là… Dụ nương ăn ngon, ha ha, không còn kinh nguyệt chứ
Dụ Mạn Đình làm nũng:
- Ohhh… Tôi rất ghét cậu gọi tôi là Dụ nương.
An Phùng Tiên sinh ra ý niệm ngược đãi trong đầu, hắn ɭϊếʍƈ vành tai của Dụ Mạn Đình, nhanh chóng mà đâm thọc:


- Tôi cứ muốn gọi chị là Dụ nương! Dụ nương, lão già xem bói còn tìm tới chị không?
- Không có, a a a!Hai cánh tay Dụ Mạn Đình chống lên bếp lò, cặp mông màu mỡ vểnh lên vừa cao lại tròn.An Phùng Tiên giả vờ tức giận, từng cú nện từ sau vào mông nàng vang lên chan chát:


- Chị đừng gạt tôi, lão già xem bói nói với tôi là hắn đã đút cu được vào ɖâʍ huyệt của chị rồi.
Dụ Mạn Đình giả vờ đau xót:
- Cậu… A… Đúng vậy, lão đầu đó đã chơi tôi, ƈôи ȶhịȶ̼ của hắn to hơn so với cậu.
An Phùng Tiên hỏi:
- Chơi chị mấy lần?


Dụ Mạn Đình mạnh mẽ vung vứt mỹ đồn 3 cái về phía sau:
- Ba lần.
An Phùng Tiên mãnh liệt hướng đâm mạnh ba lần, hỏi:
- Mới ba lần sao?
Dụ Mạn Đình hơi hé cái miệng nhỏ nhắn, thở dốc nói:
- Oh… Ba mươi lần đó, oh… Không được rồi, tôi muốn tới rồi.


Nàng đột nhiên chặt kẹp hai chân, cặp mông trắng như sứ điên cuồng nhún động hướng ra phía sau chỗ bụng dưới của An Phùng Tiên.An Phùng Tiên yêu thương nghênh hợp:
- ɖâʍ mẫu.
Sau vài cái kịch liệt run rẩy, Dụ Mạn Đình cảm giác còn không đã ghiền, lại làm nũng:
- Buổi tối tôi còn muốn nữa.


Hơn mười ngày không được ăn cơm Dụ Mạn Đình làm nấu, Dụ Mỹ Nhân tay cầm đĩa rau đều có chút run rẩy, mùi vị quả nhiên không giống, phần lớn đồ ăn trên bàn cơm cư nhiên trước đây cũng chưa từng nhìn thấy, giò thủ nấu đông mỹ vị, An Phùng Tiên ăn vào ngay cả đầu ngón chân cũng than thở; Hạ Mạt Mạt đối với món vịt hầm ngũ quả rất chú ý; Dụ Mỹ Nhân đã ăn quen tay nghề của mẫu thân, cái gì đều cảm thấy ăn ngon; Bối Nhị Nhị không kén ăn, cơm thức ăn trên bàn ai múc cho nàng cũng không cự tuyệt, hết thảy cho vào bụng; An Viện Viện ưu nhã nhất, ăn một miếng đồ ăn, nhìn An Phùng Tiên ở phía đối diện, uống một hớp canh cũng phải nhìn An Phùng Tiên rồi mới chậm rãi nuốt, cặp má đào ẩn hiện vô tận phong tình, một chút cũng không như ăn cơm, càng giống như truyền qua làn thu thuỷ. Thì ra tại dưới bàn ăn, An Phùng Tiên dùng bàn chân đang ve vãn chân ngọc của An Viện Viện, khi tình đến dày đặc, một đôi chân ngọc khác không mời tự đến, đảo loạn dưới bàn ăn, chàng chàng thiế͙p͙ thiế͙p͙, thật là quá lớn mật to gan nha.Dụ Mạn Đình đắc ý liếc mắt nhìn An Viện Viện cùng An Phùng Tiên, hướng về phía các thiếu nữ hỏi:


- Buổi tối có đồ ngọt ohhh, mọi người có muốn ăn hay không?
Ba cô gái xinh đẹp chớp mắt, cùng nhau cao giọng hoan hô:
- Buổi tối con còn muốn… nữa!
Dụ Mạn Đình cực kỳ xấu hổ, hoảng loạn khẩn trương đứng lên chạy vào toilet, cũng chỉ có toilet có thể tạm thời tránh né một màn lúng túng này.