Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 208

Hắn biết Dụ Mỹ Nhân sẽ không cầm dao đến, cho nên mới phải làm bộ sai sử Dụ Mỹ Nhân, Bối Nhị Nhị ở một bên thấy Dụ Mỹ Nhân không có động tĩnh, dĩ nhiên ngu ngốc chạy ra phòng ngủ, một hồi sau thật sự mang tới một cây Dao thái lan sắc bén, Dụ Mỹ Nhân quá sợ hãi, nhanh chóng đoạt cây Dao thái lan cất kỹ, chỉ để lại Bối Nhị Nhị đang cười duyên hi hi.Dụ Mỹ Nhân lắc đầu thở dài:


- Các người đều điên cả rồi.


Bối Nhị Nhị cười đến càng sáng lạn hơn, đây là một buổi tối tràn ngập kich thích, cũng không biết chuyện kich thích còn có thể kéo dài hay không? Có còn chuyện gì càng kich thích hơn phát sinh hay không?ƈôи ȶhịȶ rút ra, chỉ rút ra đến phân nửa lại cắm vào, rút ra rất chậm, cắm vào trong lại nhanh như thiểm điện, bụng dưới của An Phùng Tiên giã mạnh vào kiều đồn, kiều đồn xinh đẹp này đương nhiên càng vểnh cao hơn.


- Oh.
Hạ Mạt Mạt cũng hít một hơi, dường như bị dằn vặt xuất phát từ nội tâm ổ vậy.
- Thoải mái sao?


An Phùng Tiên ôm chặt kiều đồn, lại một lần nữa rút ra đại nhục bổng, lại một lần nữa nhanh như tia chớp cắm vào ƈúƈ ɦσα chặt hẹp, hành thân to lớn nô dịch ƈúƈ ɦσα non mềm, đó là một cái lỗ non mềm sung sướng hơn so với thật ƈúƈ ɦσα thật rất nhiều, thật là tàn nhẫn, ƈúƈ ɦσα sắp bị vỡ ra rồi.Thấy Hạ Mạt Mạt không nói, An Phùng Tiên lần này thay đổi sách lược, hắn cấp tốc lôi ra đại nhục bổng, lại nhẹ nhàng, chậm rãi cắm vào.


- A… Em muốn chết.
Hạ Mạt Mạt nhẹ nhàng run run cặp mông của nàng, muốn nỗ lực thoát khỏi đại nhục bổng lăng nhục cùng dằn vặt, nhưng hết thảy đều là phí công, An Phùng Tiên dường như có sức lực lớn vô cùng.
- Thoải mái muốn chết, đúng hay không?


An Phùng Tiên tăng nhanh tiết tấu tấn công, ƈúƈ ɦσα trở nên trơn trượt dị thường, đã thích hợp với việc làm ra các loại động tác như pít-tông chuyển động, đại nhục bổng rốt cục có thể ‘vận hành’ thông suốt trơn tru.
-Ba… ba… ba…
- A a a…


Hạ Mạt Mạt kêu to, quả thực chính là hoàn mỹ rên rỉ, nhưng dường như lại không giống làʍ ȶìиɦ, bởi vì bộ vị đâm thọc là ƈúƈ ɦσα, lẽ nào ngọc hành ma sát ƈúƈ ɦσα cũng có thể mang đến kɧօái cảm thật lớn sao?An Phùng Tiên cũng rất nghi hoặc, hắn xoa bóp đầu иɦũ ɦσα của Hạ Mạt Mạt, ɭϊếʍƈ ʍút̼̼̼ sống lưng trơn tuột, còn khiêu khích lỗ tai nhạy cảm của nàng:


- Thoải mái hay là khó chịu, em nói 1 câu nha! Đừng chỉ biết gọi xuân, người ta Cá cá cùng Nhị Nhị đều nhìn em đó, em cũng đừng để cho người ta cho em là lãng nữ ohhh.
- A a a… Oh, em ghét thầy…


Hạ Mạt Mạt liếc nhìn hai hảo bằng hữu, phảng phất đang chế giễu các nàng không hiểu được lạc thú chơi ƈúƈ ɦσα.An Phùng Tiên buông lỏng tâm tình, hắn đang thưởng thức lạc thú chơi ƈúƈ ɦσα:
- Có đúng muốn nhẹ một chút hay không?
Hạ Mạt Mạt cứng rắn cãi lại:
- Thầy rút ra, a a a…


An Phùng Tiên cười to:
- Em gọi vui mừng sung sướng như vậy, thực sự muốn An lão sư rút ra?
- A a a…


Sắc mặt Hạ Mạt Mạt phát sinh biến hóa, nàng không tức giận nữa, không bị điên cuồng nữa, mà là trở nên rất ôn nhu, tựa như một con mèo nhỏ dịu ngoan, da thịt của nàng cũng vậy phát sinh biến hóa, lặng lẽ rịn ra một tầng mồ hôi nhàn nhạt, ngay cả tư thế câu hồn của nàng cũng phát sinh biến hóa, kiều đồn mỹ lệ khêu gợi dĩ nhiên đã chủ động.An Phùng Tiên đình chỉ đâm thọc, nhưng động tác nhún động vẫn diễn ra như cũ, Hạ Mạt Mạt nhanh chóng nhún động kiều đồn, hoàn mỹ phun ra nuốt vào đại nhục bổng, An Phùng Tiên hưng phấn mà kêu to:


- Hạ Mạt Mạt ngây thơ cư nhiên chính bản thân mình động, càng động càng nhanh, ha ha, quá ɖâʍ đãng. Cá cá, Nhị Nhị các em đều nhìn cho kỹ nhé.
Dụ Mỹ Nhân bĩu môi:
- Quả thực ɖâʍ đãng.
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nói:
- Không phải là ɖâʍ đãng bình thường đâu nha.


Hạ Mạt Mạt thẹn quá thành giận:
- Các người câm miệng! Tôi, tôi dù là ɖâʍ đãng, tôi chính là ɖâʍ đãng lại mắc mớ gì đến các người?
Ohhh, An lão sư, thầy cũng động một cái đi chứ.
- Cái gì? Ta nghe không rõ lắm, mời em lớn tiếng hơn một chút.


An Phùng Tiên không phải cố ý hỏi, hắn thực sự không tin Hạ Mạt Mạt quật cường sẽ cầu xin mình.Hạ Mạt Mạt đem cái đầu nhỏ vùi vào trong gối:
- Thầy thật đáng ghét, chịch nhanh lên một chút đi mà.
- Ba ba ba…
- A a a…
... đọc truyện sắc Thầy Giáo Lưu Manh tại MyTruyen .com


Đèn của phòng khách càng sáng hơn, chiếc sô pha mềm mại trông có vẻ thoải mái hơn so với chiếc giường lớn khắp nơi là nước tiểu và ɖâʍ dịch, hai cô gái xinh đẹp dán chặt vào cùng một chỗ, lặng lẽ không nói.Bối Nhị Nhị một bộ hình dạng nóng lòng muốn thử:


- Cá cá, thực sự có thể chịch ƈúƈ ɦσα như vậy sao?
Dụ Mỹ Nhân lại sợ hãi trong lòng:
- Có lẽ có thể chứ, nhìn hình dạng Mạt Mạt ɖâʍ đãng như thế, tớ dám khẳng định nàng đang rất thoải mái.
Bối Nhị Nhị lo lắng hỏi:
- Nàng ɭϊếʍƈ ƈúƈ ɦσα cậu, cậu có cảm giác gì?


Dụ Mỹ Nhân mặt đỏ lên:
- Nói không chính xác được, cũng không cảm thấy thoải mái bao nhiêu, giống như sau khi đại tiện chùi đít vậy đó.
Bối Nhị Nhị cười duyên hi hi:
- Vậy sao Mạt Mạt lại như vậy?
Cả tính cách cũng thay đổi.
Dụ Mỹ Nhân đảo mắt nói:


- Tớ nào biết, có thời gian cậu hỏi cậu ấy xem.
Bối Nhị Nhị cong lên cái miệng nhỏ nhắn:
- An lão sư dường như cũng rất thích chơi ƈúƈ ɦσα nha.
Dụ Mỹ Nhân suy nghĩ một chút, nói:
- An lão sư là ma quỷ mà.
Bối Nhị Nhị trợn to hai mắt:
- Vì sao nói như vậy?
Dụ Mỹ Nhân nghiêm túc giải thích:


- Bởi vì sau khi chúng ta ngủ cùng An lão sư, đều sẽ biến thành rất xấu xa. Ahihi
Bối Nhị Nhị nhỏ giọng cười duyên:
- Đó là bởi vì bản thân cậu vốn đã xấu chứ? Đánh người còn có thể đánh đến cao trào luôn, trước đây tớ cũng không phát hiện ra nha.


Dụ Mỹ Nhân quỷ dị nhìn Bối Nhị Nhị:
- Chính là vì An lão sư đã thả ra mấy con quỷ trong lòng chúng ta đó.
Bối Nhị Nhị le lưỡi:
- Không nói nữa, Ác Ma đã đi ra rồi.


Trong phòng tắm hai người đi ra rất chậm rãi, nói cho đúng thì chỉ đi ra một người là An Phùng Tiên, trong ngực hắn đang ôm Hạ Mạt Mạt đã ngủ say sưa, nàng thực sự quá mệt mỏi rồi.