Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 198

- Điều kiện vệ sinh ở Bệnh viện cũng quá kém sao?.
An Phùng Tiên cũng giật mình nhìn các vết muỗi đốt trên người Hạ Mạt Mạt.Hạ Mạt Mạt tức giận nói:
- Có người muốn giết Văn Dương, chúng ta cứu hắn hay là không cứu?
- Vùuuuuu…


Chiếc YAMAHA màu đỏ chạy như bay trong bóng đêm như một tia sét.An Phùng Tiên ôm bờ eo thon mềm mại của Hạ Mạt Mạt dĩ nhiên không có nửa điểm dục vọng, hắn hiện tại chỉ muốn mau sớm chạy tới một cửa hàng tình thú tên là “Nam nữ hoan ái”, cứu lão đại Văn Dương của Bang đức quốc, nếu mà Văn Dương chết, hậu quả kia thiết tưởng sẽ không hình dung nổi. An Phùng Tiên mới vừa chỉa súng vào đầu Văn Dương, có hơn cả trăm người chính mắt thấy, nếu như Văn Dương chết không minh bạch. Tất cả chỉ trích cùng trả thù đều sẽ toàn bộ tập trung vào An Phùng Tiên, hắn căn bản không cách nào tiếp nhận đám giang hồ kia toàn lực trả thù, cho nên An Phùng Tiên nhất định phải cứu Văn Dương.Mộng Mộng đang rất thảm, khắp người đều là vết thương, nguyên bản bờ vai trơn tuột tinh tế có một vết vết thương do tàn thuốc nóng gây nên, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng không dám nhìn tiếp nữa.


- Mộng Mộng tỷ, tam ca thật quá phận, tuy rằng uống say, hắn cũng không nên đối với chị như vậy.


Một người nhân viên cửa hàng rót một chén nước nóng cho Mộng Mộng, còn đưa lên một xấp khăn tay.Mộng Mộng thống khổ khóc thút thít, tâm tình tràn ngập căm hận, nàng hận không thể chặt bỏ hai tay Khang Tam, tuy rằng Mộng Mộng là nữ nhân trong bang, bình thường luôn hay đi mua vui cho các nhân vật cao cấp trong bang, nhưng nàng hầu như được tất cả nam nhân trong bang tôn trọng và thương yêu, ngay cả Văn Dương cũng đặc biệt chiếu cố nàng.Nhưng Mộng Mộng trăm triệu lại không nghĩ tới, Khang Tam cư nhiên vũ nhục và hành hạ nàng.


- thao mẹ mày, khóc cái gì mà khóc! thao con mẹ mày, đồ kỹ nữ, nghe rõ cho tao, lão tử hiện tại choáng đầu, cần nghỉ ngơi một chút, một hồi lại đến chơi ƈúƈ ɦσα của mày, nếu dám phản kháng, lão tử cắt bỏ núm иɦũ ɦσα của mày luôn!


Khang Tam từ trong buồng lảo đảo chạy ra mắng to vài câu, lại lảo đảo mà về phòng, may mắn là đêm khuya, trước cửa ngoài tiệm vắng người tới mức có thể giăng lưới bắt chim, tiếng mắng chửi thô tục cũng không có khiến cho người nào chú ý.Kỳ quái là, đám nhân viên cửa hàng cư nhiên cũng không có tan ca, bọn họ mỗi người sắc mặt ngưng trọng, phảng phất đang đợi cái gì đó.Mộng Mộng tuyệt vọng, vạn phần hoảng sợ, nàng không phải là không nguyện ý chơi ƈúƈ ɦσα, mà là nàng không muốn chơi ƈúƈ ɦσα cùng Khang Tam, thừa dịp nhân viên cửa hàng không chú ý, Mộng Mộng lặng lẽ bấm điện thoại cho Văn Dương.Cách cửa hàng tình thú không xa, chiếc YAMAHA màu đỏ đã lặng yên đi tới, An Phùng Tiên ôm eo Hạ Mạt Mạt nhìn vào trong tiệm theo dõi, cánh tay trong lúc lơ đãng va chạm vào hai ngọn núi rắn chắc, Hạ Mạt Mạt hé miệng cười trộm, chỉ là An Phùng Tiên ở sau lưng nhìn không thấy mà thôi.


- Sau này tuyệt đối không thể làm loại chuyện nguy hiểm này nữa, theo dõi xã hội đen cũng không phải là chuyện đùa, nếu mà bị bọn họ phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.


Nghe xong Hạ Mạt Mạt kể lại, một quá trình nàng theo dõi nghe lén Khang Tam, trong lòng bàn tay An Phùng Tiên đều là mồ hôi lạnh, nghe mùi thơm của cơ thể xử nữ, giọng nói An Phùng Tiên có chút nghiêm khắc.Hạ Mạt Mạt lắc lắc mái tóc dài phiêu tán:
- Em không có suy nghĩ nhiều như vậy.
An Phùng Tiên thở dài một hơi:


- Tôi biết, em là vì quan tâm An lão sư, toi chỉ là hi vọng sau này em làm chuyện gì phải nói trước cùng với tôi.
Hạ Mạt Mạt cả giận nói:
- Tay thầy sờ soạng loạn xạ như vậy có nói trước với em chưa? Em đã cho phép thầy làm vậy chưa?
An Phùng Tiên sửng sốt, hai cánh tay lập tức quy củ lại:


- Đây là hai việc khác nhau…
Hạ Mạt Mạt mím miệng cười trộm, đáng tiếc An Phùng Tiên không nhìn thấy, đang xấu hổ, Hạ Mạt Mạt đột nhiên một tiếng khẽ hô:
- An lão sư thầy xem, có xe tới rồi.


An Phùng Tiên cũng thấy có một chiếc xe hơi màu đen lái tới, vừa lúc đứng ở cửa tiệm “Nam nữ hoan ái”, một người từ trên xe đi xuống, An Phùng Tiên nhìn chăm chú, quả nhiên là Văn Dương:
- Ân, thật là hắn.
Hạ Mạt Mạt hỏi:
- Chúng ta bây giờ đi ngăn cản hắn luôn sao?


An Phùng Tiên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Không, Văn Dương quá kiêu ngạo, để cho hắn chịu chút vị đắng, chúng ta sau đó lại cứu hắn, như vậy hắn mới cảm kich em, cũng sẽ không hạ độc thủ đối với ba em.
Hạ Mạt Mạt tức giận hỏi:
- Thật là kỳ quái, bọn họ tại sao muốn thương tổn tới ba em vậy?


An Phùng Tiên trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, hắn chỉ có thể thở dài:
- Vấn đề này rất phức tạp, em còn nhỏ không nên suy nghĩ nhiều như vậy, tương lai tự nhiên sẽ hiểu rõ.


Hạ Mạt Mạt mắt rất tinh, phát hiện tại đầu đường chỗ khúc quanh đột nhiên tụ tập rất nhiều người:
- Ý, rất nhiều người đến à nha, có thể là Văn Dương đã phát hiện ra, dường như không muốn chúng ta hỗ trợ, An lão sư, chúng ta đi thôi.
Thần sắc An Phùng Tiên càng thêm ngưng trọng:


- Dường như không phải là người của Văn Dương, giang hồ đọ sức không có lý do gì mà lão đại tới trước, tiểu đệ đến sau cả, nếu mà Văn Dương phát hiện ra từ sớm, nhất định là sẽ bảo thủ hạ tới trước trinh sát. Xem ra Văn Dương lần này trúng mai phục to rồi, hừ! Kiêu ngạo hơi quá. Cho mày chết


Hạ Mạt Mạt lo lắng chồng chất:
- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta chỉ có hai người, có thể giúp được Văn Dương hay không, hay chúng ta cũng không chạy được thì sao?
- Đừng lo lắng, An lão sư vẫn có cách. He hé!


An Phùng Tiên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, trong lòng hơi bất an, nhưng hắn không thể trách Hướng Cảnh Phàm, bởi vì để tụ họp từng huynh đệ đã tán đi sẽ cần một chút thời gian.Hạ Mạt Mạt có chút ngoài ý muốn:


- An lão sư cũng có viện binh cơ à? Vậy rốt cuộc An lão sư là xã hội đen hay là thầy giáo?
An Phùng Tiên tức giận, tay hắn lại bóp mạnh một phát vào trái nhũ phong cao vót của Hạ Mạt Mạt, nói:
- An lão sư đương nhiên là thầy giáo rồi.