Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 190

Dụ Mỹ Nhân nhíu mày một cái, rầu rĩ nói:
- Làm sao bây giờ? An lão sư nhất định sẽ mắng chúng ta không biết tiết kiệm.
- Để tớ quay lại cầm là được chứ gì, cậu cũng không cần làm ra cái khuôn mặt khổ qua này.


Hạ Mạt Mạt phụ trách cầm túi đồ ăn, thấy Dụ Mỹ Nhân đem An Phùng Tiên ra dọa, nàng cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm, cái miệng nhỏ nhắn mân mê, thướt tha xoay người, quay lại chỗ “Nam nữ hoan ái” kia.Mấy tên nhân viên cửa hàng tình thú điếm đang chém gió: “Ba con bé đó ngon vãi cả lờ, nếu có khả năng chơi các nàng 1 lần, dù cho sống ít hơn mười năm cũng đáng giá.”


- Tao muốn chơi cái con bé nhìn tư tư văn văn kia, nó mua dầu bôi trơn chính là muốn bị người ta chơi ƈúƈ ɦσα đó, ha ha…
- Cái con bé tóc dài kia mới đủ ɖâʍ, nhìn ánh mắt nó ɖâʍ đãng tao đã muốn đè nó ra chịch rồi.


- Tao cảm thấy ngon nhất vẫn là cô chân dài, mông đít kiều kiều. Từ phía sau cắm vào trong nhất định sẽ sướng chết…
Một cái thân ảnh phiêu nhiên thướt tha đi tới:
- Im miệng đê.


Mấy thằng nhân viên cửa hàng nhất thời á khẩu không trả lời được, không nghĩ tới con bé chân dài đã đi mà quay lại, vừa rồi một phen đàm tiếu hạ lưu đã bị con bé này nghe được toàn bộ. Bọn họ lộ ra tướng mạo hung ác, rất không xấu hổ.


- Bà chủ của các người đâu, tôi muốn khiếu nại các người.
Hạ Mạt Mạt tức giận đến giận sôi lên.Một tên gầy trông rất hèn mọn nhìn Hạ Mạt Mạt nháy mắt, tiện tay chỉ hướng một cái cửa nhỏ trong tiệm:
- Muốn khiếu nại sao?


à chủ tại tận cùng bên trong một gian phòng nhỏ, cô có thể đi vào tìm nàng.
- Hừ, ông nghĩ rằng tôi không dám vào sao?


Hạ Mạt Mạt dậm chân, hướng trong tiệm đi đến, dù biết có thể bị lừa, nàng cũng không quản. May là đi không bao xa, liền thấy trong phòng nhỏ lộ ra một tia ngọn đèn, cánh cửa dường như không có đóng chặt, Hạ Mạt Mạt vừa định gõ cửa, thanh âm ɖâʍ lãng trong phòng khiến nàng ngượng ngùng không chịu nổi, nàng vốn định xoay người rời đi, nhưng lòng hiếu kỳ thúc giục nàng nhìn vào trong khe cửa, cái nhìn này lại khiến toàn thân Hạ Mạt Mạt như nhũn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, nàng tự nói cho chính bản thân: Không nên nhìn, không cho phép nhìn.Rất kỳ quái, chân Hạ Mạt Mạt như bị đóng đinh, vẫn không nhúc nhích. Ánh đèn sáng tỏ trong phòng soi sáng cảnh xuân, Mộng Mộng đưa tay đỡ tại cạnh giường, Khang Tam đang ôm lấy cặp mông ngọc của nàng dùng sức đâm xọc.Hạ Mạt Mạt có chút ngất xỉu, tình ái lúc này đối với nàng tràn đầy mê hoặc, mỗi lần cùng Dụ Mỹ Nhân, Bối Nhị Nhị lén xem phim con heo, Hạ Mạt Mạt lúc nào cũng không cầm lòng được, thường thường một bộ phim còn chưa xem xong, ái dịch của nàng đã ướt đẫm nội khố, cả quần ngoài cũng không thể may mắn tránh khỏi, khiến cho nàng rất xấu hổ: Những thứ chuyện xấu này thành trò cười cho Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân đem ra đàm tiếu.


- A… Tam ca đã lâu không đến, vừa đến đã đòi chịch em, a, a, a…
ɖâʍ đãng rên rỉ chui vào lỗ tai Hạ Mạt Mạt, nàng tự nói mình xem 1 cái liền đi, thế nhưng là, cuộc đối thoại trong phòng lại đưa tới Hạ Mạt Mạt chú ý.Khang Tam đắc ý cực kỳ, một bên co rúm, một bên hỏi:


- Là tôi chơi cô thoải mái hay là Văn Dương chơi cô thoải mái hơn?
Hạ Mạt Mạt thầm nghĩ: Thì ra là quen biết cùng Văn Dương, hừ, quả nhiên đều không phải là người tốt. Mộng Mộng ɖâʍ đãng nói:
- A, các người sao lại đều hỏi cái này?
Lần trước Văn ca cũng hỏi như vậy đó.Tam ca hỏi:


- Cô trả lời thế nào?
Mộng Mộng một bên nhún động mông đít trắng nõn một bên ɖâʍ gọi:
- Em… em nói tam ca lợi hại.
-Ha ha…Tam ca ngửa đầu cười to:


- Cô chớ gạt tôi, tại trước mặt Văn Dương. Con phò nhà cô nhất định sẽ không nói tôi lợi hại! Ngày hôm nay trước làm cô một shot, chờ tôi giết họ An kia xong, lại trở về chậm rãi chơi chết cô.
Mộng Mộng kiều mỵ nói:


- Tôi sao dám, nhị ca. Tam ca bổng bổng lớn nhất, oh, dùng sức đâm người ta huyệt huyệt rồi…


Không được, không có khả năng nhìn tiếp nữa, trong phòng nhỏ cảnh xuân vô hạn. Hạ Mạt Mạt kẹp lấy kẹp hai chân, dùng sức cắn môi, một tia đau đớn áp chế ȶìиɦ ɖu͙ƈ không bị cản trở, nàng xoay người đã muốn đi, mới vừa vừa quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đen thùi lùi, Hạ Mạt Mạt sợ đến lớn tiếng thét chói tai.Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân đang ở ngoài tiệm nói chuyện phiếm, nghe được Hạ Mạt Mạt thét chói tai, nhanh chóng chạy vào trong cửa hàng.Nhân viên cửa hàng cũng nhào vào trong, trong lúc nhất thời, trong hành lang hẹp đầy ắp người, cửa nhỏ phòng dĩ nhiên mở ra, Hạ Mạt Mạt dĩ nhiên đứng ở trong phòng vừa thẹn vừa giận, trong phòng ngoại trừ Mộng Mộng và Khang Tam ra, còn có một nam nhân trung niên vóc người khôi ngô.Nàng hình như đang trộm nghe.Nam nhân khôi ngô chỉ chỉ vào Hạ Mạt Mạt đang đứng ở một góc, trong mắt bắn ra hàn mang khiến lòng run sợ. Khang Tam hạ thể vẫn như cũ loã lồ, chuyện đột nhiên xảy ra, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì. Mộng Mộng mê chết người ngơ ngác đứng thẳng bất động, một đôi nhũ phong no đủ đang phơi giữa không trung, nhũ hoa rất lớn, bộ ngực sáng choang còn có mấy cái vết cào, mấy tên nhân viên cửa hàng cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt, tận mắt thấy thân thể trần trụi của bà chủ.Khang Tam tức giận rống to về phía đám nhân viên cửa hàng:


- Nhìn cái gì, đều cút ngay cho tao.
Nhân viên cửa hàng bảo nhau, trong nháy mắt đi ra hết, chỉ còn lại Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân.Dụ Mỹ Nhân nhanh chân đi vào phòng, nắm tay Hạ Mạt Mạt kéo ra bên ngoài:
- Muội muội, chúng ta đi mau.
- Đứng lại.
Khang Tam cười hướng ba cái cô gái xinh đẹp đi đến:


- Vì sao lại nghe trộm? Muốn học tập làʍ ȶìиɦ cùng nam nhân như thế nào sao?
Hạ Mạt Mạt lớn tiếng nói:
- Không phải, tôi không có nghe trộm, cũng không có nhìn lén, tôi trở về lấy đồ.


Mộng Mộng rất thích ba cô thiếu nữ, vừa nhìn bộ dạng Khang Tam thèm nhỏ dãi, biết tình hình không ổn, nàng không để ý tới việc mặc quần áo, đi nhanh lên đến hát đệm:
- Đúng vậy, tiểu muội muội này để quên đồ, được rồi, xong rồi! Tiểu muội muội nhanh đi lấy đồ của các em đi!


Khang Tam cười gằn nói:
- Lão Mạc, ông không phải là vẫn rất thích tiểu nữ sinh sao?