Bối Nhị Nhị trừng hai mắt, lộ ra ý sợ hãi:
- Em, em không sợ thầy, em, em sẽ la lên đó…
- Ba người các em cùng nhau đánh tôi, An lão sư thật là không có biện pháp, nhưng bây giờ chỉ có một mình bạn học Bối Nhị Nhị, An lão sư sẽ không khách khí đâu, nếu mà Bối Nhị Nhị muốn hô, vậy thì cứ lên tiếng đi, hay nhất là gọi tất cả các bạn học của em đến đây đi.
- An lão sư, thầy… Thầy thật là xấu xa.
Bối Nhị Nhị dù phẫn nộ nhưng lại hết cách.An Phùng Tiên đảo một vòng con ngươi, cố ý thở dài:
- Ai, An lão sư cho tới bây giờ chưa từng nói mình là người tốt. Bối Nhị Nhị bạn học, để cho An lão sư đoán thử em mặc qυầи ɭót màu gì, An lão sư bảo đảm, nếu mà đã đoán sai, lập tức để cho Bối Nhị Nhị trở về phòng học.
Bối Nhị Nhị nghĩ thầm: Không chơi thử liền nhất định thua. An lão sư nhất định sẽ ép buộc mình, nếu chơi trái lại có cơ hội thắng, ân, không chơi thì thua trắng à:
- Thầy… Thầy nói thử xem ohhh, chỉ cho phép đoán một lần.
An Phùng Tiên làm bộ do dự một hồi:
- Tốt, liền đoán một lần, bất quá, vạn nhất An lão sư đoán đúng, Bối Nhị Nhị nhất định phải để cho An lão sư hôn vào môi.
Bối Nhị Nhị như đã quyết tâm đánh cuộc:
- Tốt, thầy đoán sao?, em cũng không tin thầy có thể đoán được.
- Ân, vậy An lão sư đoán là màu trắng.
Bối Nhị Nhị vừa lộ ra nụ cười mừng rỡ, An Phùng Tiên lập tức đổi giọng:
- Đó là không có khả năng.
Bối Nhị Nhị tức giận đến mức chà chà hai má:
- Thầy chơi xấu, thầy xem sắc mặt người ta rồi.
An Phùng Tiên lắc đầu:
- Không có chơi xấu, em có thể không khóc không cười, biểu tình không có gì mà.
Bối Nhị Nhị hừ lạnh một tiếng:
- Lần này, em sẽ chờ thầy xác định là màu gì, em mới cười, hừ, muốn từ sắc mặt em nhìn ra môn đạo sao? Không có dễ dàng như vậy.
- Vậy tôi tiếp tục đoán nhé
An Phùng Tiên nhịn cười, nhìn thoáng qua khuôn mặt Bối Nhị Nhị trướng hồng, nói:
- Tôi đoán là màu đen.
Bối Nhị Nhị quả nhiên mặt không chút thay đổi, nói:
- Xác định chưa?
An Phùng Tiên dùng sức gật đầu:
- Chắc chắn.
Bối Nhị Nhị lại hỏi:
- Thật xác định?
An Phùng Tiên đảo một vòng con ngươi:
- Xác định.
Bối Nhị Nhị làm bộ lộ ra biểu tình mừng rỡ:
- Không cho phép đổi ý ohhh.
An Phùng Tiên cởi ra nút cài áo:
- Tuyệt đối không đổi ý.
Bối Nhị Nhị rất thất vọng, thất vọng tới cực điểm, nàng cúi đầu nhìn một chút đồng phục học sinh, cũng không phát hiện chỗ nào tổn hại, nàng không khỏi buồn bực: Lẽ nào ánh mắt An lão sư có thể nhìn xuyên thấu?
An Phùng Tiên đang cười, cười rất ɖâʍ tiện:
- Nhị Nhị nhất định muốn biết vì sao tôi đoán được chuẩn như vậy?
Bối Nhị Nhị dậm chân:
- Em… em từ trước tới nay lần đầu tiên mặc qυầи ɭót màu đen, vì sao thầy có thể đoán được?
An Phùng Tiên nháy mắt mấy cái:
- Hôn môi xong sẽ nói cho em biết.
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nói:
- Em tuyệt đối sẽ không hôn môi cùng thầy.
An Phùng Tiên cười nhạt:
- Không hôn môi sẽ làm cái khác.
Bối Nhị Nhị quá sợ hãi, lập tức đổi giọng:
- Hôn thì hôn.
Thiếu nữ hương tân ngọt như cam tuyền, nước bọt của Bối Nhị Nhị so với cam tuyền còn phải ngọt hơn, tuy rằng nàng vẫn là kẻ đang học hôn, nhưng hương tân từ khoang miệng tiết ra rất đầy đủ, An Phùng Tiên ăn rất nồng nhiệt, cánh tay giơ ra, đem Bối Nhị Nhị ôm chặt. Đã nói chỉ là hôn môi, miệng đối miệng, hôm nay có thêm một cái ôm cũng không làm Bối Nhị Nhị cảm giác ăn nhiều thua thiệt, nàng mở mắt to, tức giận nhìn một cái thô ráp đầu lưỡi trên môi, trong cổ họng mình càn quấy, thực sự là ghê tởm đến cực điểm.Rất kỳ quái, nữ nhân thích bị nam nhân ôm, dù cho có cảm giác hít thở không thông, nữ nhân vẫn thích.
- Ân.
Bối Nhị Nhị ra sức đã tránh thoát môi An Phùng Tiên, không phải là bởi vì An Phùng Tiên ôm quá chặt, mà là tay An Phùng Tiên đang vuốt ve đùi đẹp thon dài của Bối Nhị Nhị, mới bắt đầu còn có thể chịu được, nhưng khi mò tới giữa háng, Bối Nhị Nhị phải ngăn cản:
- Nói xong rồi nha, chỉ hôn môi.
... đọc truyện Thầy Giáo Lưu Manh tại website: MyTruyen .com
ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi thoa khắp nướt bọt, An Phùng Tiên buồn cười nói:
- An lão sư cũng không đáp ứng chỉ hôn môi em.
Bối Nhị Nhị giận dữ hỏi:
- Thầy còn muốn làm gì?
An Phùng Tiên ăn ngay nói thật:
- Em biết rõ mà, An lão sư muốn cùng em làʍ ȶìиɦ.
Bối Nhị Nhị mạnh mẽ lắc đầu:
- Không được.
An Phùng Tiên cởi quần, nói:
- Đừng ép An lão sư đánh đòn, đến lúc đó làm em đau đớn, đừng trách An lão sư thiếu ôn nhu.
Bối Nhị Nhị lớn tiếng hỏi:
- Thầy cũng đối với mẹ em như vậy sao?
An Phùng Tiên móc ra ƈôи ȶhịȶ lớn:
- Không phải, mẹ em rất nghe lời, nàng rất thích làʍ ȶìиɦ cùng An lão sư, tôi tin tưởng Bối Nhị Nhị cũng thích làʍ ȶìиɦ cùng thầy. Tôi nhớ kỹ lần trước em và An lão sư làʍ ȶìиɦ cũng rất thoải mái, có đúng hay không?