Hướng Cảnh Phàm ném xẻng xuống, hưng phấn ôm hai vai An Phùng Tiên kêu to:
- Á đù! An ca, anh chịu nhường Cô giáo Vương cho em? Ha ha, chân thành cảm tạ anh.
An Phùng Tiên lắc đầu cười khổ:
- Nói nhường cho chú, vậy thì đã khinh nhờn Vương Tuyết Nhung rồi, tôi chỉ có thể nói là dứt bỏ, cậu có thể làm cho người ta yêu thích hay không cũng còn chưa biết. Trước đây đối phó nữ nhân khác, khả năng của tao đều có thừa, nhưng bây giờ ba con bé kia như là khắc tinh của tao vậy, tao muốn chú tâm đối đãi với các nàng, không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực trên người những nữ nhân khác.
Hướng Cảnh Phàm hỏi dồn dập:
- Vậy mẫu thân của các nàng thì sao nè?
An Phùng Tiên giận mắng:
- Mau làm việc, bớt quản chuyện riêng của tao đi, tốt nhất là chú nghĩ biện pháp đem Vương Tuyết Nhung thu vào tay sao?.
Hướng Cảnh Phàm cười to:
- Ha ha, mặc dù nàng hơn em 10 tuôi, nhưng em đảm bảo trong vòng mười ngày, em nhất định sẽ theo đuổi Cô giáo Vương, đưa nàng về dinh. Hé hé!
- Cầm lấy.
An Phùng Tiên móc ra một cái chìa khóa, ném cho Hướng Cảnh Phàm. Hướng Cảnh Phàm phản ứng không chậm, chụp cái chìa khóa liền mạch lưu loát. An Phùng Tiên cười cười:
- Công chú lần này rất lớn. Thưởng cho chú căn hộ A -09 ở Quảng Bình phủ tam kỳ, bây giờ nó đã là của chú.
Hướng Cảnh Phàm trợn to tròng mắt:
- Á đù, An ca, em yêu anh chết mất, đây không phải là sự thật chứ
An Phùng Tiên lại lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi quần:
- Ở đây còn có hai trăm vạn. Chú cầm lấy sao?.
- Oa!
Hướng Cảnh Phàm cười đến trợn mắt há mồm, đéo thể tin được. An Phùng Tiên nghiêm mặt:
- Cười cái huyệt gì? Số tiền này cộng với căn hộ là mày dùng để dàn xếp việc đám cưới với Vương Tuyết Nhung, mẹ, lần này tao thua thiệt lớn, vừa tặng nữ nhân lại đưa tiền, ai. Ai kêu An Phùng Tiên tao chỉ có một mình mày là huynh đệ vào sinh ra tử đây?
Hướng Cảnh Phàm mặt mày hớn hở:
- Ha ha, đừng cho là em không biết, là vì anh cảm kich ba em năm đó mang cho anh ăn 1 tô mì thịt bò.
An Phùng Tiên cũng không phủ nhận, hắn thở dài nói:
- Hi vọng ba chú trên trời có linh thiêng, chớ có trách tao sát nhân. Tao cũng vì sinh tồn thôi.Hướng Cảnh Phàm hung hăng nôn một bãi nước miếng vào hố đất:
- Ba em sẽ không trách anh đâu, bọn chúng đều là lũ đáng chết.…
Đêm thu trăng sáng như gương, bác Hồ ngắm cảnh… chết mẹ nhầm thơ rùi, đêm thu rất là xinh đẹp, một chút cũng không lộ vẻ xơ xác tiêu điều, đáng tiếc, hôm nay là ngày đại hung.Cửa hàng rửa xe Phạm ký tuy không lớn, nhưng kiêm nhiều dịch vụ, đã gần mười hai giờ đêm.Phạm ký vẫn chưa có đóng cửa. Thấy chiếc xe XK lái tới, nhân viên cấp tốc đi ra chào hỏi, An Phùng Tiên không khỏi cảm thán thời buổi này làm ăn cạnh tranh thật khốc liệt.Một thân bùn lầy, An Phùng Tiên thăm dò hỏi:
- Ai! Tiểu huynh đệ, chú có thể rửa xe anh sạch cỡ nào?
Tên phục vụ cầm cây súng bắn nước nói:
- Ha ha, lão bản yên tâm, em có thể rửa xe của anh sạch như mới luôn.
An Phùng Tiên lại hỏi:
- Có thể rửa sạch tất cả bùn lầy không?
Tiếp viên sửng sốt:
- A?…
An Phùng Tiên hỏi:
- Chú rửa xe một lần bao nhiêu tiền?
Nhân viên rửa xe suy nghĩ một chút, nói:
- Nhìn xe mà tính. Lão bản có xe tốt như vậy, ba trăm trọn gói, dầu sáp của bọn em là nhập khẩu từ Đức đó.
- Anh cho chú một vạn.
An Phùng Tiên đi xuống xe, giày của hắn cũng đều là bùn lầy.Nhân viên rửa xe trợn to mắt, nhìn An Phùng Tiên không giống đùa cho vui. Nhân viên rửa xe lớn tiếng nói:
- Vậy em sẽ rửa xe cho anh còn mới sạch hơn cả xe mới nữa.
An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn đi ra mở cốp xe, lấy một bộ đồ tây và một đôi giày da mới tinh, sau đó cầm một xấp tiền mặt ném cho nhân viên rửa xe:
- Tiểu huynh đệ, mượn cái địa phương thay quần áo nha.
- Vâng, căn phòng nhỏ này là chỗ em nghỉ ngơi, xin anh cứ tự nhiên.
Nhân viên rửa xe kich động đến tay đều phát run, hắn chỉ chỉ một gian phòng nhỏ bên cạnh, cuống quít cầm tiền bỏ vào trong túi, đống tiền này đã hơn ba tháng tiền lương của hắn.An Phùng Tiên đi vào phòng. Trong mũi hắn ngoại trừ mùi xăng chính là mùi mồ hôi, tuy rằng khó có thể chịu được, nhưng cuối cùng vẫn khá một chút so với mùi xác thối, hắn cấp tốc thay quần áo mới vào, lại móc ra một món nịt иɦũ ɦσα tơ tằm mỏng che mũi, đó là nịt иɦũ ɦσα của Hạ Mạt Mạt, trên áo ngực còn lưu lại mùi thơm cơ thể của thiếu nữ, hít một hơi, hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái.Vừa vặn, một chiếc Mercedes màu đen lái vào tiệm sửa xe, chủ xe dùng khẩu âm vùng khác hô một câu:
- Rửa xe!
Nhân viên nghe được có tiền, vội vàng chạy đến, thấy An Phùng Tiên cầm trong tay nịt иɦũ ɦσα của nữ nhân bịt mũi, nhân viên rửa xe âm thầm buồn cười, hắn ân cần hỏi:
- Lão bản lúc nào lấy xe?
An Phùng Tiên vội vàng đem nịt иɦũ ɦσα bỏ vào túi, lại vứt đống đồ bẩn vào thùng rác, sau đó vội vã đi ra khỏi phòng nhỏ, bởi vì Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện đã nói, không gặp được An Phùng Tiên hắn thì họ sẽ thức đến hừng đông, cho nên hắn nhất thiết phải chạy về Bối gia, đã trêu chọc 3 tiểu bảo bối, cũng không thể lại chọc giận hai đại bảo bối nữa.
- Sáng sớm ngày mai tầm bảy giờ tới lấy xe, nhớ kỹ rửa sạch sẽ một chút cho tôi.
An Phùng Tiên lại dặn dò một lượt, ngày mai phải chở ba cô bảo bối đi học, xe đương nhiên phải sạch sẽ một chút.Nhân viên rửa xe mang cúi đầu khom lưng:
- Tốt, ngày mai trước bảy giờ, xe của ông chủ tuyệt đối sẽ sạch bóng. He he!
An Phùng Tiên cười nhạt, xoay người nghênh ngang mà đi. Đi qua chiếc Mercedes, hắn liếc mắt nhìn người ngồi trong xe, người ngồi trong xe cũng quay mắt nhìn An Phùng Tiên.