Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 168

- Hỗ trợ cái gì đây?Bối Nhị Nhị mở to hai mắt nhìn, một bộ hình dạng không giải thích được: Dụ Mỹ Nhân lại lập tức phản ứng kịp. Nàng hơi híp mắt, nhìn sắc mặt Hạ Mạt Mạt đang đại biến, nở nụ cười tủm tỉm.Hạ Mạt Mạt đột nhiên ném chiếc đũa ra, như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ. Nhanh như tia chớp nhảy dựng lên. Nhằm phía phòng ngủ của Dụ Mỹ Nhân. Nhưng An Phùng Tiên đã đi trước một bước, chắn trước phòng ngủ, tiếng hắn cười hắc hắc càng đáng sợ hơn.Hạ Mạt Mạt vội vàng xoay người, muốn chui vào phòng ngủ của Dụ Mạn Đình, vậy mà Dụ Mỹ Nhân tay mắt lanh lẹ:


- Phanh!
Một tiếng, cũng vậy đóng cửa phòng ngủ Dụ Mạn Đình lại.Bối Nhị Nhị phản ứng kịp, cuốn lên tay áo, lớn tiếng nói:
- Cửa toilet không có khóa, trốn vào cũng vô dụng ohhh, Hạ Mạt Mạt bạn học thức thời thì hãy ngoan ngoãn đầu hàng.
Hạ Mạt Mạt cùng đường, tức giận dậm chân:


- Nhị Nhị, Mỹ Nhân, chúng ta là gian bằng hữu à nha!
Các cậu làm sao có thể giúp người khác đối phó tớ vậy?Bối Nhị Nhị thẹn thùng nói:
- An lão sư cũng không phải là người khác.
Dụ Mỹ Nhân cười hì hì nói:
- An lão sư cũng là bằng hữu tốt của cậu ohhh.


Kế đầu tiên không thành công, Hạ Mạt Mạt cư nhiên khóc ầm lên:
- Ô… Mẹ, có người khi dễ con.
An Phùng Tiên nháy mắt cho Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị, một bên đi tới gần Hạ Mạt Mạt, một bên ôn nhu an ủi:
- Đừng khóc, đừng khóc, chúng ta sẽ không khi dễ Hạ Mạt Mạt rồi!


Hạ Mạt Mạt dùng sức gật đầu:
- Em biết An lão sư sẽ không khi dễ em. Em, em rửa chén đi.
An Phùng Tiên cười gằn chặn lối đi của Hạ Mạt Mạt:
- Chọc lét cũng không phải là khi dễ em…


Lời còn chưa dứt, An Phùng Tiên liền nhanh như tia chớp ôm lấy Hạ Mạt Mạt cùng nhau lăn đến trên sô pha, Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị đồng loạt mà lên, bốn tay đều xuất hiện, chụp vào dưới nách Hạ Mạt Mạt.
- A… Ha ha… Đáng ghét a… Ai cứu mạng với… An lão sư, em sai rồi.


Hạ Mạt Mạt điên cuồng kêu to, hai tay bị An Phùng Tiên giữ ở trên đầu, chỉ có thể dùng hai chân đá lung tung, đáng tiếc, An Phùng Tiên phản ứng thần tốc, thân thể đè ở giữa hai đùi Hạ Mạt Mạt, Hạ Mạt Mạt không thể dùng sức được, vùng nhạy cảm dưới nách bị Dụ Mỹ Nhân và Bối Nhị Nhị gãi trúng.Hạ Mạt Mạt nhất thời cười đến tóc dài bay lượn. Thiên địa thất sắc. Ngay cả nước mắt đều chảy ra. An Phùng Tiên thấy thế sắc tâm dâng trào, chờ đúng thời cơ, đem cả người áp tới, hôn lên môi anh đào của Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân cùng Bối Nhị Nhị sửng sốt, lập tức ngừng tay, ngơ ngác nhìn An Phùng Tiên ôm hôn Hạ Mạt Mạt, một màn này quá ngôn tình, thật đặc biệt, trong nháy mắt đó, ba cô gái xinh đẹp không có đố kỵ, cũng không có ngăn cách, chỉ có xúc động sâu đậm.


- Ân …Tư Tư, ân…


Hạ Mạt Mạt nuốt nướt bọt của An Phùng Tiên, An Phùng Tiên ʍút̼̼̼ vào đầu lưỡi của Hạ Mạt Mạt. Ánh mắt xinh đẹp đã đóng chặt lại, chỉ có thân thể mềm mại đang run rẩy, một bàn tay lặng yên đi tới, đặt ở trên bộ ngực cao vút của Hạ Mạt Mạt xoa nắn hơn mười cái, toan lẻn vào áo, đem cặp иɦũ ɦσα to trắng mịn cao vót nắm trong tay, lại là một trận xoa nắn trắng trợn. Bàn tay hơi chút dùng sức, quả nhũ phong cao vót nhất thời biến hình, một viên nhỏ đậu đỏ không cẩn thận từ bên trong kẽ ngón tay của An Phùng Tiên nhô đầu ra, kiêu ngạo mà đứng thẳng lấy, phảng phất thiên hạ chỉ có nó độc tôn.Bối Nhị Nhị đỏ mặt tới mang tai, nàng dậm chân nói:


- Phim heo hả, không xem nữa, tớ rửa chén đi.
- Tớ… Tớ đi uống thuốc.


Dụ Mỹ Nhân kẹp lấy kẹp hai chân, tình cảnh bị An Phùng Tiên mạnh mẽ cắm vào rõ ràng đang ở trước mắt, nàng run lên vai, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.Trong phòng khách cũng chỉ còn lại có đôi nam nữ triền miên, thiếu nữ đặc biệt nhập tâm, nam nhân lại có rắp tâm khác, hắn không chỉ thích hôn môi cùng thiếu nữ, còn thích trấn lột, cái nịt иɦũ ɦσα tơ tằm màu trắng đã bị hắn len lén nhét vào túi quần, có thể chiếc nội khố nhỏ cũng có thể sẽ trở thành vật sở hữu riêng của hắn.Bối Nhị Nhị cũng không đi xa, thu dọn chén dĩa xong, nàng lặng lẽ đứng ở cạnh cửa phòng bếp, đưa cái cổ hướng về phía phòng tiếp khách. Dụ Mỹ Nhân cũng không uống thuốc, nàng rón rén mà rình coi tràng cảnh ɖâʍ mỹ kia. Khi An Phùng Tiên cởi quần xuống, lộ ra đại nhục bổng, tim hai thiếu nữ nhìn trộm đều đập như hươu chạy, khó có thể kìm chế.


- Ân ân, đừng, An lão sư, xin thầy không nên quá đáng.
Hạ Mạt Mạt hầu như đắm chìm trong mê man, thiếu nữ đều thích hôn môi, luôn cảm thấy hôn môi phi thường thoải mái, phi thường mê hoặc.
- Renggggg.


Điện thoại di động đột nhiên vang lên.Hạ Mạt Mạt trong mê man bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng mở ra mắt to, phát hiện mông đít có chút mát lạnh, cái qυầи ɭót của mình chẳng biết lúc nào đã bị An Phùng Tiên đạp ở bên chân, Hạ Mạt Mạt hét lên một tiếng, phản kháng rất mạnh, hai cánh tay vung lên liên tục đánh trúng gò má của An Phùng Tiên, thân thể kịch liệt vặn vẹo như ngựa hoang vậy, khiến cho đồ đạc cứng rắn nóng hổi kia chệch khỏi vùng cấm mẫn cảm của thiếu nữ, Hạ Mạt Mạt biết, cây vật cứng nóng hổi này đã khiến cho huyệt của Dụ Mỹ Nhân xuất huyết, cho nên nàng liều mạng ngăn cản xâm phạm.Hạ Mạt Mạt không phải là Dụ Mỹ Nhân, cũng không phải Bối Nhị Nhị, nhiều năm đua xe, lực lượng cổ tay của nàng ngay cả nam nhân bình thường đều không cách nào địch nổi, cộng thêm tính cách nàng quật cường không chịu thua, An Phùng Tiên bị Hạ Mạt Mạt nện cho cả người phát đau nhức, trên cổ còn có hai vết trảo sưng đỏ, vết trảo mơ hồ có máu khiến An Phùng Tiên khiế͙p͙ sợ, hắn trăm triệu không ngờ tới Hạ Mạt Mạt cường hãn như vậy, biện pháp cưỡng gian Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân dùng tại trên người Hạ Mạt Mạt khó có hiệu quả rồi.Chiếc nội khố nhỏ màu trắng tơ tằm vẫn như cũ đeo ở xương hông trơn mềm của Hạ Mạt Mạt. An Phùng Tiên dần dần mất đi ý chí chiến đấu, nhân lúc An Phùng Tiên thở dốc, Hạ Mạt Mạt còn như một con lươn. Thành công trườn thân thể lên, An Phùng Tiên thất vọng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đôi đùi đẹp độc nhất vô nhị kia chạy thoát.


- An lão sư, buông Mạt Mạt ra. Mạt Mạt không tình nguyện.
Thầy cũng đừng ép nàng.Bối Nhị Nhị đột nhiên xuất hiện ở bên trái An Phùng Tiên.
- Đúng rồi, An lão sư là người tốt, không nên làm vậy với Hạ Mạt Mạt.
Dụ Mỹ Nhân chẳng biết lúc nào, cũng đã đứng ở phía bên phải An Phùng Tiên.