Hiệu trưởng Ân vẫn đang cười, nhưng mà cười đến mức có chút giả tạo, tại sao Lan Tiểu Nhân lại không sợ? Không phù hợp lẽ thường, trong mơ hồ, hiệu trưởng Ân có một tia dự cảm bất tường, hắn lớn tiếng rít gào:
- Lan Tiểu Nhân, cô không hù dọa được tôi đâu, lúc này thằng ngu kia còn đang ở trong nhà trọ ôm lão bà của Bối Tĩnh Phương mà nện kia kìa!
Đột nhiên, Lan Tiểu Nhân nhìn chằm chằm cửa thư phòng, miệng thở dài một hơi, hiệu trưởng Ân vừa định quay đầu nhìn, một cây súng lục Browning mới tinh đã thọt tới sau ót của hắn.
- Ông sai rồi, đó không phải là vợ của Bối Tĩnh Phương.
An Phùng Tiên lạnh lùng nói:
- Nếu mà ông còn muốn phản kich, tôi khuyên ông hay nhất buông tha cái ý niệm này, bởi vì ông vừa già vừa xấu, phản ứng kém hơn tôi nhiều, chỉ cần ông hơi động đậy một cái, lập tức tôi sẽ bắn nát đầu của ông.
Hiệu trưởng Ân vạn phần hoảng sợ ném cây súng lục, trên mặt tái nhợt đều là mồ hôi lạnh:
- An lão sư, cậu… Cậu bình tĩnh một chút, có chuyện gì thì cứ thương lượng đã, tui vứt súng, tui vứt súng rồi nè.
An Phùng Tiên lạnh nhạt nói:
- Có thể thương lượng là chuyện tốt, tôi không muốn mạng ông, nhưng ông đừng ép tôi lấy mạng ông.
- Biết, biết.
Hiệu trưởng Ân liều mạng gật đầu, chân của hắn đều sắp mềm nhũn.《Forever In Love của KennyG》 là một ca khúc hòa âm mỹ diệu, Lan Tiểu Nhân rất thích nghe; trong căn phòng trọ chật hẹp của An Phùng Tiên cũng có máy phát hòa âm, mỗi lúc ân ái cùng Lan Tiểu Nhân, An Phùng Tiên sẽ phát bản hòa âm này, phi thường kỳ diệu, khi Lan Tiểu Nhân nghe thấy khúc hòa âm này thì huyệt sẽ tiết ra hàng loạt ái dịch, đại nhục bổng của An Phùng Tiên mới có thể đâm thọc như thường trong huyệt chặt hẹp, nếu không dưới tình huống bình thường, huyệt Lan Tiểu Nhân như thiếu nữ vậy, vừa non mềm lại khít chặt, rất khó đâm vào.
- Cho hắn nhìn sao?
Áo ngủ bằng ren gợi cảm của Lan Tiểu Nhân tràn đầy mê hoặc, nàng mới ba mươi tuổi, là vẻ đẹp của thiếu nữ cùng thiếu phụ kết hợp hoàn toàn, vừa thành thục lại bảo lưu khí tức thanh xuân, da thịt nhũ bạch nhẵn nhụi ôn mềm, trên иɦũ ɦσα đầy đặn 1 điểm phấn hồng, ngay cả bụng dưới cũng vậy kiêu ngạo mà bằng phẳng, không có nửa điểm sẹo, không có một tia mỡ thừa, nàng vẫn như cũ cường liệt mà hấp dẫn An Phùng Tiên.
- Cho hắn nhìn không thành vấn đề. Dù sao cũng chúng ta cũng phải theo dõi hắn, bằng không chơi Nhân tỷ cũng không được thoải mái.
An Phùng Tiên cởi sạch hết thảy quần áo, hạ thể tráng kiện đứng thẳng thật cao. Cách đó 3 mét ngoài thảm sàn nhà, hiệu trưởng Ân bị dây thừng trói chặt, hai chân cuộn lại hầu như không cách nào duỗi thẳng, hắn thoạt nhìn tựa như một con cá nục đang bị trói.
- Nhìn hắn làm gì, giết hắn đi nha?.
Lan Tiểu Nhân ôn nhu nhìn An Phùng Tiên, khi nàng nói muốn giết hiệu trưởng Ân thì, ánh mắt cả nháy mắt cũng không nháy, có thể thấy được Lan Tiểu Nhân đối với hiệu trưởng Ân đã hận vào xương cốt.Hiệu trưởng Ân một trận rùng mình, hắn biết rõ tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, muốn chạy trốn khỏi hiểm cảnh phải nghĩ biện pháp, chỉ là nhìn An Phùng Tiên đưa tay đặt tại trên cặp иɦũ ɦσα to của Lan Tiểu Nhân mà xoa nắn, hiệu trưởng Ân lại phẫn nộ theo bản năng.An Phùng Tiên đem Lan Tiểu Nhân đè xuống ghế sa lon nói:
- Nhân tỷ, đừng để ý tới tên súc sinh này, chúng ta làʍ ȶìиɦ được không?
Lan Tiểu Nhân đỏ mặt, không biết là say sưa tại trong bản hòa âm tuyệt mỹ hay là say sưa với khí tức nam nhân nồng nặc trên thân, nàng hơi thở gấp:
- Tôi đều đã ướt rồi, nhanh cắm vào.
- Ân.
An Phùng Tiên giơ cao lớn ƈôи ȶhịȶ, nhắm ngay nhục huyệt trơn trợt của Lan Tiểu Nhân cắm vào, hiệu trưởng Ân bên cạnh phát ra một tiếng kêu đau đớn, trơ mắt nhìn huyệt lão bà mình bị đại nhục bổng của An Phùng Tiên chiếm giữ, mỗi một phần đâm vào, hiệu trưởng Ân liền đau nhức trong tim một phần, đợi đại nhục bổng hoàn toàn cắm vào, hiệu trưởng Ân tức giận tru lên như chó dại.An Phùng Tiên đang cười, hắn cố ý không bịt miệng hiệu trưởng Ân.Lan Tiểu Nhân liếc mắt nhìn hiệu trưởng Ân, phong tao mà nâng lên hai chân, uốn lượn kẹp tại ngang lưng An Phùng Tiên, hạ thể chặt chẽ mà nghênh hợp ƈôи ȶhịȶ:
- Oh… Em yêu anh. An lão sư.
- Tôi cũng yêu chị, Tiểu Nhân tỷ, tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên làʍ ȶìиɦ cùng Tiểu Nhân tỷ.
Mới vừa bỏ vào liền bắn, chị đã mắng tôi một trận, nói tôi bộ dạng đẹp nhưng không xài được, tôi đã thương tâm chết mất.An Phùng Tiên sảng kɧօái ôm sát thân thể mềm mại tuyết trắng, hắn si mê mạnh mẽ hôn lên nhũ phong của Lan Tiểu Nhân.
- Ha ha… Thật nhỏ mọn, sự tình lâu như vậy, mà cậu còn nhớ, ngày đó nhìn bộ dạng cậu rất ɖâʍ tà, tôi liền biết cậu là tay chơi gái già đời, ai biết mới vừa bỏ vào đã bắn. Tôi không mắng cậu mới là lạ. May là, cậu rất nhanh thì khôi phục, một lần nữa cứng.
Lan Tiểu Nhân quyến rũ mà cười duyên, nàng một bên vừa nhìn Ân Đồng Danh đang tức giận xanh mặt, một bên nhún động hạ thể của mình, mớ lông lồn đen đặc đã có giọt nước lóe sáng.An Phùng Tiên vỗ nhẹ cặp nhũ phong đầy đặn của Lan Tiểu Nhân, một bộ dáng vẻ rất ủy khuất:
- Đừng nói tôi là tay già đời, nếu mà ngày đó chị không câu dẫn tôi, đem chân đạp tại trên đùi tôi, tôi cũng không có can đảm câu dẫn phu nhân hiệu trưởng nha, hơn nữa còn là ở trong trường.
Lan Tiểu Nhân hờn dỗi:
- Cậu còn nói? Hừ, lúc tại phòng bếp làm việc, cậu cố ý dùng phía dưới đâm vào mông đít của tôi nha.
An Phùng Tiên ôn nhu tranh luận:
- Vậy cũng không thể trách tôi, phòng bếp có chút chật chội, chị biết rõ tôi muốn lấy chiếc đũa đi ra ngoài, còn đem mông đít mân mê để cản tôi lại, tôi không có biện pháp, liền cọ hai cái, aiiz, lúc đó thiếu chút nữa đã bắn.
Lan Tiểu Nhân giả vờ tức giận:
- Hừ! Thừa nhận là cậu câu dẫn tôi sao
An Phùng Tiên hung hăng đâm thọc hơn mười phát, đem nhục huyệt Lan Tiểu Nhân dập đến mức bọt nước văng khắp nơi:
- Không tính là câu dẫn, nhiều lắm chính là lỗ mãng.
Về sau hiệu trưởng Ân uống say, chị vừa vặn từ phòng tắm đi tới, hương thơm tỏa ra, áo ngủ trên người trong suốt hơn cả cái áo bây giờ, Tiểu Nhân tỷ, lúc đó em còn cứng rắn hơn so với bây giờ.
- Khanh khách. Hihi…
Lan Tiểu Nhân mị nhãn như tơ:
- Ở nhà tôi cứ hay mặc như vậy,…
Ngày đó trời nóng nực, nhưng không thể nói tôi có câu dẫn cậu nha, ngược lại là cậu ép tôi bồi cậu uống rượu, uống ít một chút không được, uống chậm một chút cũng không được, sau cùng còn nâng cốc làm đổ lên áo ngủ của tôi, mượn cớ giúp tôi lau chùi, hai cái tay cậu sờ tới sờ lui trên иɦũ ɦσα người ta, thật là đáng ghét.
- Em làm bẩn áo ngủ của chị. Đương nhiên phải lau cho chị rồi.
An Phùng Tiên có chút ngượng ngùng, hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó kiều diễm, đại nhục bổng dưới háng hắn chợt to thêm, co rúm đâm thọc càng hung hiểm hơn.