Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 156

Hiệu trưởng Ân tưởng lầm Dụ Mạn Đình là An Viện Viện. Dù sao hai nữ nhân này đều mỹ lệ nghiêng nước nghiêng thành, trải qua người khác miêu tả ngoài miệng, hiệu trưởng Ân liền cho rằng đó là an Viện Viện. Hắn vội vội vàng vàng chạy về nhà, nếu mà camera lắp đặt tại phòng An Phùng Tiên còn hoạt động, vậy thì An Phùng Tiên lần này chết chắc rồi…


Tập Đoàn Chế Phong phòng nhà đất công ty tại Bắc Loan rốt cục đã có được giấy phép xây dựng bên bờ sông bạch thủy, nếu mà không phải là vì trời mưa. Thì công trình xây dựng nơi đây cơ bản đã tiến hành rồi, đội công nhân xây cất cũng đều đã chuẩn bị tốt để tiến vào chiếm giữ khu rừng đước, xây nên một khu biệt thự dài liên miên mười mấy cây số, Tập Đoàn Chế Phong sẽ nhờ vậy thu được lợi nhuận khổng lồ.


Được Hạ Đoan Nghiễn trao quyền, Giang Dung toàn quyền phụ trách hết thảy sự vụ của Công ty địa sản Bắc Loan, nàng ở Chế Phong công tác đã sáu năm, đây là một cơ hội tuyệt hảo để nắm trong tay Tập Đoàn Chế Phong. Nàng vì Chế Phong, vì Hạ Đoan Nghiễn đã hy sinh quá nhiều, hiện tại rốt cuộc đạt được hồi báo nàng nên có được, thế nhưng là, Giang Dung cũng không có bao nhiêu hưng phấn, bởi vì bản thân nàng đều không thuộc về mình, mà là thuộc về một người đàn ông tên là Bối Tĩnh Phương.


Trong nội tâm, Giang Dung sớm đã hận thấu xương đối với Bối Tĩnh Phương vốn biến thái. Không có một nữ nhân nào nguyện ý hàng ngày bị đánh cho mình đầy thương tích. Không có một nữ nhân nào nguyện ý bị xem như thương phẩm, tùy ý người khác mua qua bán lại. Nhưng Giang Dung không dám phản kháng, vì nàng sợ Bối Tĩnh Phương, Bối Tĩnh Phương không chỉ có biến thái, mà còn phi thường hung tàn.


- Tiểu Tiễn, cậu lại nghĩ biện pháp liên lạc với giám đốc Bối đi.


Giang Dung nhìn sông bạch thủy xa xa, nàng hàng ngày nghe được Bối Tĩnh Phương nhắc đi nhắc lại về bảo tàng ở sông bạch thủy, lẽ nào trong sông bạch thủy thật sự có bảo tàng? Giang Dung tin tưởng Bối Tĩnh Phương tự cao tự đại không cần thiết đi lừa gạt nàng, thật giống như Hoàng Đế không cần giấu diếm nô tài vậy. Thế nhưng là, bảo tàng đó tới cùng đang ở đâu vậy? Bảo tàng tới cùng lớn bao nhiêu đây? Giang Dung lại không biết, nàng chỉ biết là Bối Tĩnh Phương vì có được bảo tàng này, thà rằng bán đứng thê tử xinh đẹp của chính mình.


Tiểu Tiễn có tên đầy đủ là Tiễn Sơ Đường, là một nam tử thanh tú tuấn mỹ, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tổng giám đốc Giang, nếu thực sự liên lạc không được, chị có phải tự mình đi nhà ông ta để gặp không?


Sáng sớm, Tiểu Tiễn đã bắt đầu liên lạc với Bối Tĩnh Phương, nhưng vẫn không cách nào liên lạc đc, hắn đi theo Giang Dung 4 năm, Tiểu Tiễn rất ít nhìn thấy Giang Dung lo sợ bất an như vậy.
- Giám đốc Bối đã dặn dò, không có đặc biệt chuyện khẩn cấp thì không nên đi tới nhà ông ta.


Giang Dung rất khổ não, nàng không có khả năng phán đoán chuyện công ty địa sản Bắc Loan có được giấy phép xây dựng có tính là chuyện khẩn cấp không, vạn nhất Bối Tĩnh Phương trách cứ lên, Giang Dung sẽ gặp phải một hồi ngược đãi ȶìиɦ ɖu͙ƈ mình đầy thương tích nữa, ngoài mặt, Giang Dung dường như rất hưởng thụ dằn vặt ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng trên thực tế, Giang Dung hận thấu xương loại vui chơi cực kỳ tàn ác này.


- Vậy em lại đi gọi cho giám đốc Bối.
Tiểu Tiễn phát giác Giang Dung có việc khó nói.
- Tiểu Tiễn, sau này cậu gọi tôi là Giang tỷ đi.


Giang Dung từ từ quay đầu nhìn Tiểu Tiễn, mấy năm qua, Tiểu Tiễn vẫn làm bạn tại bên người Giang Dung, đã trải qua vô số mưa gió, quan hệ giữa bọn họ không phải là tỷ đệ, mà là hơn hẳn tỷ đệ.
- Giang tỷ, kỳ thực em vẫn muốn gọi chị là Giang tỷ.


Trong mắt Tiểu Tiễn tràn đầy hưng phấn, dường như người đang đói khát được bố thí.
Giang Dung hé miệng cười khẽ:
- Uhm, hảo hảo làm việc, Giang tỷ sẽ không bạc đãi cậu. Chờ có thời gian, tỷ sẽ giúp cậu xem xét một cô bạn gái.
Dáng tươi cười của Tiểu Tiễn lập tức biến mất:


- Đừng, em chỉ muốn ở bên người Giang tỷ, vì Giang tỷ làm việc, vì Giang tỷ cống hiến sức lực.
Giang Dung cười duyên hi hi, nàng đương nhiên biết tâm tư của Tiểu Tiễn, tuy rằng Giang Dung thích nam nhân cường thế, nhưng nàng lại không muốn cự tuyệt cảm tình của một cậu bé si tình.


4 năm trước, Tiểu Tiễn chỉ có mười chín tuổi. Tình cảm của hắn rất đơn giản tinh khiết, Giang Dung cho rằng chỉ cần một thời gian sau, Tiểu Tiễn sẽ thành thục hơn, lý trí hơn. Thế nhưng là 4 năm trôi qua, Tiểu Tiễn thoạt nhìn vẫn chấp nhất như cũ, ánh mắt hắn nhìn Giang Dung tựa như nhìn tình nhân vậy, Giang Dung rất xúc động, nàng thở dài một hơi, dứt khoát làm rõ:


- Cậu thích Giang tỷ sao?
Tiểu Tiễn lúng túng nửa ngày, đỏ bừng lên khuôn mặt:
- Em.. Em đúng là thích Giang tỷ.
Nữ nhân đều hi vọng được người khác yêu, nghe được Tiểu Tiễn biểu lộ, tâm tình Giang Dung đương nhiên rất kɧօái trá:


- Giang tỷ sắp phải làm Hạ phu nhân, cậu cũng đừng đánh chủ ý lệch lạc ohhh.
Tiểu Tiễn đột nhiên lớn tiếng nói:
- Giang tỷ dù cho làm Hạ phu nhân, Tiểu Tiễn cũng nguyện ý làm trâu làm ngựa vì chị.
- Thực sự?
Giang Dung chớp chớp cặp mắt to ngập nước.
Ánh mắt Tiểu Tiễn kiên định mà quả cảm:


- Thực sự, đây là lời thật lòng của em.
Giang Dung ngồi trở lại trên ghế da, đá rơi xuống đôi giày cao gót, lộ ra đùi đẹp mặc vớ cao màu đen:
- Giúp Giang tỷ xoa bóp chân được không?
Tiểu Tiễn cả người run rẩy, hắn không nói gì, ánh mắt hưng phấn xuất phát ra dục vọng mãnh liệt.


Giang Dung không thích thương tích mình đầy, lại thích nam nhân khi nhìn nàng, ánh mắt có chứa dục vọng mãnh liệt, nàng không chỉ có lộ ra quần dây tơ tằm cuối bắp đùi, còn mơ hồ lộ ra chiếc nội khố nhỏ màu đen nữa.
Tiểu Tiễn đang run rẩy quỳ xuống…


Trong khu nhà trọ chật hẹp, An Phùng Tiên chậm rãi quỳ xuống, có thể quỳ gối bên chân mỹ nhân như ngọc, đó là tam sinh hữu hạnh.
- Mạn Đình tỷ, chị không phải nói là không cho tôi chạm vào chị sao? Tại sao lại bảo tôi giúp chị bóp chân đây?


An Phùng Tiên đem năm ngón tay bóp vào 5 khe ngón chân khả ái nhẹ nhàng nhúc nhích; chân ngọc trong tay hắn đồng dạng xinh đẹp như chân ngọc của An Viện Viện, mê người như nhau, An Phùng Tiên nhịn không được đáp ứng yêu cầu của Dụ Mạn Đình.


Dụ Mạn Đình cũng học theo An Viện Viện, cong lên cái miệng nhỏ nhắn làm nũng:
- Chân tôi bị chuột rút, cậu xoa bóp đi nha!
- Phải không? Để tôi xem một chút.
An Phùng Tiên làm bộ làm tịch nhào nặn mắt cá chân của Dụ Mạn Đình, nơi này dễ thụ thương nhất.


Dụ Mạn Đình nửa híp ánh mắt, rên rỉ:
- Chân của tôi đẹp. Hay là chân của Viện Viện đẹp?
An Phùng Tiên cả cân nhắc cũng không thèm, liền trả lời ngay:
- Đương nhiên, đương nhiên là chân Mạn Đình tỷ đẹp rồi.