Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 147

- Tốt! Điều này chứng minh thần trí của Hạ tiên sinh thanh tỉnh, phản ứng như thường, chúc mừng a! Hi vọng Hạ tiên sinh sớm ngày khang phục, sớm ngày thành hôn cùng Giang nữ sĩ hiền tuệ, xinh đẹp như vậy, hai ngày này Giang nữ sĩ vì Hạ tiên sinh mà tan nát cõi huyệt.. à nhầm.. cõi lòng đó.


Giang Dung nở nụ cười, cười đến rất giả tạo, Hạ Đoan Nghiễn không cười, hắn biết An Phùng Tiên không phải là đến nói chuyện trời đất nhảm nhí này.
- Ông cho rằng tai nạn xe hơi của mình là ngoài ý muốn sao?


An Phùng Tiên nói thẳng.Hạ Đoan Nghiễn không có nháy mắt, An Phùng Tiên rất hài lòng, đây quả thật là chứng minh Hạ Đoan Nghiễn cực độ thanh tỉnh, chỉ là vấn đề này khiến Giang Dung ở bên cạnh hơi biến sắc.


- Ông đã không cho là là ngoài ý muốn, vậy chính là có người hại ông. Vậy xin hỏi Hạ tiên sinh, ông có biết người nào hại mình sao?


Hạ Đoan Nghiễn nháy mắt, mà còn nháy mắt mạnh hơn. An Phùng Tiên cũng vậy rất hài lòng, chí ít chứng minh Hạ Đoan Nghiễn đã biết tình cảnh trước mắt.An Phùng Tiên nói:
- Tôi là hung thủ hại ông.
Hạ Đoan Nghiễn không có chớp mắt.An Phùng Tiên nói tiếp:
- Bối Tĩnh Phương là hung thủ hại ông.
- Ô…


... Đọc truyện tại website: MyTruyen. com


Hạ Đoan Nghiễn mạnh mẽ chớp mắt, trong ánh mắt hư nhược tràn đầy phẫn nộ cùng sợ hãi, để cho hắn hầu như không thở nổi, Giang Dung lập tức gọi bác sĩ đến, cũng ngăn lại lờiAn Phùng Tiên hỏi tiếp.An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là rời phòng bệnh của Hạ Đoan Nghiễn, hắn không biết mình liên tục phạm vào hai cái sai lầm ngu xuẩn.Sai lầm thứ nhất, chính là yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì thực sự yêu Hạ Mạt Mạt, An Phùng Tiên dự định buông tha ý niệm trong đầu muốn giết chết Hạ Đoan Nghiễn; bởi vì yêu Bối Nhị Nhị, An Phùng Tiên cũng dự định buông tha ý niệm giết chết Bối Tĩnh Phương, hắn cho rằng để cho pháp luật phán quyết, hai người này phạm vào tội lỗi ít nhất phải xử tù chung thân, không thể hại người nữa, hắn nguyện ý mang theo năm đại – tiểu mỹ nhân đi đến một nơi rất xa sinh hoạt.Cái sai lầm thứ hai, nếu trực giác Giang Dung không đáng tin, vậy An Phùng Tiên thì không thể tại trước mặt nữ nhân này đàm luận những vấn đề cực kỳ trọng yếu. Có lẽ An Phùng Tiên quá ham mau chóng giải quyết vấn đề, hắn mặc dù có thời điểm xấu giống ma quỷ, nhưng hắn thiếu thủ đoạn độc ác, hắn nghĩ tất cả mọi việc quá đơn giản, vì thế, hắn sẽ trả giá thật lớn.


- Cảm ơn mọi người tới thăm ba, cảm tạ An lão sư.


Thanh âm nũng nịu của Hạ Mạt Mạt làm cho An Phùng Tiên cả ngày chỉ đưa ánh mắt nhìn nàng, nam nhân đều có thói hư tật xấu: Thứ không có được là tốt nhất. Hạ Mạt Mạt còn không có rơi vào ma trảo của An Phùng Tiên hắn, hắn dĩ nhiên đặc biệt quan tâm đối với Hạ Mạt Mạt.


- Chúng ta tới thăm Hạ thúc thúc là việc nên làm.


Bối Nhị Nhị thấy An lão sư, Dụ Mỹ Nhân cùng Hạ Mạt Mạt đều xin nghỉ, nàng nào có tâm tình đến trường? Sớm liền quấn quít lấy An Phùng Tiên muốn xin nghỉ, An Phùng Tiên cũng muốn đến thăm dò Hạ Đoan Nghiễn, cho nên sau khi được Dụ Mạn Đình đồng ý, mang theo ba tiểu mỹ nữ âu yếm đến thăm Hạ Đoan Nghiễn, đây cũng là thường tình nhân chi.Dụ Mỹ Nhân hôm nay tinh thần tốt hơn nhiều, nàng mỉm cười nắm tay Hạ Mạt Mạt, rất chân thành tha thiết mà thở dài:


- Ai! Hạ thúc thúc thật đáng thương, Mạt Mạt của chúng ta càng thương cảm, Mạt Mạt, sau này tớ sẽ cùng cậu tâm sự.


Hạ Mạt Mạt nở nụ cười, cười đến rất đẹp, nàng cũng nắm chặt hai tay Dụ Mỹ Nhân, Hạ Mạt Mạt biết, vô luận nàng thương cảm cỡ nào, bên người còn có hai hảo bằng hữu, còn có một tên An lão sư đáng ghét.
Bối Nhị Nhị ngẹo cổ hỏi:
- Vậy tớ thì sao nè?Dụ Mỹ Nhân cười duyên:
- Cậu?


... Đọc truyện tại website: MyTruyen. com
tâm sự của Bối Nhị Nhị cậu không cần nói ra, toàn bộ viết ở trên mặt, toàn thế giới cũng nhìn ra được.
- Ha ha ha ha…


Ánh mặt trời sáng lạn, gió thu ấm áp, An Phùng Tiên làm ra vẻ rất bình thường, nhưng là quyết định trọng đại vận mạng suốt đời của hắn: Mang 3 tiểu mỹ nữ đi sông Bạch thủy chơi.Sông Bạch Thủy rất trong xanh, có rất nhiều cá, rất thu hút khách du lịch, nữ nhân sinh ra ở phụ cận đây đều rất đẹp.Sông Bạch Thủy cũng không rộng, nhưng rất sâu, nước sông xanh xanh nhìn như rất cạn, chỉ là khi nào xuống sông liền phải cẩn thận, hàng năm mùa hạ, nơi này đã có rất nhiều người chết đuối, lão nhà đò nói, bởi vì sâu, cho nên có dòng chảy xiết, dòng chảy xiết rất dễ đem thuyền nhỏ hút xuống đáy sông. Năm ngoái, An Phùng Tiên cùng học sinh cả lớp khi qua sông Bạch Thủy thiếu chút nữa gặp chuyện không may, lúc đó toàn dựa vào bản lĩnh An Phùng Tiên gặp nguy không loạn, hóa giải tình hình nguy hiểm, mới cứu được mười mấy học sinh, hắn cũng vậy bởi vậy được phong danh hiệu Thầy giáo ưu tú toàn quốc.Hạ Mạt Mạt đạp lên đám đá cuội hỗn loạn nói:


- An lão sư, lúc đó thầy có sợ không?


- Lúc đó không sợ, về sau ngẫm lại thật sợ, thuyền gỗ rỉ nước, chận cũng chặn không nổi, tôi bảo mọi người cởi quần áo ra, cùng nhau tập trung đến chỗ thuyền nghiêng, làm thuyền lật, sau đó, mọi người bám vào thuyền gỗ, đợi cứu viện, không có một bạn học nào bị chết đuối.Nhớ tới sự cố kinh tâm động phách kia, An Phùng Tiên ngoại trừ sợ hãi ra, còn có mấy phần tự hào.


Bối Nhị Nhị cặp mắt ngập nước:
- Oa! An lão sư, em càng ngày càng thích thầy rồi.
An Phùng Tiên đắc ý nháy mắt mấy cái:
- Dụ Mỹ Nhân thì sao nè?
Dụ Mỹ Nhân không có to gan như Bối Nhị Nhị, nàng bị An Phùng Tiên nhìn quá gần, ấp a ấp úng:
- Thi… thích.
- Mạt Mạt thì sao nè?


An Phùng Tiên đem ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Hạ Mạt Mạt.Hạ Mạt Mạt cố ý khuôn mặt cứng nhắc:
- Không thích.
- Ha ha ha ha…


Lần này chỉ có ba cái cô gái xinh đẹp đang cười, An Phùng Tiên là vẻ mặt uể oải.Một trận gió to quét đến, thổi xốc quần áo bốn người ào ào loạn hưởng, cũng đem mái tóc dài của ba cô gái xinh đẹp thổi tán loạn, An Phùng Tiên đi tới phía sau Dụ Mỹ Nhân ôm lấy nàng, giúp nàng chặn gió to phía sau lưng, Bối Nhị Nhị đố kị chết mất, trong mắt Hạ Mạt Mạt tia sáng kỳ dị chồng chất, mà ánh mắt Dụ Mỹ Nhân đã ươn ướt.An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:


- Mỹ Nhân, có lạnh không?
Dụ Mỹ Nhân vẻ mặt đỏ ửng, nói:
- Được thầy ôm, đương nhiên không lạnh rồi.