Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 145

- Không ɭϊếʍƈ đúng không?
An Phùng Tiên phục hạ thân, ôm An Viện Viện lại, vừa hôn vừa chịch, sau ba mươi phát, An Viện Viện dần dần mê ly phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn, nhưng An Phùng Tiên lại đình chỉ đâm thọc, đại nhục bổng thậm chí kéo đến miệng mật huyệt.An Viện Viện thống khổ thét chói tai:


- A, đừng có ngừng, đáng ghét chết mất.
An Phùng Tiên lại nói một lần:
- Giúp Mạn Đình tỷ ɭϊếʍƈ phía dưới mau.
- Ô…


An Viện Viện không khóc, chỉ là làm nũng, Dụ Mạn Đình lại cười ha ha quái dị, nàng ngượng ngùng leo đến bên người An Viện Viện, mở ra hai chân, chậm rãi ngồi xỗm trên mặt An Viện Viện, mật huyệt dính trơn đối diện lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.An Phùng Tiên thừa cơ đem đại nhục bổng hung ác độc địa đâm một cái, quy đầu lớn thọt thẳng tới đầu cùng mềm mại, An Viện Viện há hốc miệng ra, mỹ đồn của Dụ Mạn Đình lặng lẽ hạ xuống, màu mỡ nhục huyệt đặt ở cái miệng anh đào nhỏ nhắn An Viện Viện.


- Ân ô ưm, ưm ưm…
Mùi tanh tưởi hạ thể của nữ nhân có thể hấp dẫn khắp nam nhân thiên hạ, lại không thể hấp dẫn nữ nhân, An Viện Viện đang chống cự, nàng ngay cả đầu lưỡi cũng không có vươn đến.
- Lão công, ɖâʍ hàng không có ɭϊếʍƈ nha.


Dụ Mạn Đình tức thời báo cáo, An Phùng Tiên lập tức đình chỉ đâm thọc, An Viện Viện bất đắc dĩ, lặng lẽ vươn đầu lưỡi chui vào trong nhục huyệt của Dụ Mạn Đình, kỳ thực Dụ Mạn Đình cũng là ɖâʍ hàng, nhục huyệt của nàng cũng rất ɖâʍ, đầu lưỡi của An Viện Viện mới vừa trêu chọc, Dụ Mạn Đình liền lớn tiếng rên rỉ:


- A… Viện Viện, anh yêu em.


An Phùng Tiên rất phấn khởi, ƈôи ȶhịȶ của hắn hung mãnh xuất kich, một gậy sau mạnh hơn một gậy trước, vô tình trùng kich non mềm mật huyệt của An Viện Viện, An Viện Viện điên cuồng, điên cuồng mà nhún động thân thể, điên cuồng mà phun ra nuốt vào đại nhục bổng, điên cuồng mà ɭϊếʍƈ hút nhục huyệt của Dụ Mạn Đình, trước đây khi còn cùng đi học, đôi đại mỹ nhân tình như tỷ muội đã từng hôn nhau, hôm nay ɭϊếʍƈ yêu huyệt của nhau thì có sao đâu?Đêm đã khuya, phòng ngủ của Dụ Mạn Đình vẫn như cũ đèn sáng như ban ngày, mơ hồ lời ɖâʍ tiếng đãng truyền ra cửa, không phải là cách âm không tốt, mà là Dụ Mạn Đình sơ sẩy, không có đóng kỹ cửa phòng ngủ.Một bóng người mỹ diệu phiêu nhiên lặng lẽ đi tới, núp ở bên cửa phòng ngủ Dụ Mạn Đình tỉ mỉ lắng nghe, khẽ đẩy ra cánh cửa phòng đang khép hờ, nhìn trộm chuyện đang xảy ra bên trong, nàng nghe thật lâu, xem thật lâu, hai chân đều tê dại cũng không muốn đi.Nhất định là thứ gì thú vị hấp dẫn bóng người mỹ diệu này, bằng không nàng sẽ không nhìn trộm trong thời gian dài như vậy, lại sẽ không dùng bàn tay nhỏ bé nhỏ và dài vuốt ve cặp đùi đẹp thon dài rất tròn, trêu chọc âm mao thưa thớt, đụng vào vùng cấm chưa hề cho nam nhân đụng qua này.


- A…


Bóng người mỹ diệu phát ra tiếng rên rỉ nhàn nhạt, bởi vì nam nhân trong phòng ngủ đã đem tinh dich͙ nóng hổi bắn vào bên trong mật huyệt của Dụ Mạn Đình, long trời lở đất phun ra cũng làm cho An Viện Viện mềm nhũn mà thỏa mãn cảm thấy lay động.Hôn vào đôi môi hai mỹ nhân đã mềm nhũn, An Phùng Tiên ôn nhu nói:


... Đọc truyện tại website: MyTruyen. com
- Giúp các chị tắt đèn nha, Viện Viện tỷ, Mạn Đình tỷ, ngủ ngon.
Một thanh âm rất nũng nịu vang lên:
- Gọi lão bà mới được đi.
An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là nói lại một lần:
- Hai vị lão bà, ngủ ngon.


Tắt đèn, An Phùng Tiên chạy ra khỏi phòng ngủ của Dụ Mạn Đình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón ra rón rén đang muốn rời khỏi, đù?Đạp phải cái gì zậy ta? Nhớp nhúa, còn giống như có chút ấm ấm, đây là cái gì? An Phùng Tiên cúi người xuống, dùng ngón tay điểm một chút chất nhầy rớt ở trên sàn nhà, nhẹ dúm một cái, An Phùng Tiên đem ngón tay để gần bên lỗ mũi ngửi một cái, mùi tanh nhàn nhạt nói cho An Phùng Tiên biết, những thứ chất nhầy này chính là ái dịch.Ái dịch của An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình quả thực rất nhiều, nhưng cũng không thể thể bắn ra đến ngoài cửa được, nếu không phải là ái dịch của Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện thì sẽ là ai đây nè? Nhất định là một người trong ba người Bối Nhị Nhị, Dụ Mỹ Nhân, Hạ Mạt Mạt.Vậy rốt cuộc là người nào?An Phùng Tiên quay đầu nhìn về phía phòng ngủ Dụ Mỹ Nhân, ánh mắt vòng vo chuyển, hắn lộ ra nụ cười giảo hoạt, An Phùng Tiên không phải là ngu ngốc, chỉ cần hơi chút tự hỏi liền lập tức cho ra kết luận: Bối Nhị Nhị đã ngủ, không phải là nàng. Thân thể của Dụ Mỹ Nhân suy yếu, lại đang uống thuốc của bác sĩ có tác dụng an thần, phỏng chừng cũng đã ngủ như chết.Vậy còn dư ai nhỉ, dù là ngu ngốc cũng có thể đoán được.Bất quá An Phùng Tiên nằm trên ghế sa lon nhưng vẫn đang thầm thì ực ực, chảy nhiều ái dịch như vậy, nàng vẫn là xử nữ sao?Thái dương lên cao, An Viện Viện mơ màng tỉnh lại, mở ra cặp mắt to xinh đẹp, nàng mới nhớ tới mình đang ở chỗ nào.Đã liên tục hai ngày buổi tối ở tại nhà Dụ Mạn Đình, nàng đang tự trách mình quá dễ quen thuộc, cảm thấy không có gì khác với ở nhà mình, chẳng lẽ nơi này cũng là nhà của mình? Nàng đang suy nghĩ, nếu mà mỗi ngày ở cùng với An Phùng Tiên, thì nơi này chính là nhà nàng An Viện Viện.


- An lão sư đâu rồi?
An Viện Viện đi ra phòng ngủ, thấy Dụ Mạn Đình đang dọn dẹp căn phòng, vẻ đảm đang cần mẫn này khiến cho An Viện Viện vốn lười biếng cảm thấy bội phục.Đã có tình yêu tư nhuận, da dẻ Dụ Mạn Đình như được tô thêm một lớp dầu vậy:
- Chồng tôi đã đi từ sớm rồi.


An Viện Viện len lén làm một cái mặt quỷ xấu xí với Dụ Mạn Đình:
- Ba cô gái các nàng đâu lun nè?
Dụ Mạn Đình thở dài:
- Các nàng cùng đi với An lão sư.
An Viện Viện nghe được vẻ u oán, nàng cười cợt nói:
- Chị sẽ không đố kị với mấy con bé đó chứ


Dụ Mạn Đình trừng mắt một cái, nói:
- Cô không đố kị sao?
An Viện Viện cười nói:
- Tôi chỉ biết là, đố kị cũng vô dụng, cho nên không thèm ghen tỵ làm gì.