Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 137

- Nếu như là một mỹ nữ, nàng có thể chọn một thời điểm không phải là cuối tuần để đi tới vườn trò chơi hay không? Mặt khác, nếu mà không phải là cuối tuần mà đã gấp gáp đi khu trò chơi, vậy thì đa số không phải là mỹ nữ, nếu không phải là mỹ nữ, thì là chỉ một mình hắn đi, chúng ta hà tất lo lắng?Trong vấn đề này, Dụ Mỹ Nhân tràn đầy tự tin, nàng làm sao hi vọng An Phùng Tiên ước hội cùng nữ nhân khác chứ? Chỉ là nàng dùng hai chữ “Chúng ta”, liền bao hàm tình cảm của nàng đối với An Phùng Tiên, lộ ra 1 kẽ hở nho nhỏ.Dụ Mạn Đình nóng ruột vội hỏi:


- Vạn nhất hắn thực sự đi chơi cùng một nữ nhân không xinh đẹp thì sao?
Dụ Mỹ Nhân dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng điểm một cái vào mũi mẫu thân nói:


- Vậy hắn chính là một tên ngu ngốc siêu cấp, nơi này có năm mỹ nữ hắn không bồi, hết lần này tới lần khác xin nghỉ đi bồi một nữ nhân không đẹp, vậy hắn không phải là ngu ngốc thì là cái gì?


Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện hiểu, trên mặt đều hiển lộ ra nụ cười sáng lạn, Bối Nhị Nhị không phục lắm, nàng bắt đầu moi móc tìm xương trong trứng gà:
- An lão sư cũng có khả năng xin nghỉ bồi một vị nữ nhân xinh đẹp đi vườn trò chơi ohhh.
Dụ Mỹ Nhân cười nhạt:


- Hừ! Loại tỷ lệ này rất thấp, cho dù An lão sư xin nghỉ bồi một mỹ nữ đi chơi, hắn cũng không cần thiết nói cho mọi người là hắn muốn đi đâu.
An Viện Viện hoàn toàn bị phân tích của Dụ Mỹ Nhân thuyết phục:


- Đúng rồi, nam nhân nếu có cổ quái mà nói, có thể giấu diếm sẽ tận lực giấu diếm, không cần thiết chủ động thẳng thắn đi phong lưu đâu, cho nên, An lão sư đi tới vườn trò chơi Lục Thảo Môi nhất định có nguyên nhân khác.


Thấy mẫu thân cũng tán thưởng Dụ Mỹ Nhân, Bối Nhị Nhị không thể không biết xấu hổ đập phá, nàng rất thành khẩn hỏi:
- Vậy Cá cá có thể đoán ra An lão sư là đi làm gì hay không?
Dụ Mỹ Nhân lộ ra vẻ giảo hoạt:


- Tớ cũng không phải thần tiên, có thể nào đoán được? Dù cho có thể đoán được, tớ cũng không nói cho cậu, trừ phi cậu bỏ ra một trăm cái váy để đổi.
Bối Nhị Nhị cong lên cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng dậm chân:
- Cá cá thật đáng ghét.


Hạ Mạt Mạt cũng cảm thấy Dụ Mỹ Nhân càng ngày càng đáng sợ, nàng hô hào một cái:
- Các con không biết sao Kỳ thực Cá cá nhà ta rất sợ ngứa và nhột đó.
Bối Nhị Nhị huy động tinh bột quyền, nói:
- Như vậy a? Chúng ta hãy cùng tiến lên.


Hạ Mạt Mạt cũng cuốn ống quần xăn ống tay áo, nóng lòng muốn thử. Đột nhiên, Dụ Mỹ Nhân thống khổ ngồi xổm xuống rên rỉ:
- Ôi chao, ôi chao đau quá…
Bối Nhị Nhị châm chọc:-
Cá cá giảo hoạt nhất, nàng đang giả bộ đó.
Dụ Mỹ Nhân đau đến thở không được:


- Không phải, … Bụng tớ rất đau.
Hạ Mạt Mạt giật mình nhìn mặt Dụ Mỹ Nhân:
- Hình như khuôn mặt rất tái nhợt à nha.Lúc này, áo ngủ cảu Dụ Mỹ Nhân bỗng rịn ra huyết dịch màu đỏ sẫm, Bối Nhị Nhị lớn tiếng thét chói tai:
- Trời ạ! Có máu.


Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện cùng thất kinh. …Không phải là cuối tuần, vườn trò chơi Lục Thảo Môi lộ ra quạnh quẽ, ở Sơn Thần Miếu thì trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ngay cả lão đầu coi bói tay tại trước cửa Sơn Thần Miếu cũng không còn tâm trí làm ăn buôn bán, một thân một mình đang nhấm nháp hủ rượu cao lương rẻ tiền, một mình độc ẩm, một bên nhắm mắt ngâm nga 1 tiểu khúc Giang Nam không biết tên, lúc hát đến hăng hái thì liền hớp một ngụm rượu, hết hăng hái thì liền thở dài thở ngắn.An Phùng Tiên ngẹo cổ hỏi:


- Lão đầu, ông than cái gì vậy?


Lão đầu vừa nhìn, sợ đến xoay người bỏ chạy, hắn biết, kẻ báo thù tới rồi, hắn một bộ xương già, nào chịu nổi một quyền của An Phùng Tiên? Thế nhưng là, cước bộ hắn không lưu loát, mới chạy hai bước, đã bị An Phùng Tiên ngăn cản, không có biện pháp, chạy nữa sao?, thế nhưng là, chạy tới chỗ nào đều vô dụng, năm, sáu bước chạy nhanh sau đó, lão đầu đã mệt nằm ngã lăn ra, hắn thở gấp từng ngụm từng ngụm hồng hộc như trâu, nói:


- Đại ca, em sai rồi, anh xin lỗi em đi… chết mẹ… em nhầm… anh tha… Tha cho em đi, em quỳ xuống xin đại ca nè.
- Phanh.An Phùng Tiên chỉ dùng một phần mười khí lực, lão đầu đã lăn hai vòng trên mặt đất, khóe miệng cũng đã có tơ máu.Đánh lão già là không tốt, An Phùng Tiên đã hạ thủ lưu tình.


Lúc này không muốn nói dùng nắm đấm, chỉ sợ dùng đầu ngón tay cũng có thể xử lão đầu chết tiệt này, hắn hung tợn hỏi:
- Ông chơi nữ nhân tôi bao nhiêu shot rồi?
Lão đầu vẻ mặt cầu xin:


- Ôi chao, đại ca, tôi nửa lần cũng không có làm được chứ nói gì, ở đâu ra mà mấy lần trời, ai! Tôi đều đã già như vậy, dù là muốn nứng cũng không nứng được a!
An Phùng Tiên như hung thần ác sát mà hét lớn:


- Nhưng ông đã nhìn hết thân thể nữ nhân của tôi, cho nên, tôi chỉ móc mắt của ông thôi, đâu có sao
Lão đầu trong lòng run rẩy dữ dội, liên tục cầu khẩn nói:
- Đại ca, van cầu anh bỏ qua cho em đi!
An Phùng Tiên cười lạnh nói:


- Như vậy đi, đem năm vạn ra, tôi buông tha cho ông.Lão đầu đột nhiên khóc lớn, từ trong lòng ngực móc ra môt cây chủy thủ, bỗng nhiên đứng lên, làm cho An Phùng Tiên lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới lão đầu hung hãn như vậy, trong lòng âm thầm bội phục, nhưng ngoài miệng lại dị thường nghiêm khắc:


- Để dao xuống, tôi tha cho ông khỏi chết.


- Đừng nói năm vạn, dù là năm trăm tôi cũng không có, cậu muốn giết tôi, không bằng tôi tự sát cho rồi, ô… Lão bà, tui đi trước.Nói xong nhấc tay lên, đâm vào bụng, nhất thời máu chảy ra, té lăn trên đất.Biến đổi lớn làm cho An Phùng Tiên sợ hãi, muốn ngăn lại cũng không kịp, hắn không nghĩ tới một lão già chuyên hãm hại lừa gạt cư nhiên cương liệt như vậy, thực sự là nhìn người không thể xem bề ngoài, mắt thấy lão đầu đang ngáp ngáp hấp hối, da đầu An Phùng Tiên tê dại, nghĩ thầm hỏng bét rồi, không bằng trước tiện điện thoại gọi xe cứu thương rồi lại nói, hắn một bên lấy điện thoại ra, một bên vọt vào trước phòng trong Sơn Thần Miếu hô to:


- Đại thẩm, mau ra đây, chồng bà tự sát nè.Phòng Tây sương mở ra, người phụ nhân liếc mắt liền nhận ra An Phùng Tiên, bởi vì An Phùng Tiên đã cho tiền lão phụ nhân, cho nên nàng có hảo cảm đối với An Phùng Tiên, thấy hắn khẩn trương như vậy, nàng hé miệng cười:


- Đừng gọi điện thoại, đó là chiêu gạt người của lão đầu, nếu là hắn thật sự tự sát, tôi liền đốt cao hương để ăn mừng đó!
- Cái gì? Lừa đảo à!
An Phùng Tiên sửng sốt, điện thoại trong tay hắn còn truyền đến thanh âm nũng nịu:


- Nỉ hảo! Đây là trung tâm cấp cứu, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì ạ?…