An Phùng Tiên vong tình đâm thọc, nhìn Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên phát sinh cảm thán tự đáy lòng, kich thích rất lớn đến Bối Tĩnh Phương. An Phùng Tiên mỗi một lần đào đưa đều giống như quất 1 roi tại trên mặt Bối Tĩnh Phương, An Phùng Tiên lại còn phát sinh tiếng rên rỉ, đây quả thật là nhục nhã tới cực điểm.
- Phu nhân, thoải mái chứ?
An Phùng Tiên ôn nhu hỏi.
- PHỐC xì… PHỐC xì…
An Viện Viện không trả lời, chỉ có thanh âm đại nhục bổng ma sát huyệt thay thế cho ngôn ngữ của An Viện Viện, Bối Tĩnh Phương cảm thấy loại thanh âm tiêu hồn này đặc biệt chói tai, An Phùng Tiên lại cảm thấy tiếng PHỐC xì này thật là tuyệt vời, An Viện Viện thì sao nè? Nàng lúc này thổ khí như lan, tiếng rên rỉ đã mơ hồ truyền đến, mật huyệt bắt đầu có quy luật mà ʍút̼̼̼ vào quy đầu to lớn của An Phùng Tiên, An Phùng Tiên rất là phấn khởi, hắn vẫn luôn phấn khởi, bởi vì An Viện Viện đã nghênh hợp, An Phùng Tiên có thể lựa chọn các góc độ khác nhau để cắm chịch.Bối Tĩnh Phương không muốn xem tiếp nữa, nhưng lại không muốn đi ra, hắn rót một ly rượu vang đỏ lớn, uống một hơi cạn sạch, vốn muốn cho rượu cồn làm tê dại dây thần kinh nhục nhã của hắn, đáng tiếc, cảm giác nhục nhã càng ngày càng mãnh liệt, hắn thậm chí huyễn tưởng nam nhân đang rong ruổi ở phía sau đít thê tử của hắn kia chính là mình.An Phùng Tiên liếc mắt nhìn Bối Tĩnh Phương, thấy hắn biểu tình quái dị, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, bất quá dục vọng cường đại vẫn là bao phủ nỗi thấp thỏm, hắn bắt đầu càn rỡ, đó là càn rỡ theo bản năng, nam nhân luôn muốn chinh phục nữ nhân dưới khố quần của mình, huống chi đây là An Viện Viện tuyệt sắc như vậy, cực phẩm như vậy nè?An Phùng Tiên càn rỡ mà muốn cởi áo ngủ thiế͙p͙ thân của An Viện Viện, tuy rằng áo ngủ này hầu như trong suốt khinh bạc mặc trên người An Viện Viện cũng như không mặc, nhưng An Phùng Tiên không nghĩ như vậy, hắn không hi vọng giữa hắn và An Viện Viện không có bất kỳ cách trở gì, cho dù là áo ngủ thật mỏng.An Viện Viện quật cường lại không muốn như vậy, nàng chính là không muốn An Phùng Tiên đem nàng áo ngủ cởi, tuy rằng nó rất mỏng rất trong suốt, nhưng dù sao cũng là nội y, cảm giác mặc lên người không giống nhau, nàng có thể nhịn chịu An Phùng Tiên sờ иɦũ ɦσα mình, lại không thể chịu được An Phùng Tiên cởi ra bộ áo ngủ che lấp thân thể, cho nên An Viện Viện nắm chặt áo ngủ, không chịu đi vào khuôn khổ, vô luận An Phùng Tiên dùng phương pháp gì đều không hữu dụng.Tức giận, An Phùng Tiên càn rỡ, hắn cười lạnh một tiếng, dễ dàng liền đem áo ngủ trên người An Viện Viện xét thành hai nửa.
- Tê!
Tiếng xé rách liên tiếp vang lên, lại nặng nề mà đau nhói trái tim của Bối Tĩnh Phương, hắn mở to hai mắt đỏ ngầu, hắn quyết định, nhất định phải giết chết An Phùng Tiên.An Phùng Tiên không biết hắn vì xung động nhất thời, lại trêu chọc tới họa sát thân, tại bên trong tiếng thét chói tai ỏn ẻn của An Viện Viện, An Phùng Tiên lột sạch hết thảy các mảnh áo ngủ tàn phá trên người An Viện Viện, lúc này An Viện Viện tại ngọn đèn chiếu xuống, toàn thân da thịt mềm nhẵn như tơ lụa vậy lấp lánh loá mắt sáng bóng, eo thon thả mảnh khảnh, hoàn mỹ thắt lưng đường cong, mỹ đồn rất tròn rất đẹp đang động đậy mà phun ra nuốt vào cây đại nhục bổng của An Phùng Tiên, bờ vai nhu nhược như không xương bỗng nhiên run run, An Viện Viện đột nhiên ngẩng đầu, phát sinh những tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt.
- A… ư… An Phùng Tiên lập tức vòng hai tay hắn ra trước, chộp vào hai trái đào tiên иɦũ ɦσα lớn của An Viện Viện mạnh mẽ xoa nắn:
- Viện Viện tỷ, chị gọi tôi là gì cơ?
An Viện Viện ỏn ẻn mà kêu to:
- A… Lão công, thật căng.
An Phùng Tiên đã mê luyến, hắn hầu như quên Bối Tĩnh Phương đang ở bên cạnh, ƈôи ȶhịȶ lớn một bên dày đặc hạ xuống, một bên vừa hỏi:
- Lão bà, thích anh thao em sao?
An Viện Viện liên tục nhún động thịt mông của nàng, đáp lời đứt quãng:
- A… Thích, cắm sâu một chút đi! Đâm đến bên trong đi, a…, thật là to ohhh, lão công.
An Phùng Tiên phát hiện An Viện Viện run dữ dội hơn, nhịn không được lại hỏi:
- Lão bà em có mệt hay không, có muốn đổi cái tư thế hay không?
An Viện Viện đột nhiên lớn tiếng nói:
- Đừng, em thích anh chịch từ phía sau, thật thoải mái.Kỳ thực, An Phùng Tiên càng thoải mái hơn, chịch An Viện Viện từ phía sau có cảm giác vô cùng lạc thú, bởi vì nàng rất cao quý, xem nữ nhân cao quý như một con chó mẹ để gian ɖâʍ sẽ làm người ta cảm thấy phấn khởi, cộng thêm Bối Tĩnh Phương ở bên cạnh nhìn trộm, An Phùng Tiên sớm trở nên nỏ mạnh hết đà, chỉ là cắn răng kiên trì mà thôi, hôm nay rốt cục đợi được đến lúc An Viện Viện cực lực nhún động cặp mông, mật huyệt vừa kịch co rút lại, An Phùng Tiên không kiên nhẫn được nữa, đỡ mỹ đồn màu mỡ, An Phùng Tiên đem ƈôи ȶhịȶ đâm thọc như như mưa rơi hạ xuống, từng cái từng cái cực mạnh, bổng bổng sinh phong, chỉ hơn mười phát nện nữa, An Viện Viện liền quát to một tiếng, xụi lơ ở trên ghế sa lon, cột sống An Phùng Tiên cũng tê dại, một cổ điện lưu kɧօái cảm vọt lên não, quy đầu đang bị ʍút̼̼̼ vào phun ra dịch thể nóng hổi, tưới vào sâu trong đáy huyệt An Viện Viện.
- Lão công, em yêu anh.!!
An Viện Viện nỉ non thở dốc vừa nói.
- Lão bà, anh cũng vậy yêu em.
Phọt hết từng giọt tinh dich͙ sau cùng, An Phùng Tiên trầm giọng đáp lại An Viện Viện bằng một nụ hôn nóng bỏng, mặc dù chỉ là hôn lên bờ vai tuyết trắng, nhưng An Viện Viện cảm nhận được tình cảm nồng đậm.Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, rất đẹp rất im ắng, đáng tiếc Bối Tĩnh Phương đã phá vỡ sự im ắng:
- Được rồi, được rồi! Màn kịch đã xong, ta mới đúng là lão công của Viện Viện, An lão sư ngày mai còn phải lên lớp, nên về nhà sớm nghỉ ngơi đi!
An Phùng Tiên đem áo ngủ của mình khoác lên thân thể mềm mại lõa lồ của An Viện Viện, bất đắc dĩ rút cây ƈôи ȶhịȶ trong chym nàng ra:
- Đúng vậy, đã diễn trò xong, tôi phải đi đây.
- Tôi cũng đi.