Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 129

An Phùng Tiên đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn lấy ra hai bình thuốc từ trong túi quần, nói:
- Nhị Nhị, nơi này có một ít thuốc tiêu viêm và thuốc giảm đau, sau khi cơm nước xong thì uống mỗi loại một viên, nhớ kỹ không cho phép uống nhiều đó!
Bối Nhị Nhị nở nụ cười, cũng không tức giận.


Hai thiếu nữ đi xuống xe, phất tay chào An Phùng Tiên đã phát động động cơ xe, một bộ dạng không nỡ chia lìa, An Phùng Tiên không khỏi âm thầm buồn cười, lòng nghĩ đối phó Hạ Mạt Mạt có thể nào cũng là phiền phức như vậy hay không? Đúng lúc này, Dụ Mỹ Nhân đột nhiên kêu to:


- An lão sư, chờ một chút!
An Phùng Tiên thò đầu ra cửa sổ xe:
- Đừng như vậy nha! Lão công nhất định sẽ trở lại mà.
Dụ Mỹ Nhân đỏ mặt lên, gắt một cái:


- Xí, có trở lại hay không đâu có liên quan gì tới em? Em chỉ muốn nói cho thầy biết, ảnh chụp này mặc kệ người nào đưu cho Lý Vĩ, cũng nhất định là trước tiên phải ở nhà thầy lắp đặt thiết bị quay trộm, em phát hiện, trong 100 tấm hình thì có năm, sáu góc độ quay chụp bất đồng, nói cách khác, ít nhất có năm, sáu máy quay lén. Muốn lắp đặt nhiều thiết bị như vậy thì phải cần thời gian, cho nên, em suy đoán, nhất định là người quen thuộc với An lão sư đi lắp đặt, người này có sẵn ba điều kiện: Thứ nhất, là người An lão sư yên tâm. Thứ hai, khẳng định có chìa khóa phòng của An lão sư. Thứ ba tối trọng yếu nhất, An lão sư có muốn biết hay không?


An Phùng Tiên nghe được thì liên tục gật đầu, lúc này Dụ Mỹ Nhân đột nhiên gián đoạn, trong lòng vừa vội vừa giận:
- Muốn, dĩ nhiên muốn, lão bà mau nói nha!
Bên cạnh Bối Nhị Nhị bĩu môi:
- Lại nữa rồi, lại muốn lừa gạt lấy váy à.
Dụ Mỹ Nhân trừng mắt nhìn Bối Nhị Nhị, buồn bã nói:


- Muốn biết đáp án thì phải thề, An lão sư phải thề, tương lai dù cho Tịch Ly trở lại rồi, cũng không thể vứt bỏ mẹ con em.
An Phùng Tiên sửng sốt, không khỏi thấy buồn cười, hắn giơ tay phải lên thề:


- Tôi An Phùng Tiên hướng về phía trăng sáng thề, sau này vô luận như thế nào cũng sẽ không vứt bỏ Dụ Mỹ Nhân, Dụ nương, Bối Nhị Nhị, tôi phải yêu các nàng cả đời, nếu như có vi phạm, cam nguyện cả đời không có nữ nhân nào để ý tới.
Dụ Mỹ Nhân gật đầu, lộ ra biểu tình hài lòng:


- Ân, không có nữ nhân để ý tới thì đã đủ xui xẻo, tốt, em tin tưởng An lão sư, đáp án vấn đề thứ ba chính là...


Dụ Mỹ Nhân tiến lên một bước, hướng về phía lỗ tai An Phùng Tiên nói vài câu, An Phùng Tiên vừa nghe, sắc mặt đại biến, bất quá, suy nghĩ một chút, hắn không khỏi gật đầu nói phải, thấy Dụ Mỹ Nhân đắc ý tại cửa sổ xe đong đưa đến rồi đi, An Phùng Tiên như xuất thủ thiểm điện, sờ soạng một cái bộ ngực của Dụ Mỹ Nhân.


Dụ Mỹ Nhân kinh hô một tiếng, liên tiếp lui về phía sau, An Phùng Tiên cười ha ha, lái xe nghênh ngang mà đi.
Bối Nhị Nhị ôm lấy cánh tay Dụ Mỹ Nhân kiều mị hỏi:
- Cá cá, đáp án vấn đề thứ ba là cái gì?
Dụ Mỹ Nhân hai mắt nhìn trăng sáng, nói:
- Hai bộ váy.
Bối Nhị Nhị giận điên lên:


- Trước đây không phải là một cái váy sao? Sao lại đội giá lên muốn hai nhánh váy rồi?
Dụ Mỹ Nhân cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi:
- 3 cái váy.
Bối Nhị Nhị mở to hai mắt nhìn, tức giận đến nửa ngày nói không ra lời, thấy Dụ Mỹ Nhân đi xa, nàng dậm chân, lớn tiếng nói:


- 3 nhánh váy thì 3 nhánh váy, cái đồ cá thúi chết này, dáng dấp không cao bằng mình, mặc vào cũng sẽ không đẹp.
Dụ Mỹ Nhân cười khanh khách:
- 4 nhánh váy, có muốn nghe hay không?
Nói xong, nàng đã chạy đi.
Bối Nhị Nhị cắn cắn môi đỏ mọng, tức giận huy động tinh bột quyền:


- Đối với phần tử vạn ác đầu cơ trục lợi, phải kiên quyết diệt trừ. … Bữa cơm trong ánh sáng nến thoạt nhìn rất lãng mạn, huống chi Bối Tĩnh Phương đã để cho mợ Trương mang con chó kia đi ra ngoài chơi, nhà ăn rộng rãi chỉ còn lại Bối Tĩnh Phương cùng An Viện Viện, dưới giá cắm nến trang nhã đẹp đẽ lộng lẫy, để sẵn một hộp trang sức tinh mỹ, một bó hoa hồng đỏ tiên diễm.


Thế nhưng là An Viện Viện đều không cảm thấy lãng mạn một chút nào, nàng đã trang điểm ăn mặc chỉ có bộ dáng tươi cười nhợt nhạt.
- Đây là tôi cố ý mua tặng em tại 1 cửa hàng ở Paris, em không mở ra xem sao?


Bối Tĩnh Phương thưởng thức rượu vang đỏ hương khí mùi thơm ngào ngạt, mặc dù không có đi nước Pháp, nhưng Bối Tĩnh Phương vẫn là có thể rất dễ dàng lấy được đồ trang sức tinh phẩm của nước Pháp, dù sao trên cái thế giới này, chỉ cần có tiền, là có thể thu được tất cả mong muốn.


- Cảm ơn, ông mua cái gì cho tôi, tôi đều thích.
An Viện Viện nhợt nhạt cười, quyến rũ muôn vàn. Bối Tĩnh Phương phải tán thán, hắn đã gặp mỹ nữ vô số, không ai có thể so sánh với thê tử của mình, vô luận là tướng mạo, vóc người, khí chất...


- Là vì chuyện hồi xế chiều, tôi xin lỗi em lần nữa.
Thái độ của Bối Tĩnh Phương phi thường thành khẩn, hắn biết công khai làʍ ȶìиɦ cùng mợ Trương quả thực đả thương trái tim của An Viện Viện, cho nên, Bối Tĩnh Phương để cho mợ Trương tạm thời rời đi.


- Không cần nói xin lỗi, bởi vì tối hôm nay tui cũng phải lên giường cùng An Phùng Tiên, tui đã đáp ứng anh ta rồi.


An Viện Viện muốn ói, người nam nhân trước mắt này đã không cách nào làm cho nàng có một chút xíu lưu luyến nữa, nàng đang tự trách mình lại còn có thể cùng Bối Tĩnh Phương ngồi chung bàn ăn cơm.
Bối Tĩnh Phương chẳng những khuôn mặt không thẹn chút nào, còn công nhiên khen lớn:


- Á đù! Em rốt cục nghĩ thông suốt rồi.
- Đúng vậy, vì đèn nhang của Bối gia chúng ta.
An Viện Viện có chút không chịu nổi nữa, nàng dường như cảm giác được sự mong đợi 1 người đến.
Bối Tĩnh Phương giơ cốc uống rượu lên:
- Đến nào, cụng ly vì đèn nhang Bối gia chúng ta.


Trong khu hành lang rộng rãi vang lên tiếng bước chân ổn trọng, một thanh âm nam mang giọng từ tính than thở:


- Rượu rất thơm, tôi ở cửa vào đều ngửi thấy được, thật ngại quá, hi vọng không có quấy rối bữa cơm lãng mạn trong ánh nến của 2 người nha, nhìn cửa không có khóa, nên tui liền tự tiện đi vào rồi. Sorry nhá! Há há!