Biên độ đâm thọc của An Phùng Tiên dần dần tăng lớn, cái lưỡi của hắn lướt qua chiếc cổ tuyết trắng, tìm kiếm bờ môi của Bối Nhị Nhị, Bối Nhị Nhị tránh né trái phải, ngay cả nhũ phong đang bị bóp, lỗ nhỏ đang bị chịch, nàng cũng không muốn dâng ra nụ hôn đầu tiên một cách đơn giản, An Phùng Tiên không tức giận, ƈôи ȶhịȶ lớn bén nhọn dị thường mà giã vào lỗ huyệt non mềm của Bối Nhị Nhị, bên mép âm thần màu phiếm hồng dĩ nhiên nhè nhẹ rịn ra chút máu loãng màu hồng nhạt.
An Phùng Tiên coi như không có gì, hắn kéo ƈôи ȶhịȶ rất dài, cắm vào thì lại rất sâu, trong lỗ huyệt non mềm chặt hẹp cùng với mật huyệt của An Viện Viện cực kỳ tương tự nhau, đều có thể ʍút̼̼̼ vào quy đầu, đè ép con ƈôи ȶhịȶ của hắn, may là máu loãng chảy ra cũng không tiên diễm, An Phùng Tiên càng là sẽ không bỏ qua cho Bối Nhị Nhị, ƈôи ȶhịȶ đâm thọc dày đặc cũng vậy làm cho bụng dưới của hắn giã vào trên bờ mông trắng nõn, phát ra những tiếng "Ba ba" thanh thúy của thịt và thịt va chạm.
Bối Nhị Nhị làm sao có thể chịu được thế tiến công hung ác như thế? Nàng kìm lòng không được, đà một tiếng làm nũng:
- An lão sư sau này phải sờ em, không được sờ con cá cá, cá cá không có hàng lớn như em đâu. Xí!
An Phùng Tiên một đường điên cuồng mà chịch, từng phát cực kỳ trầm trọng, chỉ là khi nói chuyện thì tràn đầy ôn nhu:
- Trừ phi em cũng đáp ứng sẽ gả cho An lão sư.
- Em đã hỏi... Hỏi qua mẹ, mẹ cũng đã nói, An lão sư không rời không bỏ đối với Tịch Ly, nam nhân như vậy mới đúng là nam nhân tốt, a... An lão sư, thầy bóp nhẹ một chút đi.
Bối Nhị Nhị xấu hổ đỏ mặt, đầu иɦũ ɦσα phấn hồng của nàng bị An Phùng Tiên nhẹ nhàng bóp mấy cái, kiêu ngạo cứng rắn mà đứng lên.
An Phùng Tiên cũng không có dùng nhiều sức, đối phó thiếu nữ bất đồng với đối phó thục nữ, hắn rất ôn nhu đối với Bối Nhị Nhị, nhưng thân thể của thiếu nữ vô cùng mẫn cảm, nàng vẫn là trách cứ An Phùng Tiên dùng quá sức, An Phùng Tiên không thể làm gì khác hơn là dùng lời ngon tiếng ngọt an ủi:
- Ngực của Nhị Nhị bắt đầu có co dãn rồi kìa.
Bối Nhị Nhị cúi đầu nhìn hai tay An Phùng Tiên đang chơi đùa với hai quả nhũ phong cao vót, nàng sớm đã không cách nào khống chế thân thể của chính mình, thứ rỉ ra giữa hai đùi càng ngày càng nhiều, ẩm ướt, lại ngứa một chút, càng kỳ diệu là, nàng cư nhiên thích cảm giác An Phùng Tiên nhào nặn cặp иɦũ ɦσα của mình, rất thoải mái, nàng bắt đầu hi vọng An Phùng Tiên dùng sức bóp càng mạnh hơn một chút, thế nhưng là, yêu cầu khó kham như vậy, làm sao có thể mở miệng đâu nè? Nàng khẽ động linh cơ, nói:
- Em tìm nam nhân khác sờ, hiệu quả có thể tốt hơn một chút hay không?
An Phùng Tiên nhất thời nhiệt huyết tăng lên, hung hăng bóp cặp иɦũ ɦσα lớn của Bối Nhị Nhị:
- Bây giờ tôi muốn cưỡng hiế͙p͙ cô, cô là đồ tiểu ɖâʍ hàng.
Dụ Mỹ Nhân chế giễu:
- Nói cậu Bối Nhị Nhị ngực to óc trái nho thiệt không sai, những lời này kich thích nam nhân chỉ có thể có tác dụng hoàn toàn ngược lại, nếu cậu muốn gả cho An lão sư làm vợ, cũng chỉ có thể để cho An lão sư thân thể, bây giờ cậu lại muốn tìm nam nhân khác sờ ngực mình, đó không phải là cắm sừng cho An lão sư sao?
An Phùng Tiên càng nghe càng giận, bất tri bất giác hai tay của hắn càng tăng thêm lực đạo, hung hăng nắm đầu иɦũ ɦσα của Bối Nhị Nhị, dùng lực mạnh xoa nắn, Bối Nhị Nhị lại ăn một quả buồn bực thua thiệt, nàng rõ ràng nghe ra Dụ Mỹ Nhân đang khích bác, nhưng lại nói rất có lý, Bối Nhị Nhị không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mà phát ra tiếng rên rỉ, mông đít vểnh lên kiều kiều đung đưa trái phải, kẹp lấy ƈôи ȶhịȶ dựng thẳng lên, An Phùng Tiên không biết khi nào, đã cởi ra nịt иɦũ ɦσα của Bối Nhị Nhị, hắn thích cảm giác thịt dán vào thịt, huống chi da thịt thiếu nữ mềm nhẵn phiêu hương, cảm giác dán lên đó thực sự tuyệt không thể tả.
- Oh, An lão sư, em thật là khó chịu, thầy hôn em đi...
Bối Nhị Nhị ngưỡng cổ về phía sau, lần này không cần An Phùng Tiên tìm kiếm, Bối Nhị Nhị đã đưa lên cặp môi thơm anh đào, An Phùng Tiên nhanh như tia chớp ngậm lấy cặp môi thơm, điên cuồng mà ʍút̼̼̼ vào, tựa như ʍút̼̼̼ lỗ huyệt non mềm mà ʍút̼̼̼ vào môi của nàng, trong sóng mắt như huyễn, An Phùng Tiên thấy dục vọng bồng bột, nghĩ không ra Bối Nhị Nhị tuổi còn nhỏ mà đã tiêu hồn thực cốt giống như này, mỹ đồn của nàng càng vểnh càng cao, An Phùng Tiên đâm thọc vuông góc, càng ngày càng dày đặc, quy đầu lõm sâu góc cạnh kịch liệt ma sát lỗ huyệt non mềm.
- A... Oh... An lão sư... Em thực sự chịu không nổi, chuyện gì xảy ra vậy nè?
Bên trong cường liệt run rẩy, Bối Nhị Nhị đột nhiên nằm xuống, cặp mông tròn trịa cong lên càng thêm mỹ lệ. … Con chó Tuyết Nạp Thụy rất cô đơn, chủ nhân lớn nhỏ đều đi rồi, nó rũ đầu đáng thương, cuộn mình nằm ở trên ghế sa lon, thấy mợ Trương cầm 1 cục xương dụ dỗ, Tuyết Nạp Thụy cư nhiên chỉ nhướng mắt, cả một chút hứng thú cũng không có.
- Hừ! Cũng không phải cha mày chết, mày là một con súc sinh, khổ sở cái gì?
Mợ Trương có cảm giác xấu, lúc An Viện Viện ra cửa, mang đi rất nhiều hành lý, tựa như đi xa nhà vậy.
Làm hạ nhân, mợ Trương lại không thể hỏi An Viện Viện muốn đi đâu, lúc nào trở về. Bối Tĩnh Phương lúc rời nhà, trước đây căn dặn mợ Trương phải canh kỹ An Viện Viện, vạn nhất An Viện Viện không trở lại làm sao bây giờ? Mợ Trương cảm thấy sợ hãi, nàng vừa không thể ly khai Bối Tĩnh Phương, lại vừa sợ Bối Tĩnh Phương.
- Ô...
Tuyết Nạp Thụy phát sinh tiếng sủa trầm thấp, đây là một loại chó thích náo nhiệt, tinh lực tràn đầy, bình thường nó tình nguyện không ăn, cũng phải chơi đùa. Đáng tiếc mợ Trương không có lòng thanh thản này, thấy Tuyết Nạp Thụy mặt màu ủ dột, mợ Trương linh cơ khẽ động, xoay người vào phòng bếp, cầm một lọ mật đi ra, Tuyết Nạp Thụy đột nhiên nhảy lên, chạy hướng chỗ mợ Trương, mợ Trương cực kỳ đắc ý, nàng biết Tuyết Nạp Thụy thích ăn mật như mạng.