Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 98: Thân thế của nhã dịch

Sau khi ba mẹ qua đời không lâu.

Một ông cụ xuất hiện trước mặt nó, tự xưng là gia gia của nó, nói với nó, khi ấy nó và ba mẹ đi cùng đi du lịch.

Nhưng trên đường gặp tai nạn giao thông, ba mẹ nó đã mất hết. Còn nó bị thất lạc.

Ông cụ Phí đã cho người tìm kiếm rất lâu, mới có kết quả và muốn đón nó về nhà.

Nhưng nó từ chối, nó không muốn bỏ rơi Nhã Thuần và cho Nhã Thuần biết sự thật nó sợ, nó sợ mất đi cô. Người thân thiết nhất của nó.

Nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh người không người quỷ không ra quỷ của cô, vào lần cô mất tích cả đêm ngày hôm ấy.

Nó cảm thấy thật bất lực, nó chẳng thể làm gì giúp cô. Nó cứ như cái gánh nặng, thứ vướng bận vô tình làm hại cuộc đời.

Nó biết nó cần phải có thực lực và sức mạnh mới có thể bảo vệ cô chăm sóc cô. Vì vậy nó chắp nhận sự gúp đỡ của cụ Phí, và không ngừng phấn đấu học hỏi.

Thực lực của nó tăng rất nhanh, cũng có thể do ông trời không hề bất công, ông đã vô tình cướp đi ba mẹ nó, nên đã bù đắp cho nó một bộ óc siêu việt của một thiên tài, học một biết mười, tự tin quyết đoán.

Và đến bây giờ có thể xem, nó cũng là một trong những doanh nhân, trẻ nhất, tài giỏi nhất, nhưng nó vẫn luôn giấu cô, ẩn nhẫn sống bên cạnh cô.

Nó nói ra chuyện này vào lúc này, không phải là muốn đã kích cô, mà chỉ muốn cô nhận ra được cảm giác mất đi người thân cuối cùng là như thế nào, để có thể biết được cảm giác tuyệt vọng của nó lúc này ra sao.

Còn Nam Cung Hạo Thiên cái tên không bằng cầm thú đó, không chỉ hết lần này đến lần khác tổn thương cô, người quan trọng nhất của nó. Nó tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn được.

Thật ra ông cụ Phí, tên đầy đủ là Phí Hoắc Nghiêu, chủ tịch tập đoàn Thanh Phong, một tập đoàn lớn. Còn nó tên thật là Phí Thiên Kiêu, người thừa kế duy nhất của tập đoàn

Tuy lúc trước thực lực không bằng Toàn Cầu. Nhưng nhờ sự phấn đấu ngày đêm không mệt mỏi của nó, thì bây giờ nó có thể tự tin khẳng định, Thanh Phong không hề kém hơn Toàn Cầu của hắn.

**************************

Khi nó trở vào phòng lần nữa, Nhã Thuần nở nụ cười dịu dàng nhìn nó nói:

-Nhã Dịch chị xin lỗi, chị nợ em. Chị hứa chị sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa. Chỉ một lần là đủ rồi.

Nhã Dịch ôm lấy Nhã Thuần vào lòng nói:

-Nhã Thuần hứa phải giữ lời, nếu không thì Nhã Dịch sẽ đánh thí thí Nhã Thuần đó. Nhã Dịch cứ nghĩ Nhã Thuần sẽ không cần, bỏ rơi người ta chứ.

-Làm sao có việc đó được. Trên đời này chị đã mất tất cả, chỉ còn em mà thôi. Em mãi là em của chị. Dù có chuyện gì xảy ra chị cũng sẽ luôn thủ hộ em.